Chương 11
Mọi chuyện cứ thế đã được định đoạt xong xuôi.
Về phần chung quy phải làm cách nào để hồi sinh, thì Quý Đằng mù tịt. Tổng tư hình dẫn cậu đến cung điện chuyên chuẩn bị trang phục xuất hành cho Hình Tu (nếu so với nội tẩm cung bên trong Cửu Uyên, nơi không một ai đặt chân vào được, thì nơi này có thể được xưng là ngoại tẩm cung), kêu cậu ở đó đợi. Lại một lát trôi qua, một gã tùy tùng dẫn cậu đến trước cổng Cửu Uyên, ở đó đã có hai tên quỷ lại đứng chờ sẵn, xách theo một món đồ mà nghe đâu gọi là túi hút khí, bảo cậu chui vào đó.
Cái túi này, trông có vẻ giống loại mà lúc trước Lý phán quan dùng để bắt nhốt cậu, chẳng qua là lớn hơn với lại rách nát hơn thế thôi. Đằng nào Quý Đằng cũng quá quen thuộc rồi, chui cái tọt vào ngay, ở trong đó cậu cứ thấy đầu óc quay mòng mòng, nên dứt khoát đánh luôn một giấc.
Trong cơn mơ màng cậu nghe thấy bên tai có tiếng người gọi tên huynh trưởng, kèm theo đó là tiếng khóc lóc sướt mướt, Quý Đằng không khỏi bắt đầu thấy sốt ruột, lại cảm nhận được cơn đau buốt ê ẩm chạy dọc khắp người, nhất là ở trên miệng, như là bị thứ gì chặn họng vậy, khó chịu muốn chết hà!
Quý Đằng vùng vẫy, rên rỉ một tiếng, rồi trực tiếp mở choàng mắt ra.
Lúc bấy giờ cậu mới phát hiện ra mình đang nằm giữa sảnh chính trong gian nhà của mình, bên cạnh chẳng có lấy một bóng người, thay vào đó là một tấm chiếu, coi mòi là đợi tới giờ thì dùng để quấn xác rồi tha đi vứt đây mà. Khỏi nghĩ cũng biết, nhà họ Quý ở vùng này có thể xem như danh gia vọng tộc, nếu vụ lùm xùm giữa mình với ông anh bị truyền ra ngoài, có khi sẽ thành trò hề cho cả làng mất thôi. Thế nên chuyện xấu trong nhà cố gắng giấu được bao nhiêu thì giấu, cũng chẳng ai muốn báo quan, định rằng cứ thế đem chôn cho xong chuyện.
Cảm giác miệng bị chặn ngang thật khó chịu, Quý Đằng đưa tay lên rờ rẫm, thì ra đã có người đặt một chiếc đũa vào giữa hai hàm răng cậu, dài những sáu tấc, chẳng trách miệng bị chèn tới nỗi tê rần. [1] Quý Đằng chật vật tìm cách đứng dậy, mặc dù cậu đã hoàn hồn, song dù gì cũng là bị người ta đánh chết tươi, nên giờ đây toàn thân chẳng có chỗ nào được lành lặn.
Quý Đằng cũng chẳng buồn để ý nhiều đến thế, cậu loạng choạng chạy ra khỏi cửa, xông về phía tiền đường ở gian nhà chính.
Vừa tông mở cửa hông, đã trông thấy hàng loạt ngọn đèn trường minh được thắp sáng, xếp dọc từ cửa chính vào tận trung đường. [2] Gia quyến và đám nô bộc đều quỳ gối trước sảnh, khóc lên khóc xuống. Quý Đằng cảm nhận được bầu không khí tang tóc trong linh đường, lòng cũng đau xót theo, bước chân bắt đầu chệch choạc.
Mấy người đang khóc than chợt nghe có tiếng động lạ, bèn quay ngoắt đầu sang nhìn, vừa thấy thì ai nấy đều sửng sốt, nhất tề hốt hoảng, la ó ỏm tỏi: “Xác chết vùng dậy kìa!” Mấy người thê thiếp yếu bóng vía, tức thì lăn đùng ra ngất xỉu.
Quản gia dẫn theo mấy đứa tôi tớ bạo dạn vơ lấy những thứ có thể làm vũ khí chuẩn bị nhào tới, Quý Đằng thầm nghĩ với tấm thân tàn tạ của mình hiện giờ, mà xơi thêm một gậy nữa chắc trực tiếp về báo danh ở Âm Dương Đạo lần hai luôn quá, thế là luống cuống giơ hai tay lên cao hét lớn: “Không phải đang giữa trưa hay sao, giờ này làm sao mà có cương thi được?”
Quản gia đực mặt ra, nhìn lên thì mặt trời vẫn còn đó, ngẫm lại thấy cũng có lý, nào giờ chưa từng nghe nói có ma xuất hiện giữa ban ngày, mới thử hỏi dò: “Nhị gia phải không?”
Quý Đằng nghĩ bụng, nếu nói ra chuyện mình sống lại sau khi dạo qua Âm Dương Đạo, thế thì lại phải kèm theo một mớ giải trình rắc rối nữa, chi bằng nói đại là mình chưa chết cho rồi, nghĩ là làm, cậu bèn chém gió: “Trận đòn lúc đó của các người chưa đủ để làm tôi ngủm đâu, chẳng qua chỉ là hôn mê trong chốc lát thôi.” Nghe vậy, đám gia quyến với nô bộc của đại ca không khỏi lao nhao đưa mắt nhìn nhau, lại ngó về phía Quý Quân đang nằm im lìm trong linh đường kia, ngay sau đó, những ánh mắt đang chĩa về phía Quý Đằng bỗng lóe lên sự tàn độc!
Quý Đằng vội vàng lùi ra sau, quát lớn: “Đợi đã nào, muốn giết tôi cũng được thôi, nhưng xin hãy cho phép tôi vái lạy huynh trưởng cái đã.”
Lão quản gia ngăn mấy người kia lại, “Lão gia vì cậu ta mà mất, cậu ta muốn dập đầu với lão gia cũng phải, chúng ta cứ để cậu ta lạy đi, sau đó muốn đánh muốn giết thì cứ đánh cứ giết!”
Quý Đằng quỳ gối trước linh sàng của huynh trưởng, chầm chậm cúi đầu lạy, bụng bảo dạ, nguy rồi, đành rằng Hình Tu nói muốn mượn xác để nhập hồn, song lại chẳng nói rõ là khi nào, lỡ đâu tới mai anh ta mới xuất hiện, mà nội trong hôm nay đám tôi tớ kia đã nhất quyết tiễn mình về lại Âm Dương Đạo đón anh ta rồi thì biết làm sao.
Len lén ngước nhìn thi hài đang nằm đó, bụng lo sốt vó, huynh trưởng ơi là huynh trưởng, đệ cũng cố hết sức rồi, Hình Tu đã hứa chỉ cần tìm lại được sợi tơ tội ấy, thì không chỉ miễn hết tội của huynh, mà còn cho phép huynh sống lại luôn đó, nên là đừng có giận đệ nữa nha.
Quý Đằng vừa nghĩ vừa lạy, mãi đến khi bên tai nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của đám gia nhân: “Đã lạy cả trăm mấy cái rồi đó, còn chưa xong nữa à?”
Hỡi Hình Tu, hỡi đại thần, xin ngài đừng trêu ghẹo tôi nữa được không, mau tỉnh dậy đi cho tôi nhờ!!! Quý Đằng mướt mồ hôi đầu, đám nô bộc thì đi tới đi lui bên ngoài linh đường, nhìn cảnh tượng ấy cậu không khỏi có cảm tưởng như là chúng nó đang khởi động cho nóng người, đặng có thể lần nữa thay lão gia báo thù ngay khi thời cơ tới.
Quý Đằng lại lấm lét liếc sang chỗ Quý Quân, mặt anh trắng ởn, chẳng chút sinh khí, đúng lúc này, từ bên ngoài bỗng vọng tới tiếng vó ngựa, có người lảo đảo chạy vào, là tên hầu giỏi cưỡi ngựa nhất trong nhà, trong tay còn cầm theo một hộp gấm.
Lão quản gia bước tới đón nó: “Lấy được rồi à?”
“Vâng ạ, đây chính là viên dạ minh châu lớn nhất đó ạ.” Tên hầu mở hộp ra, giữa hộp có đặt một viên dạ minh châu to cỡ cái trứng chim, cho dù đang ở dưới ánh mặt trời chính ngọ vẫn có thể tỏa ra hào quang tứ phía, quả là một báu vật phi phàm.
Lão quản gia nước mắt ràn rụa, “Tốt quá, tốt quá, đây cũng là việc cuối cùng mà lão nô làm được cho lão gia rồi. Nhanh lên, cho lão gia ngậm vào.”
Quý Đằng nghĩ thầm, lão quản gia này đối xử với huynh trưởng cũng nghĩa nặng tình sâu ghê, dạ minh châu cơ đấy; mình thì chỉ được mỗi chiếc đũa chặn họng, đến một đồng tiền cũng không được bố thí nữa là.
Chẳng qua, bản thân dù gì cũng là tội nhân sát hại huynh trưởng, khó trách người ta hành xử như vậy.
“Được rồi,” Lão quản gia xoay người lại, “Nhị gia xin đừng dập đầu nữa, cho dù cậu có câu thời gian nãy giờ rồi, thì cũng đâu thể nào né tránh được mãi? Sớm muộn gì cũng phải đền mạng, tội tình gì phải đập vỡ đầu mình thế kia?”
Lão quản gia rõ là đi guốc trong bụng cậu. Quý Đằng vắt hết óc nghĩ cớ trì hoãn thêm được phút nào hay phút ấy, thế mà vẫn chẳng nghĩ ra được cách gì hay ho, đám đầy tớ đã bắt đầu lăm lăm gậy gộc trong tay xúm lại chỗ cậu, đứa nào đứa nấy đều thề thốt quyết báo thù cho lão gia.
Thường ngày chẳng phải đều lén lút mắng chửi lão gia hung dữ hay sao, bây giờ lại bày đặt đau lòng như thể chết cha chết mẹ vậy, Quý Đằng cắm đầu cắm cổ lùi ra sau: “Từ từ, từ từ đã! Oái, Quý Lương (Tên ông quản gia) còn chưa kêu đánh mà, các ngươi muốn tạo phản rồi sao?! Đợi đã, Quý Lương, ý tôi có phải là nhắc ông kêu tụi nó bắt đầu đâu!”
Lần trước bị chúng nó quần tới chết, cũng là vì khi ấy Quý Đằng còn đang tá hỏa âm binh, hơn nữa lại tự thấy hổ thẹn trong lòng, nên gần như không hề phản kháng; lần này thì khác, cứ nghĩ tới Quý Quân rõ ràng sắp sửa sống dậy tới nơi rồi, nếu để bị tẩn chết lần nữa thì đúng là oan uổng cho cậu quá!
“Ca ca tôi chưa chết mà, huynh ấy vẫn chưa chết!”
Lời vừa nói ra, hết thảy người có mặt đều nóng máu: “Lão gia rõ là đang sống sờ sờ thì bị mày chọc cho tức chết đấy! Thế mà mày còn—”
Đương khi mải né tới né lui, Quý Đằng đột nhiên phát hiện bên ngoài song cửa sổ, có một con chim vừa đáp xuống, còn chẳng phải Câu Tinh đấy ư?
Cậu mừng quýnh lên nhìn vội về phía linh sàng, Quý Quân đã bắt đầu chống người ngồi dậy, đang nhổ viên dạ minh châu ra, cầm trên tay quan sát.
Có điều bởi vì toàn bộ tôi tớ trong nhà đều đang vây lấy Quý Đằng, nên chẳng còn ai chú ý đến bên đó nữa.
Đúng lúc này, đứa hầu hay đi theo Quý Quân đột nhiên lên tiếng: “Quản gia, tôi thấy nhị gia hoàn toàn chẳng có ý hối cải, nếu chỉ đánh chết thì làm sao hả giận được, chi bằng lột sạch rồi trói gô lại, lôi ra đường diễu hành thị chúng, cho mọi người cười chê hắn, cho hắn kiếp sau cũng không dám làm người nữa luôn!”
Đệt mợ! Cái trò tàn bạo vô nhân đạo như vậy mà cũng nghĩ ra được hả!
Quý Đằng toan kêu mọi người ra coi Quý Quân sống lại rồi kìa, thì bỗng đâu trông thấy cảnh Quý Quân vừa nghe xong câu nói nọ liền nhìn sang chỗ cậu với vẻ đăm chiêu, kế tiếp, dường như anh ta mỉm cười thật khẽ, rồi ngậm lại viên dạ minh châu vào mồm, lẳng lặng nằm xuống trở lại—
Y y y, sao y dám giả chết hả!!!!!
Quý Đằng tức muốn hộc máu, không biết lấy đâu ra sức lực, mà xô đám đầy tớ dạt ra hai bên, nhào thẳng tới bên linh sàng ôm chầm lấy đầu Quý Quân, gào khóc nức nở: “Ca ca, huynh đừng dọa đệ nha, huynh đừng hại đệ như thế chứ!!!” Tay thì không ngừng lay người anh ta.
Quý Quân ấy vậy mà diễn y chang người chết, nằm im re không nhúc nhích, tới nỗi Quý Đằng còn phải hoài nghi chính mình vừa rồi đã trông thấy ảo giác. Không đúng, Câu Tinh đích thực vẫn đang đậu ngoài song cửa kìa, chắc chắn là Hình Tu đã sống lại rồi.
Lúc này đám đầy tớ lũ lượt vọt tới túm Quý Đằng lại, Quý Đằng cố sống cố chết giữ chặt đầu Quý Quân, hai người cùng bị lôi xuống đất, Quý Đằng nhanh trí nhớ lại, Tổng tư hình từng nói, sau khi nguyên hồn của Hình Tu nhập vào xác phàm, phản ứng của thân thể sẽ chẳng khác gì người thường, bèn vội dùng tay bụm chặt mũi miệng của Quý Quân, tay còn lại thọt vào dưới nách anh ta, ra sức cù lét.
Quý Quân phụt một tiếng, bắt đầu ho khan, làm ai nấy đều ngây người ra, trong lúc anh ta còn đang mải ho sù sụ, đầu tiên là lão quản gia tỏ vẻ mừng phát khóc: “Lão gia chưa chết! Ngài ấy chưa chết~”
Kế đến là toàn thể gia quyến và nô bộc rủ nhau khóc la um sùm: “Lão gia ơi!”
Sau đó là tiếng ho húng hắng mãi không dứt—
Cuối cùng mới là tiếng Quý Đằng gào váng lên: “Huynh ấy lại sắp chết nữa rồi!” Nói đoạn, cậu bổ nhào tới, nỗ lực vuốt ngực cho Quý Quân, bởi vì ban nãy bị cậu thọc lét, mà mũi với miệng còn bị bịt cứng ngắc, làm viên dạ minh châu nọ chui tọt vào cuống họng Quý Quân, nên mới ho rũ rượi như thế.
Trong lúc nguy cấp, Quý Quân đưa tay sờ lên cần cổ mình, ở khoảng cách gần, Quý Đằng thấy được tay anh ta sáng nhẹ lên, ngay tức khắc, viên dạ minh châu đã nằm trên tay, cơn ho cũng chấm dứt.
Quý Quân ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Quý Đằng sát ngay trước mặt.
Quý Đằng đã quăng mất cái chuyện trong cơ thể này là Hình Tu ra sau đầu rồi.
Cậu giờ đây chỉ biết trước mặt mình hiện giờ không phải ai khác mà chính là ca ca, mặt mày cương nghị, đường nét thân thuộc, vết thương trên cằm, sống động ngay trước mắt; đôi mắt vốn dĩ đã vĩnh viễn khép chặt, giờ đây chẳng những đang mở to, mà còn tỉ mẩn săm soi mình nữa nè.
Quý Đằng vui ngất trời, vươn tay tới sờ soạng gương mặt anh, làn da mang theo hơi ấm, còn hơi sần sùi nữa, Quý Đằng lại mò tới lồng ngực anh, từng nhịp tim đập liên tục truyền đến lòng bàn tay cậu, quả nhiên là sống lại rồi, quả nhiên là sống lại rồi!
Quý Đằng ôm chầm lấy anh, òa khóc bù lu bù loa!
Những chuyện xảy đến sau đó, Quý Đằng chẳng nhớ gì nữa cả.
Chỉ nhớ được vòng tay ôm siết đầy ấm áp, rung động của lồng ngực khi hít thở, còn có bàn tay thoáng ngập ngừng đặt lên vai cậu khi ấy.
-Hết chương 11-
Chú thích:
Mấy nghi thức tang lễ được nhắc đến bên trên mình dựa theo phong tục của VN để dịch ra cho dễ hiểu, về cơ bản thì cũng khá giống của bên Trung á.Khiết xỉ là nghi thức dùng 1 chiếc đũa để giữ cho miệng người mới mất mở ra, thuận tiện làm lễ phạn hàm, cũng chính là việc để tiền để ngọc này kia vào miệng người chết (ở VN thường là đặt vàng, gạo…). Ngoài ra thì 6 tấc tương đương với 20cm. ↑Đèn trường minh: giống với nến bái quan bên mình, khi người chết chưa nhập quan, trên quan tài luôn được thắp một cặp nến (hoặc đèn dầu) cho đến khi hạ huyệt, không để tắt, trong truyện thì thắp nguyên một hàng dài. ↑
Về phần chung quy phải làm cách nào để hồi sinh, thì Quý Đằng mù tịt. Tổng tư hình dẫn cậu đến cung điện chuyên chuẩn bị trang phục xuất hành cho Hình Tu (nếu so với nội tẩm cung bên trong Cửu Uyên, nơi không một ai đặt chân vào được, thì nơi này có thể được xưng là ngoại tẩm cung), kêu cậu ở đó đợi. Lại một lát trôi qua, một gã tùy tùng dẫn cậu đến trước cổng Cửu Uyên, ở đó đã có hai tên quỷ lại đứng chờ sẵn, xách theo một món đồ mà nghe đâu gọi là túi hút khí, bảo cậu chui vào đó.
Cái túi này, trông có vẻ giống loại mà lúc trước Lý phán quan dùng để bắt nhốt cậu, chẳng qua là lớn hơn với lại rách nát hơn thế thôi. Đằng nào Quý Đằng cũng quá quen thuộc rồi, chui cái tọt vào ngay, ở trong đó cậu cứ thấy đầu óc quay mòng mòng, nên dứt khoát đánh luôn một giấc.
Trong cơn mơ màng cậu nghe thấy bên tai có tiếng người gọi tên huynh trưởng, kèm theo đó là tiếng khóc lóc sướt mướt, Quý Đằng không khỏi bắt đầu thấy sốt ruột, lại cảm nhận được cơn đau buốt ê ẩm chạy dọc khắp người, nhất là ở trên miệng, như là bị thứ gì chặn họng vậy, khó chịu muốn chết hà!
Quý Đằng vùng vẫy, rên rỉ một tiếng, rồi trực tiếp mở choàng mắt ra.
Lúc bấy giờ cậu mới phát hiện ra mình đang nằm giữa sảnh chính trong gian nhà của mình, bên cạnh chẳng có lấy một bóng người, thay vào đó là một tấm chiếu, coi mòi là đợi tới giờ thì dùng để quấn xác rồi tha đi vứt đây mà. Khỏi nghĩ cũng biết, nhà họ Quý ở vùng này có thể xem như danh gia vọng tộc, nếu vụ lùm xùm giữa mình với ông anh bị truyền ra ngoài, có khi sẽ thành trò hề cho cả làng mất thôi. Thế nên chuyện xấu trong nhà cố gắng giấu được bao nhiêu thì giấu, cũng chẳng ai muốn báo quan, định rằng cứ thế đem chôn cho xong chuyện.
Cảm giác miệng bị chặn ngang thật khó chịu, Quý Đằng đưa tay lên rờ rẫm, thì ra đã có người đặt một chiếc đũa vào giữa hai hàm răng cậu, dài những sáu tấc, chẳng trách miệng bị chèn tới nỗi tê rần. [1] Quý Đằng chật vật tìm cách đứng dậy, mặc dù cậu đã hoàn hồn, song dù gì cũng là bị người ta đánh chết tươi, nên giờ đây toàn thân chẳng có chỗ nào được lành lặn.
Quý Đằng cũng chẳng buồn để ý nhiều đến thế, cậu loạng choạng chạy ra khỏi cửa, xông về phía tiền đường ở gian nhà chính.
Vừa tông mở cửa hông, đã trông thấy hàng loạt ngọn đèn trường minh được thắp sáng, xếp dọc từ cửa chính vào tận trung đường. [2] Gia quyến và đám nô bộc đều quỳ gối trước sảnh, khóc lên khóc xuống. Quý Đằng cảm nhận được bầu không khí tang tóc trong linh đường, lòng cũng đau xót theo, bước chân bắt đầu chệch choạc.
Mấy người đang khóc than chợt nghe có tiếng động lạ, bèn quay ngoắt đầu sang nhìn, vừa thấy thì ai nấy đều sửng sốt, nhất tề hốt hoảng, la ó ỏm tỏi: “Xác chết vùng dậy kìa!” Mấy người thê thiếp yếu bóng vía, tức thì lăn đùng ra ngất xỉu.
Quản gia dẫn theo mấy đứa tôi tớ bạo dạn vơ lấy những thứ có thể làm vũ khí chuẩn bị nhào tới, Quý Đằng thầm nghĩ với tấm thân tàn tạ của mình hiện giờ, mà xơi thêm một gậy nữa chắc trực tiếp về báo danh ở Âm Dương Đạo lần hai luôn quá, thế là luống cuống giơ hai tay lên cao hét lớn: “Không phải đang giữa trưa hay sao, giờ này làm sao mà có cương thi được?”
Quản gia đực mặt ra, nhìn lên thì mặt trời vẫn còn đó, ngẫm lại thấy cũng có lý, nào giờ chưa từng nghe nói có ma xuất hiện giữa ban ngày, mới thử hỏi dò: “Nhị gia phải không?”
Quý Đằng nghĩ bụng, nếu nói ra chuyện mình sống lại sau khi dạo qua Âm Dương Đạo, thế thì lại phải kèm theo một mớ giải trình rắc rối nữa, chi bằng nói đại là mình chưa chết cho rồi, nghĩ là làm, cậu bèn chém gió: “Trận đòn lúc đó của các người chưa đủ để làm tôi ngủm đâu, chẳng qua chỉ là hôn mê trong chốc lát thôi.” Nghe vậy, đám gia quyến với nô bộc của đại ca không khỏi lao nhao đưa mắt nhìn nhau, lại ngó về phía Quý Quân đang nằm im lìm trong linh đường kia, ngay sau đó, những ánh mắt đang chĩa về phía Quý Đằng bỗng lóe lên sự tàn độc!
Quý Đằng vội vàng lùi ra sau, quát lớn: “Đợi đã nào, muốn giết tôi cũng được thôi, nhưng xin hãy cho phép tôi vái lạy huynh trưởng cái đã.”
Lão quản gia ngăn mấy người kia lại, “Lão gia vì cậu ta mà mất, cậu ta muốn dập đầu với lão gia cũng phải, chúng ta cứ để cậu ta lạy đi, sau đó muốn đánh muốn giết thì cứ đánh cứ giết!”
Quý Đằng quỳ gối trước linh sàng của huynh trưởng, chầm chậm cúi đầu lạy, bụng bảo dạ, nguy rồi, đành rằng Hình Tu nói muốn mượn xác để nhập hồn, song lại chẳng nói rõ là khi nào, lỡ đâu tới mai anh ta mới xuất hiện, mà nội trong hôm nay đám tôi tớ kia đã nhất quyết tiễn mình về lại Âm Dương Đạo đón anh ta rồi thì biết làm sao.
Len lén ngước nhìn thi hài đang nằm đó, bụng lo sốt vó, huynh trưởng ơi là huynh trưởng, đệ cũng cố hết sức rồi, Hình Tu đã hứa chỉ cần tìm lại được sợi tơ tội ấy, thì không chỉ miễn hết tội của huynh, mà còn cho phép huynh sống lại luôn đó, nên là đừng có giận đệ nữa nha.
Quý Đằng vừa nghĩ vừa lạy, mãi đến khi bên tai nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của đám gia nhân: “Đã lạy cả trăm mấy cái rồi đó, còn chưa xong nữa à?”
Hỡi Hình Tu, hỡi đại thần, xin ngài đừng trêu ghẹo tôi nữa được không, mau tỉnh dậy đi cho tôi nhờ!!! Quý Đằng mướt mồ hôi đầu, đám nô bộc thì đi tới đi lui bên ngoài linh đường, nhìn cảnh tượng ấy cậu không khỏi có cảm tưởng như là chúng nó đang khởi động cho nóng người, đặng có thể lần nữa thay lão gia báo thù ngay khi thời cơ tới.
Quý Đằng lại lấm lét liếc sang chỗ Quý Quân, mặt anh trắng ởn, chẳng chút sinh khí, đúng lúc này, từ bên ngoài bỗng vọng tới tiếng vó ngựa, có người lảo đảo chạy vào, là tên hầu giỏi cưỡi ngựa nhất trong nhà, trong tay còn cầm theo một hộp gấm.
Lão quản gia bước tới đón nó: “Lấy được rồi à?”
“Vâng ạ, đây chính là viên dạ minh châu lớn nhất đó ạ.” Tên hầu mở hộp ra, giữa hộp có đặt một viên dạ minh châu to cỡ cái trứng chim, cho dù đang ở dưới ánh mặt trời chính ngọ vẫn có thể tỏa ra hào quang tứ phía, quả là một báu vật phi phàm.
Lão quản gia nước mắt ràn rụa, “Tốt quá, tốt quá, đây cũng là việc cuối cùng mà lão nô làm được cho lão gia rồi. Nhanh lên, cho lão gia ngậm vào.”
Quý Đằng nghĩ thầm, lão quản gia này đối xử với huynh trưởng cũng nghĩa nặng tình sâu ghê, dạ minh châu cơ đấy; mình thì chỉ được mỗi chiếc đũa chặn họng, đến một đồng tiền cũng không được bố thí nữa là.
Chẳng qua, bản thân dù gì cũng là tội nhân sát hại huynh trưởng, khó trách người ta hành xử như vậy.
“Được rồi,” Lão quản gia xoay người lại, “Nhị gia xin đừng dập đầu nữa, cho dù cậu có câu thời gian nãy giờ rồi, thì cũng đâu thể nào né tránh được mãi? Sớm muộn gì cũng phải đền mạng, tội tình gì phải đập vỡ đầu mình thế kia?”
Lão quản gia rõ là đi guốc trong bụng cậu. Quý Đằng vắt hết óc nghĩ cớ trì hoãn thêm được phút nào hay phút ấy, thế mà vẫn chẳng nghĩ ra được cách gì hay ho, đám đầy tớ đã bắt đầu lăm lăm gậy gộc trong tay xúm lại chỗ cậu, đứa nào đứa nấy đều thề thốt quyết báo thù cho lão gia.
Thường ngày chẳng phải đều lén lút mắng chửi lão gia hung dữ hay sao, bây giờ lại bày đặt đau lòng như thể chết cha chết mẹ vậy, Quý Đằng cắm đầu cắm cổ lùi ra sau: “Từ từ, từ từ đã! Oái, Quý Lương (Tên ông quản gia) còn chưa kêu đánh mà, các ngươi muốn tạo phản rồi sao?! Đợi đã, Quý Lương, ý tôi có phải là nhắc ông kêu tụi nó bắt đầu đâu!”
Lần trước bị chúng nó quần tới chết, cũng là vì khi ấy Quý Đằng còn đang tá hỏa âm binh, hơn nữa lại tự thấy hổ thẹn trong lòng, nên gần như không hề phản kháng; lần này thì khác, cứ nghĩ tới Quý Quân rõ ràng sắp sửa sống dậy tới nơi rồi, nếu để bị tẩn chết lần nữa thì đúng là oan uổng cho cậu quá!
“Ca ca tôi chưa chết mà, huynh ấy vẫn chưa chết!”
Lời vừa nói ra, hết thảy người có mặt đều nóng máu: “Lão gia rõ là đang sống sờ sờ thì bị mày chọc cho tức chết đấy! Thế mà mày còn—”
Đương khi mải né tới né lui, Quý Đằng đột nhiên phát hiện bên ngoài song cửa sổ, có một con chim vừa đáp xuống, còn chẳng phải Câu Tinh đấy ư?
Cậu mừng quýnh lên nhìn vội về phía linh sàng, Quý Quân đã bắt đầu chống người ngồi dậy, đang nhổ viên dạ minh châu ra, cầm trên tay quan sát.
Có điều bởi vì toàn bộ tôi tớ trong nhà đều đang vây lấy Quý Đằng, nên chẳng còn ai chú ý đến bên đó nữa.
Đúng lúc này, đứa hầu hay đi theo Quý Quân đột nhiên lên tiếng: “Quản gia, tôi thấy nhị gia hoàn toàn chẳng có ý hối cải, nếu chỉ đánh chết thì làm sao hả giận được, chi bằng lột sạch rồi trói gô lại, lôi ra đường diễu hành thị chúng, cho mọi người cười chê hắn, cho hắn kiếp sau cũng không dám làm người nữa luôn!”
Đệt mợ! Cái trò tàn bạo vô nhân đạo như vậy mà cũng nghĩ ra được hả!
Quý Đằng toan kêu mọi người ra coi Quý Quân sống lại rồi kìa, thì bỗng đâu trông thấy cảnh Quý Quân vừa nghe xong câu nói nọ liền nhìn sang chỗ cậu với vẻ đăm chiêu, kế tiếp, dường như anh ta mỉm cười thật khẽ, rồi ngậm lại viên dạ minh châu vào mồm, lẳng lặng nằm xuống trở lại—
Y y y, sao y dám giả chết hả!!!!!
Quý Đằng tức muốn hộc máu, không biết lấy đâu ra sức lực, mà xô đám đầy tớ dạt ra hai bên, nhào thẳng tới bên linh sàng ôm chầm lấy đầu Quý Quân, gào khóc nức nở: “Ca ca, huynh đừng dọa đệ nha, huynh đừng hại đệ như thế chứ!!!” Tay thì không ngừng lay người anh ta.
Quý Quân ấy vậy mà diễn y chang người chết, nằm im re không nhúc nhích, tới nỗi Quý Đằng còn phải hoài nghi chính mình vừa rồi đã trông thấy ảo giác. Không đúng, Câu Tinh đích thực vẫn đang đậu ngoài song cửa kìa, chắc chắn là Hình Tu đã sống lại rồi.
Lúc này đám đầy tớ lũ lượt vọt tới túm Quý Đằng lại, Quý Đằng cố sống cố chết giữ chặt đầu Quý Quân, hai người cùng bị lôi xuống đất, Quý Đằng nhanh trí nhớ lại, Tổng tư hình từng nói, sau khi nguyên hồn của Hình Tu nhập vào xác phàm, phản ứng của thân thể sẽ chẳng khác gì người thường, bèn vội dùng tay bụm chặt mũi miệng của Quý Quân, tay còn lại thọt vào dưới nách anh ta, ra sức cù lét.
Quý Quân phụt một tiếng, bắt đầu ho khan, làm ai nấy đều ngây người ra, trong lúc anh ta còn đang mải ho sù sụ, đầu tiên là lão quản gia tỏ vẻ mừng phát khóc: “Lão gia chưa chết! Ngài ấy chưa chết~”
Kế đến là toàn thể gia quyến và nô bộc rủ nhau khóc la um sùm: “Lão gia ơi!”
Sau đó là tiếng ho húng hắng mãi không dứt—
Cuối cùng mới là tiếng Quý Đằng gào váng lên: “Huynh ấy lại sắp chết nữa rồi!” Nói đoạn, cậu bổ nhào tới, nỗ lực vuốt ngực cho Quý Quân, bởi vì ban nãy bị cậu thọc lét, mà mũi với miệng còn bị bịt cứng ngắc, làm viên dạ minh châu nọ chui tọt vào cuống họng Quý Quân, nên mới ho rũ rượi như thế.
Trong lúc nguy cấp, Quý Quân đưa tay sờ lên cần cổ mình, ở khoảng cách gần, Quý Đằng thấy được tay anh ta sáng nhẹ lên, ngay tức khắc, viên dạ minh châu đã nằm trên tay, cơn ho cũng chấm dứt.
Quý Quân ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Quý Đằng sát ngay trước mặt.
Quý Đằng đã quăng mất cái chuyện trong cơ thể này là Hình Tu ra sau đầu rồi.
Cậu giờ đây chỉ biết trước mặt mình hiện giờ không phải ai khác mà chính là ca ca, mặt mày cương nghị, đường nét thân thuộc, vết thương trên cằm, sống động ngay trước mắt; đôi mắt vốn dĩ đã vĩnh viễn khép chặt, giờ đây chẳng những đang mở to, mà còn tỉ mẩn săm soi mình nữa nè.
Quý Đằng vui ngất trời, vươn tay tới sờ soạng gương mặt anh, làn da mang theo hơi ấm, còn hơi sần sùi nữa, Quý Đằng lại mò tới lồng ngực anh, từng nhịp tim đập liên tục truyền đến lòng bàn tay cậu, quả nhiên là sống lại rồi, quả nhiên là sống lại rồi!
Quý Đằng ôm chầm lấy anh, òa khóc bù lu bù loa!
Những chuyện xảy đến sau đó, Quý Đằng chẳng nhớ gì nữa cả.
Chỉ nhớ được vòng tay ôm siết đầy ấm áp, rung động của lồng ngực khi hít thở, còn có bàn tay thoáng ngập ngừng đặt lên vai cậu khi ấy.
-Hết chương 11-
Chú thích:
Mấy nghi thức tang lễ được nhắc đến bên trên mình dựa theo phong tục của VN để dịch ra cho dễ hiểu, về cơ bản thì cũng khá giống của bên Trung á.Khiết xỉ là nghi thức dùng 1 chiếc đũa để giữ cho miệng người mới mất mở ra, thuận tiện làm lễ phạn hàm, cũng chính là việc để tiền để ngọc này kia vào miệng người chết (ở VN thường là đặt vàng, gạo…). Ngoài ra thì 6 tấc tương đương với 20cm. ↑Đèn trường minh: giống với nến bái quan bên mình, khi người chết chưa nhập quan, trên quan tài luôn được thắp một cặp nến (hoặc đèn dầu) cho đến khi hạ huyệt, không để tắt, trong truyện thì thắp nguyên một hàng dài. ↑
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất