Chương 50: Phiên ngoại 2: Lễ tình nhân + Nhật ký trưởng thành của Lục Thiểu Thiểu
Dịch: Tú An
1. Nhật ký đặt tên của Lục Thiểu Thiểu
Tên của cậu chủ nhỏ nhà họ Lục là Lục Liên Thành, nhũ danh là Lục Thiểu Thiểu.
Còn tại sao gọi là "Thiểu Thiểu", đó là do cậu chủ nhỏ tự đặt cho mình (?).
Cậu là một cậu bé thông minh, lúc hơn một tuổi theo bảo mẫu học nói chuyện thì đã biết từ "thiếu" có hai cách phát âm.
Cô giáo: "Lục thiếu."
Cậu ấy: "Lục, Lục Thiểu... Thiểu!"
Cô giáo: "Không đúng không đúng, là thanh thứ tư, đọc theo cô nào, thiếu."
Cậu chủ Lục cười khanh khách, vung bàn tay nhỏ trông đặc biệt hưng phấn: "Lục, Thiểu! Thiểu!"
Hai từ ấy không mấy may mắn*.
*Trong tiếng Trung chữ "thiểu" có nghĩa là "ít".
Mồ hôi trên trán cô giáo chảy xuống: "Không không không, là thiếu, là thiếu mà cậu bé đáng yêu..."
Thế là lúc Lục Ninh Chu trở về từ công ty, từ xa đã nghe thấy con trai mình đang gọi khó hiểu.
"Thiểu Thiểu. Bố! Bé Thiểu Thiểu!" Bé Lục thấy bố mình đến, vội vàng dang tay muốn bế, còn luôn miệng gọi cái tên chiều nay vừa học được.
Lục Ninh Chu mơ hồ bế cậu bé lên, lườm bảo mẫu đang nơm nớp lo sợ đứng gần đó, quay đầu nhìn Mục Thiên đang khoác tay anh: "Nó đang nói gì vậy?"
Mục Thiên nhìn con trai không ngừng bi bô ở đó, trước câu hỏi của người mình yêu, hắn nhất thời cũng không hiểu con trai đang làm gì.
Thế là hắn nghiêm mặt nhìn bảo mẫu, cô gái ngoài hai mươi sợ đến mức ngay lập tức bước lên trước nhỏ giọng giải thích.
Nghe xong Lục Ninh Chu cười, Mục Thiên hiếm khi thấy anh cười, liền nhanh chóng giơ tay ngắt lời bảo mẫu, sáp lại gần nhỏ giọng hỏi anh đã nghĩ đến điều gì.
Cùng lúc đó hắn không quên giơ tay xoa đôi má của cậu con trai có khuôn mặt giống người mình yêu như đúc。
"Em còn nhớ con của Hàm Ý tên là gì không?" Lục Ninh Chu nghiêng đầu hỏi hắn.
Mục Thiên chợt ngẩn ra, không muốn nghe Ninh Chu nhắc đến tình địch đã từng suýt giành mất người đàn ông của mình cho lắm, dù là tình địch giả, còn đã lập gia đình, hắn cũng sẽ ghen.
Vừa nhìn thì Lục Ninh Chu đã biết hắn đang nghĩ gì, cũng lười để tâm hắn, anh nói thẳng: "Tên là Bạch Đa Đa."
"Anh nói gì cũng đúng." Dĩ nhiên Mục Thiên cảm thấy Lục Ninh Chu nói sao cũng được.
Vậy là từ đó cậu chủ nhỏ nhà họ Lục có nhũ danh "đáng yêu" này.
Nhũ danh mà mười năm sau cậu chủ Lục anh tuấn tiêu sái phong lưu hào phóng ai gặp cũng yêu khi lớn lên phải nghiến răng nghiến lợi.
...
2. Lục Thiểu Thiểu thông minh
Lục Thiểu Thiểu được sáu tuổi, vẫn là cậu bé thông minh ấy.
Khi cậu có ý thức độc lập, Mục Thiên đã nhận ra nhóc con này khác biệt.
Trước mặt bố ruột Lục Ninh Chu của mình thì ngoan ngoãn như một đoá hoa, vừa quay đầu liền có thể oai phong mà ức hiếp bạn học trong mẫu giáo.
Rốt cuộc tính cách này từ đâu mà hình thành? Mục Thiên đã thảo luận vấn đề đó với Lục Ninh Chu rất lâu. Nhóc con này không điềm tĩnh cẩn trọng như bố nó, cũng không đoan trang độ lượng như như người mang thai hộ. Ban đầu khi chọn người mang thai hộ cả hai cũng đã cân nhắc rất nhiều, vậy nên sự lanh lợi với hai bộ mặt này của Lục Thiểu Thiểu vẫn thật rất thần kỳ.
Bạn học Lục ở bên cạnh vờ như không nghe thấy hai bố đang thảo luận điều gì, chống cằm suy nghĩ:
Chuyện này có gì mà không hiểu chứ, trong nhà người có địa vị cao nhất là bố ruột, chỉ cần dỗ dành để bố vui vẻ thì bố Mục Thiên sẽ không quản cậu.
Sau đó cậu sẽ có thể tuỳ ý buông thả ở mẫu giáo rồi.
Nhớ đến cô bé xinh đẹp vừa chuyển đến lớp gần đây, Lục Thiểu Thiểu nở nụ cười anh tuấn tiêu sái.
...
3. Đa Đa và Thiểu Thiểu
Gần đây Lục Thiểu Thiểu có một nỗi phiền não đặc biệt lớn.
Bố ruột của cậu cứ luôn để cậu chơi cùng nhóc con nhà dì Lâm.
Nhưng cậu không muốn, thế là mỗi lần như vậy gương mặt anh tuấn tiêu sái (?) của cậu lại tỏ vẻ cau có mà nhìn pudding nhỏ cao bằng mình ở trước mặt.
Thật ra pudding nhỏ rất ưa nhìn, đôi mắt to như quả nho vừa đen vừa sáng chớp chớp, hàng mi dài và cong phe phẩy, hai má phúng phính trông rất đáng yêu.
Nhưng cậu không muốn chơi với cậu ta, chỉ mình Lục Thiểu Thiểu biết nguyên nhân.
Bởi vì cậu ta tên là "Bạch Đa Đa."
Dựa vào gì mà cậu là "Thiểu Thiểu", còn cậu ta là "Đa Đa*"?
*Trong tiếng Trung, "đa" nghĩa là "nhiều".
Cậu chủ Lục - người hiện tại đang nhìn pudding nhỏ bằng gương mặt vô cảm đã hoàn toàn quên rằng ban đầu là cậu đòi đặt tên này.
Bạch Đa Đa: "Chào cậu Lục Thiểu Thiểu, tớ tên là Bạch Đa Đa."
Cậu chủ Lục giơ nắm đấm: "Tôi lớn hơn cậu, không được gọi nhũ danh của tôi, gọi anh!"
Bạch Đa Đa cười híp mắt: "Không, cậu chỉ lớn hơn tớ nửa tuổi, mẹ cho tớ gọi cậu là Thiểu Thiểu."
Gương mặt đẹp của Lục Thiểu Thiểu nhăn nhó: "Gọi anh!"
Bạch Đa Đa: "Lục Thiểu Thiểu!"
Vậy là Đa Đa và Thiểu Thiểu đánh nhau.
Trận đánh này vừa bắt đầu, thì kéo dài cả một đời.
...
4. Nhật ký bỏ nhà ra đi của Lục Thiểu Thiểu
Hôm nay là Lễ tình nhân, nhưng cậu chủ nhỏ nhà họ Lục lại vừa khóc vừa chạy khỏi phòng học lớp sáu.
Tuổi còn nhỏ đã sở hữu gương mặt tuyệt mỹ, cậu chủ Lục luôn được các cô gái nhỏ yêu mến, lúc cậu phóng điện với người đẹp nhỏ bằng đôi mắt hoa đào mê người ấy, có ai lại không ngã gục dưới "quần tây" của cậu chứ?
Nhưng hôm nay, cậu chủ Lục lại gặp phải thất bại lớn nhất lịch sử.
Đó là một ngày Lễ tình nhân trời trong nắng ấm, một cô bé xinh đẹp cầm một đoá hồng đỏ tươi, chặn cậu lại ở cửa phòng học.
Lục Thiểu Thiểu nở nụ cười ma mị: "Hoa này là tặng cho tớ sao, thiên sứ nhỏ?"
Thiên sứ nhỏ cười thẹn thùng: "Không phải, có thể phiền cậu đưa đoá hoa này cho bố cậu không? Chú ấy đẹp trai quá, tớ rất thích chú ấy." Nói xong cô bé liền xấu hổ bỏ chạy.
Người hôm qua đến dự họp phụ huynh cho cậu chính là Lục Ninh Chu.
Ném bỏ hoa hồng trong tay, Lục Thiểu Thiểu vừa khóc vừa chạy về, để lại một nhóm vệ sĩ đi theo phía sau gọi cậu chủ cậu sao vậy!
Thế nhưng chuyện đau đớn hơn đã xảy ra.
Khi Lục Thiểu Thiểu lao vào vườn, định đấm vào ngực bố bằng nắm đấm nhỏ, thì lại nhìn thấy "tình địch" của mình đang bị bố Mục Thiên đè trên bàn mặc ý hôn hít.
Lúc này cậu mới nhận ra khu vườn được trang trí cực kỳ lãng mạn, cậu nhìn ánh nến trên chiếc bàn dài màu trắng đung đưa đến nỗi hoa cả mắt.
QAQ!
Lục Thiểu Thiểu càng khóc to hơn.
Đây là ngày để hành hạ những kẻ cô đơn, thế là cậu quyết định bỏ nhà ra đi.
Nhưng khi cậu thở hổn hển kéo va li chạy đến nhà dì Lâm thì bị Bạch Đa Đa bạn thân của cậu cười một tràng dữ dội.
Bạch Đa Đa nói: "Chú Lục thật sự đẹp hơn cậu mà. Hơn nữa hôm nay là Lễ tình nhân, trẻ con đều bị người lớn bỏ rơi, cậu xem!"
Bạn học Bạch chỉ vào căn nhà trống trải của mình, vô tư nói: "Mẹ tớ cũng cùng cha ra ngoài hẹn hò rồi, thế giới này chỉ có hai chúng ta cô đơn."
Lục Thiểu Thiểu lao tới đánh nhau với Bạch Đa Đa...
...
Chúc mọi người Lễ tình nhân vui vẻ, moah moah!
Đôi lời của tác giả:
Đa Đa và Thiểu Thiểu bầu bạn với mọi người cùng nhau độc thân ⊙?⊙! Có điều quyển sau hai cậu sẽ nhanh chóng thoát kiếp độc thân thôi.
1. Nhật ký đặt tên của Lục Thiểu Thiểu
Tên của cậu chủ nhỏ nhà họ Lục là Lục Liên Thành, nhũ danh là Lục Thiểu Thiểu.
Còn tại sao gọi là "Thiểu Thiểu", đó là do cậu chủ nhỏ tự đặt cho mình (?).
Cậu là một cậu bé thông minh, lúc hơn một tuổi theo bảo mẫu học nói chuyện thì đã biết từ "thiếu" có hai cách phát âm.
Cô giáo: "Lục thiếu."
Cậu ấy: "Lục, Lục Thiểu... Thiểu!"
Cô giáo: "Không đúng không đúng, là thanh thứ tư, đọc theo cô nào, thiếu."
Cậu chủ Lục cười khanh khách, vung bàn tay nhỏ trông đặc biệt hưng phấn: "Lục, Thiểu! Thiểu!"
Hai từ ấy không mấy may mắn*.
*Trong tiếng Trung chữ "thiểu" có nghĩa là "ít".
Mồ hôi trên trán cô giáo chảy xuống: "Không không không, là thiếu, là thiếu mà cậu bé đáng yêu..."
Thế là lúc Lục Ninh Chu trở về từ công ty, từ xa đã nghe thấy con trai mình đang gọi khó hiểu.
"Thiểu Thiểu. Bố! Bé Thiểu Thiểu!" Bé Lục thấy bố mình đến, vội vàng dang tay muốn bế, còn luôn miệng gọi cái tên chiều nay vừa học được.
Lục Ninh Chu mơ hồ bế cậu bé lên, lườm bảo mẫu đang nơm nớp lo sợ đứng gần đó, quay đầu nhìn Mục Thiên đang khoác tay anh: "Nó đang nói gì vậy?"
Mục Thiên nhìn con trai không ngừng bi bô ở đó, trước câu hỏi của người mình yêu, hắn nhất thời cũng không hiểu con trai đang làm gì.
Thế là hắn nghiêm mặt nhìn bảo mẫu, cô gái ngoài hai mươi sợ đến mức ngay lập tức bước lên trước nhỏ giọng giải thích.
Nghe xong Lục Ninh Chu cười, Mục Thiên hiếm khi thấy anh cười, liền nhanh chóng giơ tay ngắt lời bảo mẫu, sáp lại gần nhỏ giọng hỏi anh đã nghĩ đến điều gì.
Cùng lúc đó hắn không quên giơ tay xoa đôi má của cậu con trai có khuôn mặt giống người mình yêu như đúc。
"Em còn nhớ con của Hàm Ý tên là gì không?" Lục Ninh Chu nghiêng đầu hỏi hắn.
Mục Thiên chợt ngẩn ra, không muốn nghe Ninh Chu nhắc đến tình địch đã từng suýt giành mất người đàn ông của mình cho lắm, dù là tình địch giả, còn đã lập gia đình, hắn cũng sẽ ghen.
Vừa nhìn thì Lục Ninh Chu đã biết hắn đang nghĩ gì, cũng lười để tâm hắn, anh nói thẳng: "Tên là Bạch Đa Đa."
"Anh nói gì cũng đúng." Dĩ nhiên Mục Thiên cảm thấy Lục Ninh Chu nói sao cũng được.
Vậy là từ đó cậu chủ nhỏ nhà họ Lục có nhũ danh "đáng yêu" này.
Nhũ danh mà mười năm sau cậu chủ Lục anh tuấn tiêu sái phong lưu hào phóng ai gặp cũng yêu khi lớn lên phải nghiến răng nghiến lợi.
...
2. Lục Thiểu Thiểu thông minh
Lục Thiểu Thiểu được sáu tuổi, vẫn là cậu bé thông minh ấy.
Khi cậu có ý thức độc lập, Mục Thiên đã nhận ra nhóc con này khác biệt.
Trước mặt bố ruột Lục Ninh Chu của mình thì ngoan ngoãn như một đoá hoa, vừa quay đầu liền có thể oai phong mà ức hiếp bạn học trong mẫu giáo.
Rốt cuộc tính cách này từ đâu mà hình thành? Mục Thiên đã thảo luận vấn đề đó với Lục Ninh Chu rất lâu. Nhóc con này không điềm tĩnh cẩn trọng như bố nó, cũng không đoan trang độ lượng như như người mang thai hộ. Ban đầu khi chọn người mang thai hộ cả hai cũng đã cân nhắc rất nhiều, vậy nên sự lanh lợi với hai bộ mặt này của Lục Thiểu Thiểu vẫn thật rất thần kỳ.
Bạn học Lục ở bên cạnh vờ như không nghe thấy hai bố đang thảo luận điều gì, chống cằm suy nghĩ:
Chuyện này có gì mà không hiểu chứ, trong nhà người có địa vị cao nhất là bố ruột, chỉ cần dỗ dành để bố vui vẻ thì bố Mục Thiên sẽ không quản cậu.
Sau đó cậu sẽ có thể tuỳ ý buông thả ở mẫu giáo rồi.
Nhớ đến cô bé xinh đẹp vừa chuyển đến lớp gần đây, Lục Thiểu Thiểu nở nụ cười anh tuấn tiêu sái.
...
3. Đa Đa và Thiểu Thiểu
Gần đây Lục Thiểu Thiểu có một nỗi phiền não đặc biệt lớn.
Bố ruột của cậu cứ luôn để cậu chơi cùng nhóc con nhà dì Lâm.
Nhưng cậu không muốn, thế là mỗi lần như vậy gương mặt anh tuấn tiêu sái (?) của cậu lại tỏ vẻ cau có mà nhìn pudding nhỏ cao bằng mình ở trước mặt.
Thật ra pudding nhỏ rất ưa nhìn, đôi mắt to như quả nho vừa đen vừa sáng chớp chớp, hàng mi dài và cong phe phẩy, hai má phúng phính trông rất đáng yêu.
Nhưng cậu không muốn chơi với cậu ta, chỉ mình Lục Thiểu Thiểu biết nguyên nhân.
Bởi vì cậu ta tên là "Bạch Đa Đa."
Dựa vào gì mà cậu là "Thiểu Thiểu", còn cậu ta là "Đa Đa*"?
*Trong tiếng Trung, "đa" nghĩa là "nhiều".
Cậu chủ Lục - người hiện tại đang nhìn pudding nhỏ bằng gương mặt vô cảm đã hoàn toàn quên rằng ban đầu là cậu đòi đặt tên này.
Bạch Đa Đa: "Chào cậu Lục Thiểu Thiểu, tớ tên là Bạch Đa Đa."
Cậu chủ Lục giơ nắm đấm: "Tôi lớn hơn cậu, không được gọi nhũ danh của tôi, gọi anh!"
Bạch Đa Đa cười híp mắt: "Không, cậu chỉ lớn hơn tớ nửa tuổi, mẹ cho tớ gọi cậu là Thiểu Thiểu."
Gương mặt đẹp của Lục Thiểu Thiểu nhăn nhó: "Gọi anh!"
Bạch Đa Đa: "Lục Thiểu Thiểu!"
Vậy là Đa Đa và Thiểu Thiểu đánh nhau.
Trận đánh này vừa bắt đầu, thì kéo dài cả một đời.
...
4. Nhật ký bỏ nhà ra đi của Lục Thiểu Thiểu
Hôm nay là Lễ tình nhân, nhưng cậu chủ nhỏ nhà họ Lục lại vừa khóc vừa chạy khỏi phòng học lớp sáu.
Tuổi còn nhỏ đã sở hữu gương mặt tuyệt mỹ, cậu chủ Lục luôn được các cô gái nhỏ yêu mến, lúc cậu phóng điện với người đẹp nhỏ bằng đôi mắt hoa đào mê người ấy, có ai lại không ngã gục dưới "quần tây" của cậu chứ?
Nhưng hôm nay, cậu chủ Lục lại gặp phải thất bại lớn nhất lịch sử.
Đó là một ngày Lễ tình nhân trời trong nắng ấm, một cô bé xinh đẹp cầm một đoá hồng đỏ tươi, chặn cậu lại ở cửa phòng học.
Lục Thiểu Thiểu nở nụ cười ma mị: "Hoa này là tặng cho tớ sao, thiên sứ nhỏ?"
Thiên sứ nhỏ cười thẹn thùng: "Không phải, có thể phiền cậu đưa đoá hoa này cho bố cậu không? Chú ấy đẹp trai quá, tớ rất thích chú ấy." Nói xong cô bé liền xấu hổ bỏ chạy.
Người hôm qua đến dự họp phụ huynh cho cậu chính là Lục Ninh Chu.
Ném bỏ hoa hồng trong tay, Lục Thiểu Thiểu vừa khóc vừa chạy về, để lại một nhóm vệ sĩ đi theo phía sau gọi cậu chủ cậu sao vậy!
Thế nhưng chuyện đau đớn hơn đã xảy ra.
Khi Lục Thiểu Thiểu lao vào vườn, định đấm vào ngực bố bằng nắm đấm nhỏ, thì lại nhìn thấy "tình địch" của mình đang bị bố Mục Thiên đè trên bàn mặc ý hôn hít.
Lúc này cậu mới nhận ra khu vườn được trang trí cực kỳ lãng mạn, cậu nhìn ánh nến trên chiếc bàn dài màu trắng đung đưa đến nỗi hoa cả mắt.
QAQ!
Lục Thiểu Thiểu càng khóc to hơn.
Đây là ngày để hành hạ những kẻ cô đơn, thế là cậu quyết định bỏ nhà ra đi.
Nhưng khi cậu thở hổn hển kéo va li chạy đến nhà dì Lâm thì bị Bạch Đa Đa bạn thân của cậu cười một tràng dữ dội.
Bạch Đa Đa nói: "Chú Lục thật sự đẹp hơn cậu mà. Hơn nữa hôm nay là Lễ tình nhân, trẻ con đều bị người lớn bỏ rơi, cậu xem!"
Bạn học Bạch chỉ vào căn nhà trống trải của mình, vô tư nói: "Mẹ tớ cũng cùng cha ra ngoài hẹn hò rồi, thế giới này chỉ có hai chúng ta cô đơn."
Lục Thiểu Thiểu lao tới đánh nhau với Bạch Đa Đa...
...
Chúc mọi người Lễ tình nhân vui vẻ, moah moah!
Đôi lời của tác giả:
Đa Đa và Thiểu Thiểu bầu bạn với mọi người cùng nhau độc thân ⊙?⊙! Có điều quyển sau hai cậu sẽ nhanh chóng thoát kiếp độc thân thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất