Chương 20: Vô tội
Lý Ngoan sống gần mười chín năm, đây là lần đầu tiên nếm được mùi vị này, sảng khoái đến thắt lưng ngứa ngáy, đầu óc trống rỗng chỉ dựa vào bản năng ôm chặt Tào Ý, hai tay nâng hai cánh mông no đủ của y, dùng sức đâm vào trong.
Người phía dưới rên rỉ đứt quãng, túm tóc Lý Ngoan, bảo hắn chậm một chút nhẹ một chút. truyện đam mỹ
Lý Ngoan cứ vậy hu hu khóc, ngậm lấy nước mắt, cắn răng bất chấp, cầu khẩn nói: “Chậm không được… ngươi ráng nhịn một chút, cầu, cầu xin ngươi mà, ta phía dưới khó chịu, van cầu ngươi, ca ca tốt, tâm can ơi, ngươi thương ta đi, sau này cái gì cũng nghe theo ngươi.” Hắn nói năng lộn xộn, ôm lấy Tào Ý hôn y, cuốn lấy đầu lưỡi Tào Ý, như khi còn bé ăn đường liếm tới liếm lui.
Chỉ cần Tào Ý hơi có chút giãy giụa, trong cuống họng Lý Ngoan liền phát ra âm thanh trầm thấp uy hiếp, lực dưới thân càng thêm tàn nhẫn, làm cho Tào Ý mềm nhũn trên giường, chịu không nổi nói: “Ngươi, ngươi là chó con hả? Phát cái gì, tiếng này là muốn hù dọa ai…còn muốn cắn người nữa à?”
“Ta không phải chó con, ta là tướng công của ngươi, bất quá…”
Lý Ngoan đỡ y thay đổi tư thế, bảo Tào Ý nằm nghiêng trên giường, mình nằm ở phía sau y ưỡn người vào ngõ, đỡ một chân Tào Ý lên, trước sau động không ngừng.
Người giống oan gia kia từ phía sau tiến tới, dán vào bên tai Tào Ý hôn y, cười nói: “Ngươi bảo ta là chó con, ta liền làm chó con, chó con đều phải đi tiểu để chiếm địa bàn, ta muốn làm chó con, cầu xin ngươi, để ta làm chó con đi.”
Tào Ý bị làm đến hai mắt thất thần, không nghe được Lý Ngoan đầy miệng toàn lời vô liêm sỉ, bên trong huyệt mạnh mẽ kẹp một cái, Lý Ngoan nhất thời không chịu nổi mà dừng lại, gắt gao bóp lấy eo Tào Ý, suýt nữa mất mặt, sảng khoái lại muốn khóc. Đợi nén nước mắt, bảo vệ tinh túy không bị ép ra, mới thẹn quá hóa giận trút lên người Tào Ý, lại đem thứ vật nghiệt chướng dữ tợn tráng kiện kia đâm vào điên cuồng xỏ xuyên.
Hai người vốn trở về trễ, đợi đến mây tan mưa nghỉ bên ngoài đã mơ hồ nhìn thấy ánh sáng, trong phòng đều ngập tràn mùi tanh mập mờ, Lý Ngoan nằm ở trên giường bừa bộn, Tào Ý nằm ở trên người Lý Ngoan, cứ như vậy mà ngủ. Tào Ý vừa dính vào ngực Lý Ngoan liền lập tức ngủ, không biết ngủ bao lâu, lại cảm giác Lý Ngoan nâng y dậy, đút mấy muỗng cháo, y nhắm hai mắt mặc cho Lý Ngoan lấy chăn quấn lại ôm y sang bên cạnh, Tàm Đậu Đại Táo tiến vào dọn dẹp giường chiếu.
Tào Ý mặt đỏ cực kì, vẫn cảm thấy ngủ thiếp đi mới được, lúc này hai mắt nhắm nghiền, tiếp tục giả bộ ngủ, tay Lý Ngoan lại không thành thật, đưa vào trong chăn sờ y.
Y một bên nghe Tàm Đậu Đại Táo nói chuyện, một bên bị Lý Ngoan sờ mó, ngón tay dài mạnh mẽ vươn tới nơi đêm qua bị quấy rầy quá mức, còn ý đồ xấu xa dùng ngón tay đùa bỡn, Tào Ý thực tủy biết vị cắn môi nhẫn nại. Đợi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Lý Ngoan thở hổn hển tiến lại gần, ôm y nằm lên giường, thứ đồ dưới bụng tinh thần phấn chấn, rỉ ra nước, Tào Ý còn chưa kịp nói chuyện, Lý Ngoan đã đâm vào, đưa đẩy không biết mệt mỏi.
(*) Thực tủy biết vị (食髓知味): Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.
Hai người ở trong phòng hai ngày hai đêm, sáng sớm ngày thứ ba, trước mắt Tào Ý bầm xanh, dưới chân không có sức đi ra cửa, nhìn thấy giường liền sợ hãi, nếu không phải Lý Ngoan bị sốt, thật sự muốn chết ở trên giường.
Nhắc tới cũng vô cùng nhục nhã, lúc trước Lý Ngoan mượn rượu tiêu sầu ở khách trọ Thiêm Hương, lại còn mở cửa sổ hóng gió, nếu hóng gió không thì cũng chả sao, vậy mà trước khi hành phòng còn mặc áo đơn đi ra ngoài lấy nước đá để làm màu nữa, chỉ có áo vải bọc lại, phía dưới tất nhiên là trần truồng rồi.
Lúc hành phòng ra mồ hôi nóng, lại nhất định phải trong ngày đông thế này, trần như nhộng ôm Tào Ý xuống giường làm, còn không biết tiết chế, ôm lấy người vui vẻ chơi hết hai ngày.
Nhiêu đó chuyện cộng lại, sáng sớm ngày thứ ba, Lý Ngoan mới vừa mở mắt, còn chưa kịp ôm Tào Ý vuốt ve, liền cảm thấy chân tay vô lực, hoa mắt choáng váng, Tào Ý cố gắng ngồi dậy, mới phát hiện Lý Ngoan bị nhiễm phong hàn.
Lúc đại phu đến Lý Ngoan ngại ngùng khó chịu, trốn ở trong chăn không chịu đi ra, chỉ muốn lột da mặt này xuống, chờ đại phu đi rồi, lấy ra dán lại, lại muốn chôn trong ngực Tào Ý, tức giận la to, Tào Ý có thể chạy có thể nhảy, hắn vậy mà bị bệnh trên giường, thực sự mắc cỡ chết người.
Lần này hay rồi, mọi người từ trên xuống dưới Lý gia đều biết, Lý Ngoan đến bây giờ thân thể vẫn yếu ớt như xưa, chỉ cần cách Tào công tử liền muốn chết muốn sống.
Sau đó ngay cả Đại bá cũng nhịn không được tới khuyên nhủ, nói Ngoan ca nhi thuở nhỏ thân thể không tốt, bảo Tào Ý kiềm chế chút. Vẻ mặt hắn cổ quái, còn coi Lý Ngoan ở dưới bị Tào Ý làm cho xuống giường không được, Tào Ý tức giận đến mức chỉ muốn không cần để ý phong độ chửi ầm lên.
Lúc đó Lý Ngoan uống xong thuốc đã dễ chịu không ít, ở trong phòng nghe thấy, nhất thời thẹn quá hóa giận, nhe răng trợn mắt lao ra dọa Đại bá chạy mất.
Tào Ý dỗ hắn trở lại giường, chăn bông quấn lại, hai con mắt đen lay láy của Lý Ngoan dõi theo y, đáng thương nói: “Sao ngươi không vào nằm cùng với ta, người ta muốn cùng ngươi ôm, hôm nay không đi xem cửa tiệm nha, ngày thứ hai viên phòng, ngươi cũng không thèm ở cùng với ta.”
Tào Ý lịch sự nhắc nhở: “Ngày thứ ba.”
Lý Ngoan: “…”
Hắn lập tức thay đổi vẻ mặt ủy khuất: “Mỗi ngày ở cùng một chỗ với ngươi cũng không đủ, đâu quản chi ba ngày bốn ngày gì.” Thấy Tào Ý chỉ cười không nói lời nào, giằng co nửa ngày, thỏa hiệp nói: “Được rồi, ngươi muốn đi đâu, để cho Tàm Đậu Đại Táo đi theo, tốt nhất đừng có gặp một vài người lung tung, viên phòng thứ hai… ngày thứ ba, ta sẽ không vui khi ngươi gặp người đàn ông khác bên ngoài.”
Tào Ý thầm nghĩ: Đây đương nhiên là đi dọn dẹp mấy chuyện lộn xộn ngươi gây ra.
Nhưng mà ngoài miệng lại liên tục đáp ứng, dặn dò Tàm Đậu Đại Táo đi chuẩn bị xe, lại dỗ cho Lý Ngoan ngủ, lúc này mới ra cửa.
Y chân trước ra cửa, chân sau Lý Ngoan mở mắt, từ trên giường vươn mình ngồi dậy, rõ ràng Tào Ý nhất định là đi gặp Ôn Như Hối, ai kêu Ôn Như Hối chức quan tại người, cho dù là thanh quan thì cũng có quyền chức trong tay, Tào Ý sợ hắn đêm đó tới cửa, đắc tội Ôn Như Hối.
Lý Ngoan ngại phiền phức mà chậc một tiếng, có chút buồn bực, mọt sách không biết tốt xấu gì cũng là biến số, mà hắn lại ghét nhất cảm giác không khống chế được này, mặc người bắt bí, trong lúc nhất thời không nghĩ ra biện pháp tốt để Ôn Như Hối vĩnh viễn ngậm miệng, chỉ cảm thấy vướng tay vướng chân.
Khi Tào Ý đến, Ôn Như Hối đang bị hương thân địa phương vây quanh, vẻ mặt sứt đầu mẻ trán, thấy Tào Ý đến, nhất thời không yên lòng, đem người đuổi đi.
Trong viện quạnh quẽ, ngay cả gã sai vặt Ôn Như Hối cũng không lưu lại, Tào Ý thì lại muốn Tàm Đậu Đại Táo ở bên cạnh chờ, biết hôm nay đến đây không gạt được Lý Ngoan, nên để hai người lưu lại, cũng coi như làm chứng cho mình, để tránh Lý Ngoan lại ghen tuông bậy bạ, thấy thế đành phải bảo hai người bọn họ đi ra ngoài chờ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau đã không còn như xưa, so với lần trước Lý Ngoan quấy rối còn lúng túng hơn.
Ôn Như Hối đột nhiên đỏ cả mặt, sau đó sắc mặt quái lạ, luống cuống tay chân lục tung tủ, tìm được cái lư hương vỡ, không dám nhìn thẳng nhìn Tào Ý.
Tào Ý sững sốt, rất nhanh rõ chuyện gì xảy ra, không khỏi âm thầm ảo não đều lại tên Lý Ngoan này.
Ở trên giường mắng hắn không nghe, dỗ hắn không nghe, bắn lại nhiều còn nồng, năm lần bảy lượt nhất định phải đi vào, rõ ràng trước khi ra cửa còn tắm rửa sạch sẽ rồi, làm sao ngồi xe một lát lại có mùi nhiều như vậy, thực sự là rửa cũng rửa không sạch, ngược lại y giống như cố ý đến để Ôn Như Hối biết.
Y cùng Lý Ngoan thiên thời địa lợi nhân hòa, còn với Ôn Như Hối quá nhiều thứ chồng chất, quả nhiên là duyên phận đã hết.
Tào Ý che giấu vội ho một tiếng, ôn thanh nói: “Chuyện thư ta đã nói với y, Lý Ngoan tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngươi đừng tính toán với y, ngày ấy ta cùng với y cãi nhau, người không coi chừng, để y chạy tới chỗ ngươi giở trò, mấy ngày nữa nhất định phải phạt y, tháng sau ngươi chính thức nhậm chức, mấy ngày nay có cần gì, cứ việc sai khiến y.”
“Tối hôm ấy y tới đây đã nói gì với ngươi?”
Cổ họng Ôn Như Hối khô khốc, lòng như nổi trống, đột nhiên nhìn thẳng Tào Ý như có ý định đem những manh mối điều tra mấy năm nay nói ra một lần, nhưng đến thời điểm này, Lý Ngoan ngày ấy giận dữ lại quanh quẩn trong lòng không tan, hắn nghe thấy mình thỏa hiệp nói: “Không có, cái, cái gì cũng không nói.”
Hắn giấu đầu hở đuôi, cúi thấp đầu, tránh né ánh mắt suy tư của Tào Ý.
“… Vậy thì tốt, Lý Ngoan cũng không có mưu mô gì, nói chuyện thẳng thắn, lại không xuôi tai, sợ ngươi giận y.”
Tào Ý nói Lý Ngoan không như vậy, lại khó nén được ý bảo vệ thiên vị, trong lòng Ôn Như Hối cảm giác khó chịu, đã biết hai người tình đầu ý hợp, hắn cũng chỉ có thể một lòng thương tiếc, hổ thẹn cũng được, đời này cũng không có cơ hội. Chỉ là hắn nghe được, Lý Ngoan trong mắt Tào Ý mang đầy vẻ ngây thơ hồn nhiên, giống như trẻ con, hành động kia, chẳng qua là “Không hiểu chuyện” mà thôi.
Những thứ này hoàn toàn khác những gì Ôn Như Hối tận mắt chứng kiến.
Những chuyện khác hắn có thể để trong bụng, nhưng chuyện Lý Ngoan liên lụy đến mạng người, hắn lại không thể không nhắc nhở.
Năm đó không thể ra sức giúp Tào gia khi gặp nạn, bị mất đoạn tình nghĩ thiếu thời giữa hắn và Tào Ý, chỉ vì một ý nghĩ sai lầm đã làm cho Ôn Như Hối hối hận vạn phần, hắn tin tưởng Tào Ý, lại không tin Lý Ngoan, chỉ sợ tương lai hắn không chừa thủ đoạn nào, không để ý tình cảm trước kia cùng Tào Ý. Hắn không quen nhìn những người ở sau lưng châm ngòi ly gián, nhưng dính dáng đến an nguy Tào Ý, thì cứ để cho hắn ở sau lưng làm tiểu nhân nói lời thị phi, có thể Tào Ý đối với hắn lòng sinh ngăn cách, có thể Lý Ngoan sau khi biết đem hắn ngàn đao bầm thây…
—— Hắn cũng nhận.
Ôn đại nhân luôn quy cũ, bướng bỉnh, nhu nhược đột nhiên ưỡn ngực, do dự thiếu quyết đoán hắn cũng có một tia dũng khí liều chết đập nồi dìm thuyền, lắp bắp nói: “Tào Ý, ta, có một việc muốn cho ngươi biết…”
“Năm đó Đại thiếu gia Lý gia vào kinh buôn muối, gặp phải sơn tặc phơi thây nơi đất hoang, ngươi có ấn tượng gì không?”
Tào Ý bình tĩnh mà nhìn hắn, chẳng hề nói chen vào đánh gãy.
Ôn Như Hối tay run rẩy, rót cho mình chén trà, ám chỉ nói: “Hung thủ đến nay vẫn không tìm được nhưng nghe nói nhà thân mẫu của Đại thiếu gia ở kinh thành cũng có thế lực nhất định, sao một chút manh mối cũng không có, huống chi chuyện buôn bán muối, sao đến phiên một thiếu gia như vậy tự mình đưa đi?”
Tào Ý gật đầu: “Đúng vậy, sao lại đến phiên một thiếu gia như vậy tự mình đưa đi.”
“Ta nghĩ, nói không chừng ở Lý phủ có người trong ứng ngoài hợp, muốn mưu tài đoạt mệnh… Hung thủ kia, nếu, nếu sớm bắt được, ngươi ở Lý phủ, ta, ta cũng an tâm, cho dù không bắt được, ngươi cũng phải cảnh giác một chút, nếu như người bên cạnh ngươi có chỗ nào khác thường, ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận.”
Tào Ý nghe vậy, chợt nói: “Vậy nếu có manh mối hung thủ, ngươi muốn thế nào?”
Ôn Như Hối sắc mặt trắng bệch, nhất thời không thể tin ngẩng đầu, lại nhìn thái độ thẳng thắn, hờ hững của Tào Ý, tình nghĩa cùng ăn ý thuở nhỏ kia làm hắn lập tức ý thức được, Tào Ý nhất định biết gì đó.
Trong phòng nghe được cả tiếng kim rơi, không biết bao lâu, lại nghe tiếng thở dốc nặng nề của Ôn Như Hối, sau lưng hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh, trong lòng kịch liệt giãy dụa, cuối cùng thỏa hiệp mà thở dài.
“Ta… ta, ta không làm gì.” Hắn hồn bay phách lạc, tự lẩm bẩm: “Ta có thể làm gì.”
Nhưng hắn lại đột nhiên kích động, sau đó như chém đinh chặt sắt: “Nhưng, nhưng nếu sự việc bị bại lộ, đem người vô tội liên lụy vào, ta dù cho đánh cược cái mạng này, cũng phải lo cho bằng được.”
Tào Ý yên lặng nhìn hắn, chớp mắt cười nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu.
Ôn Như Hối nhìn không hiểu, hỏi Tào Ý cười cái gì.
Ôn Như Hối đối với y hết lòng chân thành, tất nhiên không có gì đáng để giễu cợt, Tào Ý đột nhiên cười, cũng chỉ vì câu “vô tội” mà nghĩ đến rất nhiều.
Lý Ngoan lúc đó chịu nhiều đau khổ, ngay cả con chó cũng không bằng, trên dưới Lý phủ không một người nể mặt huyết thống chí thân đứng ra trông nom, mặc cho người bắt nạt vậy Đại bá Nhị bá ở đâu? Lúc mẫu thân hắn bị đánh chết tươi, chỉ lấy một cái chiếu cói bọc lại bị kéo ra bãi tha ma, những người này ở đâu? Lý Ngoan đường đường là một thiếu gia, bị vấy bẩn trộm cắp, chữ không biết viết, vẽ một con rùa liền xong việc, có người ngăn cản không? Trên người y không có đồng nào mang theo Lý Ngoan ở bên ngoài gian khổ sống qua ngày, Lý gia lại có ai tới hỏi qua?
Lý gia từ trên xuống dưới, đến cùng người nào vô tội.
Cho đến ngày nay, bọn họ người người đều là hung thủ.
Trong trận án mạng này nếu thật sự có người vô tội, vậy tất nhiên chính là Ôn Như Hối ở trước mặt.
Tào Ý khẽ thở dài một tiếng.
“Kiếm tiền với ta không phải là việc gì khó, không đến nỗi như dưới tay thúc bá quản sống dở chết dở, một quản chính là năm năm, Lý gia mỗi một khoản nợ tốt, nợ xấu, tiền từ đâu mà đến, dùng ở nơi nào, ta đều rõ ràng.”
Khuôn mặt người đọc sách thành thật kia lộ vẻ mờ mịt, không hiểu rõ Tào Ý làm việc ở Lý gia với chuyện lúc nảy bọn họ nói Đại thiếu gia bị sát hại thì có liên quan gì, hắn đã tận mắt thấy Lý Ngoan giết người.
“Ngươi nói không sai, đại ca của Lý Ngoan là người yêu cầu cao lại không có năng lực, không muốn chịu khổ vào người, lại đột nhiên tính tình đại biến, cam nguyện không ngại cực khổ vận chuyển muối lên kinh thành, duy chỉ lần này lại gặp phải sơn tặc.” Tào Ý từng câu từng chữ, bình tĩnh nói: “Ngươi sao không nghĩ tới, e rằng ta cũng không vô tội?”
Lời này vừa nói ra, trên mặt Ôn Như Hối triệt để không còn huyết sắc.
Người phía dưới rên rỉ đứt quãng, túm tóc Lý Ngoan, bảo hắn chậm một chút nhẹ một chút. truyện đam mỹ
Lý Ngoan cứ vậy hu hu khóc, ngậm lấy nước mắt, cắn răng bất chấp, cầu khẩn nói: “Chậm không được… ngươi ráng nhịn một chút, cầu, cầu xin ngươi mà, ta phía dưới khó chịu, van cầu ngươi, ca ca tốt, tâm can ơi, ngươi thương ta đi, sau này cái gì cũng nghe theo ngươi.” Hắn nói năng lộn xộn, ôm lấy Tào Ý hôn y, cuốn lấy đầu lưỡi Tào Ý, như khi còn bé ăn đường liếm tới liếm lui.
Chỉ cần Tào Ý hơi có chút giãy giụa, trong cuống họng Lý Ngoan liền phát ra âm thanh trầm thấp uy hiếp, lực dưới thân càng thêm tàn nhẫn, làm cho Tào Ý mềm nhũn trên giường, chịu không nổi nói: “Ngươi, ngươi là chó con hả? Phát cái gì, tiếng này là muốn hù dọa ai…còn muốn cắn người nữa à?”
“Ta không phải chó con, ta là tướng công của ngươi, bất quá…”
Lý Ngoan đỡ y thay đổi tư thế, bảo Tào Ý nằm nghiêng trên giường, mình nằm ở phía sau y ưỡn người vào ngõ, đỡ một chân Tào Ý lên, trước sau động không ngừng.
Người giống oan gia kia từ phía sau tiến tới, dán vào bên tai Tào Ý hôn y, cười nói: “Ngươi bảo ta là chó con, ta liền làm chó con, chó con đều phải đi tiểu để chiếm địa bàn, ta muốn làm chó con, cầu xin ngươi, để ta làm chó con đi.”
Tào Ý bị làm đến hai mắt thất thần, không nghe được Lý Ngoan đầy miệng toàn lời vô liêm sỉ, bên trong huyệt mạnh mẽ kẹp một cái, Lý Ngoan nhất thời không chịu nổi mà dừng lại, gắt gao bóp lấy eo Tào Ý, suýt nữa mất mặt, sảng khoái lại muốn khóc. Đợi nén nước mắt, bảo vệ tinh túy không bị ép ra, mới thẹn quá hóa giận trút lên người Tào Ý, lại đem thứ vật nghiệt chướng dữ tợn tráng kiện kia đâm vào điên cuồng xỏ xuyên.
Hai người vốn trở về trễ, đợi đến mây tan mưa nghỉ bên ngoài đã mơ hồ nhìn thấy ánh sáng, trong phòng đều ngập tràn mùi tanh mập mờ, Lý Ngoan nằm ở trên giường bừa bộn, Tào Ý nằm ở trên người Lý Ngoan, cứ như vậy mà ngủ. Tào Ý vừa dính vào ngực Lý Ngoan liền lập tức ngủ, không biết ngủ bao lâu, lại cảm giác Lý Ngoan nâng y dậy, đút mấy muỗng cháo, y nhắm hai mắt mặc cho Lý Ngoan lấy chăn quấn lại ôm y sang bên cạnh, Tàm Đậu Đại Táo tiến vào dọn dẹp giường chiếu.
Tào Ý mặt đỏ cực kì, vẫn cảm thấy ngủ thiếp đi mới được, lúc này hai mắt nhắm nghiền, tiếp tục giả bộ ngủ, tay Lý Ngoan lại không thành thật, đưa vào trong chăn sờ y.
Y một bên nghe Tàm Đậu Đại Táo nói chuyện, một bên bị Lý Ngoan sờ mó, ngón tay dài mạnh mẽ vươn tới nơi đêm qua bị quấy rầy quá mức, còn ý đồ xấu xa dùng ngón tay đùa bỡn, Tào Ý thực tủy biết vị cắn môi nhẫn nại. Đợi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Lý Ngoan thở hổn hển tiến lại gần, ôm y nằm lên giường, thứ đồ dưới bụng tinh thần phấn chấn, rỉ ra nước, Tào Ý còn chưa kịp nói chuyện, Lý Ngoan đã đâm vào, đưa đẩy không biết mệt mỏi.
(*) Thực tủy biết vị (食髓知味): Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.
Hai người ở trong phòng hai ngày hai đêm, sáng sớm ngày thứ ba, trước mắt Tào Ý bầm xanh, dưới chân không có sức đi ra cửa, nhìn thấy giường liền sợ hãi, nếu không phải Lý Ngoan bị sốt, thật sự muốn chết ở trên giường.
Nhắc tới cũng vô cùng nhục nhã, lúc trước Lý Ngoan mượn rượu tiêu sầu ở khách trọ Thiêm Hương, lại còn mở cửa sổ hóng gió, nếu hóng gió không thì cũng chả sao, vậy mà trước khi hành phòng còn mặc áo đơn đi ra ngoài lấy nước đá để làm màu nữa, chỉ có áo vải bọc lại, phía dưới tất nhiên là trần truồng rồi.
Lúc hành phòng ra mồ hôi nóng, lại nhất định phải trong ngày đông thế này, trần như nhộng ôm Tào Ý xuống giường làm, còn không biết tiết chế, ôm lấy người vui vẻ chơi hết hai ngày.
Nhiêu đó chuyện cộng lại, sáng sớm ngày thứ ba, Lý Ngoan mới vừa mở mắt, còn chưa kịp ôm Tào Ý vuốt ve, liền cảm thấy chân tay vô lực, hoa mắt choáng váng, Tào Ý cố gắng ngồi dậy, mới phát hiện Lý Ngoan bị nhiễm phong hàn.
Lúc đại phu đến Lý Ngoan ngại ngùng khó chịu, trốn ở trong chăn không chịu đi ra, chỉ muốn lột da mặt này xuống, chờ đại phu đi rồi, lấy ra dán lại, lại muốn chôn trong ngực Tào Ý, tức giận la to, Tào Ý có thể chạy có thể nhảy, hắn vậy mà bị bệnh trên giường, thực sự mắc cỡ chết người.
Lần này hay rồi, mọi người từ trên xuống dưới Lý gia đều biết, Lý Ngoan đến bây giờ thân thể vẫn yếu ớt như xưa, chỉ cần cách Tào công tử liền muốn chết muốn sống.
Sau đó ngay cả Đại bá cũng nhịn không được tới khuyên nhủ, nói Ngoan ca nhi thuở nhỏ thân thể không tốt, bảo Tào Ý kiềm chế chút. Vẻ mặt hắn cổ quái, còn coi Lý Ngoan ở dưới bị Tào Ý làm cho xuống giường không được, Tào Ý tức giận đến mức chỉ muốn không cần để ý phong độ chửi ầm lên.
Lúc đó Lý Ngoan uống xong thuốc đã dễ chịu không ít, ở trong phòng nghe thấy, nhất thời thẹn quá hóa giận, nhe răng trợn mắt lao ra dọa Đại bá chạy mất.
Tào Ý dỗ hắn trở lại giường, chăn bông quấn lại, hai con mắt đen lay láy của Lý Ngoan dõi theo y, đáng thương nói: “Sao ngươi không vào nằm cùng với ta, người ta muốn cùng ngươi ôm, hôm nay không đi xem cửa tiệm nha, ngày thứ hai viên phòng, ngươi cũng không thèm ở cùng với ta.”
Tào Ý lịch sự nhắc nhở: “Ngày thứ ba.”
Lý Ngoan: “…”
Hắn lập tức thay đổi vẻ mặt ủy khuất: “Mỗi ngày ở cùng một chỗ với ngươi cũng không đủ, đâu quản chi ba ngày bốn ngày gì.” Thấy Tào Ý chỉ cười không nói lời nào, giằng co nửa ngày, thỏa hiệp nói: “Được rồi, ngươi muốn đi đâu, để cho Tàm Đậu Đại Táo đi theo, tốt nhất đừng có gặp một vài người lung tung, viên phòng thứ hai… ngày thứ ba, ta sẽ không vui khi ngươi gặp người đàn ông khác bên ngoài.”
Tào Ý thầm nghĩ: Đây đương nhiên là đi dọn dẹp mấy chuyện lộn xộn ngươi gây ra.
Nhưng mà ngoài miệng lại liên tục đáp ứng, dặn dò Tàm Đậu Đại Táo đi chuẩn bị xe, lại dỗ cho Lý Ngoan ngủ, lúc này mới ra cửa.
Y chân trước ra cửa, chân sau Lý Ngoan mở mắt, từ trên giường vươn mình ngồi dậy, rõ ràng Tào Ý nhất định là đi gặp Ôn Như Hối, ai kêu Ôn Như Hối chức quan tại người, cho dù là thanh quan thì cũng có quyền chức trong tay, Tào Ý sợ hắn đêm đó tới cửa, đắc tội Ôn Như Hối.
Lý Ngoan ngại phiền phức mà chậc một tiếng, có chút buồn bực, mọt sách không biết tốt xấu gì cũng là biến số, mà hắn lại ghét nhất cảm giác không khống chế được này, mặc người bắt bí, trong lúc nhất thời không nghĩ ra biện pháp tốt để Ôn Như Hối vĩnh viễn ngậm miệng, chỉ cảm thấy vướng tay vướng chân.
Khi Tào Ý đến, Ôn Như Hối đang bị hương thân địa phương vây quanh, vẻ mặt sứt đầu mẻ trán, thấy Tào Ý đến, nhất thời không yên lòng, đem người đuổi đi.
Trong viện quạnh quẽ, ngay cả gã sai vặt Ôn Như Hối cũng không lưu lại, Tào Ý thì lại muốn Tàm Đậu Đại Táo ở bên cạnh chờ, biết hôm nay đến đây không gạt được Lý Ngoan, nên để hai người lưu lại, cũng coi như làm chứng cho mình, để tránh Lý Ngoan lại ghen tuông bậy bạ, thấy thế đành phải bảo hai người bọn họ đi ra ngoài chờ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau đã không còn như xưa, so với lần trước Lý Ngoan quấy rối còn lúng túng hơn.
Ôn Như Hối đột nhiên đỏ cả mặt, sau đó sắc mặt quái lạ, luống cuống tay chân lục tung tủ, tìm được cái lư hương vỡ, không dám nhìn thẳng nhìn Tào Ý.
Tào Ý sững sốt, rất nhanh rõ chuyện gì xảy ra, không khỏi âm thầm ảo não đều lại tên Lý Ngoan này.
Ở trên giường mắng hắn không nghe, dỗ hắn không nghe, bắn lại nhiều còn nồng, năm lần bảy lượt nhất định phải đi vào, rõ ràng trước khi ra cửa còn tắm rửa sạch sẽ rồi, làm sao ngồi xe một lát lại có mùi nhiều như vậy, thực sự là rửa cũng rửa không sạch, ngược lại y giống như cố ý đến để Ôn Như Hối biết.
Y cùng Lý Ngoan thiên thời địa lợi nhân hòa, còn với Ôn Như Hối quá nhiều thứ chồng chất, quả nhiên là duyên phận đã hết.
Tào Ý che giấu vội ho một tiếng, ôn thanh nói: “Chuyện thư ta đã nói với y, Lý Ngoan tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngươi đừng tính toán với y, ngày ấy ta cùng với y cãi nhau, người không coi chừng, để y chạy tới chỗ ngươi giở trò, mấy ngày nữa nhất định phải phạt y, tháng sau ngươi chính thức nhậm chức, mấy ngày nay có cần gì, cứ việc sai khiến y.”
“Tối hôm ấy y tới đây đã nói gì với ngươi?”
Cổ họng Ôn Như Hối khô khốc, lòng như nổi trống, đột nhiên nhìn thẳng Tào Ý như có ý định đem những manh mối điều tra mấy năm nay nói ra một lần, nhưng đến thời điểm này, Lý Ngoan ngày ấy giận dữ lại quanh quẩn trong lòng không tan, hắn nghe thấy mình thỏa hiệp nói: “Không có, cái, cái gì cũng không nói.”
Hắn giấu đầu hở đuôi, cúi thấp đầu, tránh né ánh mắt suy tư của Tào Ý.
“… Vậy thì tốt, Lý Ngoan cũng không có mưu mô gì, nói chuyện thẳng thắn, lại không xuôi tai, sợ ngươi giận y.”
Tào Ý nói Lý Ngoan không như vậy, lại khó nén được ý bảo vệ thiên vị, trong lòng Ôn Như Hối cảm giác khó chịu, đã biết hai người tình đầu ý hợp, hắn cũng chỉ có thể một lòng thương tiếc, hổ thẹn cũng được, đời này cũng không có cơ hội. Chỉ là hắn nghe được, Lý Ngoan trong mắt Tào Ý mang đầy vẻ ngây thơ hồn nhiên, giống như trẻ con, hành động kia, chẳng qua là “Không hiểu chuyện” mà thôi.
Những thứ này hoàn toàn khác những gì Ôn Như Hối tận mắt chứng kiến.
Những chuyện khác hắn có thể để trong bụng, nhưng chuyện Lý Ngoan liên lụy đến mạng người, hắn lại không thể không nhắc nhở.
Năm đó không thể ra sức giúp Tào gia khi gặp nạn, bị mất đoạn tình nghĩ thiếu thời giữa hắn và Tào Ý, chỉ vì một ý nghĩ sai lầm đã làm cho Ôn Như Hối hối hận vạn phần, hắn tin tưởng Tào Ý, lại không tin Lý Ngoan, chỉ sợ tương lai hắn không chừa thủ đoạn nào, không để ý tình cảm trước kia cùng Tào Ý. Hắn không quen nhìn những người ở sau lưng châm ngòi ly gián, nhưng dính dáng đến an nguy Tào Ý, thì cứ để cho hắn ở sau lưng làm tiểu nhân nói lời thị phi, có thể Tào Ý đối với hắn lòng sinh ngăn cách, có thể Lý Ngoan sau khi biết đem hắn ngàn đao bầm thây…
—— Hắn cũng nhận.
Ôn đại nhân luôn quy cũ, bướng bỉnh, nhu nhược đột nhiên ưỡn ngực, do dự thiếu quyết đoán hắn cũng có một tia dũng khí liều chết đập nồi dìm thuyền, lắp bắp nói: “Tào Ý, ta, có một việc muốn cho ngươi biết…”
“Năm đó Đại thiếu gia Lý gia vào kinh buôn muối, gặp phải sơn tặc phơi thây nơi đất hoang, ngươi có ấn tượng gì không?”
Tào Ý bình tĩnh mà nhìn hắn, chẳng hề nói chen vào đánh gãy.
Ôn Như Hối tay run rẩy, rót cho mình chén trà, ám chỉ nói: “Hung thủ đến nay vẫn không tìm được nhưng nghe nói nhà thân mẫu của Đại thiếu gia ở kinh thành cũng có thế lực nhất định, sao một chút manh mối cũng không có, huống chi chuyện buôn bán muối, sao đến phiên một thiếu gia như vậy tự mình đưa đi?”
Tào Ý gật đầu: “Đúng vậy, sao lại đến phiên một thiếu gia như vậy tự mình đưa đi.”
“Ta nghĩ, nói không chừng ở Lý phủ có người trong ứng ngoài hợp, muốn mưu tài đoạt mệnh… Hung thủ kia, nếu, nếu sớm bắt được, ngươi ở Lý phủ, ta, ta cũng an tâm, cho dù không bắt được, ngươi cũng phải cảnh giác một chút, nếu như người bên cạnh ngươi có chỗ nào khác thường, ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận.”
Tào Ý nghe vậy, chợt nói: “Vậy nếu có manh mối hung thủ, ngươi muốn thế nào?”
Ôn Như Hối sắc mặt trắng bệch, nhất thời không thể tin ngẩng đầu, lại nhìn thái độ thẳng thắn, hờ hững của Tào Ý, tình nghĩa cùng ăn ý thuở nhỏ kia làm hắn lập tức ý thức được, Tào Ý nhất định biết gì đó.
Trong phòng nghe được cả tiếng kim rơi, không biết bao lâu, lại nghe tiếng thở dốc nặng nề của Ôn Như Hối, sau lưng hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh, trong lòng kịch liệt giãy dụa, cuối cùng thỏa hiệp mà thở dài.
“Ta… ta, ta không làm gì.” Hắn hồn bay phách lạc, tự lẩm bẩm: “Ta có thể làm gì.”
Nhưng hắn lại đột nhiên kích động, sau đó như chém đinh chặt sắt: “Nhưng, nhưng nếu sự việc bị bại lộ, đem người vô tội liên lụy vào, ta dù cho đánh cược cái mạng này, cũng phải lo cho bằng được.”
Tào Ý yên lặng nhìn hắn, chớp mắt cười nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu.
Ôn Như Hối nhìn không hiểu, hỏi Tào Ý cười cái gì.
Ôn Như Hối đối với y hết lòng chân thành, tất nhiên không có gì đáng để giễu cợt, Tào Ý đột nhiên cười, cũng chỉ vì câu “vô tội” mà nghĩ đến rất nhiều.
Lý Ngoan lúc đó chịu nhiều đau khổ, ngay cả con chó cũng không bằng, trên dưới Lý phủ không một người nể mặt huyết thống chí thân đứng ra trông nom, mặc cho người bắt nạt vậy Đại bá Nhị bá ở đâu? Lúc mẫu thân hắn bị đánh chết tươi, chỉ lấy một cái chiếu cói bọc lại bị kéo ra bãi tha ma, những người này ở đâu? Lý Ngoan đường đường là một thiếu gia, bị vấy bẩn trộm cắp, chữ không biết viết, vẽ một con rùa liền xong việc, có người ngăn cản không? Trên người y không có đồng nào mang theo Lý Ngoan ở bên ngoài gian khổ sống qua ngày, Lý gia lại có ai tới hỏi qua?
Lý gia từ trên xuống dưới, đến cùng người nào vô tội.
Cho đến ngày nay, bọn họ người người đều là hung thủ.
Trong trận án mạng này nếu thật sự có người vô tội, vậy tất nhiên chính là Ôn Như Hối ở trước mặt.
Tào Ý khẽ thở dài một tiếng.
“Kiếm tiền với ta không phải là việc gì khó, không đến nỗi như dưới tay thúc bá quản sống dở chết dở, một quản chính là năm năm, Lý gia mỗi một khoản nợ tốt, nợ xấu, tiền từ đâu mà đến, dùng ở nơi nào, ta đều rõ ràng.”
Khuôn mặt người đọc sách thành thật kia lộ vẻ mờ mịt, không hiểu rõ Tào Ý làm việc ở Lý gia với chuyện lúc nảy bọn họ nói Đại thiếu gia bị sát hại thì có liên quan gì, hắn đã tận mắt thấy Lý Ngoan giết người.
“Ngươi nói không sai, đại ca của Lý Ngoan là người yêu cầu cao lại không có năng lực, không muốn chịu khổ vào người, lại đột nhiên tính tình đại biến, cam nguyện không ngại cực khổ vận chuyển muối lên kinh thành, duy chỉ lần này lại gặp phải sơn tặc.” Tào Ý từng câu từng chữ, bình tĩnh nói: “Ngươi sao không nghĩ tới, e rằng ta cũng không vô tội?”
Lời này vừa nói ra, trên mặt Ôn Như Hối triệt để không còn huyết sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất