Xung Hỉ

Chương 27: Quyết tâm

Trước Sau
Lý Ngoan uống đến nửa đêm, mặc kệ lệnh giới nghiêm chạy về trường thái học, cũng may hôm nay Tề Uyển rất có nghĩa khí, tự mình tìm khách điếm ngủ tạm một đêm, nhường chỗ cho huynh đệ tốt.

Tào Ý nhìn quanh một vòng phòng ở của mấy học trò, hết thảy đều không có khác nhau, một phòng hai giường, ở giữa đặt cái bàn, hai bên kê tủ quần áo giá sách của hai người. Y liếc mắt một cái liền nhận ra vị trí của Lý Ngoan, cũng không phải Lý Ngoan thật sự là chó chỉ biết đi tiểu chiếm địa bàn, trên giường đều là mùi của hắn để người vừa ngửi là có thể phân biệt, mà do ở chân giường vứt quần áo nhìn quen mắt là Tào Ý tự tay may cho hắn.

Tào Ý thở dài, thầm nghĩ cái phòng này thật bừa bộn, không nên tự dưng liền mắng Lý Ngoan là chó, cho dù ổ chó cũng gọn gàng hơn so với giường của Lý Ngoan.

Y một bên ghét bỏ, một bên theo thói quen xắn tay áo lên, bắt đầu thu dọn phòng cho Lý Ngoan.

Dọn được một nửa người khởi xướng đầy mùi rượu đẩy cửa xông vào, Tào Ý quay đầu lại nhìn, liền bị Lý Ngoan nhào tới chặn ngang ôm, đầu kề trong ngực y làm nũng, nói nhớ y muốn chết.

“Cũng chỉ hai canh giờ không gặp, ngươi muốn cái gì muốn.”

Y đẩy đầu Lý Ngoan ra, còn có chút tức giận, cũng không phải giận Lý Ngoan mà là giận chính mình không nén được tức giận, để lòng rối như tơ vò vô duyên vô vứt bỏ người.

Lý Ngoan cười khà khà, lẩm bẩm: “Chính là ghen.” Hắn lấy một bao giấy dầu trong ngực ra, dương dương đắc ý đưa tới trước mặt Tào Ý, ý bảo y mở ra nhìn. Tào Ý chỉ cảm thấy buồn cười, mở ra xem, thì ra là vịt hoa quế được đóng gói lại: “Mang cái này cho ta làm gì, không phải mới vừa ăn rồi sao?”

Cảm giác say của Lý Ngoan dâng lên, đầu có chút nặng, khuỷu tay chống lên bàn nâng má, chuyên chú nhìn chằm chằm Tào Ý: “Vừa nãy trên bàn cơm, thịt vịt ngươi mới gắp ba đũa, còn có một miếng chưa ăn xong, tôm ăn ba con, bánh bí ngô tơ vàng là ta đặt biệt mua cho ngươi, ngươi cũng không động một đũa, căn bản ngươi ăn không ngon miệng.”

Mặt mày hắn cong lên, trong mắt đều là ý cười, đẩy thịt vịt đến trước mặt Tào Ý, ra hiệu y ăn đi, trong lòng Tào Ý tê dại, nhìn Lý Ngoan, vẫy tay với hắn: “Nhìn ngươi vừa nãy cũng ăn không được bao nhiêu, liên tục đổ mồ hôi lạnh, lại đây ăn cùng đi.”

Lý Ngoan cười hì hì đến gần, hai người đem thịt vịt chia nhau ăn, lần này tướng ăn của Lý Ngoan có chút thu liễm, không ăn như hùm như sói, Tào Ý đánh giá: “Mùi vị không thay đổi, cũng giống như lúc trước.”

Lý Ngoan không hé răng, nhướng mắt lên nhìn Tào Ý, nhớ tới chuyện Hạ Minh nói với mình, trong lòng chua xót không chịu nổi, thầm nghĩ chỉ muốn ôm Tào Ý vào trong ngực vuốt ve.

“Nhà của ngươi ở chỗ nào? Ngày mai ta cùng ngươi đến xem.”

“Không cần, hôm nay ta đến nhìn qua, giấy niêm phong còn dán, trên cửa đóng không ít mạng nhện, không biết bên trong còn như cảnh lúc ta đi hay không.” Vẻ mặt Tào Ý bình thản, nhắc tới chuyện cũ cũng không nhìn ra có đau lòng hay không, xé nhỏ thịt vịt còn lại, giữ lại sáng mai nấu cháo cho Lý Ngoan húp. Vừa ngẩng đầu lại thấy người kia nhìn mình chằm chằm, ánh mắt lấp lóe, mang theo đồng tình thương hại, y còn chưa nói gì, ngược lại Lý Ngoan còn thay y oan ức một hồi.

“Ngươi khó chịu như vậy làm cái gì?” Tào Ý buồn cười nhìn hắn.

Viền mắt Lý Ngoan đỏ ửng, cảm giác khó chịu trong lòng, chỉ ôm người, đầu cọ cọ bên vai Tào Ý.

Hai người mặc dù chưa bao giờ tỉ mỉ nói qua nhưng dù sao cũng sớm chiều ở chung mười năm, Lý Ngoan ít nhiều cũng biết chuyện nhà Tào Ý, biết năm đó trong nhà Tào Ý làm kinh thương, cũng là công tử tiếng tăm lừng lẫy trong kinh, cũng từng đọc sách ở trường thái học này, ra vào có sai vặt đi theo, chơi một chỗ cũng đều là con cháu thế gia. Một chốc gia cảnh sa sút, Tào Ý mười bảy tuổi bán hết tài sản trong nhà vì phụ thân lật lại bản án nhưng đáng tiếc cầu cũng không có cách, những người ngày xưa qua lại giờ gặp y tránh còn không kịp, Ôn Như Hối dù có tâm giúp đỡ, cũng không chịu được phụ thân muốn bo bo giữ mình, cưỡng ép hắn không cho nhúng tay vào.

Cuối cùng phụ thân Tào Ý chết ở trong ngục, để lại cô nhi quả phụ, lúc đó Tào Ý đã vì chuyện của phụ thân lo lắng hết lòng, mất hết cả gia tài, bất đắc dĩ đành phải mang theo mẫu thân đang bệnh trở về quê nhà Lưu Châu, rơi vào kết cục làm nam thê cho người.



Trong lòng Lý Ngoan rõ ràng, Tào Ý đưa mình đến kinh thành cũng ẩn chứa chút tư tâm, dù sao ban đầu hai người cũng vì lợi ích mới quấn cùng một chỗ, hắn không ngại bị Tào Ý lợi dụng, nhưng những lời dặn dò trước khi đi kia lại làm cho Lý Ngoan nhìn thấy một chút chân tâm ngờ vực bị lợi dụng, trong nghi hoặc khó hiểu lại phẩm ra vui sướng —— Tào Ý để ý hắn.

Một khắc kia phòng bị là thật, tính kế là thật, nhưng tình cảm cũng thật, trong lòng Lý Ngoan không thể dung nạp người khác.

Sau khi hắn ở kinh thành đứng vững gót chân, chuyện đầu tiên chính là hỏi thăm việc Tào gia năm đó, bây giờ có thể biết nhưng kết quả lại làm người thất vọng, không ai oan uổng phụ thân Tào Ý, chuyện năm đó là do ông đứng sai đội, lên sai thuyền, sợ liên lụy mẫu tử Tào Ý, mới cam tâm tình nguyện đứng ra làm kẻ thế mạng.

Hạ Minh chỉ khuyên Lý Ngoan thu tay lại đừng điều tra nữa.

Trong lòng Lý Ngoan mờ mịt, phản ứng đầu tiên lại là: Tào Ý làm sao bây giờ?

Tựa như Lý Ngoan khi gặp ác mộng sẽ gọi mẫu thân, sẽ co giật, Tào Ý cũng gặp ác mộng, lúc bị vây khốn trong chuyện cũ, trong mộng ẩn nhẫn không lên tiếng, trong miệng lẩm bẩm gọi phụ thân gọi mẫu thân. Mỗi khi gặp cảnh này, Lý Ngoan tuổi nhỏ tay chân vụng về, vỗ vỗ vai Tào Ý, hay sẽ co người lại chen vào trong ngực Tào Ý ôm y.

Những năm gần đây Tào Ý luôn dựa vào ý niệm này chống đỡ, nếu như lúc này cho y biết, phụ thân y không bị người đổ oan, hết thảy đều là tự tìm, chỉ trách vận khí kém đứng sai đội, bảo Tào Ý làm sao bây giờ?

Lý Ngoan siết chặt cánh tay, lẩm bẩm nói: “Sau này không để người khác bắt nạt ngươi nữa.”

Hắn thường nói chút lời ngon tiếng ngọt, Tào Ý cũng không để ở trong lòng, chỉ bảo Lý Ngoan ngồi xuống, nghiêm túc thương lượng với hắn: “Ngươi đọc sách xong, dự định làm quan, hay là về nhà kinh doanh? Còn có nửa năm nữa, ngươi phải tính toán sớm, nếu là cái trước, đầu xuân năm sau sẽ phải ghi danh khoa thi, việc này là chuyện lớn đời ngươi, ta không xen vào, tự ngươi cân nhắc là được.”

Lý Ngoan thầm nghĩ cả hai chuyện hắn đều không muốn, muốn bảo Tào Ý làm quan, còn muốn bảo Tào Ý kinh doanh, bảo Tào Ý đi làm chuyện năm đó phụ thân y không làm được, hắn không ôm chí lớn, chỉ muốn mỗi ngày đuổi theo sau Tào Ý. Chỉ là trong mắt Tào Ý, hôm nay Lý Ngoan ở trên bàn cơm mỗi tiếng nói cử động, sợ là ngày sau sẽ đi đường quan, người này không phải vật trong ao, mặc kệ đi đường nào cũng đều sẽ rực rỡ hào quang, chính là thông minh quá mức, Tào Ý sợ hắn thông minh quá sẽ bị thông minh hại.

Hai người than thở, mỗi người đều có tâm tư, cũng không có tâm tình làm cái gì, chỉ ôm nhau ngủ.

Liên tiếp ba ngày kế, Tào Ý đều bôn ba vì chuyện của Lý Kỳ, chọc Lý Ngoan không thoải mái, trong lúc lại tìm đến Hạ Minh, bảo hắn mang theo mình đi Hình bộ lật xem hồ sơ năm đó, Lý Ngoan ghi nhớ trong lòng tên thân phận từng người có liên quan vụ án năm đó, chỉ tính toán tùy thời hành động, sau đó lại tìm cơ hội báo thù cho Tào Ý, ngày ấy Tào Ý hỏi hắn muốn làm quan, hay là muốn về nhà kinh doanh, trong lòng Lý Ngoan đã có đáp án.

Hạ Minh đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Có một người họ Ôn, là gì của ngươi?”

Lý Ngoan ngẩn ra, không trả lời mà hỏi lại: “Làm sao vậy?”

“Lúc ta điều tra phát hiện người này cũng đang điều tra, bất quá phụ thân hắn là Lại bộ, trước vì chuyện điều động đắc tội với Hình bộ đầu, người khác không cho hắn mặt mũi, nên hắn lẩn quẩn điều tra hồ sơ này cũng gần ba tháng, bất quá cũng sắp biết rồi.”

Lý Ngoan tức giận đến nghiến răng, làm sao nơi nào cũng đều có hắn.

“Tên đầy đủ của hắn ta là gì? Ta có thể phân phó người giúp ngươi kéo dài một chút.”

“Ôn Như Hối!”



Hạ Minh suy tư, đột nhiên nở nụ cười: “Mưa gió mịt mù, gà gáy không thôi, tên rất hay.”

“Rất xứng với ngươi.”

Nhắc tới Ôn Như Hối, đương nhiên vẻ mặt Lý Ngoan không hề dễ chịu, không nhịn được cay nghiệt: “Vừa nghe liền thích để tâm vào chuyện vụn vặt, tự xưng là người chính nghĩa, làm việc không hiểu linh hoạt, được mẹ nó cái trứng.”

Lão nhị Lý gia nhắc tới thanh mai trúc mã của Tào Ý, vẻ mặt như thâm thù đại hận, sẽ sau lưng nói xấu người, đợi sau khi trút giận xong, mới bất đắc dĩ nói: “… Nhưng cũng là người tốt, đừng làm khó dễ hắn, hắn muốn điều tra cứ điều tra, nhọc lòng cản trở chỉ làm hắn nghi ngờ, ta sẽ sắp xếp, đúng rồi, chuyện đại ca ta, làm phiền ngươi phí tâm nhiều, cảm tạ.”

Hạ Minh nở nụ cười tươi, nhìn Lý Ngoan, trong lời nói có chuyện: “Là ta cảm tạ ngươi mới đúng, nhà thân mẫu đại ca ngươi cùng phụ thân ta đã lâu bất hòa không cùng chính kiến, lần này cũng coi như cho hắn một bài học, chuyện buôn bán muối là chuyện làm ăn phát đạt, từ xưa không ít binh lính vì muối đánh trận, về sau còn phải làm phiền ngươi để tâm hơn, ngày sau còn dài, hai ta còn có một phen qua lại phải làm.”

Hai người ngầm hiểu ý, mỗi người đều cười, không nói thêm nữa.

Lần này Tào Ý tới kinh không có cách nào ở lâu, còn phải đi suốt ngày đêm chạy về Lưu Châu, Lý Kỳ vừa chết, Lý gia không còn người làm chủ, tự nhiên phải dựa vào Tào Ý xử lý việc lớn nhỏ, trước khi đi một đêm lại cùng Lý Ngoan nói tới chuyện tính toán sau này, lần này Lý Ngoan không giấu giếm nữa, quan sát phản ứng Tào Ý, chậm rãi nói: “À, sợ là phải mất một khoảng thời gian mới có thể trở về, phải đợi đến khoa thi đầu xuân năm sau.”

Tay Tào Ý thu dọn hành lý dừng lại, không biết nhớ tới cái gì, có vài phần mất mát, bất quá cũng rất nhanh cười nhạt một tiếng như không có chuyện gì xảy ra nói: “Con đường này quả thật thích hợp với ngươi.”

Vốn còn có tầng thân phận thứ tử bó buộc, hiện giờ Lý Kỳ vừa chết, Lý gia sau này cũng là của Lý Ngoan, thứ thân phận đích thứ đối với hắn mà nói không phải là trở ngại, duy nhất e ngại Lý Ngoan thăng quan tiến chức, sợ là chuyện hắn đã sớm cưới nam thê vào cửa.

Huống hồ quyền lực thay đổi, ngươi lừa ta gạt, Lý Ngoan có tâm kế hơn nữa, cũng không có thể vạn sự đều như ước nguyện của hắn, y sợ Lý Ngoan đi trên con đường cũ của phụ thân kết cục bi thảm.

Lý Ngoan đối với cảm xúc biến hóa của Tào Ý cực kì mẫn cảm, không biết câu nào khiến y không vui, chẳng lẽ Tào Ý không muốn hắn làm quan? Nhưng hắn không chức vị, không nắm quyền lực, làm sao có thể giúp Tào Ý dẹp chuyện nhà tan người mất, cho dù phụ thân Tào Ý không phải bị oan, vậy thì thế nào, chuyện đổi trắng thay đen Lý Ngoan hắn cũng không phải lần đầu tiên làm.

Lúc này lo sợ bất an mà vây quanh dính lấy Tào Ý: “Vậy còn ngươi, ngươi sau này muốn làm gì.”

Tào Ý bị hắn hỏi sững sờ, đúng là không trả lời được, nghiêng đầu nhìn Lý Ngoan, từ trong mắt hắn nhìn thấy hình bóng phản chiếu của mình.

Chuyện trong đời Tào Ý hận nhất chính là cưỡng ép dụ dỗ ý nghĩ người khác, y có thể giả vờ có thể nhịn, chưa bao giờ nói không chắc chắn, lại càng không làm chuyện không có kế hoạch, nhưng hôm nay chỉ bị Lý Ngoan nhìn chuyên chú như vậy, y lại đột nhiên đầu óc nóng lên như trở về năm mẫu thân qua đời, nhìn cửa lớn Lý phủ đóng chặt, không để ý hết thảy muốn mang Lý Ngoan rời đi nơi cất giấu bụi bẩn xấu xa này.

Y nghiêm túc nói: “Đi Giang Nam ngắm hành lang mưa bụi, đi Mạc Bắc xem bão cát lúc tà dương.”

(*) Hành lang mưa bụi ở Giang Nam là một con đường có mái che, công trình kiến trúc độc nhất vô nhị ở thị trấn nước Giang Nam và là cảnh quan có một không hai ở cổ trấn.

“Ta muốn đi đâu thì ở đó, dừng lại ở chỗ nào, nhà ở nơi ấy.”

“Ngươi có đi theo ta hay không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau