Chương 42: Ký ức đồng hồ Cát (3)
Dịch: Tú An
Từ mùng một đến mùng năm, Lục Ninh Chu nhận được đủ loại lời mời và công việc, đều bị Mục Thiên cưỡng chế nhận hết về mình.
Người giúp việc cũng bị hắn cho nghỉ phép để cả hai thật sự ở riêng với nhau.
Trong phòng sách nhà họ Lục, Lục Ninh Chu nhàn nhã cầm tách trà nóng dựa người ở ban công đọc sách. Khoảng thời gian này anh không làm gì cả, cho dù không còn ký ức trước kia, anh vẫn cảm thấy đây có lẽ là ngày tháng nhàn hạ nhất trong cuộc đời ba mươi năm qua của mình.
Mục Thiên ngồi trước bàn làm việc xét duyệt báo cáo của nhân viên trong công ty, những thông tin này không quan trọng lắm, hắn đọc cũng không vượt quá quy tắc.
Sau khi trả lời email cuối cùng, Mục Thiên đóng giao diện, nhìn ảnh của Lục Ninh Chu trên màn hình máy tính, đôi mắt hơi nhức mỏi của hắn bỗng chốc trở nên dễ chịu.
Có điều bức ảnh này không phải là bức trước đây nữa, mà là góc nghiêng trong nắng sớm khi anh bất ngờ quay đầu lại nhìn hắn ở ngôi nhà căn cứ của bang Elk Creek, sau lần đầu tiên hắn có được anh. Đẹp đẽ đến huyền diệu, hơn nữa còn là một Lục Ninh Chu thuộc về riêng hắn.
Việc đầu tiên của Mục Thiên khi trở về nhà họ Lục chính là đổi sang bức ảnh nền này, ngay cả những khung ảnh lớn nhỏ trong phòng đều được hắn đổi thành ảnh sau khi hai người ở bên nhau. Nhìn hắn bận rộn với những chuyện vụn vặt như thế, Lục Ninh Chu đã từng thắc mắc mà hỏi hắn, Mục Thiên chỉ trả lời là muốn tạo bầu không khí mới cho năm mới.
Sau khi tắt máy Mục Thiên xoay cổ tay, đi đến cạnh Lục Ninh Chu, ôm anh cùng ngồi xuống.
Lục Ninh Chu khẽ cử động, chuyển sang tư thế thoải mái, ngón tay anh lật giở trang sách, tùy miệng hỏi một câu: "Đã xong việc rồi?"
"Ừm." Mục Thiên nhìn vào trang sách theo Lục Ninh Chu, nhưng đọc không hiểu, thế là hắn quay đầu không rời mắt khỏi anh: "Anh Chu, em đã đặt chỗ ở "vịnh Ngự Long" chiều nay, mấy ngày nay trời lạnh quá, chúng ta cùng đi chơi nhé."
"Được." Lục Ninh Chu bình thản gật đầu, lịch trình những ngày qua đều do hắn sắp xếp, anh không có gì để bận tâm.
Nghe vậy Mục Thiên lập tức lấy điện thoại ra nhắn tin cho người phụ trách, sau khi sắp xếp chuyến đi đến vịnh Ngự Long xong, hắn yên tâm ôm lấy Lục Ninh Chu.
Mục Thiên không hiểu tiếng Ý trong sách cho lắm, lại thấy sự tập trung của Lục Ninh Chu đều dồn hết vào sách, bàn tay của hắn không nhịn được mà bắt đầu "tác quái". Hắn nghịch đuôi tóc của anh một lúc, rồi lại trêu đùa thùy tai trơn láng, nói tóm lại là không ngừng nghỉ.
Lục Ninh Chu bị hắn trêu chọc đến phát bực, đóng sách lại nghiêng đầu nhìn hắn bằng ánh mắt cảnh cáo, quở trách: "Còn phiền tôi nữa thì đi ra ngoài."
Có điều, ngoài mặt đe dọa là vậy, nhưng ánh mắt của anh không hề mang sát khí lạnh lùng như ngày thường.
Trái lại càng khiến người khác muốn quấn anh hơn.
Thấy cuối cùng mình đã thu hút được sự chú ý của người mình yêu, Mục Thiên cười vui vẻ hôn chụt một cái lên môi của Lục Ninh Chu sau đó vội thuận theo mà nói: "Anh Chu anh không buồn ngủ sao? Chiều nay chúng ta còn phải ra ngoài chơi, hay là anh ngủ trên người em một giấc nhé."
"Tại sao lại phải ngủ trên người cậu?" Lục Ninh Chu nhướng mày.
Mục Thiên đáp nhanh: "Phục vụ cho anh là vinh hạnh của em."
Thật không biết xấu hổ, Lục Ninh Chu thầm nghĩ. Nhưng chiều nay đúng thật có hơi buồn ngủ, anh vẫn là đặt sách xuống, nghiêng người dựa vào lòng Mục Thiên.
Mục Thiên lập tức ngồi thẳng lưng, nhẹ nhàng đỡ gáy của Lục Ninh Chu dựa vào bờ vai rộng rãi vững chãi của mình, ngón cái thuận thế vuốt ve tóc mai của anh, sau đó đưa cánh tay vòng qua eo của anh, đảm bảo cho Lục Ninh Chu có thể ngủ ngon giấc.
Hắn kéo rèm cửa, điều chỉnh ánh sáng của căn phòng đến một mức phù hợp, cứ thế cúi đầu ngắm Lục Ninh Chu dần dần chìm vào giấc ngủ.
Khoảng cách thật gần của cả hai giúp Mục Thiên có thể nhìn thấy rõ từng cử động nhỏ nhất trên gương mặt người trong lòng, hàng mi rung theo nhịp, hơi thở đều đều... tất cả hiện rõ một cách chân thật lại tuyệt đẹp, tựa như những bão tố không lâu trước đó đều chỉ là một giấc mơ, và thật ra anh vẫn luôn nằm trong lòng hắn bình yên như vậy.
Mục Thiên cầm điện thoại lên, sau khi tắt âm lượng hắn mở máy ảnh ra, hướng vào gương mặt đang say ngủ của Lục Ninh Chu rồi nhấn nút chụp. Hắn hài lòng nhìn bức ảnh trong điện thoại, lưu nó vào một album bí mật, trên giao diện của điện thoại xuất hiện hàng trăm bức ảnh lớn nhỏ, chủ nhân của chúng đều cùng một người.
Bấm nút Home, biểu tượng tin nhắn ở góc dưới bên trái xuất hiện thông báo màu đỏ, Mục Thiên nhấp mở email mã hóa.
"Anh Mục, đã xây xong cơ sở y tế để phẫu thuật hồi phục trí nhớ, trước mắt đã hoàn thành thí nghiệm cơ thể người đợt hai, tỷ lệ thành công đạt 83,3%. Chờ chỉ thị tiếp theo của anh."
Hắn soạn tin: "Tiếp tục thí nghiệm, nâng tỷ lệ thành công đến 100%."
Mục Thiên cất điện thoại lên, ý cười trên gương mặt dần biến mất, từ từ trở nên chua chát.
Ngày tháng hiện tại càng hạnh phúc, hắn càng sợ hãi đối diện với hiện thực. Nhưng chờ sau khi hắn giải quyết xong mối nguy hiểm thì cần phải trả lại ký ức cho Lục Ninh Chu, hắn không thể tiếp tục lừa dối anh nữa.
Mục Thiên cúi đầu, chăm chú vào gương mặt của Lục Ninh Chu, ngón cái lướt qua đường nét trên cằm của anh cẩn thận từng chút một.
Ninh Chu, nếu nhớ ra hết tất cả, anh vẫn sẽ đón nhận em như hiện tại chứ?
...
Trong suối nước nóng của vịnh Ngự Long, làn sương trắng bao phủ khắp mặt nước, lại không ngừng bị bọt nước tung tóe đánh tan. Tiếng thở gấp to và hỗn loạn từng bước phá vỡ bầu không khí ôn hòa, thấp thoáng có hai thân thể bên bờ hồ chồng lên nhau.
Mục Thiên quấn lấy Lục Ninh Chu, cùng anh lội bơi giữa mây xanh lần này đến lần khác, nguyện chết trong triền miên.
Lục Ninh Chu không biết hắn đột nhiên bị gì, chỉ nghĩ là việc thay đổi môi trường làm người ta thêm hưng phấn, nên anh cũng hiếm khi mà buông thả dục vọng, cùng hắn tận hưởng niềm vui.
Đêm đến, Mục Thiên dẫn anh lên du thuyền, đút anh ăn hải sản xong cả hai mới về nhà ôm nhau cùng chìm vào giấc ngủ.
Trăng sáng vắng sao, đồng hồ cát đặt ở đầu giường bị Mục Thiên lật ngược trước khi ngủ, cát trắng tràn đầy chảy từ trên xuống, từng chút từng chút, thời gian dần dần trôi đi...
Từ mùng một đến mùng năm, Lục Ninh Chu nhận được đủ loại lời mời và công việc, đều bị Mục Thiên cưỡng chế nhận hết về mình.
Người giúp việc cũng bị hắn cho nghỉ phép để cả hai thật sự ở riêng với nhau.
Trong phòng sách nhà họ Lục, Lục Ninh Chu nhàn nhã cầm tách trà nóng dựa người ở ban công đọc sách. Khoảng thời gian này anh không làm gì cả, cho dù không còn ký ức trước kia, anh vẫn cảm thấy đây có lẽ là ngày tháng nhàn hạ nhất trong cuộc đời ba mươi năm qua của mình.
Mục Thiên ngồi trước bàn làm việc xét duyệt báo cáo của nhân viên trong công ty, những thông tin này không quan trọng lắm, hắn đọc cũng không vượt quá quy tắc.
Sau khi trả lời email cuối cùng, Mục Thiên đóng giao diện, nhìn ảnh của Lục Ninh Chu trên màn hình máy tính, đôi mắt hơi nhức mỏi của hắn bỗng chốc trở nên dễ chịu.
Có điều bức ảnh này không phải là bức trước đây nữa, mà là góc nghiêng trong nắng sớm khi anh bất ngờ quay đầu lại nhìn hắn ở ngôi nhà căn cứ của bang Elk Creek, sau lần đầu tiên hắn có được anh. Đẹp đẽ đến huyền diệu, hơn nữa còn là một Lục Ninh Chu thuộc về riêng hắn.
Việc đầu tiên của Mục Thiên khi trở về nhà họ Lục chính là đổi sang bức ảnh nền này, ngay cả những khung ảnh lớn nhỏ trong phòng đều được hắn đổi thành ảnh sau khi hai người ở bên nhau. Nhìn hắn bận rộn với những chuyện vụn vặt như thế, Lục Ninh Chu đã từng thắc mắc mà hỏi hắn, Mục Thiên chỉ trả lời là muốn tạo bầu không khí mới cho năm mới.
Sau khi tắt máy Mục Thiên xoay cổ tay, đi đến cạnh Lục Ninh Chu, ôm anh cùng ngồi xuống.
Lục Ninh Chu khẽ cử động, chuyển sang tư thế thoải mái, ngón tay anh lật giở trang sách, tùy miệng hỏi một câu: "Đã xong việc rồi?"
"Ừm." Mục Thiên nhìn vào trang sách theo Lục Ninh Chu, nhưng đọc không hiểu, thế là hắn quay đầu không rời mắt khỏi anh: "Anh Chu, em đã đặt chỗ ở "vịnh Ngự Long" chiều nay, mấy ngày nay trời lạnh quá, chúng ta cùng đi chơi nhé."
"Được." Lục Ninh Chu bình thản gật đầu, lịch trình những ngày qua đều do hắn sắp xếp, anh không có gì để bận tâm.
Nghe vậy Mục Thiên lập tức lấy điện thoại ra nhắn tin cho người phụ trách, sau khi sắp xếp chuyến đi đến vịnh Ngự Long xong, hắn yên tâm ôm lấy Lục Ninh Chu.
Mục Thiên không hiểu tiếng Ý trong sách cho lắm, lại thấy sự tập trung của Lục Ninh Chu đều dồn hết vào sách, bàn tay của hắn không nhịn được mà bắt đầu "tác quái". Hắn nghịch đuôi tóc của anh một lúc, rồi lại trêu đùa thùy tai trơn láng, nói tóm lại là không ngừng nghỉ.
Lục Ninh Chu bị hắn trêu chọc đến phát bực, đóng sách lại nghiêng đầu nhìn hắn bằng ánh mắt cảnh cáo, quở trách: "Còn phiền tôi nữa thì đi ra ngoài."
Có điều, ngoài mặt đe dọa là vậy, nhưng ánh mắt của anh không hề mang sát khí lạnh lùng như ngày thường.
Trái lại càng khiến người khác muốn quấn anh hơn.
Thấy cuối cùng mình đã thu hút được sự chú ý của người mình yêu, Mục Thiên cười vui vẻ hôn chụt một cái lên môi của Lục Ninh Chu sau đó vội thuận theo mà nói: "Anh Chu anh không buồn ngủ sao? Chiều nay chúng ta còn phải ra ngoài chơi, hay là anh ngủ trên người em một giấc nhé."
"Tại sao lại phải ngủ trên người cậu?" Lục Ninh Chu nhướng mày.
Mục Thiên đáp nhanh: "Phục vụ cho anh là vinh hạnh của em."
Thật không biết xấu hổ, Lục Ninh Chu thầm nghĩ. Nhưng chiều nay đúng thật có hơi buồn ngủ, anh vẫn là đặt sách xuống, nghiêng người dựa vào lòng Mục Thiên.
Mục Thiên lập tức ngồi thẳng lưng, nhẹ nhàng đỡ gáy của Lục Ninh Chu dựa vào bờ vai rộng rãi vững chãi của mình, ngón cái thuận thế vuốt ve tóc mai của anh, sau đó đưa cánh tay vòng qua eo của anh, đảm bảo cho Lục Ninh Chu có thể ngủ ngon giấc.
Hắn kéo rèm cửa, điều chỉnh ánh sáng của căn phòng đến một mức phù hợp, cứ thế cúi đầu ngắm Lục Ninh Chu dần dần chìm vào giấc ngủ.
Khoảng cách thật gần của cả hai giúp Mục Thiên có thể nhìn thấy rõ từng cử động nhỏ nhất trên gương mặt người trong lòng, hàng mi rung theo nhịp, hơi thở đều đều... tất cả hiện rõ một cách chân thật lại tuyệt đẹp, tựa như những bão tố không lâu trước đó đều chỉ là một giấc mơ, và thật ra anh vẫn luôn nằm trong lòng hắn bình yên như vậy.
Mục Thiên cầm điện thoại lên, sau khi tắt âm lượng hắn mở máy ảnh ra, hướng vào gương mặt đang say ngủ của Lục Ninh Chu rồi nhấn nút chụp. Hắn hài lòng nhìn bức ảnh trong điện thoại, lưu nó vào một album bí mật, trên giao diện của điện thoại xuất hiện hàng trăm bức ảnh lớn nhỏ, chủ nhân của chúng đều cùng một người.
Bấm nút Home, biểu tượng tin nhắn ở góc dưới bên trái xuất hiện thông báo màu đỏ, Mục Thiên nhấp mở email mã hóa.
"Anh Mục, đã xây xong cơ sở y tế để phẫu thuật hồi phục trí nhớ, trước mắt đã hoàn thành thí nghiệm cơ thể người đợt hai, tỷ lệ thành công đạt 83,3%. Chờ chỉ thị tiếp theo của anh."
Hắn soạn tin: "Tiếp tục thí nghiệm, nâng tỷ lệ thành công đến 100%."
Mục Thiên cất điện thoại lên, ý cười trên gương mặt dần biến mất, từ từ trở nên chua chát.
Ngày tháng hiện tại càng hạnh phúc, hắn càng sợ hãi đối diện với hiện thực. Nhưng chờ sau khi hắn giải quyết xong mối nguy hiểm thì cần phải trả lại ký ức cho Lục Ninh Chu, hắn không thể tiếp tục lừa dối anh nữa.
Mục Thiên cúi đầu, chăm chú vào gương mặt của Lục Ninh Chu, ngón cái lướt qua đường nét trên cằm của anh cẩn thận từng chút một.
Ninh Chu, nếu nhớ ra hết tất cả, anh vẫn sẽ đón nhận em như hiện tại chứ?
...
Trong suối nước nóng của vịnh Ngự Long, làn sương trắng bao phủ khắp mặt nước, lại không ngừng bị bọt nước tung tóe đánh tan. Tiếng thở gấp to và hỗn loạn từng bước phá vỡ bầu không khí ôn hòa, thấp thoáng có hai thân thể bên bờ hồ chồng lên nhau.
Mục Thiên quấn lấy Lục Ninh Chu, cùng anh lội bơi giữa mây xanh lần này đến lần khác, nguyện chết trong triền miên.
Lục Ninh Chu không biết hắn đột nhiên bị gì, chỉ nghĩ là việc thay đổi môi trường làm người ta thêm hưng phấn, nên anh cũng hiếm khi mà buông thả dục vọng, cùng hắn tận hưởng niềm vui.
Đêm đến, Mục Thiên dẫn anh lên du thuyền, đút anh ăn hải sản xong cả hai mới về nhà ôm nhau cùng chìm vào giấc ngủ.
Trăng sáng vắng sao, đồng hồ cát đặt ở đầu giường bị Mục Thiên lật ngược trước khi ngủ, cát trắng tràn đầy chảy từ trên xuống, từng chút từng chút, thời gian dần dần trôi đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất