Chương 12: Thư nhà
Chuyện hôn sự của Tề Uyển đã định vào đầu tháng tám, sau khi thành thân cầm “thứ tốt” phụ thân hắn đưa cho tìm tới Lý Ngoan chơi một phen.
Nhìn ra cả người Lý Ngoan không dễ chịu, phía dưới ngẩng đầu muốn tìm Tào Ý lại phát sầu, họa bản vẽ đều là một nam một nữ nhưng hắn cùng Tào Ý là hai nam, phải làm sao mới ổn đây. Hắn về nhà hỏi Tào Ý, nam nhân và nữ nhân có thể viên phòng vậy nam nhân cùng nam nhân làm sao bây giờ.
Trong lòng Tào Ý cả kinh, nên tới vẫn phải tới.
Y giả vờ trấn định, ánh mắt lộ ra vẻ mờ mịt, nghi hoặc vừa đúng: “A? cái này ta cũng không biết nữa nghĩ chắc không có nam nhân cùng nam nhân viên phòng đâu, ngươi có từng nghe qua chưa?”
Lý Ngoan cẩn thận nhớ lại, quả thật chưa từng nghe tới. Cứ như vậy bị Tào Ý lừa gạt, một đêm trôi qua cảm thấy có cái gì không đúng, dậy sớm đi cào cửa Tào Ý lại phát hiện Tào Ý khóa trong! Trong ngày hôm nay Lý Ngoan đều không thoải mái tức giận đến nghiến răng, Tào Ý hoàn toàn không biết mang theo hắn lên phố mua đồ chuẩn bị vào kinh.
Lý Ngoan mặc dù tức nhưng cũng không phải thật sự muốn ấn Tào Ý viên phòng, dựa theo quan hệ hiện tại của hai người có một số việc làm được, có một số việc không làm được, Lý Ngoan trong lòng hiểu rõ.
Trong kinh không thể so với Lưu Châu, Tào Ý liền mua cho Lý Ngoan hai gã sai vặt tuổi tác không chênh lệch nhiều đi theo, chăm sóc hắn ăn, mặc, ở, đi lại. Vốn định chọn hai cái tên từ trong sách, Lý Ngoan lại nói hắn đã sớm nghĩ xong, một tên gọi Tàm Đậu, một tên gọi là Đại Táo, Tào Ý cả giận nói: “Ngươi lấy tên này chẳng phải chà đạp người khác?”
(*) Tàm Đậu (Hán Việt): đậu tằm
Lý Ngoan oan ức kêu la: “Làm sao sẽ chà đạp người, Tàm Đậu, Đại Táo, những gã sai vặt tầm thường khác muốn gọi ta còn không cho phép.”
Thấy hắn không giống giả bộ, không nghe theo lại muốn khóc lóc lăn lộn om sòm, Tào Ý đành phải đáp ứng.
Ba ngày sau Tề gia đại hỉ, Tề tiểu công tử mặc hồng y, cưỡi ngựa lớn đi trước, nỗ lực ưỡn ngực ngẩng đầu, ý cười nơi khóe miệng căn bản không ngừng được, cùng nương tử của hắn nắm sợi tơ đỏ dắt nhau tam bái cao đường. Lý Ngoan lôi kéo Tào Ý đứng ở bên trong đám khách mời không ngừng ồn ào khen hay, đột nhiên nhớ tới cái gì, lôi kéo Tào Ý cảnh giác nói: “Khi đó ta nằm ở trên giường không xuống được mà, ngươi cùng ai bái đường?!”
Tào Ý: “Ta che khăn voan làm sao biết, bà hỉ đẩy ta ta liền bái, kéo ta ta liền đi.”
Lý Ngoan chua xót nói: “Cũng không phải đại ca ta chứ.”
Khi đó ở quý phủ, Đại thiếu gia chưa bao giờ nhìn thẳng y, hắn nhìn không lọt Lý Ngoan càng nhìn không lọt nam thê của Lý Ngoan, bảo hắn thay Lý Ngoan cùng mình bái đường, vậy tìm sợi dây trực tiếp siết chết coi còn dễ chịu hơn, y cố ý đùa Lý Ngoan: “Vậy cũng có thể.”
Lý Ngoan hừ nhẹ một tiếng không lên cái bẫy của Tào Ý, kéo tay y đi đến nơi ít người.
Tiếng cười vang sau lưng càng lúc càng xa, loáng thoáng lại đốt pháo, ước chừng là tân lang tân nương đi vào động phòng, đều ồn ào, tâm Tào Ý như nổi trống bị Lý Ngoan lôi kéo đi.
Rất nhiều năm sau, tình cảnh này đều rõ ràng ghi lại trong đầu Tào Ý, pháo đỏ giấy hồng rơi trên mặt đất, khắp hành lang treo đầy đèn lồng màu đỏ, lòng bàn tay thiếu niên khô ráo nóng bỏng, tinh thần phấn chấn, mặt mày linh động, hắn vừa cười vừa quay đầu lại, lôi kéo Tào Ý gần như là chạy như bay.
Tào Ý quả thực không có cách nào dời ánh mắt khỏi người Lý Ngoan được, y không biết mình bị làm sao vậy.
Cuối cùng Lý Ngoan lôi kéo y dừng lại, Tào Ý còn tưởng hắn muốn hôn mình, ai biết Lý Ngoan lại nhìn y chằm chằm, hừ nhẹ một tiếng, không yên tâm dặn dò: “Ta vừa đi, không ai trút giận cho ngươi, tính tình ngươi cũng đừng tốt như vậy sẽ bị người khi dễ.”
Người nói chuyện không tình không nguyện như một con ngựa hoang khổ sở giãy giụa nhưng vẫn rơi vào lưới tình, cam tâm tình nguyện đeo lên yên ngựa, chỉ ở trước mặt một mình Tào Ý trung thành dịu ngoan.
Tào Ý trầm mặc thật lâu, duy chỉ không tránh khỏi cái nắm tay của Lý Ngoan, qua nửa ngày, nhỏ giọng đáp: “Biết rồi.”
Một tháng sau, đoàn xe xếp hàng ngoài thành, hôm nay là ngày đoàn xe hai nhà Tề Lý đưa các thiếu gia vào kinh ăn học, Lý Ngoan dính ánh sáng của Tề Uyển, chiếc xe ngựa nhỏ Tào Ý thuê cho hắn lẫn vào trong đó còn lại mười mấy chiếc đều là Tề gia.
Chân chính chở đồ của Tề Uyển kỳ thực chỉ có hai chiếc, còn lại tất cả đều là mấy thứ phụ mẫu của hắn mang cho mấy người bằng hữu tốt trong kinh, cũng không ít hàng hóa mang đi buôn bán, qua lại liền mượn cơ hội kiếm lời không ít tiền. Tề phu nhân khóc lóc nỉ non lau nước mắt mang theo nương tử mới cưới của Tề Uyển xa xa đưa tiễn, phu thê mới cưới đã phải chia xa tất nhiên là có lời không nói ra được.
Tề phu nhân không tiện quấy rầy nhi tử với tức phụ liền đi quấy rối Tào Ý Lý Ngoan, nghĩ hai người lão phu lão thê khẳng định không giống Tề Uyển không có tiền đồ, ôm lấy nương tử khóc lóc không ngừng.
Lý Ngoan vốn định kéo Tào Ý trốn ở sau xe tìm một chỗ không người hôn thêm mấy cái, thấy Tề phu nhân đi tới đối với mình tận tình khuyên nhủ, nói liên miên cằn nhằn cũng không tiện mở miệng đuổi người, đành phải kiên trì nghe huống chi còn có hai tên không có mắt như Tàm Đậu Đại Táo này, trung thành tuyệt đối canh giữ ở bên cạnh.
Hắn như chú chó ôm xương mà không được ăn, ngược lại là Tào Ý nhìn bộ dạng nghẹn không chịu nổi của Lý Ngoan, ở một bên cạnh nhịn cười.
Lý Ngoan mất hứng trừng Tào Ý, muốn ôm y xoa y, Tào Ý lại cố ý cúi đầu làm như không chú ý tới ánh mắt nóng bỏng của Lý Ngoan, nhưng nhìn kỹ khóe miệng rõ ràng giương lên, hai người ngán ngẩm xiêu vẹo, tình nghĩa đều không nói nên lời.
Cùng với Tề phu nhân với tức phụ khóc nỉ non, tiếng pháo nổ vang, đoàn xe dựng lên, Lý Ngoan kéo tay Tào Ý lưu luyến không rời, mất hứng nói: “Vậy ta đi nha.”
Hôm nay gió lớn, sợi tóc Tào Ý bị gió thổi bay, Lý Ngoan đưa tay thay y hất ra thấy Tào Ý chỉ cười không nói lời nào, tức giận đến nghiến răng, nhất định là đoán có người ngoài ở đây không thể làm gì y. Phía sau Tề Uyển không ngừng giục gọi Lý Ngoan nhanh lên xe.
Tào Ý ôn nhu nói: “Mau đi đi, nhớ gởi thư về.”
Lý Ngoan cứ đi ba bước là quay đầu lại, cứ đi chậm rì, thấy sắp tụt lại phía sau, mới xoay người lên ngựa đuổi theo đội rời đi.
Vó ngựa vung lên một trận cát bụi, Tào Ý nhìn bóng lưng hắn đi xa trong lòng nghẹn ngào, cổ họng khàn khàn nói chung cảm giác rất lạ. Khi đó tuyết lớn rơi dày, che đi những vết chân trên mặt đất, y khoác lên người hỉ phục, kiệu đỏ nâng đến Lý gia, từ đó cùng Lý Ngoan sống nương tựa lẫn nhau, đứa nhỏ tám tuổi nhưng thân thể như lên năm, cả người lở loét mưng mủ không ngừng cầu xin hạ nhân, nói hắn cái gì cũng không muốn, cho hắn gặp mẫu thân một lần thôi.
Cho tới bây giờ, Lý Ngoan mười sáu tuổi cưỡi ngựa đi xa giống như trong chớp mắt lớn lên.
Tề phu nhân lại xuất quỷ nhập thần, tiến đến bên người Tào Ý, khóc lóc nỉ non: “Đi xa ngàn dặm mẫu thân nào không lo lắng, trong lòng ngươi chắc cũng không dễ chịu gì, hức hức, Uyển nhi sao chỉ mới chớp mắt đã lớn rồi.”
Tào Ý nghẹn lại, thương cảm không còn sót lại chút gì, cảm thấy có chỗ nào kỳ quái, lời tuy không sai nhưng y dù sao cũng không phải thân mẫu của Lý Ngoan.
Nương tử Tề Uyển tiến lại gần, một bên lau nước mắt một bên sửa lời: “Nương, Tào công tử là thê tử của Lý công tử, hai người từ niên thiếu quen biết, tình cảm tất nhiên tốt.”
Trong lòng Tào Ý càng thêm quái dị hình như người người đều hiểu lầm quan hệ của y cùng Lý Ngoan, ngay cả chính Tào Ý hình như cũng không rõ được. Y theo bản năng muốn giơ tay sờ môi chờ ý thức được lại sinh lòng kỳ quái, tại sao y muốn sờ môi?
Không chờ Tào Ý suy ngẫm, một trận tiếng vó ngựa từ xa đến gần, y theo bản năng ngẩng đầu thì ra là Lý Ngoan đi rồi quay lại.
Thiếu niên cưỡi trên ngựa cao lớn, cánh tay dùng sức, mu bàn tay căng gân xanh nắm chặt dây cương tàn nhẫn ghìm đầu ngựa.
Tuấn mã hí lên một tiếng, vó trước vung lên, Lý Ngoan từ trên ngựa nhảy xuống chạy về phía Tào Ý.
Hắn mang theo một cơn gió, trên người hình như cũng mang theo mùi gió, đó là vó ngựa đạp qua bãi cỏ, vung lên không khí tươi mát. Lý Ngoan không để ý ánh mắt ngạc nhiên của người khác, ôm lấy đầu Tào Ý hôn xuống, hai vị phu nhân Tề gia một già một trẻ bên cạnh vây xem không hẹn mà cùng trợn mắt há mồm, Tào Ý lại chỉ cảm nhận được đôi môi Lý Ngoan khô nóng, mang theo nhiệt ý.
Lúc này trái tim y thật sự muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nụ hôn này vừa chạm liền tách ra, đợi Tào Ý phản ứng lại, Lý Ngoan đã sớm xoay người lên ngựa, thiếu niên vung roi ngựa, nhanh chóng đi, hướng Tào Ý cao giọng nhẹ nhàng nói: “Đi thật! Chờ ta viết thư cho ngươi!”
Tào Ý thật lâu không thể hoàn hồn, hai vị phu nhân Tề gia nắm tay đứng ở một bên không ngừng cười trộm, vẻ mặt bát quái.
Lý Ngoan cước trình nhanh không lâu lắm liền đuổi kịp theo đội, chui vào trong xe ngựa cùng Tề Uyển ghé vào một chỗ than thở.
“Ngươi thở dài cái gì?”
Tề Uyển u buồn nói: “Nhớ nương tử ta.”
“Ta cũng nhớ nương tử ta.” Lý Ngoan vừa định gật đầu tán thành, quay đầu vừa nghĩ không đúng, Tề Uyển cùng nương tử hắn mới thành hôn, lúc trước căn bản cũng không quen biết! Cùng lắm bất quá mới hơn tháng, sao lại nhớ nhung rồi!
Tề Uyển cố làm ra vẻ bí ẩn liếc nhìn Lý Ngoan một cái, ý là hắn không hiểu, Lý Ngoan thầm nghĩ lúc ta thành thân tiểu tử ngươi còn mặc tả bị đám ca ca ngươi chơi đùa.
Tề Uyển thở dài một tiếng, dương dương tự đắc vẫy tay gọi Lý Ngoan lại đây, nằm úp sấp ghé vào tai hắn huyên thuyên nói một đống chuyện, Lý Ngoan nghe được mặt đỏ tới mang tai, không ngừng nuốt nước miếng.
“…..Nhưng Tào Ý là nam nhân, ta làm sao cùng y viên phòng!”
Tề Uyển liền thở dài một tiếng lại dương dương tự đắc, hận rèn sắt không thành thép nhìn Lý Ngoan một cái, huyên thuyên nói thêm một đống lớn, Lý Ngoan nghe được mặt đỏ tai hồng, không ngừng nuốt nước miếng, không được tự nhiên chỉnh lại tư thế ngồi.
Tào Ý khẳng định biết, Tào Ý lại lừa gạt hắn!
Lý Ngoan lập tức lấy giấy viết thư ra, bắt đầu ở trên xe nghiền bút.
Tề Uyển hiếu kỳ nói: “Ngươi làm gì vậy, dụng công như vậy.”
Lý Ngoan đắc ý nói: “Viết thư cho nương tử ta, lên tiếng phê phán y.”
Tề Uyển không còn gì để nói: “Nghĩ y liền nhớ y, cũng không phải việc gì không thể lộ ra ngoài nhưng mà chúng ta còn chưa ra khỏi Lưu Châu nữa đó, ngươi viết thư cái gì.”
Lý Ngoan cây ngay không sợ chết đứng: “Vậy thì thế nào, ta giết thời gian đó, viết thư cũng tốn thời gian, Tàm Đậu truyền tin cũng phải đi nửa canh giờ, đi đi lại lại, cũng phải nửa ngày rồi! Ta từ lúc tám tuổi thành thân cùng Tào Ý, một ngày cũng chưa từng tách ra đó! Nửa ngày còn không lâu hả?!”
Tề Uyển trong lòng chửi ầm, mẹ nó ngươi đi học đường đọc sách cả ngày cũng không thấy lo lắng như vậy.
Nghĩ đến Tào Ý, trong lòng Lý Ngoan ngọt ngào, tỉ mỉ đếm cũng đã cùng Tào Ý chia tay….. nửa canh giờ.
Tào Ý nhất định là rất nhớ hắn rồi, Lý Ngoan ước gì tìm cớ viết thư nhà cho Tào Ý. Lúc trước còn âm dương quái khí trước mặt Tào Ý nói Ôn Như Hối một tháng một thư, đổi lại là chính hắn, thiệt là hận không thể đem Tào Ý trói ở trên người mới tốt.
Lý Ngoan hành động nhanh chóng, hiệu suất rất cao cho nên chân trước Tào Ý mới vừa vào trong nhà, chân sau liền nhận được “thư nhà” đầu tiên của Lý Ngoan.
Nhìn ra cả người Lý Ngoan không dễ chịu, phía dưới ngẩng đầu muốn tìm Tào Ý lại phát sầu, họa bản vẽ đều là một nam một nữ nhưng hắn cùng Tào Ý là hai nam, phải làm sao mới ổn đây. Hắn về nhà hỏi Tào Ý, nam nhân và nữ nhân có thể viên phòng vậy nam nhân cùng nam nhân làm sao bây giờ.
Trong lòng Tào Ý cả kinh, nên tới vẫn phải tới.
Y giả vờ trấn định, ánh mắt lộ ra vẻ mờ mịt, nghi hoặc vừa đúng: “A? cái này ta cũng không biết nữa nghĩ chắc không có nam nhân cùng nam nhân viên phòng đâu, ngươi có từng nghe qua chưa?”
Lý Ngoan cẩn thận nhớ lại, quả thật chưa từng nghe tới. Cứ như vậy bị Tào Ý lừa gạt, một đêm trôi qua cảm thấy có cái gì không đúng, dậy sớm đi cào cửa Tào Ý lại phát hiện Tào Ý khóa trong! Trong ngày hôm nay Lý Ngoan đều không thoải mái tức giận đến nghiến răng, Tào Ý hoàn toàn không biết mang theo hắn lên phố mua đồ chuẩn bị vào kinh.
Lý Ngoan mặc dù tức nhưng cũng không phải thật sự muốn ấn Tào Ý viên phòng, dựa theo quan hệ hiện tại của hai người có một số việc làm được, có một số việc không làm được, Lý Ngoan trong lòng hiểu rõ.
Trong kinh không thể so với Lưu Châu, Tào Ý liền mua cho Lý Ngoan hai gã sai vặt tuổi tác không chênh lệch nhiều đi theo, chăm sóc hắn ăn, mặc, ở, đi lại. Vốn định chọn hai cái tên từ trong sách, Lý Ngoan lại nói hắn đã sớm nghĩ xong, một tên gọi Tàm Đậu, một tên gọi là Đại Táo, Tào Ý cả giận nói: “Ngươi lấy tên này chẳng phải chà đạp người khác?”
(*) Tàm Đậu (Hán Việt): đậu tằm
Lý Ngoan oan ức kêu la: “Làm sao sẽ chà đạp người, Tàm Đậu, Đại Táo, những gã sai vặt tầm thường khác muốn gọi ta còn không cho phép.”
Thấy hắn không giống giả bộ, không nghe theo lại muốn khóc lóc lăn lộn om sòm, Tào Ý đành phải đáp ứng.
Ba ngày sau Tề gia đại hỉ, Tề tiểu công tử mặc hồng y, cưỡi ngựa lớn đi trước, nỗ lực ưỡn ngực ngẩng đầu, ý cười nơi khóe miệng căn bản không ngừng được, cùng nương tử của hắn nắm sợi tơ đỏ dắt nhau tam bái cao đường. Lý Ngoan lôi kéo Tào Ý đứng ở bên trong đám khách mời không ngừng ồn ào khen hay, đột nhiên nhớ tới cái gì, lôi kéo Tào Ý cảnh giác nói: “Khi đó ta nằm ở trên giường không xuống được mà, ngươi cùng ai bái đường?!”
Tào Ý: “Ta che khăn voan làm sao biết, bà hỉ đẩy ta ta liền bái, kéo ta ta liền đi.”
Lý Ngoan chua xót nói: “Cũng không phải đại ca ta chứ.”
Khi đó ở quý phủ, Đại thiếu gia chưa bao giờ nhìn thẳng y, hắn nhìn không lọt Lý Ngoan càng nhìn không lọt nam thê của Lý Ngoan, bảo hắn thay Lý Ngoan cùng mình bái đường, vậy tìm sợi dây trực tiếp siết chết coi còn dễ chịu hơn, y cố ý đùa Lý Ngoan: “Vậy cũng có thể.”
Lý Ngoan hừ nhẹ một tiếng không lên cái bẫy của Tào Ý, kéo tay y đi đến nơi ít người.
Tiếng cười vang sau lưng càng lúc càng xa, loáng thoáng lại đốt pháo, ước chừng là tân lang tân nương đi vào động phòng, đều ồn ào, tâm Tào Ý như nổi trống bị Lý Ngoan lôi kéo đi.
Rất nhiều năm sau, tình cảnh này đều rõ ràng ghi lại trong đầu Tào Ý, pháo đỏ giấy hồng rơi trên mặt đất, khắp hành lang treo đầy đèn lồng màu đỏ, lòng bàn tay thiếu niên khô ráo nóng bỏng, tinh thần phấn chấn, mặt mày linh động, hắn vừa cười vừa quay đầu lại, lôi kéo Tào Ý gần như là chạy như bay.
Tào Ý quả thực không có cách nào dời ánh mắt khỏi người Lý Ngoan được, y không biết mình bị làm sao vậy.
Cuối cùng Lý Ngoan lôi kéo y dừng lại, Tào Ý còn tưởng hắn muốn hôn mình, ai biết Lý Ngoan lại nhìn y chằm chằm, hừ nhẹ một tiếng, không yên tâm dặn dò: “Ta vừa đi, không ai trút giận cho ngươi, tính tình ngươi cũng đừng tốt như vậy sẽ bị người khi dễ.”
Người nói chuyện không tình không nguyện như một con ngựa hoang khổ sở giãy giụa nhưng vẫn rơi vào lưới tình, cam tâm tình nguyện đeo lên yên ngựa, chỉ ở trước mặt một mình Tào Ý trung thành dịu ngoan.
Tào Ý trầm mặc thật lâu, duy chỉ không tránh khỏi cái nắm tay của Lý Ngoan, qua nửa ngày, nhỏ giọng đáp: “Biết rồi.”
Một tháng sau, đoàn xe xếp hàng ngoài thành, hôm nay là ngày đoàn xe hai nhà Tề Lý đưa các thiếu gia vào kinh ăn học, Lý Ngoan dính ánh sáng của Tề Uyển, chiếc xe ngựa nhỏ Tào Ý thuê cho hắn lẫn vào trong đó còn lại mười mấy chiếc đều là Tề gia.
Chân chính chở đồ của Tề Uyển kỳ thực chỉ có hai chiếc, còn lại tất cả đều là mấy thứ phụ mẫu của hắn mang cho mấy người bằng hữu tốt trong kinh, cũng không ít hàng hóa mang đi buôn bán, qua lại liền mượn cơ hội kiếm lời không ít tiền. Tề phu nhân khóc lóc nỉ non lau nước mắt mang theo nương tử mới cưới của Tề Uyển xa xa đưa tiễn, phu thê mới cưới đã phải chia xa tất nhiên là có lời không nói ra được.
Tề phu nhân không tiện quấy rầy nhi tử với tức phụ liền đi quấy rối Tào Ý Lý Ngoan, nghĩ hai người lão phu lão thê khẳng định không giống Tề Uyển không có tiền đồ, ôm lấy nương tử khóc lóc không ngừng.
Lý Ngoan vốn định kéo Tào Ý trốn ở sau xe tìm một chỗ không người hôn thêm mấy cái, thấy Tề phu nhân đi tới đối với mình tận tình khuyên nhủ, nói liên miên cằn nhằn cũng không tiện mở miệng đuổi người, đành phải kiên trì nghe huống chi còn có hai tên không có mắt như Tàm Đậu Đại Táo này, trung thành tuyệt đối canh giữ ở bên cạnh.
Hắn như chú chó ôm xương mà không được ăn, ngược lại là Tào Ý nhìn bộ dạng nghẹn không chịu nổi của Lý Ngoan, ở một bên cạnh nhịn cười.
Lý Ngoan mất hứng trừng Tào Ý, muốn ôm y xoa y, Tào Ý lại cố ý cúi đầu làm như không chú ý tới ánh mắt nóng bỏng của Lý Ngoan, nhưng nhìn kỹ khóe miệng rõ ràng giương lên, hai người ngán ngẩm xiêu vẹo, tình nghĩa đều không nói nên lời.
Cùng với Tề phu nhân với tức phụ khóc nỉ non, tiếng pháo nổ vang, đoàn xe dựng lên, Lý Ngoan kéo tay Tào Ý lưu luyến không rời, mất hứng nói: “Vậy ta đi nha.”
Hôm nay gió lớn, sợi tóc Tào Ý bị gió thổi bay, Lý Ngoan đưa tay thay y hất ra thấy Tào Ý chỉ cười không nói lời nào, tức giận đến nghiến răng, nhất định là đoán có người ngoài ở đây không thể làm gì y. Phía sau Tề Uyển không ngừng giục gọi Lý Ngoan nhanh lên xe.
Tào Ý ôn nhu nói: “Mau đi đi, nhớ gởi thư về.”
Lý Ngoan cứ đi ba bước là quay đầu lại, cứ đi chậm rì, thấy sắp tụt lại phía sau, mới xoay người lên ngựa đuổi theo đội rời đi.
Vó ngựa vung lên một trận cát bụi, Tào Ý nhìn bóng lưng hắn đi xa trong lòng nghẹn ngào, cổ họng khàn khàn nói chung cảm giác rất lạ. Khi đó tuyết lớn rơi dày, che đi những vết chân trên mặt đất, y khoác lên người hỉ phục, kiệu đỏ nâng đến Lý gia, từ đó cùng Lý Ngoan sống nương tựa lẫn nhau, đứa nhỏ tám tuổi nhưng thân thể như lên năm, cả người lở loét mưng mủ không ngừng cầu xin hạ nhân, nói hắn cái gì cũng không muốn, cho hắn gặp mẫu thân một lần thôi.
Cho tới bây giờ, Lý Ngoan mười sáu tuổi cưỡi ngựa đi xa giống như trong chớp mắt lớn lên.
Tề phu nhân lại xuất quỷ nhập thần, tiến đến bên người Tào Ý, khóc lóc nỉ non: “Đi xa ngàn dặm mẫu thân nào không lo lắng, trong lòng ngươi chắc cũng không dễ chịu gì, hức hức, Uyển nhi sao chỉ mới chớp mắt đã lớn rồi.”
Tào Ý nghẹn lại, thương cảm không còn sót lại chút gì, cảm thấy có chỗ nào kỳ quái, lời tuy không sai nhưng y dù sao cũng không phải thân mẫu của Lý Ngoan.
Nương tử Tề Uyển tiến lại gần, một bên lau nước mắt một bên sửa lời: “Nương, Tào công tử là thê tử của Lý công tử, hai người từ niên thiếu quen biết, tình cảm tất nhiên tốt.”
Trong lòng Tào Ý càng thêm quái dị hình như người người đều hiểu lầm quan hệ của y cùng Lý Ngoan, ngay cả chính Tào Ý hình như cũng không rõ được. Y theo bản năng muốn giơ tay sờ môi chờ ý thức được lại sinh lòng kỳ quái, tại sao y muốn sờ môi?
Không chờ Tào Ý suy ngẫm, một trận tiếng vó ngựa từ xa đến gần, y theo bản năng ngẩng đầu thì ra là Lý Ngoan đi rồi quay lại.
Thiếu niên cưỡi trên ngựa cao lớn, cánh tay dùng sức, mu bàn tay căng gân xanh nắm chặt dây cương tàn nhẫn ghìm đầu ngựa.
Tuấn mã hí lên một tiếng, vó trước vung lên, Lý Ngoan từ trên ngựa nhảy xuống chạy về phía Tào Ý.
Hắn mang theo một cơn gió, trên người hình như cũng mang theo mùi gió, đó là vó ngựa đạp qua bãi cỏ, vung lên không khí tươi mát. Lý Ngoan không để ý ánh mắt ngạc nhiên của người khác, ôm lấy đầu Tào Ý hôn xuống, hai vị phu nhân Tề gia một già một trẻ bên cạnh vây xem không hẹn mà cùng trợn mắt há mồm, Tào Ý lại chỉ cảm nhận được đôi môi Lý Ngoan khô nóng, mang theo nhiệt ý.
Lúc này trái tim y thật sự muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nụ hôn này vừa chạm liền tách ra, đợi Tào Ý phản ứng lại, Lý Ngoan đã sớm xoay người lên ngựa, thiếu niên vung roi ngựa, nhanh chóng đi, hướng Tào Ý cao giọng nhẹ nhàng nói: “Đi thật! Chờ ta viết thư cho ngươi!”
Tào Ý thật lâu không thể hoàn hồn, hai vị phu nhân Tề gia nắm tay đứng ở một bên không ngừng cười trộm, vẻ mặt bát quái.
Lý Ngoan cước trình nhanh không lâu lắm liền đuổi kịp theo đội, chui vào trong xe ngựa cùng Tề Uyển ghé vào một chỗ than thở.
“Ngươi thở dài cái gì?”
Tề Uyển u buồn nói: “Nhớ nương tử ta.”
“Ta cũng nhớ nương tử ta.” Lý Ngoan vừa định gật đầu tán thành, quay đầu vừa nghĩ không đúng, Tề Uyển cùng nương tử hắn mới thành hôn, lúc trước căn bản cũng không quen biết! Cùng lắm bất quá mới hơn tháng, sao lại nhớ nhung rồi!
Tề Uyển cố làm ra vẻ bí ẩn liếc nhìn Lý Ngoan một cái, ý là hắn không hiểu, Lý Ngoan thầm nghĩ lúc ta thành thân tiểu tử ngươi còn mặc tả bị đám ca ca ngươi chơi đùa.
Tề Uyển thở dài một tiếng, dương dương tự đắc vẫy tay gọi Lý Ngoan lại đây, nằm úp sấp ghé vào tai hắn huyên thuyên nói một đống chuyện, Lý Ngoan nghe được mặt đỏ tới mang tai, không ngừng nuốt nước miếng.
“…..Nhưng Tào Ý là nam nhân, ta làm sao cùng y viên phòng!”
Tề Uyển liền thở dài một tiếng lại dương dương tự đắc, hận rèn sắt không thành thép nhìn Lý Ngoan một cái, huyên thuyên nói thêm một đống lớn, Lý Ngoan nghe được mặt đỏ tai hồng, không ngừng nuốt nước miếng, không được tự nhiên chỉnh lại tư thế ngồi.
Tào Ý khẳng định biết, Tào Ý lại lừa gạt hắn!
Lý Ngoan lập tức lấy giấy viết thư ra, bắt đầu ở trên xe nghiền bút.
Tề Uyển hiếu kỳ nói: “Ngươi làm gì vậy, dụng công như vậy.”
Lý Ngoan đắc ý nói: “Viết thư cho nương tử ta, lên tiếng phê phán y.”
Tề Uyển không còn gì để nói: “Nghĩ y liền nhớ y, cũng không phải việc gì không thể lộ ra ngoài nhưng mà chúng ta còn chưa ra khỏi Lưu Châu nữa đó, ngươi viết thư cái gì.”
Lý Ngoan cây ngay không sợ chết đứng: “Vậy thì thế nào, ta giết thời gian đó, viết thư cũng tốn thời gian, Tàm Đậu truyền tin cũng phải đi nửa canh giờ, đi đi lại lại, cũng phải nửa ngày rồi! Ta từ lúc tám tuổi thành thân cùng Tào Ý, một ngày cũng chưa từng tách ra đó! Nửa ngày còn không lâu hả?!”
Tề Uyển trong lòng chửi ầm, mẹ nó ngươi đi học đường đọc sách cả ngày cũng không thấy lo lắng như vậy.
Nghĩ đến Tào Ý, trong lòng Lý Ngoan ngọt ngào, tỉ mỉ đếm cũng đã cùng Tào Ý chia tay….. nửa canh giờ.
Tào Ý nhất định là rất nhớ hắn rồi, Lý Ngoan ước gì tìm cớ viết thư nhà cho Tào Ý. Lúc trước còn âm dương quái khí trước mặt Tào Ý nói Ôn Như Hối một tháng một thư, đổi lại là chính hắn, thiệt là hận không thể đem Tào Ý trói ở trên người mới tốt.
Lý Ngoan hành động nhanh chóng, hiệu suất rất cao cho nên chân trước Tào Ý mới vừa vào trong nhà, chân sau liền nhận được “thư nhà” đầu tiên của Lý Ngoan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất