Chương 16
Lâu thật lâu sau đó, Quý Đằng mới ngờ ngợ ra: “Quân thượng, lẽ nào ý của ngài là, Câu Tinh nó, nó, nó chết rồi sao?”
Hình Tu gật đầu, thấy Quý Đằng mặt cắt không còn hột máu, tự dưng lại nhịn không được mà bật cười: “Không cần lo lắng đâu, nó chỉ là về lại Âm Dương Đạo thôi.”
“Thật ư?” Lúc bấy giờ Quý Đằng mới yên lòng, “Nhưng chẳng phải là ngài nói, mọi oán hờn của nó đã tan biến rồi?”
“Chỉ là những oan khuất ký gửi trên thân xác Câu Tinh đã biến mất mà thôi.” Hình Tu thờ ơ giải thích, “Xem ra nhóc ấy đã bị một thứ rất hung hãn tấn công rồi. Yên tâm, bộ tộc Câu Tinh chính là vì dùng chung oán hận, nên mới dị thể đồng hồn đấy. Nó về tới Âm Dương Đạo là lại khỏe re ấy mà, chẳng qua tạm thời không thể đến nhân gian nữa thôi.” Y lườm Quý Đằng: “Có phải thấy nhớ nó rồi không?”
Quý Đằng lập tức lắc đầu nguầy nguậy: “Không không không, dĩ nhiên là không rồi. Chẳng qua thiếu nó rồi, thì việc liên lạc với tên đạo tặc cũng trở nên khó khăn hơn.”
“Không cần liên hệ với hắn nữa đâu.” Hình Tu ngọ nguậy trên đệm tìm cho mình tư thế nằm dựa thoải mái nhất, “Tơ tội chắc chắn đang ở gần Thu Địch Nguyên.”
Hình Tu được cái chỉ tay năm ngón thì hay lắm đó~!
Trong suốt hành trình đi đến Thu Địch Nguyên, Quý Đằng đã vô cùng thấm thía điều này.
Lúc chuẩn bị, Quý Đằng đã tưởng tượng nào là nếu muốn truy bắt tơ tội, thế thì hẳn phải sắm sửa vũ khí, rồi sắp xếp vệ sĩ canh nhà các thứ. Ấy vậy mà khi hỏi Hình Tu xem cần mang theo những gì, y chỉ ban cho cậu một câu lục tự chân ngôn như sau: “Xe xịn, trà thơm, Quý Đằng.” [1]
Quý Đằng hiển nhiên nào dám mơ mộng viễn vông rằng mình không cần đi theo, cơ mà bị liệt kê chung với trà và xe thế kia, thật khiến cậu cảm thấy công dụng của bản thân không gì khác hơn là đánh xe, dâng trà. Bất kể cậu có nghĩ cách bóng gió hay thậm chí là huỵch toẹt với Hình Tu về chuyện vũ khí với vệ sĩ này nọ, thì y vẫn cứ trước sau như một làm bộ như không nghe thấy gì. Biết làm sao đây, cậu đành phải tập trung thu xếp xe và trà vậy.
Xe cộ cũng dễ thôi, gì chứ tiền thì nhà họ Quý không thiếu, tìm một cỗ xe tốt có gì là khó, trải thêm tấm đệm thiệt đẹp, rèm cửa cũng thay mới hoàn toàn, gắn thêm một ngăn tủ đựng trà hảo hạng, chung trà với bếp đun, đầy đủ tiện nghi, Hình Tu hẳn là không tới nỗi khó tánh đâu nhỉ.
Còn ngựa thì, có hơi phiền một chút, tuấn mã thì nhà cậu đầy ra, mỗi tội không rõ tính nết Hình Tu thế nào, đâm ra cũng chẳng biết nên chọn giống nào cho tốt.
Không biết thì phải hỏi, đây là ưu điểm của Quý Đằng: “Quân thượng, ngài thích Chiếu Dạ Bạch không, hay là Đề Nhi Tuyết? À, Hồng Mao Lưu cũng được lắm, năm ngoái mới mua ở ngoài ải về đấy, biết bao người thèm muốn nó—” Bất kể Quý Đằng thao thao bất tuyệt tới đâu, nói đến khản cả cổ, Hình Tu vẫn chẳng mảy may để ý, sau cùng cậu đành gom hết can đảm mà hỏi: “Quân thượng, chẳng hay ngài thích giống ngựa nào?” [2]
Hình Tu suy tư một hồi: “Kỳ thật ta khá là thích bò.”
“…Ý của ngài là, ngồi xe bò á hả?” Chiếc xe bò cọc cạch ì ạch lăn bánh đến Thu Địch Nguyên? Quý Đằng sốt ruột tới nỗi vò đầu bứt tai, “Hay là, để tôi tìm vài con ngựa có bề ngoài giống bò về cho ngài nha?”
Hình Tu chậm rãi lắc đầu: “Không liên quan tới ngoại hình, loài bò vốn chân chất thật thà, hồn nhiên dũng cảm, nên ta thích. Ngựa lại rất nhạy cảm, tính tình nhút nhát, ta không thích.”
Hình Tu nói gì hiểu chết liền á, Quý Đằng tự nhủ, có khi nào thật ra Hình Tu không biết, xét về tốc độ chạy thì bò với ngựa cách nhau một trời một vực không ta? Đang định nghĩ xem nên giải thích kiểu gì, Hình Tu đã trút tiếng thở dài, đứng thẳng dậy: “Ngươi thấy thì sẽ biết, đến chợ ngựa nào.”
Ngôi làng nhỏ ở miền biên cương nằm ngay sát con đường thông thương nhộn nhịp, thế nên chợ ngựa đương nhiên cũng có quy mô tầm cỡ. Lúc cỗ kiệu nhà họ Quý dừng lại trước cổng chợ ngựa, đám thương nhân buôn ngựa chỉ cần quan sát bề ngoài chiếc kiệu, đã biết ngay là người có tiền rồi, tức khắc đều dắt theo ngựa của mình ùa tới.
Chuyện lạ chỉ xảy đến vào khoảnh khắc Hình Tu bước ra, bầy ngựa vốn đang tinh thần phấn chấn, bất ngờ con nào con nấy đều cúi đầu ủ rũ, khụy gối lùi về sau, mặc cho người chủ có quát mắng đánh đập kiểu gì cũng đều vô ích. Ấy thế mà hai con bò già đang gặm cỏ bên lề đường lại chẳng buồn ngước nhìn lấy một cái, chỉ lo chăm chăm nhai nuốt.
Hình Tu mỉm cười nhìn Quý Đằng, ý rằng, thấy chưa.
Quý Đằng cũng đại khái hiểu được rồi, ngựa có giác quan nhạy bén, có lẽ ít nhiều gì cũng nhận biết được bên trong xác phàm này, không phải là linh hồn của người thường, thế nên mới sợ hãi mà lui bước.
Hiểu thì hiểu rồi đó, cơ mà chuyện này lại khiến Quý Đằng rầu thúi ruột, thiệt sự phải đánh xe bò đi đấy à? Nội việc tìm sợi tơ tội kia thôi đã thấy huyền bí mơ hồ lắm rồi. Hiện tại là giữa hè, nếu họ may mắn thì ngồi xe bò vẫn có thể kịp đón tết Nguyên tiêu ở Thu Địch Nguyên, nhưng nếu mà số nhọ ấy à, cùng lắm chỉ có thể đến đó ăn bánh bá trạng thôi. [3]
Quý Đằng còn đang mải lo sốt vó, bỗng đâu có một người buôn ngựa từ đằng xa đi đến, đánh bạo tiến lại gần, chào hỏi vài câu với Quý Đằng xong thì trỏ sang chỗ Hình Tu mà hỏi: “Đây là ai thế?” ꜱɑռꜱɦıɾıʓ.ωσɾɖρɾεꜱꜱ.ɕσɷ
“Anh trai.”
“Thế thì sao anh ta vừa đến là mấy con ngựa đều run sợ quỵ lụy hết ráo trọi vậy?” Ông ta trầm ngâm, “Khai thiệt đi, anh ta kỳ thực không phải người thường đúng không?”
Quý Đằng tá hỏa, không lẽ cao nhân trên đời này nhiều đến vậy sao, đi dạo chợ ngựa chơi chơi thôi mà cũng bị người ta nhìn ra chân tướng?
Người buôn ngựa sáp lại gần, rù rì với cậu: “Đoán không lầm thì xuất thân là dân bán thịt ngựa đúng không?”
“… Huynh đài, đoán không lầm thì huynh cầm tinh con bò đúng không?” [4]
Từ lúc rời chợ ngựa về nhà tới giờ, Quý Đằng vẫn cứ ỉu xìu như cái bánh bao chiều, cơm tối cũng chẳng buồn ăn mà chỉ lo ru rú trong phòng, vắt tay lên trán động não xem nên làm cách nào để có thể ngồi xe bò đến Thu Địch Nguyên trước Tết.
Đến tầm nửa đêm, Quý Đằng mới thấy bụng đói cồn cào, đang định lẻn xuống bếp xơi tạm mấy cái màn thầu lạnh tanh cứng ngắc, thì bỗng đâu nghe thấy tiếng gõ cửa. Lúc cậu mở cửa ra, không ngờ lại trông thấy đại ca, ủa lộn, Hình Tu. Đã thế lại còn có cả một đàn quản gia tôi tớ nheo nhóc lẽo đẽo theo sau, tay bưng đủ thứ chén đĩa, lẹ làng bước vào phòng Quý Đằng rồi bày đầy ra khắp bàn.
Hình Tu hất hàm, ý bảo Quý Đằng ngồi vào bàn.
Quý Đằng thoáng sửng sốt, nhưng đãi ngộ này lại khiến cậu phập phồng lo sợ hơn, lẽ nào Hình Tu lại có thể vì thấy mình vẫn chưa dùng bữa, nên mới đặc biệt sai người đưa cơm tới tận phòng cho mình?
“Quân— Đại ca, thế này là sao à?” Có người ngoài ở đây, Quý Đằng chợt nhớ phải sửa miệng.
“Ăn khuya.” Hình Tu ngoắc đũa về phía cậu, “Lúc ăn tối chẳng thấy đệ đâu, nên ta ăn không vô.” Trông thấy Quý Đằng cảm động tới nỗi nước mắt lưng tròng nhìn mình thì rất lấy làm hài lòng, mới nói tiếp: “Khi ăn đã quen có đệ ngồi chung rồi.”
Quý Đằng toan ngồi xuống, khóe miệng Hình Tu đột nhiên nhếch nhẹ lên, gần như không nhìn ra được, y bổ sung thêm: “Đệ không cần phải ăn, ngồi đó là được rồi, có đệ là ta nuốt trôi ngay.”
…Tôi, bộ tôi là nước chấm hay dưa muối ăn kèm của ngài đó hả?
Bản thân chỉ có thể nuốt cục tức cho đỡ đói mà rúc mình trong chăn, trơ mắt ra nhìn người bên cạnh ăn uống thả cửa, mùi đồ ăn thơm nức mũi, nỗi thống khổ ngần này mấy ai thấu hiểu cho chăng.
Chẳng mấy chốc Quý Đằng đã bắt đầu nghe thấy tiếng bao tử kêu rột rột, thần trí cũng dần bấn loạn theo.
Có người nói thất tình là chuyện đau khổ nhất trần đời, có người lại cãi rằng đẻ con mới đúng. Quý Đằng mặc dù chưa từng nếm trải cái nào trong hai nỗi đau kể trên, song dù gì cậu cũng từng tự tay cắt bỏ khúc thịt trên người mình mà, coi như có đủ tư cách để đánh giá về nỗi đau nhỉ. Chẳng qua chính vào giờ khắc này, cậu mới sâu sắc cảm nhận được, thất tình gì chứ, sinh đẻ gì chứ, tự t.h.i.ế.n gì chứ, hoàn toàn chẳng có tí nghĩa lý nào so với việc bụng thì réo inh ỏi, trong khi trước mặt là một bàn thức ăn ê hề, thế mà lại không được rớ vào dù chỉ một cọng rau, không có nỗi đau nào trên thế gian sánh được với nỗi đau này~
Tự nhủ quản gia đang ở đây, Hình Tu chắc sẽ không làm gì quá đáng đâu, Quý Đằng vững dạ mà ngồi vào bàn đối diện Hình Tu, lại không dám dòm y lấy một cái, chỉ tranh thủ bới đầy cơm vào chén bằng tốc độ nhanh nhất có thể, đầy rồi còn dùng muỗng tém chặt xuống, ép cứng ngắc xong mới lại tiếp tục bới, như là sợ không đủ ăn. Đến khi xới được một ụ cơm cao chót vót rồi, cậu mới lấm lét nhìn sang Hình Tu, người nào đó vẫn mặt mày nghiêm trang, chỉ vào chén cơm của cậu mà hỏi: “Muốn ăn đạp lắm rồi có phải không?”
Y đang đùa phải không ta, cơ mà trước giờ Quý Đằng vẫn chẳng phân biệt nổi Hình Tu lúc nào là đang nói thật, lúc nào là đang nói giỡn, chỉ sợ y thật sự sẽ đạp mình một cú, bèn vội bưng chén cơm lên thồn hết vào họng. ????hử đọc ????ruyện không quảng cáo ????ại -- ????rù????????ruy ện.Vn --
Ăn uống no say, quản gia cũng đã thu dọn sạch sẽ gom đi ráo trọi, thế mà Hình Tu vẫn cứ ở lì ra đó, Quý Đằng còn đang thắc mắc, y đã mở lời: “Chẳng phải ngươi đang đau đầu chuyện tìm ngựa sao? Đi nào.”
“Nhưng đã muộn thế này cơ mà?” Quý Đằng ưu tư, “Chợ ngựa chắc cũng đóng cửa rồi đó? Với cả mấy con ngựa cứ trông thấy ngài là sợ quíu giò, mua về cũng làm ăn gì được đâu?”
“Ngựa đã mua xong xuôi rồi.” Hình Tu đáp.
Ơ kìa? Quý Đằng giật mình, mua hồi nào thế? Tìm đâu ra ngựa tốt vậy?
Hình Tu hẳn cũng hiểu nghi vấn của Quý Đằng, “Ngươi ra ngoài xem là biết ngay.”
Quý Đằng phấn khích chạy ra chuồng ngựa, làm gì có con ngựa xịn ngựa quý nào đâu, chỉ thấy một con ngựa xám nằm bên tàu cỏ, nghe có người tới thì nghiêng đầu ngó sang.
Quý Đằng tỉ mỉ quan sát, đây rõ ràng là một con ngựa già khú đế ốm đau bệnh tật liên miên, hai con mắt, một con thì mù lòa, con còn lại kèm nhèm chảy mủ, lông lá xác xơ, da dẻ lở loét, chân trước bên trái gần như bại liệt.
Quý Đằng cảm thấy nó còn sống được tới giờ này đã là kì tích lớn lao lắm rồi, đừng nói chi tới chuyện bắt nó kéo xe, mấy người mà kéo cái xe tới để trước mặt nó á hả, có khi còn làm nó sợ tới nỗi tinh thần hoảng loạn nội tạng suy kiệt luôn ấy chứ.
Đây có phải là đùa dai theo phong cách Hình Tu không ta?
Quý Đằng nghi hoặc trong bụng, để cho nó kéo xe? Có mà kéo thẳng xuống Âm Dương Đạo thì may ra.
–Hết chương 16-
Chú thích:Lục tự chân ngôn vốn là cách gọi của câu thần chú 6 chữ tiếng Phạn của Đức Phật Quán Thế Âm: Om Mani Padme Hūm (Án ma ni bát mê hồng), ở đây tác giả muốn troll ý bảo tinh túy của lời HT nói gói gọn trong 6 chữ này á:)) [↑]Mấy giống ngựa này hình như chị Bảy chém gió cả, tra không ra:)) đại loại là ngựa trắng, ngựa vó trắng với ngựa đỏ. Trong đó có con lấy ý từ bức họa Chiếu dạ bạch đồ của họa sĩ cung đình Hàn Cán đời Đường. [↑]Giữa hè chắc tầm tháng 6, ý là nếu lẹ thì tết sẽ tới nơi, còn mà chậm thì tới tết Đoan ngọ hè năm sau luôn á. Nhân đây mọi người có thể đọc thử truyện ngắn Cùng đón tết Đoan ngọ của Loạn Nhập để biết thêm về bánh bá trạng nhá XD [↑]Tuổi Sửu ở TQ là con bò, chứ không phải trâu như VN mình, mà bò là tiếng lóng để chỉ ngầu, oách các kiểu, đại khái là ẻm giả bộ khen ông anh kia giỏi cho qua chuyện á. [↑]
Hình Tu gật đầu, thấy Quý Đằng mặt cắt không còn hột máu, tự dưng lại nhịn không được mà bật cười: “Không cần lo lắng đâu, nó chỉ là về lại Âm Dương Đạo thôi.”
“Thật ư?” Lúc bấy giờ Quý Đằng mới yên lòng, “Nhưng chẳng phải là ngài nói, mọi oán hờn của nó đã tan biến rồi?”
“Chỉ là những oan khuất ký gửi trên thân xác Câu Tinh đã biến mất mà thôi.” Hình Tu thờ ơ giải thích, “Xem ra nhóc ấy đã bị một thứ rất hung hãn tấn công rồi. Yên tâm, bộ tộc Câu Tinh chính là vì dùng chung oán hận, nên mới dị thể đồng hồn đấy. Nó về tới Âm Dương Đạo là lại khỏe re ấy mà, chẳng qua tạm thời không thể đến nhân gian nữa thôi.” Y lườm Quý Đằng: “Có phải thấy nhớ nó rồi không?”
Quý Đằng lập tức lắc đầu nguầy nguậy: “Không không không, dĩ nhiên là không rồi. Chẳng qua thiếu nó rồi, thì việc liên lạc với tên đạo tặc cũng trở nên khó khăn hơn.”
“Không cần liên hệ với hắn nữa đâu.” Hình Tu ngọ nguậy trên đệm tìm cho mình tư thế nằm dựa thoải mái nhất, “Tơ tội chắc chắn đang ở gần Thu Địch Nguyên.”
Hình Tu được cái chỉ tay năm ngón thì hay lắm đó~!
Trong suốt hành trình đi đến Thu Địch Nguyên, Quý Đằng đã vô cùng thấm thía điều này.
Lúc chuẩn bị, Quý Đằng đã tưởng tượng nào là nếu muốn truy bắt tơ tội, thế thì hẳn phải sắm sửa vũ khí, rồi sắp xếp vệ sĩ canh nhà các thứ. Ấy vậy mà khi hỏi Hình Tu xem cần mang theo những gì, y chỉ ban cho cậu một câu lục tự chân ngôn như sau: “Xe xịn, trà thơm, Quý Đằng.” [1]
Quý Đằng hiển nhiên nào dám mơ mộng viễn vông rằng mình không cần đi theo, cơ mà bị liệt kê chung với trà và xe thế kia, thật khiến cậu cảm thấy công dụng của bản thân không gì khác hơn là đánh xe, dâng trà. Bất kể cậu có nghĩ cách bóng gió hay thậm chí là huỵch toẹt với Hình Tu về chuyện vũ khí với vệ sĩ này nọ, thì y vẫn cứ trước sau như một làm bộ như không nghe thấy gì. Biết làm sao đây, cậu đành phải tập trung thu xếp xe và trà vậy.
Xe cộ cũng dễ thôi, gì chứ tiền thì nhà họ Quý không thiếu, tìm một cỗ xe tốt có gì là khó, trải thêm tấm đệm thiệt đẹp, rèm cửa cũng thay mới hoàn toàn, gắn thêm một ngăn tủ đựng trà hảo hạng, chung trà với bếp đun, đầy đủ tiện nghi, Hình Tu hẳn là không tới nỗi khó tánh đâu nhỉ.
Còn ngựa thì, có hơi phiền một chút, tuấn mã thì nhà cậu đầy ra, mỗi tội không rõ tính nết Hình Tu thế nào, đâm ra cũng chẳng biết nên chọn giống nào cho tốt.
Không biết thì phải hỏi, đây là ưu điểm của Quý Đằng: “Quân thượng, ngài thích Chiếu Dạ Bạch không, hay là Đề Nhi Tuyết? À, Hồng Mao Lưu cũng được lắm, năm ngoái mới mua ở ngoài ải về đấy, biết bao người thèm muốn nó—” Bất kể Quý Đằng thao thao bất tuyệt tới đâu, nói đến khản cả cổ, Hình Tu vẫn chẳng mảy may để ý, sau cùng cậu đành gom hết can đảm mà hỏi: “Quân thượng, chẳng hay ngài thích giống ngựa nào?” [2]
Hình Tu suy tư một hồi: “Kỳ thật ta khá là thích bò.”
“…Ý của ngài là, ngồi xe bò á hả?” Chiếc xe bò cọc cạch ì ạch lăn bánh đến Thu Địch Nguyên? Quý Đằng sốt ruột tới nỗi vò đầu bứt tai, “Hay là, để tôi tìm vài con ngựa có bề ngoài giống bò về cho ngài nha?”
Hình Tu chậm rãi lắc đầu: “Không liên quan tới ngoại hình, loài bò vốn chân chất thật thà, hồn nhiên dũng cảm, nên ta thích. Ngựa lại rất nhạy cảm, tính tình nhút nhát, ta không thích.”
Hình Tu nói gì hiểu chết liền á, Quý Đằng tự nhủ, có khi nào thật ra Hình Tu không biết, xét về tốc độ chạy thì bò với ngựa cách nhau một trời một vực không ta? Đang định nghĩ xem nên giải thích kiểu gì, Hình Tu đã trút tiếng thở dài, đứng thẳng dậy: “Ngươi thấy thì sẽ biết, đến chợ ngựa nào.”
Ngôi làng nhỏ ở miền biên cương nằm ngay sát con đường thông thương nhộn nhịp, thế nên chợ ngựa đương nhiên cũng có quy mô tầm cỡ. Lúc cỗ kiệu nhà họ Quý dừng lại trước cổng chợ ngựa, đám thương nhân buôn ngựa chỉ cần quan sát bề ngoài chiếc kiệu, đã biết ngay là người có tiền rồi, tức khắc đều dắt theo ngựa của mình ùa tới.
Chuyện lạ chỉ xảy đến vào khoảnh khắc Hình Tu bước ra, bầy ngựa vốn đang tinh thần phấn chấn, bất ngờ con nào con nấy đều cúi đầu ủ rũ, khụy gối lùi về sau, mặc cho người chủ có quát mắng đánh đập kiểu gì cũng đều vô ích. Ấy thế mà hai con bò già đang gặm cỏ bên lề đường lại chẳng buồn ngước nhìn lấy một cái, chỉ lo chăm chăm nhai nuốt.
Hình Tu mỉm cười nhìn Quý Đằng, ý rằng, thấy chưa.
Quý Đằng cũng đại khái hiểu được rồi, ngựa có giác quan nhạy bén, có lẽ ít nhiều gì cũng nhận biết được bên trong xác phàm này, không phải là linh hồn của người thường, thế nên mới sợ hãi mà lui bước.
Hiểu thì hiểu rồi đó, cơ mà chuyện này lại khiến Quý Đằng rầu thúi ruột, thiệt sự phải đánh xe bò đi đấy à? Nội việc tìm sợi tơ tội kia thôi đã thấy huyền bí mơ hồ lắm rồi. Hiện tại là giữa hè, nếu họ may mắn thì ngồi xe bò vẫn có thể kịp đón tết Nguyên tiêu ở Thu Địch Nguyên, nhưng nếu mà số nhọ ấy à, cùng lắm chỉ có thể đến đó ăn bánh bá trạng thôi. [3]
Quý Đằng còn đang mải lo sốt vó, bỗng đâu có một người buôn ngựa từ đằng xa đi đến, đánh bạo tiến lại gần, chào hỏi vài câu với Quý Đằng xong thì trỏ sang chỗ Hình Tu mà hỏi: “Đây là ai thế?” ꜱɑռꜱɦıɾıʓ.ωσɾɖρɾεꜱꜱ.ɕσɷ
“Anh trai.”
“Thế thì sao anh ta vừa đến là mấy con ngựa đều run sợ quỵ lụy hết ráo trọi vậy?” Ông ta trầm ngâm, “Khai thiệt đi, anh ta kỳ thực không phải người thường đúng không?”
Quý Đằng tá hỏa, không lẽ cao nhân trên đời này nhiều đến vậy sao, đi dạo chợ ngựa chơi chơi thôi mà cũng bị người ta nhìn ra chân tướng?
Người buôn ngựa sáp lại gần, rù rì với cậu: “Đoán không lầm thì xuất thân là dân bán thịt ngựa đúng không?”
“… Huynh đài, đoán không lầm thì huynh cầm tinh con bò đúng không?” [4]
Từ lúc rời chợ ngựa về nhà tới giờ, Quý Đằng vẫn cứ ỉu xìu như cái bánh bao chiều, cơm tối cũng chẳng buồn ăn mà chỉ lo ru rú trong phòng, vắt tay lên trán động não xem nên làm cách nào để có thể ngồi xe bò đến Thu Địch Nguyên trước Tết.
Đến tầm nửa đêm, Quý Đằng mới thấy bụng đói cồn cào, đang định lẻn xuống bếp xơi tạm mấy cái màn thầu lạnh tanh cứng ngắc, thì bỗng đâu nghe thấy tiếng gõ cửa. Lúc cậu mở cửa ra, không ngờ lại trông thấy đại ca, ủa lộn, Hình Tu. Đã thế lại còn có cả một đàn quản gia tôi tớ nheo nhóc lẽo đẽo theo sau, tay bưng đủ thứ chén đĩa, lẹ làng bước vào phòng Quý Đằng rồi bày đầy ra khắp bàn.
Hình Tu hất hàm, ý bảo Quý Đằng ngồi vào bàn.
Quý Đằng thoáng sửng sốt, nhưng đãi ngộ này lại khiến cậu phập phồng lo sợ hơn, lẽ nào Hình Tu lại có thể vì thấy mình vẫn chưa dùng bữa, nên mới đặc biệt sai người đưa cơm tới tận phòng cho mình?
“Quân— Đại ca, thế này là sao à?” Có người ngoài ở đây, Quý Đằng chợt nhớ phải sửa miệng.
“Ăn khuya.” Hình Tu ngoắc đũa về phía cậu, “Lúc ăn tối chẳng thấy đệ đâu, nên ta ăn không vô.” Trông thấy Quý Đằng cảm động tới nỗi nước mắt lưng tròng nhìn mình thì rất lấy làm hài lòng, mới nói tiếp: “Khi ăn đã quen có đệ ngồi chung rồi.”
Quý Đằng toan ngồi xuống, khóe miệng Hình Tu đột nhiên nhếch nhẹ lên, gần như không nhìn ra được, y bổ sung thêm: “Đệ không cần phải ăn, ngồi đó là được rồi, có đệ là ta nuốt trôi ngay.”
…Tôi, bộ tôi là nước chấm hay dưa muối ăn kèm của ngài đó hả?
Bản thân chỉ có thể nuốt cục tức cho đỡ đói mà rúc mình trong chăn, trơ mắt ra nhìn người bên cạnh ăn uống thả cửa, mùi đồ ăn thơm nức mũi, nỗi thống khổ ngần này mấy ai thấu hiểu cho chăng.
Chẳng mấy chốc Quý Đằng đã bắt đầu nghe thấy tiếng bao tử kêu rột rột, thần trí cũng dần bấn loạn theo.
Có người nói thất tình là chuyện đau khổ nhất trần đời, có người lại cãi rằng đẻ con mới đúng. Quý Đằng mặc dù chưa từng nếm trải cái nào trong hai nỗi đau kể trên, song dù gì cậu cũng từng tự tay cắt bỏ khúc thịt trên người mình mà, coi như có đủ tư cách để đánh giá về nỗi đau nhỉ. Chẳng qua chính vào giờ khắc này, cậu mới sâu sắc cảm nhận được, thất tình gì chứ, sinh đẻ gì chứ, tự t.h.i.ế.n gì chứ, hoàn toàn chẳng có tí nghĩa lý nào so với việc bụng thì réo inh ỏi, trong khi trước mặt là một bàn thức ăn ê hề, thế mà lại không được rớ vào dù chỉ một cọng rau, không có nỗi đau nào trên thế gian sánh được với nỗi đau này~
Tự nhủ quản gia đang ở đây, Hình Tu chắc sẽ không làm gì quá đáng đâu, Quý Đằng vững dạ mà ngồi vào bàn đối diện Hình Tu, lại không dám dòm y lấy một cái, chỉ tranh thủ bới đầy cơm vào chén bằng tốc độ nhanh nhất có thể, đầy rồi còn dùng muỗng tém chặt xuống, ép cứng ngắc xong mới lại tiếp tục bới, như là sợ không đủ ăn. Đến khi xới được một ụ cơm cao chót vót rồi, cậu mới lấm lét nhìn sang Hình Tu, người nào đó vẫn mặt mày nghiêm trang, chỉ vào chén cơm của cậu mà hỏi: “Muốn ăn đạp lắm rồi có phải không?”
Y đang đùa phải không ta, cơ mà trước giờ Quý Đằng vẫn chẳng phân biệt nổi Hình Tu lúc nào là đang nói thật, lúc nào là đang nói giỡn, chỉ sợ y thật sự sẽ đạp mình một cú, bèn vội bưng chén cơm lên thồn hết vào họng. ????hử đọc ????ruyện không quảng cáo ????ại -- ????rù????????ruy ện.Vn --
Ăn uống no say, quản gia cũng đã thu dọn sạch sẽ gom đi ráo trọi, thế mà Hình Tu vẫn cứ ở lì ra đó, Quý Đằng còn đang thắc mắc, y đã mở lời: “Chẳng phải ngươi đang đau đầu chuyện tìm ngựa sao? Đi nào.”
“Nhưng đã muộn thế này cơ mà?” Quý Đằng ưu tư, “Chợ ngựa chắc cũng đóng cửa rồi đó? Với cả mấy con ngựa cứ trông thấy ngài là sợ quíu giò, mua về cũng làm ăn gì được đâu?”
“Ngựa đã mua xong xuôi rồi.” Hình Tu đáp.
Ơ kìa? Quý Đằng giật mình, mua hồi nào thế? Tìm đâu ra ngựa tốt vậy?
Hình Tu hẳn cũng hiểu nghi vấn của Quý Đằng, “Ngươi ra ngoài xem là biết ngay.”
Quý Đằng phấn khích chạy ra chuồng ngựa, làm gì có con ngựa xịn ngựa quý nào đâu, chỉ thấy một con ngựa xám nằm bên tàu cỏ, nghe có người tới thì nghiêng đầu ngó sang.
Quý Đằng tỉ mỉ quan sát, đây rõ ràng là một con ngựa già khú đế ốm đau bệnh tật liên miên, hai con mắt, một con thì mù lòa, con còn lại kèm nhèm chảy mủ, lông lá xác xơ, da dẻ lở loét, chân trước bên trái gần như bại liệt.
Quý Đằng cảm thấy nó còn sống được tới giờ này đã là kì tích lớn lao lắm rồi, đừng nói chi tới chuyện bắt nó kéo xe, mấy người mà kéo cái xe tới để trước mặt nó á hả, có khi còn làm nó sợ tới nỗi tinh thần hoảng loạn nội tạng suy kiệt luôn ấy chứ.
Đây có phải là đùa dai theo phong cách Hình Tu không ta?
Quý Đằng nghi hoặc trong bụng, để cho nó kéo xe? Có mà kéo thẳng xuống Âm Dương Đạo thì may ra.
–Hết chương 16-
Chú thích:Lục tự chân ngôn vốn là cách gọi của câu thần chú 6 chữ tiếng Phạn của Đức Phật Quán Thế Âm: Om Mani Padme Hūm (Án ma ni bát mê hồng), ở đây tác giả muốn troll ý bảo tinh túy của lời HT nói gói gọn trong 6 chữ này á:)) [↑]Mấy giống ngựa này hình như chị Bảy chém gió cả, tra không ra:)) đại loại là ngựa trắng, ngựa vó trắng với ngựa đỏ. Trong đó có con lấy ý từ bức họa Chiếu dạ bạch đồ của họa sĩ cung đình Hàn Cán đời Đường. [↑]Giữa hè chắc tầm tháng 6, ý là nếu lẹ thì tết sẽ tới nơi, còn mà chậm thì tới tết Đoan ngọ hè năm sau luôn á. Nhân đây mọi người có thể đọc thử truyện ngắn Cùng đón tết Đoan ngọ của Loạn Nhập để biết thêm về bánh bá trạng nhá XD [↑]Tuổi Sửu ở TQ là con bò, chứ không phải trâu như VN mình, mà bò là tiếng lóng để chỉ ngầu, oách các kiểu, đại khái là ẻm giả bộ khen ông anh kia giỏi cho qua chuyện á. [↑]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất