Chương 33
Chẳng hiểu vì sao mà, câu nói này của Hình Tu lại khiến Quý Đằng thấy nhoi nhói trong tim. Cậu đứng cạnh giường, chẳng thốt lên được lời nào. Mãi một lúc lâu sau, Quý Đằng mới đánh liều ngồi xuống đầu giường mà nói: “Quân thượng, lòng dạ con người, chẳng thể nào nắm bắt toàn bộ được đâu. Nhưng tấm lòng của tôi, trước giờ vẫn luôn rất ngay thẳng, nghĩ thế nào thì chính là thế ấy, chẳng hề quanh co vòng vèo như anh ta nói đâu.” Sau một hồi trầm ngâm, cậu lại lên tiếng: “Anh nói xem, nếu người bị tơ tội ám là tôi, Hề Đao định sẽ làm gì?”
Hình Tu nãy giờ vẫn im lìm, đột nhiên mở choàng mắt ra, đáp lại bằng một câu: “Hề Đao sẽ đụng trúng ngõ cụt.”
“Thế còn anh?” Thấy y chịu tiếp chuyện, Quý Đằng tranh thủ hỏi luôn, tính dụ cho y nói thêm.
“Ta?” Gương mặt vốn luôn nghiêm nghị lạnh tanh của Hình Tu, vào khoảnh khắc bị Quý Đằng nhìn chằm chằm ấy bỗng xuất hiện một thay đổi rất tinh vi, y từ tốn, đáp rành mạch từng câu từng từ: “Ta sẽ dẫn dắt gã đâm đầu vào ngõ cụt, nơi có bức tường cứng nhất.” Nói đoạn, làm như Hình Tu cũng tự thấy hài hước hay sao đó, mà y khẽ phì cười, cảm giác bức bối khó chịu ban nãy cũng dịu đi rồi.
“Quý Đằng.”
“Vâng?”
“Ở lại với ta thêm chút nữa đi.”
“Vâng.”
Thấy Hình Tu đã mệt nhoài rồi, Quý Đằng mới ngồi cạnh trông cho y ngủ. Một lát sau, khi đôi chân mày vẫn luôn nhíu chặt của y giãn ra, Quý Đằng liền biết y đã say giấc rồi. Gió thổi mát lạnh, Quý Đằng bước tới khép cửa sổ lại, nhân tiện trông ra ngoài cửa sổ, một khung cảnh u ám mù sương.
Thế này thì hơi lạ à nha.
Nơi ngôi làng nhỏ ở miền biên cương này, thứ gì có thể thiếu chứ ánh mặt trời thì lúc nào cũng đủ đầy, những ngày không mưa đều có nắng rọi chói chang, làm gì có chuyện trời âm u thế này? Lại nói, trong những ngày Hình Tu ngủ mê man vừa qua, thời tiết cứ thất thường thế nào ấy, khác hẳn mấy năm trước.
Như thể có thứ gì đó, đang rục rịch bắt đầu thay đổi.
Quý Đằng không muốn quấy rầy y nghỉ ngơi, nên từ tốn ra khỏi phòng, đi đến trước sảnh. Bất ngờ thay, quản gia vốn chẳng mấy khi ghé chỗ cậu, lúc này lại đang đứng chờ sẵn, Quý Đằng hỏi: “Có việc gì sao?”
Quản gia tần ngần một hồi, vì cảm thấy sau khi sống lại, tình cảm huynh đệ giữa Quý Quân và Quý Đằng bỗng trở nên khăng khít vô cùng, nên ông ta cũng nể mặt Quý Đằng hơn xưa, mãi mới dám nói: “Bên chỗ biểu tiểu thư, muốn thưa chuyện cùng lão gia. Nhưng lão gia lại không đoái hoài gì tới họ, chuyện này nếu truyền ra ngoài, e là sẽ không hay.”
Quý Đằng nhủ thầm hắn ta mà chịu để ý mới lạ, cậu cũng hiểu ý quản gia, bên nhà chú cũng là chỗ họ hàng thân quen, bèn bảo: “Để tôi ra mặt vậy, đại ca vất vả nhiều rồi.”
“Cũng được, mấy chuyện lặt vặt trong nhà này, không đáng để làm phiền tới lão gia.”
An tọa, thưởng trà, hàn huyên đôi câu, những lễ nghĩa thông thường này, Quý Đằng cũng nắm được. Chú họ bắt đầu dông dài rằng thì mà là những năm tháng vừa qua kham khổ chật vật thế nào, thần núi nổi giận, làng bọn họ ngụ trong núi bị đất đá sạt lở cuốn trôi hơn phân nửa, không còn đường sống, chỉ đành đến đây nương nhờ.
Quý Đằng an ủi vài lời, tỏ ý nhà họ Quý lúc nào cũng chào đón họ.
Chú họ cho gọi thím với em gái ra, nói rằng đều là người một nhà cả, không cần phải e ngại, rồi cùng nhau chuyện trò tâm sự.
Trong mắt chú ấy, Quý Quân có vẻ thờ ơ lạnh nhạt, thay vì gả con gái cho một người đã thê thiếp thành đàn như anh, thì một chàng trai độc thân, nhân hậu như Quý Đằng hiển nhiên là lựa chọn hàng đầu, cơ mà, ấy cũng là vì ông ta chưa nghe nói về vụ bê bối liên quan đến thân thể Quý Đằng thôi.
Quý Đằng lúng túng như gà mắc tóc, được cái cô em họ này tính tình cởi mở, mào đầu bằng cách chủ động kể lại những chuyện xảy ra trong núi rồi, gặp Quý Đằng vốn thích bay nhảy giữa núi rừng, thế là cả hai quay ra tám xuyên lục địa, chẳng mấy chốc đã chẳng còn ngại ngùng chi nữa.
Đang tán dóc giữa chừng, thì một câu nói của chú họ đã di dời sự chú ý của cậu: “Năm nay đời sống khó khăn, xảy ra nhiều chuyện lạ. Trong núi đã hơn nửa tháng rồi trời không có lấy một miếng nắng, lúc ra khỏi nhà, trời không chỉ âm u, mà vào giữa trưa khắp đường núi còn giăng đầy sương mù, đã thế lại thêm vụ có tiếng khóc than từ nơi xa xăm vọng lại, rùng rợn đến sởn hết cả da gà.”
Không có chút nắng nào?
Quý Đằng nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng là bầu trời bị mây đen vây kín.
Đến giờ cơm tối, khi Quý Đằng tất tả chạy về khu nhà mình, đã kìm lòng không đặng mà liếc sang chỗ miệng giếng, không thấy hiện tượng gì lạ, chỉ có những lá bùa dán trên chiếc lưới phép kia, là hơi rung rinh.
Bị hàng nghìn sợi tơ tội quấn quanh tim, là cảm giác thế nào?
“Quý Đằng.” Có tiếng người gọi, ngắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
Ngoảnh đầu lại nhìn, ra là Hình Tu đã thức dậy, đang đứng bên cửa sổ, nhìn cậu chằm chằm.
“Đã đến lúc rồi, Quý Đằng.” Hình Tu nói.
Quý Đằng nghe rõ ràng từng chữ, nhưng lại không lý giải được ý nghĩa trong đó.
“Phải đưa ra quyết định thôi.” Hình Tu nói.
Quý Đằng chỉ biết giương mắt lên nhìn y.
“Kêu bọn họ quay lại đi.” Hình Tu nói.
Quý Đằng biết, bọn họ ở đây, là chỉ hai thầy trò nọ.
Bốn người ngồi quây quần lại với nhau, một cảnh tượng hiếm thấy, khi ai nấy đều mặt mày nghiêm túc. Quý Đằng nơm nớp lo âu, chả hiểu nổi bầu không khí này từ đâu mà ra. Chẳng ai chịu mở miệng, khiến cậu bứt rứt không thôi.
Hề Đao ngó ra ngoài cửa sổ, mới tới giờ cơm tối, mà trời đã tối đen như mực, không có lấy một ánh trăng hay ánh sao nào, anh ta thở dài, “Quân vương của Âm Dương Đạo này, dẫu ngài có là vị thần thượng cổ đầy cao quý, thì giờ đây cũng chỉ là người trần mắt thịt, năng lực tài cán được tới đâu chứ? Nếu ngài không công khai minh bạch mọi sự cho chúng tôi, thì làm sao chúng tôi giúp ngài được.”
Quý Đằng nhìn anh chàng: “Minh bạch gì cơ? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Kể từ cái ngày phá giải Huyết linh hồn trận tới nay, đất trời đã dần biến đổi. Âm khí thịnh, dương khí suy. Khói sương mờ mịt suốt mấy bữa nay, đều vì nguyên nhân này.” Hề Đao nói, “Hiện giờ chỉ mới có người tu đạo và những ai sống ở nơi dồi dào âm khí là bắt đầu cảm nhận được, nhưng chỉ một tháng nữa thôi, khi âm dương mất cân bằng, yêu nghiệt hoành hành khắp chốn, ma quỷ lai vãng không chút trở ngại, thì khắp thiên hạ này còn ai mà không biết nữa chứ.”
Quý Đằng nhớ lại lời chú họ, bất giác thấy rùng mình ớn lạnh: “Chung quy là đã xảy ra chuyện gì?”
Ba người sáu con mắt nhìn nhau, sau rốt nhất tề nhìn về phía Hình Tu.
Hình Tu chỉ thốt lên một câu: “Âm Dương Đạo đóng lại rồi.”
Nghe xong lời này, Quý Đằng còn chưa kịp hiểu mô tê gì, Hề Đao đã tái mét mặt mày: “Âm Dương Đạo đóng rồi?”
Quý Đằng chẳng rõ vì đâu anh lại kích động như vậy: “Âm Dương Đạo đóng lại? Rồi sao nữa?”
“Âm Dương Đạo là một mắt xích nằm trong thiên lý tuần hoàn, âm dương xoay vần, nếu đóng lại rồi, con đường để âm dương tuần hoàn sẽ đứt đoạn, âm khí không còn chỗ để đi, ma quỷ lưu lạc đến trần thế, tai họa chắc chắn sẽ ập đến nhân gian.” Hình Tu bình thản giải thích.
Hề Đao nhấp một ngụm trà, đến khi đặt chung xuống thì đã lấy lại vẻ điềm tĩnh vốn có.
Quý Đằng vẫn chưa tỏ thái độ gì, mức độ nghiêm trọng của sự việc, đã vượt quá phạm vi suy nghĩ của cậu rồi, phải mất một lúc lâu sau, mới hỏi: “Vì đâu mà nên nỗi?”
“Lý do duy nhất khiến Âm Dương Đạo chủ động đóng cửa, chính là sau khi nguyên hồn của ta rời đi, Cửu Uyên xảy ra sự cố, hỗn mang tràn ra ngoài, để tránh cho trần gian gặp nạn, Âm Dương Đạo không thể không đóng kín, đây rõ ràng là cách làm lợi bất cập hại, trong lúc nguy cấp mới phải tạm thời áp dụng.” Hình Tu ngưng một lát, lại nói tiếp, “Bây giờ là lúc phải quay về Âm Dương Đạo rồi.”
“Nếu Âm Dương Đạo đã đóng lại, vậy thì làm sao chúng ta vào được nữa?” Quý Đằng buột miệng hỏi.
Hình Tu nhìn sâu vào mắt Quý Đằng: “Chỉ cần có Động Hối chi Mục, liền có thể tìm ra kẽ hở của Âm Dương Đạo. Chẳng qua, không phải chúng ta, mà chỉ có ta.”
-Hết chương 33-
Chú thích:Ở đây tác giả dùng 3 tuần, mà tuần (旬) này là đơn vị tính thời gian cổ, một tuần là mười ngày, 3 tuần là 1 tháng. [↑]Ẩm trấm chỉ khát (饮鸩止渴), dịch ra là uống rượu độc giải khát, tức biện pháp giải quyết nhất thời nhưng không thể dứt điểm, thậm chí để lại hậu quả khôn lường. [↑]
Hình Tu nãy giờ vẫn im lìm, đột nhiên mở choàng mắt ra, đáp lại bằng một câu: “Hề Đao sẽ đụng trúng ngõ cụt.”
“Thế còn anh?” Thấy y chịu tiếp chuyện, Quý Đằng tranh thủ hỏi luôn, tính dụ cho y nói thêm.
“Ta?” Gương mặt vốn luôn nghiêm nghị lạnh tanh của Hình Tu, vào khoảnh khắc bị Quý Đằng nhìn chằm chằm ấy bỗng xuất hiện một thay đổi rất tinh vi, y từ tốn, đáp rành mạch từng câu từng từ: “Ta sẽ dẫn dắt gã đâm đầu vào ngõ cụt, nơi có bức tường cứng nhất.” Nói đoạn, làm như Hình Tu cũng tự thấy hài hước hay sao đó, mà y khẽ phì cười, cảm giác bức bối khó chịu ban nãy cũng dịu đi rồi.
“Quý Đằng.”
“Vâng?”
“Ở lại với ta thêm chút nữa đi.”
“Vâng.”
Thấy Hình Tu đã mệt nhoài rồi, Quý Đằng mới ngồi cạnh trông cho y ngủ. Một lát sau, khi đôi chân mày vẫn luôn nhíu chặt của y giãn ra, Quý Đằng liền biết y đã say giấc rồi. Gió thổi mát lạnh, Quý Đằng bước tới khép cửa sổ lại, nhân tiện trông ra ngoài cửa sổ, một khung cảnh u ám mù sương.
Thế này thì hơi lạ à nha.
Nơi ngôi làng nhỏ ở miền biên cương này, thứ gì có thể thiếu chứ ánh mặt trời thì lúc nào cũng đủ đầy, những ngày không mưa đều có nắng rọi chói chang, làm gì có chuyện trời âm u thế này? Lại nói, trong những ngày Hình Tu ngủ mê man vừa qua, thời tiết cứ thất thường thế nào ấy, khác hẳn mấy năm trước.
Như thể có thứ gì đó, đang rục rịch bắt đầu thay đổi.
Quý Đằng không muốn quấy rầy y nghỉ ngơi, nên từ tốn ra khỏi phòng, đi đến trước sảnh. Bất ngờ thay, quản gia vốn chẳng mấy khi ghé chỗ cậu, lúc này lại đang đứng chờ sẵn, Quý Đằng hỏi: “Có việc gì sao?”
Quản gia tần ngần một hồi, vì cảm thấy sau khi sống lại, tình cảm huynh đệ giữa Quý Quân và Quý Đằng bỗng trở nên khăng khít vô cùng, nên ông ta cũng nể mặt Quý Đằng hơn xưa, mãi mới dám nói: “Bên chỗ biểu tiểu thư, muốn thưa chuyện cùng lão gia. Nhưng lão gia lại không đoái hoài gì tới họ, chuyện này nếu truyền ra ngoài, e là sẽ không hay.”
Quý Đằng nhủ thầm hắn ta mà chịu để ý mới lạ, cậu cũng hiểu ý quản gia, bên nhà chú cũng là chỗ họ hàng thân quen, bèn bảo: “Để tôi ra mặt vậy, đại ca vất vả nhiều rồi.”
“Cũng được, mấy chuyện lặt vặt trong nhà này, không đáng để làm phiền tới lão gia.”
An tọa, thưởng trà, hàn huyên đôi câu, những lễ nghĩa thông thường này, Quý Đằng cũng nắm được. Chú họ bắt đầu dông dài rằng thì mà là những năm tháng vừa qua kham khổ chật vật thế nào, thần núi nổi giận, làng bọn họ ngụ trong núi bị đất đá sạt lở cuốn trôi hơn phân nửa, không còn đường sống, chỉ đành đến đây nương nhờ.
Quý Đằng an ủi vài lời, tỏ ý nhà họ Quý lúc nào cũng chào đón họ.
Chú họ cho gọi thím với em gái ra, nói rằng đều là người một nhà cả, không cần phải e ngại, rồi cùng nhau chuyện trò tâm sự.
Trong mắt chú ấy, Quý Quân có vẻ thờ ơ lạnh nhạt, thay vì gả con gái cho một người đã thê thiếp thành đàn như anh, thì một chàng trai độc thân, nhân hậu như Quý Đằng hiển nhiên là lựa chọn hàng đầu, cơ mà, ấy cũng là vì ông ta chưa nghe nói về vụ bê bối liên quan đến thân thể Quý Đằng thôi.
Quý Đằng lúng túng như gà mắc tóc, được cái cô em họ này tính tình cởi mở, mào đầu bằng cách chủ động kể lại những chuyện xảy ra trong núi rồi, gặp Quý Đằng vốn thích bay nhảy giữa núi rừng, thế là cả hai quay ra tám xuyên lục địa, chẳng mấy chốc đã chẳng còn ngại ngùng chi nữa.
Đang tán dóc giữa chừng, thì một câu nói của chú họ đã di dời sự chú ý của cậu: “Năm nay đời sống khó khăn, xảy ra nhiều chuyện lạ. Trong núi đã hơn nửa tháng rồi trời không có lấy một miếng nắng, lúc ra khỏi nhà, trời không chỉ âm u, mà vào giữa trưa khắp đường núi còn giăng đầy sương mù, đã thế lại thêm vụ có tiếng khóc than từ nơi xa xăm vọng lại, rùng rợn đến sởn hết cả da gà.”
Không có chút nắng nào?
Quý Đằng nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng là bầu trời bị mây đen vây kín.
Đến giờ cơm tối, khi Quý Đằng tất tả chạy về khu nhà mình, đã kìm lòng không đặng mà liếc sang chỗ miệng giếng, không thấy hiện tượng gì lạ, chỉ có những lá bùa dán trên chiếc lưới phép kia, là hơi rung rinh.
Bị hàng nghìn sợi tơ tội quấn quanh tim, là cảm giác thế nào?
“Quý Đằng.” Có tiếng người gọi, ngắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
Ngoảnh đầu lại nhìn, ra là Hình Tu đã thức dậy, đang đứng bên cửa sổ, nhìn cậu chằm chằm.
“Đã đến lúc rồi, Quý Đằng.” Hình Tu nói.
Quý Đằng nghe rõ ràng từng chữ, nhưng lại không lý giải được ý nghĩa trong đó.
“Phải đưa ra quyết định thôi.” Hình Tu nói.
Quý Đằng chỉ biết giương mắt lên nhìn y.
“Kêu bọn họ quay lại đi.” Hình Tu nói.
Quý Đằng biết, bọn họ ở đây, là chỉ hai thầy trò nọ.
Bốn người ngồi quây quần lại với nhau, một cảnh tượng hiếm thấy, khi ai nấy đều mặt mày nghiêm túc. Quý Đằng nơm nớp lo âu, chả hiểu nổi bầu không khí này từ đâu mà ra. Chẳng ai chịu mở miệng, khiến cậu bứt rứt không thôi.
Hề Đao ngó ra ngoài cửa sổ, mới tới giờ cơm tối, mà trời đã tối đen như mực, không có lấy một ánh trăng hay ánh sao nào, anh ta thở dài, “Quân vương của Âm Dương Đạo này, dẫu ngài có là vị thần thượng cổ đầy cao quý, thì giờ đây cũng chỉ là người trần mắt thịt, năng lực tài cán được tới đâu chứ? Nếu ngài không công khai minh bạch mọi sự cho chúng tôi, thì làm sao chúng tôi giúp ngài được.”
Quý Đằng nhìn anh chàng: “Minh bạch gì cơ? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Kể từ cái ngày phá giải Huyết linh hồn trận tới nay, đất trời đã dần biến đổi. Âm khí thịnh, dương khí suy. Khói sương mờ mịt suốt mấy bữa nay, đều vì nguyên nhân này.” Hề Đao nói, “Hiện giờ chỉ mới có người tu đạo và những ai sống ở nơi dồi dào âm khí là bắt đầu cảm nhận được, nhưng chỉ một tháng nữa thôi, khi âm dương mất cân bằng, yêu nghiệt hoành hành khắp chốn, ma quỷ lai vãng không chút trở ngại, thì khắp thiên hạ này còn ai mà không biết nữa chứ.”
Quý Đằng nhớ lại lời chú họ, bất giác thấy rùng mình ớn lạnh: “Chung quy là đã xảy ra chuyện gì?”
Ba người sáu con mắt nhìn nhau, sau rốt nhất tề nhìn về phía Hình Tu.
Hình Tu chỉ thốt lên một câu: “Âm Dương Đạo đóng lại rồi.”
Nghe xong lời này, Quý Đằng còn chưa kịp hiểu mô tê gì, Hề Đao đã tái mét mặt mày: “Âm Dương Đạo đóng rồi?”
Quý Đằng chẳng rõ vì đâu anh lại kích động như vậy: “Âm Dương Đạo đóng lại? Rồi sao nữa?”
“Âm Dương Đạo là một mắt xích nằm trong thiên lý tuần hoàn, âm dương xoay vần, nếu đóng lại rồi, con đường để âm dương tuần hoàn sẽ đứt đoạn, âm khí không còn chỗ để đi, ma quỷ lưu lạc đến trần thế, tai họa chắc chắn sẽ ập đến nhân gian.” Hình Tu bình thản giải thích.
Hề Đao nhấp một ngụm trà, đến khi đặt chung xuống thì đã lấy lại vẻ điềm tĩnh vốn có.
Quý Đằng vẫn chưa tỏ thái độ gì, mức độ nghiêm trọng của sự việc, đã vượt quá phạm vi suy nghĩ của cậu rồi, phải mất một lúc lâu sau, mới hỏi: “Vì đâu mà nên nỗi?”
“Lý do duy nhất khiến Âm Dương Đạo chủ động đóng cửa, chính là sau khi nguyên hồn của ta rời đi, Cửu Uyên xảy ra sự cố, hỗn mang tràn ra ngoài, để tránh cho trần gian gặp nạn, Âm Dương Đạo không thể không đóng kín, đây rõ ràng là cách làm lợi bất cập hại, trong lúc nguy cấp mới phải tạm thời áp dụng.” Hình Tu ngưng một lát, lại nói tiếp, “Bây giờ là lúc phải quay về Âm Dương Đạo rồi.”
“Nếu Âm Dương Đạo đã đóng lại, vậy thì làm sao chúng ta vào được nữa?” Quý Đằng buột miệng hỏi.
Hình Tu nhìn sâu vào mắt Quý Đằng: “Chỉ cần có Động Hối chi Mục, liền có thể tìm ra kẽ hở của Âm Dương Đạo. Chẳng qua, không phải chúng ta, mà chỉ có ta.”
-Hết chương 33-
Chú thích:Ở đây tác giả dùng 3 tuần, mà tuần (旬) này là đơn vị tính thời gian cổ, một tuần là mười ngày, 3 tuần là 1 tháng. [↑]Ẩm trấm chỉ khát (饮鸩止渴), dịch ra là uống rượu độc giải khát, tức biện pháp giải quyết nhất thời nhưng không thể dứt điểm, thậm chí để lại hậu quả khôn lường. [↑]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất