Chương 18
Thu Địch Nguyên, một địa danh nghe thật nên thơ.
Quý Đằng bị Hình Tu vỗ vào mặt để gọi dậy, cậu ngáp lên ngáp xuống vén màn ngó ra ngoài, rồi buột miệng reo lên khe khẽ. Trước mặt là từng ụ cỏ lớn cho gia súc trải dài tới tận chân núi, sắc xanh khi đậm khi nhạt vẽ nên một vòng cung hoàn mỹ trên mặt đất, điểm xuyết trên đó là những đóa hoa sặc sỡ đủ màu. Vài dòng sông uốn khúc lấp lánh ánh bạc, những mái nhà nằm lác đác dọc bờ sông, từng cơn gió hè khẽ khàng lướt qua, ấm áp, an lành. Quý Đằng ngẩn ngơ ngắm nhìn, bao nhiêu áp lực dồn nén suốt nhiều ngày nay thoáng chốc như được giải tỏa. Cậu bất chợt thấy vững tin hơn bao giờ hết, rằng sợi tơ tội rồi sẽ bị thu hồi, đại ca sẽ được sống lại, Hình Tu thì sẽ rời đi, cuộc sống vẫn sẽ đẹp tươi vô cùng.
Sau một hồi thả hồn theo mây gió, Quý Đằng mới sực thấy ngại ngùng mà bẽn lẽn nghía sang chỗ Hình Tu. Dè đâu y lại còn say sưa ngắm cảnh hơn cả mình nữa, tới nỗi trong mắt cứ hấp háy những tia sáng mà cậu chẳng tài nào nắm bắt được.
“Quân thượng?” Quý Đằng thử gọi một tiếng.
Lúc bấy giờ Hình Tu mới quyến luyến ngoái đầu lại, để rồi Quý Đằng lại chẳng biết nên nói gì tiếp nữa, ậm ừ cả buổi trời, mới giơ sợi dây cương lên: “Làm gì với con ngựa này đây?”
Rận Quỷ Bì ngọ nguậy dưới lớp da ngựa, trông chẳng khác nào động tác giũ lông đuổi muỗi của lũ ngựa thông thường. Hình Tu cười đáp, con rận Quỷ Bì này dùng được lắm, chỉ cần da ngựa chưa hỏng, nó nhất định sẽ nghe lời, đồng thời lệnh cho Quý Đằng phải luôn để ý tới những hoa văn vẽ trên da ngựa, nếu vết mực bị nhòe thì phải đồ cho đậm lại, tránh để phép thuật mất hiệu lực.
Quý Đằng răm rắp nghe theo, đồng thời trong lòng cũng thấy kinh hãi không thôi, rận Quỷ Bì là loài yêu tinh ghê gớm đến nhường nào, cả con ngựa to đùng mà nó nuốt trọn ngon ơ, e là đến người cũng sẽ bị nó xơi tái nhanh gọn lẹ mất thôi.
Một lúc sau, cậu lại buồn miệng mà hỏi: “Thế nhưng, một phàm nhân như tôi, nếu vẽ thì có tác dụng không?”
Hình Tu tỏ vẻ ‘còn cái gì hay hơn để hỏi không’, rồi đốp lại: “Ai nói với ngươi rằng pháp thuật chỉ có thể được thực hiện bởi người tu đạo?”
Quý Đằng á khẩu luôn, thật sự không biết nên trả lời thế nào, đây chẳng phải là kiến thức phổ thông hay sao?
Có vẻ như tâm trạng Hình Tu đang rất tốt, thế mà chịu giải thích cho cậu cơ đấy. Với loài người, căn cơ của việc tu tập pháp thuật không gì khác ngoài nguyên hồn, nguyên hồn là thứ mà ai cũng có, theo lý mà nói thì ai cũng có thể thông qua tu luyện để đạt đến một trình độ nhất định. Chẳng qua tại người thì dốt nát, người lại mẫn tiệp, nên chỉ khác nhau ở chỗ dở hay giỏi thôi.
Hơn nữa, một vài loại phép thuật bản thân nó đã đặc biệt mạnh, thế nên bất kì ai thi triển cũng sẽ cho ra hiệu quả nhất định.
“Vậy, pháp thuật này đến tôi thực hiện mà cũng có thể trói buộc được rận Quỷ Bì, há chẳng phải là loại phép rất lợi hại sao?”
Hình Tu đột nhiên nhoẻn miệng cười, ghé sát vào tai Quý Đằng thì thầm: “Đây là phép thuật đã có từ ngàn xưa, ngươi có từng nghe qua Tam phương thần giới chưa?”
Là cái gì nữa vậy? Hơi nóng phà vào bên tóc mai khiến Quý Đằng thấy nhồn nhột, cậu xoa xoa tai, còn chưa kịp đáp lời, Hình Tu đã lại nói tiếp: “Thứ mà ngươi vừa vẽ, chính là một phần nhỏ của Tam phương thần giới.”
Có vẻ như, là một loại pháp thuật ngầu bá cháy luôn nha.
Chẳng qua, quan trọng nhất vẫn là phải không ngừng chú ý đồ cho nó đậm lại.
Đến Thu Địch Nguyên, thấy đầu thôn có một quán trà nhỏ, Quý Đằng quyết định ghé vào nghỉ chân rồi nhân tiện hóng hớt coi gần đây có xảy ra chuyện ly kì gì không.
Lót một lớp đệm êm ái, rửa cho sạch bộ đồ trà, đun nước, sau khi phục vụ tận răng để Hình Tu có thể thưởng thức trà thơm, Quý Đằng mới chợt nghĩ đến chuyện cớ sao quán trà này chẳng có lấy một vị khách, cứ như thể chẳng cần buôn bán gì hết vậy. Cậu lớn giọng gọi chủ quán, tính lân la bắt chuyện đặng còn hỏi thăm xem dạo này có sự kiện đẫm máu đáng sợ nào diễn ra chăng.
Ngay lập tức, cánh cửa đóng kín mít mở tung ra, một ông chú ló ra nói ngay: “Khách quan, nếu các vị chỉ ghé ngang qua, thì xin hãy khẩn trương rời đi cho. Đợi tôi thu dọn xong cũng sẽ nhanh chóng chạy thoát thân ngay đây.”
Quý Đằng vội vàng mời ông ta ngồi xuống: “Đã xảy ra chuyện gì? Xin hãy kể rõ hơn?
“Khách quan có điều không biết rồi, gần đây an ninh khu này không được tốt lắm.” Lúc nói chuyện, ông chủ không ngừng ngó dáo dác xung quanh, dường như đang coi chừng thứ gì đó.
Hoá ra, vùng Thu Địch Nguyên này, non xanh nước biếc, thu hút không ít sĩ tử đến ẩn cư để dùi mài kinh sử, cũng như trọ lại nhà của người dân trong thôn. Vào khoảng cuối năm ngoái, có một thư sinh dẫn theo một thư đồng đến đây ôn luyện [1], đã thuê một căn hộ ở ngoài thôn của cụ bà họ Chu, vốn là người trong thôn.
Thư sinh rất hiểu lễ nghĩa, thư đồng của chàng ta tóc còn để chỏm [2], cũng là một đứa nhỏ thông minh lanh lợi, hơn nữa rất nhanh nhẹn, khéo léo, hay giúp người lớn tuổi những việc cần sự tỉ mẩn như lấy ráy tai hoặc cắt móng này nọ, người trong thôn ai nấy đều có hảo cảm với bọn họ.
Chàng thư sinh thích nhất là dắt theo cậu thư đồng, đi dạo quanh thôn trong những buổi chiều tà. Thế nhưng cách đây vài hôm, lại không thấy thư sinh xuất hiện như mọi lần, ngay đến cả nhà bà cụ Chu cũng chẳng thấy ai, chỉ có nhóc thư đồng hoan hỉ chạy lăng xăng. Người nhà họ Tề còn gọi cậu nhóc lại, nhờ nó sang giúp bà vú ngoáy lỗ tai, rồi nhân tiện cắt tỉa móng cho mọi người luôn, cậu nhóc cũng lập tức vui vẻ đồng ý.
Lúc đầu vẫn chưa có gì xảy ra.
Hiềm nỗi nhà họ Tề chính là nhà con rể của trưởng thôn, tối đó vốn dĩ có hẹn với trưởng thôn và mấy nhà khác đến bàn chuyện đất đai, vậy mà đợi mãi vẫn không thấy tới.
Trưởng thôn tánh vốn nóng nảy, lại cho rằng con rể làm mình mất mặt, thế là kéo theo cả đám người tìm đến trước nhà, nhìn bóng người in trên khung cửa sổ, rõ ràng rất giống nhóc thư đồng đang nghiêng đầu ngoáy tai cho người khác, song lại không thấy ai ra mở cửa.
Trưởng thôn thấy lạ, mới sai người trực tiếp tông cửa…
“Cậu đoán xem thế nào?” Chủ quán hớp một ngụm trà, lia mắt nhìn Quý Đằng và Hình Tu.
Quý Đằng hồi hộp đến độ không dám thở mạnh, sốt ruột hỏi: “Thế nào hả?”
Chủ quán lại chỉ lo uống trà, chẳng nói chẳng rằng, Quý Đằng thật lòng cảm thấy ông ta vô cùng có năng khiếu hành nghề kể chuyện, rất biết chỗ nào nên ngắt, nghỉ để khơi dậy hứng thú của người nghe.
“Ông chủ, muốn bao nhiêu tiền tôi đưa ông hết, nói mau.”
Lúc bấy giờ chủ quán mới kể tiếp, cửa vừa mở ra ấy à—
Cửa vừa mở ra ấy à, liền trông thấy thư đồng ngồi trên phản, cầm cây lấy ráy tai, bà cụ nhà họ Tề nằm trên phản, thoải mái gối đầu lên chân nó, rõ là nó đang giúp bà ấy ngoáy tai rồi. Nghe thấy tiếng động, nó mới ngước mắt lên nhìn, nhoẻn miệng cười với mấy người vừa tới, rồi lại tiếp tục công việc trong tay.
Trưởng thôn không nén được tức giận mà mắng mỏ vài câu: “Mắc cái giống gì mà không ra mở cửa? Chí ít cũng phải lên tiếng cho người ta biết chứ.”
Thư đồng cười toe: “Đây là công việc đòi hỏi sự tỉ mẩn, không thể phân tâm được.” Nói đoạn, nó thổi cái phù vào cây lấy ráy tai. Trên chiếc kỷ trà ngay kế bên nó có đặt một ngọn đèn, thuận tiện cho việc lấy ráy tai, bà cụ Tề nằm co gối, quay lưng về phía mọi người đầy khoan khoái, nom cái bộ dạng ấy thích ý phải biết.
Quả là một khung cảnh đầm ấm và hạnh phúc. Một người bán thịt vốn có quen biết với thư đồng, thường ngày vẫn hay mang cho họ ít đồ lòng bán không hết để cải thiện bữa ăn, lúc này bước tới trước hỏi: “Những người khác trong nhà đâu? Chẳng phải đã hẹn trước rồi—”
Thư đồng líu lô đáp lại: “Con đã cắt móng cho họ xong trước, hiện giờ đều đi nghỉ cả rồi.” Nó vừa dứt lời, trưởng thôn lập tức xoay người bước vào phòng trong, miệng làu bàu: “Đến giờ họp tới nơi rồi, ở đó mà cắt móng cái gì!”
“Khoan đã, bác trưởng thôn, bọn họ đều đi nghỉ hết rồi.” Thư đồng bật cười đầy tinh nghịch, “Phải nghỉ hơi bị lâu đấy.” Nói rồi, cậu nhóc lại cẩn thận giúp bà cụ Tề ngoáy tai, sau đó đột nhiên giũ giũ cây lấy ráy tai, như thể muốn loại bỏ cặn bẩn trên đó vậy.
Có thứ gì đó, chắc chắn không phải là mấy mẩu cứt ráy nhẹ tênh trong tai, mặc dù rất nhỏ, nhưng cảm giác rất chân thật, bị hất văng lên mặt ông hàng thịt – lúc đó đang đứng gần cậu nhóc nhất.
Gần như tất cả mọi người đều nghe thấy một tiếng ‘bẹp’ thật khẽ.
Lạ thật đấy, ráy tai lấy từ trong tai ra, sao lại có thể phát ra âm thanh chắc nịch như vậy?
Ánh mắt mọi người đều tập trên khuôn mặt ông hàng thịt, muốn nghía thử coi thứ đáp lên mặt ông ta rốt cục là cái gì. Nhận thấy ai cũng đang nhìn mình, ông ta mới chậm chạp quay đầu lại, bên trái gương mặt ông, có một chấm đỏ nho nhỏ, trông y hệt một nốt ruồi son. Bị biết bao ánh mắt chĩa vào khiến ông ta cũng hơi hơi có cảm giác mới rồi hình như đúng là có thứ gì văng lên mặt mình thiệt. Ông hàng thịt chần chừ đưa tay lên sờ thử, chấm đỏ kia liền bị vuốt thành một đường trắng trắng đỏ đỏ rõ rệt trên nước da đen nhẻm của ông ta.
Ông hàng thịt cúi xuống, nhìn vào mấy ngón tay mình, cố nghĩ coi nó là gì, “Cái thứ quỷ quái gì đây—” Giọng ông ta bỗng dưng lạc hẳn đi, người đứng cạnh ông phát hiện yết hầu của ông cứ cục cựa, giống như đang cố gắng nói chuyện nhưng cổ họng lại bị người ta bóp chặt vậy, mồ hôi túa ra như tắm trên trán, hai con mắt mở thao láo y chang mắt cá chết. Lúc này mọi người mới nhận ra mặt mày ông ta đã tái mét, trông chẳng khác chi vừa xem trúng cuộn tranh vẽ địa ngục vậy.
Ông ta chỉ chỉ về phía thư đồng, đột nhiên thét lớn một tiếng, rồi cứ thế mà ngã cái rầm ra sau. Mọi người luống cuống tay chân, rối rít vây quanh ông ta, trông thấy mắt ông ta trợn trừng, đồng tử co lại vì sợ hãi, miệng ú ớ không thành tiếng, giống hệt người bị trúng gió. Trong số những người đang bu lại coi, chỉ có trưởng thôn là tương đối tỉnh táo, vội vàng bấm vào huyệt nhân trung ông ta! [3]
Đúng lúc này, mọi người chợt nghe thấy âm thanh răng rắc giòn tan, như thể có thứ gì đó nhọn hoắm cắm phập vào một vật cứng, từng tiếng từng tiếng một vang lên.
Mà nơi phát ra âm thanh đó, lại chính là chỗ thư đồng và bà cụ.
Chẳng hiểu vì sao, mà chỉ trong một khoảnh khắc, hết thảy những người có mặt ở đó đều cảm thấy nỗi sợ hãi bao trùm, thậm chí trực giác còn mách bảo họ rằng chớ có ngước đầu lên. Thế nhưng lý trí, lại thôi thúc họ nhất tề ngẩng lên nhìn cho bằng được.
Bên cạnh thư đồng là một cái kỷ trà, trên đó có thắp một ngọn đèn dầu, ánh đèn leo lét. Ngoài ngọn đèn ra, trên đó còn để một chiếc giỏ mây, bên trong là mấy thứ đồ nữ công gia chánh như kim chỉ, vải vóc các thứ. Mà thứ nhóc thư đồng đang cầm trong tay, chính là một chiếc kềm cắt móng xinh xắn để trong giỏ ấy, nó hướng mũi kềm vào lỗ tai bà cụ, đâm từng nhát từng nhát một đầy hung hãn. Âm thanh giòn tan vừa rồi, cũng chính là tiếng xương sọ vỡ vụn, kèm với tiếng máu phụt tứ tung.
Thư đồng đâm liên tục mấy nhát như đang ở chốn không người, rồi nó bỏ kềm xuống, cầm cây lấy ráy tai lên, chọt vào chỗ vết thương trên đầu, rồi ngoáy lấy ngoáy để như đang lấy cứt ráy. Moi được một hồi, lại khõ nhẹ lên kỷ trà, chẳng mấy chốc mà bên trên đã máu me đầm đìa cùng thứ gì đó trắng ởn văng đầy.
Mọi người trợn tròn mắt há hốc mồm, bỗng dưng hiểu ra cái chấm đỏ mới rồi văng lên mặt ông hàng thịt là thứ gì.
Bọn họ còn chưa kịp la hét hay té xỉu hay làm ra bất kì phản ứng nào, thư đồng đã bất ngờ đặt cây lấy ráy tai xuống, nói: “Bên này đã ngoáy sạch rồi, đổi bên thôi.”
Một tay nó đè chặt lấy vai bà cụ Tề, tay còn lại vặn mạnh một cái, một tiếng rắc vang lên, cái cổ bị bẻ xoay ngược ra sau, nguyên cái mặt bà cụ Tề cũng theo đó lộ ra, đối diện với mọi người.
Ai nấy đều biết, sức một đứa trẻ, không thể nào mạnh như vậy được; đồng thời, ai nấy đều biết, với cái kiểu vặn này, thì không người nào còn sống nổi. Ấy thế mà gương mặt xám ngắt của bà cụ Tề, lại nhăn nhó thành biểu cảm đau đớn đầy gượng gạo, từng giọt máu đen ngòm chảy xuống gò má chứng tỏ bà ta đã chết từ lâu rồi, chỉ còn lại hai tròng mắt vô hồn do chết không nhắm mắt, cứ nhìn chằm chằm vào mọi người.
Vào lúc này thư đồng mới bật cười khúc khích, ghé vào bên tai bà cụ Tề ra vẻ thân thiết mà hỏi thăm: “Nội ơi, có thoải mái không ạ? Có cần con nhẹ tay lại không?”
Nó thân thiết kề sát mặt như vậy, khiến cho gò má bầu bĩnh đặc trưng của đứa bé con, dính phải máu của bà cụ, trông như một vệt son đầy ghê rợn, sáng lập lòe trong bóng tối tù mù của ánh đèn dầu. Thư đồng lại còn tươi cười với mọi người, ung dung cầm cây lấy ráy tai lên, có vẻ như sắp sửa tiếp tục công việc ban nãy.
Tất cả đều ngây ra như phỗng, chỉ có trưởng thôn vốn xuất thân là thợ săn, từng trải lắm sự đời, nên lá gan cũng to hơn người thường, biết chắc có chuyện chẳng lành rồi, bèn hét lớn một tiếng, rồi chộp lấy cái ghế đẩu chọi qua.
Thư đồng vẫn cười hì hì, vừa vung tay đã hất bay cái ghế, ngúc ngoắc ngón tay mà rằng: “Mấy chú mấy bác cũng muốn ngoáy tai ư? Không cần vội, từng người một nha. Dù gì cũng phải để con chăm bà nội xong đã chứ.” Dứt lời, nó giật mạnh một phát, đầu bà cụ cứ thế bị bứt đứt, gọn hơ y như người ta nhổ củ cải vậy, kế đến nó cắp lấy cái đầu nhảy ra khỏi cửa sổ chuồn mất hút.
Đám người trưởng thôn hoảng sợ tới nỗi hồn vía lên mây, đâu ai dám đuổi theo, mãi một hồi lâu sau, mới hoàn hồn lại, lật đật mở cửa hông ra nhòm thử, cả nhà họ Tề từ già tới bé đều có mặt đông đủ, vẫn chưa chết, ai nấy đều đang thoi thóp, chỉ là ngón tay ngón chân, đều bị chặt cụt đến tận gốc, máu chảy đầy đất, thịt vụn do bị kéo cắt xẻo vương vãi khắp nơi, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy chính là những ngón tay ngón chân của họ, một khung cảnh đẫm máu đầy rợn người.
Trưởng thôn lập tức triệu tập mọi người ngay trong đêm, nhớ lại nơi thư sinh từng tá túc, ông chủ quán trà vẫn còn khiếp đảm không thôi: “Tôi không có vào trong, nhưng đám thanh niên trai tráng sau khi ra khỏi đó ai cũng ói ra mật xanh mật vàng. Khi ấy trưởng thôn đã dặn, người dân trong thôn phải thận trọng, không được đi riêng lẻ. Sang hôm sau, ba đứa con trai nhà họ Trương đi cho ngựa ăn, vừa ra tới đường cái, bỗng đâu từ sau lưng vươn tới một đôi tay, bên thì cầm kềm cắt móng, bên lại cầm cây lấy ráy tai, một giọng trẻ con vang lên: “Ngoáy tai hay cắt móng?” Sức đứa nhỏ đó lớn lắm, không ai thoát được khỏi tay nó, song nó lại tha mạng cho đứa thứ ba, bảo cậu ta về hỏi cả thôn xem đã chọn xong hết chưa. Rồi nó lại bảo cậu ta không cần phải đợi lâu, tối nay sẽ đến đón. Cậu ba nhà họ về được tới nhà thì hoảng loạn suýt phát điên luôn! Khách quan này, ngài nói coi, có đứa con nít nào mà tay không chặn ghế? Bẻ cổ người răng rắc? Vặt đầu người pặc pặc? Rõ ràng là yêu quái mà! Tụi tôi không mau trốn đi còn biết làm gì hơn?”
Quý Đằng nghe kể thôi mà sởn cả gai ốc, một đứa trẻ có sở thích cắt móng ngoáy tai, ham mê ngược đãi người khác đến chết, sức mạnh hơn người hệt như yêu quái. Cậu mường tượng đến cảnh ở nơi hoang vu hẻo lánh, ba đứa con nhà họ Trương có cảm tưởng như thế nào, khi phải đối mặt với hai lựa chọn mà số phận đưa đến trước mặt, kềm cắt móng hay cây lấy ráy tai—
Đúng vào lúc này, hai mắt ông chủ bất ngờ nhìn chòng chọc về phía sau lưng Quý Đằng, nét mặt thay đổi hẳn đi, khiến Quý Đằng ngơ ngác không thôi, để rồi tầm nhìn hai bên của cậu bỗng dưng bị chắn mất, cậu liền hiểu ra ngay, đang có người từ sau lưng thò tay tới trước, ngay lập tức, hai cánh tay từ tốn vòng qua hai bên tai cậu, vây tới trước mặt, một tay cầm kềm cắt móng, một tay cầm cây lấy ráy tai, bên trên còn lấm tấm vết máu vón cục, vài giọt máu sền sệt đang nhỏ tí tách, một giọng nói thong thả vang lên từ đằng sau: “Ngoáy tai hay cắt móng?”
Quý Đằng có cảm giác trái tim thắt lại, trước mắt tối sầm, tức thì ngã sõng xoài ra đất mà không hó hé được tiếng nào.
Lúc Quý Đằng ngã xuống, cũng chưa hẳn là mất hết tri giác.
Đầu tiên, cậu nghe thấy giọng Hình Tu thản nhiên như vừa cười vừa lắc đầu mà rằng: “Nhóc con này nhát như cáy vậy.”
Kế đó là giọng của ông chủ quán trà: “Khách quan, mắc gì ngài lại lấy đũa với tăm chọc nát trái cà của tôi vậy?”
-Hết chương 18-
Chú thích:Thư đồng là đứa nhỏ hầu hạ trong phòng sách để sai việc lặt vặt. [↑]Tóc để chỏm: nguyên văn là 总角 / tổng giác, là cách để gọi trẻ em tầm 8-14 tuổi. [↑]
Đại loại là như này
3. Trúng gió là thuật ngữ dân gian để chỉ tình trạng mệt mỏi, đau đầu, ớn lạnh… đột ngột mắc phải của một người, nặng hơn có thể là liệt dây thần kinh số 7 ngoại biên. Nếu người bệnh bất tỉnh, có thể dùng ngón tay bấm vào huyệt nằm ở dưới gốc mũi (còn gọi là huyệt nhân trung). [↑]
Chuyện là bữa ni tui tình cờ thấy trên Google có chức quan Tư hình, mới giật mình đi tra thử thì thấy hóa ra tên quan mà có chữ 司 đều dịch là tư (như tư đồ, tư không) thay vì ty như tui đã chém, thành ra tui đã sửa hết lại thành Tổng tư hình *tui rảnh quá mà* Sau này ảnh là quan tư hình nha mọi người ^^!
Chương tiếp theo →
Quý Đằng bị Hình Tu vỗ vào mặt để gọi dậy, cậu ngáp lên ngáp xuống vén màn ngó ra ngoài, rồi buột miệng reo lên khe khẽ. Trước mặt là từng ụ cỏ lớn cho gia súc trải dài tới tận chân núi, sắc xanh khi đậm khi nhạt vẽ nên một vòng cung hoàn mỹ trên mặt đất, điểm xuyết trên đó là những đóa hoa sặc sỡ đủ màu. Vài dòng sông uốn khúc lấp lánh ánh bạc, những mái nhà nằm lác đác dọc bờ sông, từng cơn gió hè khẽ khàng lướt qua, ấm áp, an lành. Quý Đằng ngẩn ngơ ngắm nhìn, bao nhiêu áp lực dồn nén suốt nhiều ngày nay thoáng chốc như được giải tỏa. Cậu bất chợt thấy vững tin hơn bao giờ hết, rằng sợi tơ tội rồi sẽ bị thu hồi, đại ca sẽ được sống lại, Hình Tu thì sẽ rời đi, cuộc sống vẫn sẽ đẹp tươi vô cùng.
Sau một hồi thả hồn theo mây gió, Quý Đằng mới sực thấy ngại ngùng mà bẽn lẽn nghía sang chỗ Hình Tu. Dè đâu y lại còn say sưa ngắm cảnh hơn cả mình nữa, tới nỗi trong mắt cứ hấp háy những tia sáng mà cậu chẳng tài nào nắm bắt được.
“Quân thượng?” Quý Đằng thử gọi một tiếng.
Lúc bấy giờ Hình Tu mới quyến luyến ngoái đầu lại, để rồi Quý Đằng lại chẳng biết nên nói gì tiếp nữa, ậm ừ cả buổi trời, mới giơ sợi dây cương lên: “Làm gì với con ngựa này đây?”
Rận Quỷ Bì ngọ nguậy dưới lớp da ngựa, trông chẳng khác nào động tác giũ lông đuổi muỗi của lũ ngựa thông thường. Hình Tu cười đáp, con rận Quỷ Bì này dùng được lắm, chỉ cần da ngựa chưa hỏng, nó nhất định sẽ nghe lời, đồng thời lệnh cho Quý Đằng phải luôn để ý tới những hoa văn vẽ trên da ngựa, nếu vết mực bị nhòe thì phải đồ cho đậm lại, tránh để phép thuật mất hiệu lực.
Quý Đằng răm rắp nghe theo, đồng thời trong lòng cũng thấy kinh hãi không thôi, rận Quỷ Bì là loài yêu tinh ghê gớm đến nhường nào, cả con ngựa to đùng mà nó nuốt trọn ngon ơ, e là đến người cũng sẽ bị nó xơi tái nhanh gọn lẹ mất thôi.
Một lúc sau, cậu lại buồn miệng mà hỏi: “Thế nhưng, một phàm nhân như tôi, nếu vẽ thì có tác dụng không?”
Hình Tu tỏ vẻ ‘còn cái gì hay hơn để hỏi không’, rồi đốp lại: “Ai nói với ngươi rằng pháp thuật chỉ có thể được thực hiện bởi người tu đạo?”
Quý Đằng á khẩu luôn, thật sự không biết nên trả lời thế nào, đây chẳng phải là kiến thức phổ thông hay sao?
Có vẻ như tâm trạng Hình Tu đang rất tốt, thế mà chịu giải thích cho cậu cơ đấy. Với loài người, căn cơ của việc tu tập pháp thuật không gì khác ngoài nguyên hồn, nguyên hồn là thứ mà ai cũng có, theo lý mà nói thì ai cũng có thể thông qua tu luyện để đạt đến một trình độ nhất định. Chẳng qua tại người thì dốt nát, người lại mẫn tiệp, nên chỉ khác nhau ở chỗ dở hay giỏi thôi.
Hơn nữa, một vài loại phép thuật bản thân nó đã đặc biệt mạnh, thế nên bất kì ai thi triển cũng sẽ cho ra hiệu quả nhất định.
“Vậy, pháp thuật này đến tôi thực hiện mà cũng có thể trói buộc được rận Quỷ Bì, há chẳng phải là loại phép rất lợi hại sao?”
Hình Tu đột nhiên nhoẻn miệng cười, ghé sát vào tai Quý Đằng thì thầm: “Đây là phép thuật đã có từ ngàn xưa, ngươi có từng nghe qua Tam phương thần giới chưa?”
Là cái gì nữa vậy? Hơi nóng phà vào bên tóc mai khiến Quý Đằng thấy nhồn nhột, cậu xoa xoa tai, còn chưa kịp đáp lời, Hình Tu đã lại nói tiếp: “Thứ mà ngươi vừa vẽ, chính là một phần nhỏ của Tam phương thần giới.”
Có vẻ như, là một loại pháp thuật ngầu bá cháy luôn nha.
Chẳng qua, quan trọng nhất vẫn là phải không ngừng chú ý đồ cho nó đậm lại.
Đến Thu Địch Nguyên, thấy đầu thôn có một quán trà nhỏ, Quý Đằng quyết định ghé vào nghỉ chân rồi nhân tiện hóng hớt coi gần đây có xảy ra chuyện ly kì gì không.
Lót một lớp đệm êm ái, rửa cho sạch bộ đồ trà, đun nước, sau khi phục vụ tận răng để Hình Tu có thể thưởng thức trà thơm, Quý Đằng mới chợt nghĩ đến chuyện cớ sao quán trà này chẳng có lấy một vị khách, cứ như thể chẳng cần buôn bán gì hết vậy. Cậu lớn giọng gọi chủ quán, tính lân la bắt chuyện đặng còn hỏi thăm xem dạo này có sự kiện đẫm máu đáng sợ nào diễn ra chăng.
Ngay lập tức, cánh cửa đóng kín mít mở tung ra, một ông chú ló ra nói ngay: “Khách quan, nếu các vị chỉ ghé ngang qua, thì xin hãy khẩn trương rời đi cho. Đợi tôi thu dọn xong cũng sẽ nhanh chóng chạy thoát thân ngay đây.”
Quý Đằng vội vàng mời ông ta ngồi xuống: “Đã xảy ra chuyện gì? Xin hãy kể rõ hơn?
“Khách quan có điều không biết rồi, gần đây an ninh khu này không được tốt lắm.” Lúc nói chuyện, ông chủ không ngừng ngó dáo dác xung quanh, dường như đang coi chừng thứ gì đó.
Hoá ra, vùng Thu Địch Nguyên này, non xanh nước biếc, thu hút không ít sĩ tử đến ẩn cư để dùi mài kinh sử, cũng như trọ lại nhà của người dân trong thôn. Vào khoảng cuối năm ngoái, có một thư sinh dẫn theo một thư đồng đến đây ôn luyện [1], đã thuê một căn hộ ở ngoài thôn của cụ bà họ Chu, vốn là người trong thôn.
Thư sinh rất hiểu lễ nghĩa, thư đồng của chàng ta tóc còn để chỏm [2], cũng là một đứa nhỏ thông minh lanh lợi, hơn nữa rất nhanh nhẹn, khéo léo, hay giúp người lớn tuổi những việc cần sự tỉ mẩn như lấy ráy tai hoặc cắt móng này nọ, người trong thôn ai nấy đều có hảo cảm với bọn họ.
Chàng thư sinh thích nhất là dắt theo cậu thư đồng, đi dạo quanh thôn trong những buổi chiều tà. Thế nhưng cách đây vài hôm, lại không thấy thư sinh xuất hiện như mọi lần, ngay đến cả nhà bà cụ Chu cũng chẳng thấy ai, chỉ có nhóc thư đồng hoan hỉ chạy lăng xăng. Người nhà họ Tề còn gọi cậu nhóc lại, nhờ nó sang giúp bà vú ngoáy lỗ tai, rồi nhân tiện cắt tỉa móng cho mọi người luôn, cậu nhóc cũng lập tức vui vẻ đồng ý.
Lúc đầu vẫn chưa có gì xảy ra.
Hiềm nỗi nhà họ Tề chính là nhà con rể của trưởng thôn, tối đó vốn dĩ có hẹn với trưởng thôn và mấy nhà khác đến bàn chuyện đất đai, vậy mà đợi mãi vẫn không thấy tới.
Trưởng thôn tánh vốn nóng nảy, lại cho rằng con rể làm mình mất mặt, thế là kéo theo cả đám người tìm đến trước nhà, nhìn bóng người in trên khung cửa sổ, rõ ràng rất giống nhóc thư đồng đang nghiêng đầu ngoáy tai cho người khác, song lại không thấy ai ra mở cửa.
Trưởng thôn thấy lạ, mới sai người trực tiếp tông cửa…
“Cậu đoán xem thế nào?” Chủ quán hớp một ngụm trà, lia mắt nhìn Quý Đằng và Hình Tu.
Quý Đằng hồi hộp đến độ không dám thở mạnh, sốt ruột hỏi: “Thế nào hả?”
Chủ quán lại chỉ lo uống trà, chẳng nói chẳng rằng, Quý Đằng thật lòng cảm thấy ông ta vô cùng có năng khiếu hành nghề kể chuyện, rất biết chỗ nào nên ngắt, nghỉ để khơi dậy hứng thú của người nghe.
“Ông chủ, muốn bao nhiêu tiền tôi đưa ông hết, nói mau.”
Lúc bấy giờ chủ quán mới kể tiếp, cửa vừa mở ra ấy à—
Cửa vừa mở ra ấy à, liền trông thấy thư đồng ngồi trên phản, cầm cây lấy ráy tai, bà cụ nhà họ Tề nằm trên phản, thoải mái gối đầu lên chân nó, rõ là nó đang giúp bà ấy ngoáy tai rồi. Nghe thấy tiếng động, nó mới ngước mắt lên nhìn, nhoẻn miệng cười với mấy người vừa tới, rồi lại tiếp tục công việc trong tay.
Trưởng thôn không nén được tức giận mà mắng mỏ vài câu: “Mắc cái giống gì mà không ra mở cửa? Chí ít cũng phải lên tiếng cho người ta biết chứ.”
Thư đồng cười toe: “Đây là công việc đòi hỏi sự tỉ mẩn, không thể phân tâm được.” Nói đoạn, nó thổi cái phù vào cây lấy ráy tai. Trên chiếc kỷ trà ngay kế bên nó có đặt một ngọn đèn, thuận tiện cho việc lấy ráy tai, bà cụ Tề nằm co gối, quay lưng về phía mọi người đầy khoan khoái, nom cái bộ dạng ấy thích ý phải biết.
Quả là một khung cảnh đầm ấm và hạnh phúc. Một người bán thịt vốn có quen biết với thư đồng, thường ngày vẫn hay mang cho họ ít đồ lòng bán không hết để cải thiện bữa ăn, lúc này bước tới trước hỏi: “Những người khác trong nhà đâu? Chẳng phải đã hẹn trước rồi—”
Thư đồng líu lô đáp lại: “Con đã cắt móng cho họ xong trước, hiện giờ đều đi nghỉ cả rồi.” Nó vừa dứt lời, trưởng thôn lập tức xoay người bước vào phòng trong, miệng làu bàu: “Đến giờ họp tới nơi rồi, ở đó mà cắt móng cái gì!”
“Khoan đã, bác trưởng thôn, bọn họ đều đi nghỉ hết rồi.” Thư đồng bật cười đầy tinh nghịch, “Phải nghỉ hơi bị lâu đấy.” Nói rồi, cậu nhóc lại cẩn thận giúp bà cụ Tề ngoáy tai, sau đó đột nhiên giũ giũ cây lấy ráy tai, như thể muốn loại bỏ cặn bẩn trên đó vậy.
Có thứ gì đó, chắc chắn không phải là mấy mẩu cứt ráy nhẹ tênh trong tai, mặc dù rất nhỏ, nhưng cảm giác rất chân thật, bị hất văng lên mặt ông hàng thịt – lúc đó đang đứng gần cậu nhóc nhất.
Gần như tất cả mọi người đều nghe thấy một tiếng ‘bẹp’ thật khẽ.
Lạ thật đấy, ráy tai lấy từ trong tai ra, sao lại có thể phát ra âm thanh chắc nịch như vậy?
Ánh mắt mọi người đều tập trên khuôn mặt ông hàng thịt, muốn nghía thử coi thứ đáp lên mặt ông ta rốt cục là cái gì. Nhận thấy ai cũng đang nhìn mình, ông ta mới chậm chạp quay đầu lại, bên trái gương mặt ông, có một chấm đỏ nho nhỏ, trông y hệt một nốt ruồi son. Bị biết bao ánh mắt chĩa vào khiến ông ta cũng hơi hơi có cảm giác mới rồi hình như đúng là có thứ gì văng lên mặt mình thiệt. Ông hàng thịt chần chừ đưa tay lên sờ thử, chấm đỏ kia liền bị vuốt thành một đường trắng trắng đỏ đỏ rõ rệt trên nước da đen nhẻm của ông ta.
Ông hàng thịt cúi xuống, nhìn vào mấy ngón tay mình, cố nghĩ coi nó là gì, “Cái thứ quỷ quái gì đây—” Giọng ông ta bỗng dưng lạc hẳn đi, người đứng cạnh ông phát hiện yết hầu của ông cứ cục cựa, giống như đang cố gắng nói chuyện nhưng cổ họng lại bị người ta bóp chặt vậy, mồ hôi túa ra như tắm trên trán, hai con mắt mở thao láo y chang mắt cá chết. Lúc này mọi người mới nhận ra mặt mày ông ta đã tái mét, trông chẳng khác chi vừa xem trúng cuộn tranh vẽ địa ngục vậy.
Ông ta chỉ chỉ về phía thư đồng, đột nhiên thét lớn một tiếng, rồi cứ thế mà ngã cái rầm ra sau. Mọi người luống cuống tay chân, rối rít vây quanh ông ta, trông thấy mắt ông ta trợn trừng, đồng tử co lại vì sợ hãi, miệng ú ớ không thành tiếng, giống hệt người bị trúng gió. Trong số những người đang bu lại coi, chỉ có trưởng thôn là tương đối tỉnh táo, vội vàng bấm vào huyệt nhân trung ông ta! [3]
Đúng lúc này, mọi người chợt nghe thấy âm thanh răng rắc giòn tan, như thể có thứ gì đó nhọn hoắm cắm phập vào một vật cứng, từng tiếng từng tiếng một vang lên.
Mà nơi phát ra âm thanh đó, lại chính là chỗ thư đồng và bà cụ.
Chẳng hiểu vì sao, mà chỉ trong một khoảnh khắc, hết thảy những người có mặt ở đó đều cảm thấy nỗi sợ hãi bao trùm, thậm chí trực giác còn mách bảo họ rằng chớ có ngước đầu lên. Thế nhưng lý trí, lại thôi thúc họ nhất tề ngẩng lên nhìn cho bằng được.
Bên cạnh thư đồng là một cái kỷ trà, trên đó có thắp một ngọn đèn dầu, ánh đèn leo lét. Ngoài ngọn đèn ra, trên đó còn để một chiếc giỏ mây, bên trong là mấy thứ đồ nữ công gia chánh như kim chỉ, vải vóc các thứ. Mà thứ nhóc thư đồng đang cầm trong tay, chính là một chiếc kềm cắt móng xinh xắn để trong giỏ ấy, nó hướng mũi kềm vào lỗ tai bà cụ, đâm từng nhát từng nhát một đầy hung hãn. Âm thanh giòn tan vừa rồi, cũng chính là tiếng xương sọ vỡ vụn, kèm với tiếng máu phụt tứ tung.
Thư đồng đâm liên tục mấy nhát như đang ở chốn không người, rồi nó bỏ kềm xuống, cầm cây lấy ráy tai lên, chọt vào chỗ vết thương trên đầu, rồi ngoáy lấy ngoáy để như đang lấy cứt ráy. Moi được một hồi, lại khõ nhẹ lên kỷ trà, chẳng mấy chốc mà bên trên đã máu me đầm đìa cùng thứ gì đó trắng ởn văng đầy.
Mọi người trợn tròn mắt há hốc mồm, bỗng dưng hiểu ra cái chấm đỏ mới rồi văng lên mặt ông hàng thịt là thứ gì.
Bọn họ còn chưa kịp la hét hay té xỉu hay làm ra bất kì phản ứng nào, thư đồng đã bất ngờ đặt cây lấy ráy tai xuống, nói: “Bên này đã ngoáy sạch rồi, đổi bên thôi.”
Một tay nó đè chặt lấy vai bà cụ Tề, tay còn lại vặn mạnh một cái, một tiếng rắc vang lên, cái cổ bị bẻ xoay ngược ra sau, nguyên cái mặt bà cụ Tề cũng theo đó lộ ra, đối diện với mọi người.
Ai nấy đều biết, sức một đứa trẻ, không thể nào mạnh như vậy được; đồng thời, ai nấy đều biết, với cái kiểu vặn này, thì không người nào còn sống nổi. Ấy thế mà gương mặt xám ngắt của bà cụ Tề, lại nhăn nhó thành biểu cảm đau đớn đầy gượng gạo, từng giọt máu đen ngòm chảy xuống gò má chứng tỏ bà ta đã chết từ lâu rồi, chỉ còn lại hai tròng mắt vô hồn do chết không nhắm mắt, cứ nhìn chằm chằm vào mọi người.
Vào lúc này thư đồng mới bật cười khúc khích, ghé vào bên tai bà cụ Tề ra vẻ thân thiết mà hỏi thăm: “Nội ơi, có thoải mái không ạ? Có cần con nhẹ tay lại không?”
Nó thân thiết kề sát mặt như vậy, khiến cho gò má bầu bĩnh đặc trưng của đứa bé con, dính phải máu của bà cụ, trông như một vệt son đầy ghê rợn, sáng lập lòe trong bóng tối tù mù của ánh đèn dầu. Thư đồng lại còn tươi cười với mọi người, ung dung cầm cây lấy ráy tai lên, có vẻ như sắp sửa tiếp tục công việc ban nãy.
Tất cả đều ngây ra như phỗng, chỉ có trưởng thôn vốn xuất thân là thợ săn, từng trải lắm sự đời, nên lá gan cũng to hơn người thường, biết chắc có chuyện chẳng lành rồi, bèn hét lớn một tiếng, rồi chộp lấy cái ghế đẩu chọi qua.
Thư đồng vẫn cười hì hì, vừa vung tay đã hất bay cái ghế, ngúc ngoắc ngón tay mà rằng: “Mấy chú mấy bác cũng muốn ngoáy tai ư? Không cần vội, từng người một nha. Dù gì cũng phải để con chăm bà nội xong đã chứ.” Dứt lời, nó giật mạnh một phát, đầu bà cụ cứ thế bị bứt đứt, gọn hơ y như người ta nhổ củ cải vậy, kế đến nó cắp lấy cái đầu nhảy ra khỏi cửa sổ chuồn mất hút.
Đám người trưởng thôn hoảng sợ tới nỗi hồn vía lên mây, đâu ai dám đuổi theo, mãi một hồi lâu sau, mới hoàn hồn lại, lật đật mở cửa hông ra nhòm thử, cả nhà họ Tề từ già tới bé đều có mặt đông đủ, vẫn chưa chết, ai nấy đều đang thoi thóp, chỉ là ngón tay ngón chân, đều bị chặt cụt đến tận gốc, máu chảy đầy đất, thịt vụn do bị kéo cắt xẻo vương vãi khắp nơi, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy chính là những ngón tay ngón chân của họ, một khung cảnh đẫm máu đầy rợn người.
Trưởng thôn lập tức triệu tập mọi người ngay trong đêm, nhớ lại nơi thư sinh từng tá túc, ông chủ quán trà vẫn còn khiếp đảm không thôi: “Tôi không có vào trong, nhưng đám thanh niên trai tráng sau khi ra khỏi đó ai cũng ói ra mật xanh mật vàng. Khi ấy trưởng thôn đã dặn, người dân trong thôn phải thận trọng, không được đi riêng lẻ. Sang hôm sau, ba đứa con trai nhà họ Trương đi cho ngựa ăn, vừa ra tới đường cái, bỗng đâu từ sau lưng vươn tới một đôi tay, bên thì cầm kềm cắt móng, bên lại cầm cây lấy ráy tai, một giọng trẻ con vang lên: “Ngoáy tai hay cắt móng?” Sức đứa nhỏ đó lớn lắm, không ai thoát được khỏi tay nó, song nó lại tha mạng cho đứa thứ ba, bảo cậu ta về hỏi cả thôn xem đã chọn xong hết chưa. Rồi nó lại bảo cậu ta không cần phải đợi lâu, tối nay sẽ đến đón. Cậu ba nhà họ về được tới nhà thì hoảng loạn suýt phát điên luôn! Khách quan này, ngài nói coi, có đứa con nít nào mà tay không chặn ghế? Bẻ cổ người răng rắc? Vặt đầu người pặc pặc? Rõ ràng là yêu quái mà! Tụi tôi không mau trốn đi còn biết làm gì hơn?”
Quý Đằng nghe kể thôi mà sởn cả gai ốc, một đứa trẻ có sở thích cắt móng ngoáy tai, ham mê ngược đãi người khác đến chết, sức mạnh hơn người hệt như yêu quái. Cậu mường tượng đến cảnh ở nơi hoang vu hẻo lánh, ba đứa con nhà họ Trương có cảm tưởng như thế nào, khi phải đối mặt với hai lựa chọn mà số phận đưa đến trước mặt, kềm cắt móng hay cây lấy ráy tai—
Đúng vào lúc này, hai mắt ông chủ bất ngờ nhìn chòng chọc về phía sau lưng Quý Đằng, nét mặt thay đổi hẳn đi, khiến Quý Đằng ngơ ngác không thôi, để rồi tầm nhìn hai bên của cậu bỗng dưng bị chắn mất, cậu liền hiểu ra ngay, đang có người từ sau lưng thò tay tới trước, ngay lập tức, hai cánh tay từ tốn vòng qua hai bên tai cậu, vây tới trước mặt, một tay cầm kềm cắt móng, một tay cầm cây lấy ráy tai, bên trên còn lấm tấm vết máu vón cục, vài giọt máu sền sệt đang nhỏ tí tách, một giọng nói thong thả vang lên từ đằng sau: “Ngoáy tai hay cắt móng?”
Quý Đằng có cảm giác trái tim thắt lại, trước mắt tối sầm, tức thì ngã sõng xoài ra đất mà không hó hé được tiếng nào.
Lúc Quý Đằng ngã xuống, cũng chưa hẳn là mất hết tri giác.
Đầu tiên, cậu nghe thấy giọng Hình Tu thản nhiên như vừa cười vừa lắc đầu mà rằng: “Nhóc con này nhát như cáy vậy.”
Kế đó là giọng của ông chủ quán trà: “Khách quan, mắc gì ngài lại lấy đũa với tăm chọc nát trái cà của tôi vậy?”
-Hết chương 18-
Chú thích:Thư đồng là đứa nhỏ hầu hạ trong phòng sách để sai việc lặt vặt. [↑]Tóc để chỏm: nguyên văn là 总角 / tổng giác, là cách để gọi trẻ em tầm 8-14 tuổi. [↑]
Đại loại là như này
3. Trúng gió là thuật ngữ dân gian để chỉ tình trạng mệt mỏi, đau đầu, ớn lạnh… đột ngột mắc phải của một người, nặng hơn có thể là liệt dây thần kinh số 7 ngoại biên. Nếu người bệnh bất tỉnh, có thể dùng ngón tay bấm vào huyệt nằm ở dưới gốc mũi (còn gọi là huyệt nhân trung). [↑]
Chuyện là bữa ni tui tình cờ thấy trên Google có chức quan Tư hình, mới giật mình đi tra thử thì thấy hóa ra tên quan mà có chữ 司 đều dịch là tư (như tư đồ, tư không) thay vì ty như tui đã chém, thành ra tui đã sửa hết lại thành Tổng tư hình *tui rảnh quá mà* Sau này ảnh là quan tư hình nha mọi người ^^!
Chương tiếp theo →
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất