Chương 9: Lừa gạt
Tào Ý vô cớ bị cắn, đau đến sáng suốt lại không dám động, chỉ chờ Lý Ngoan hết nghiện rồi đi, ai biết Lý Ngoan gặm một cái còn không bỏ qua còn cúi người gặm nữa.
Lần này hắn nhẹ hơn chút, nhẹ nhàng nằm nhoài trên người Tào Ý quan sát kỹ, tựa như đang cân nhắc xem gốc nào hạ môi xuống tốt.
“Ngươi giả bộ cái gì nữa Tào Ý, không phải đã sớm tỉnh rồi à?”
Hắn nằm nhoài ghé bên tai Tào Ý nhẹ nhàng nói.
Lần này Tào Ý lại không cách nào làm bộ ngủ, giả vờ trấn định mở mắt ra, thấy Lý Ngoan cưỡi ở trên người mình còn như có điều suy nghĩ sờ miệng để phân rõ mùi vị, thật sự muốn một cước đạp hắn xuống mà.
“Được rồi… không giống Tề Uyển nói, không có ý gì.” Lý Ngoan đi đến kết luận nhưng đáng tiếc mà lắc đầu, Tào Ý vừa muốn thở một hơi để Lý Ngoan từ trên người mình lăn xuống, lại nghe tên kia không bỏ qua nói: “Có phải là ta hôn không đúng chỗ không, ngươi hôn ta thử xem, ngươi lớn hơn ta nhiều như vậy cũng không đến nỗi hôn môi cũng không biết đi.”
Hắn nghiêm túc nhìn Tào Ý rõ ràng hôm nay không làm rõ chuyện hôn môi sẽ không bỏ qua.
Tào Ý giãy giụa đứng dậy, Lý Ngoan liền không cho, vốn đang là cưỡi trên đùi y lần này lại chui vào trong chăn, tay chân quấn lấy Tào Ý không cho y nhúc nhích. Hắn cả người khỏe mạnh còn lì lợm, siết lại sẽ không buông tay, từ nhỏ cùng Tào Ý ngủ đến lớn tất nhiên một chút cảm giác giới hạn cũng không có, cả người khó chơi đến lợi hại.
Từ một buổi sáng một năm trước, Lý Ngoan tinh mãn tự tràn, cọ một chân sau Tào Ý, Tào Ý liền không chịu cùng Lý Ngoan chung phòng ngủ nữa, quét dọn căn kế bên bắt Lý Ngoan ngủ một mình. Cho dù mùa đông vì tiết kiệm lửa than, Tào Ý cũng không giống như ban đầu xếp chồng hai cái chăn lại, sửng sốt cùng Lý Ngoan nằm phân chia rõ ràng, hai giường chăn ai nấy đắp.
Đây là từ lúc tách giường ngủ tới nay lần đầu thân mật như vậy.
Tào Ý nổi da gà cả người, hoài nghi mình sốt còn chưa hạ bị thân thể thiếu niên nóng bỏng của Lý Ngoan ôm một cái, toàn thân đều không thoải mái, thực sự hết cách rồi đành phải hôn một cái trên trán Lý Ngoan.
“Ngươi nói ngươi hôn sai chỗ, vậy không hôn môi, cảm giác như thế nào?”
Vẻ mặt Tào Ý quá mức đàng hoàng trịnh trọng, Lý Ngoan hiếm thấy bị dọa, nghĩ thầm hôn trán cũng bình thường mà.
“Vốn cũng không có gì đặc biệt, cũng do Tề Uyển nói này hiếm lạ gạt người thôi, thực sự bình thường, ngươi hôn thử tay ta coi, có phải với hôn môi cũng không khác gì.”
Chuyện hôn môi này đa dạng, Lý Ngoan không biết, Tào Ý lại biết rõ, miệng mở ra, hai đầu lưỡi ngươi đẩy ta cản hay là đút rượu, ngậm viên nước đá chính là đem viên anh đào ngậm trong miệng, hai người dùng miệng nút hết phần thịt Tào Ý đều gặp, không có cái nào giống Lý Ngoan, hôn môi như ăn bánh ngọt, cắn lung tung một cái liền coi như thôi, lại giống như thú con làm nũng, hạ miệng xuống không có sữa nên cắn nhẹ.
Lý Ngoan có chút không tin, trước tiên hôn mu bàn tay mình lại hôn mu bàn tay Tào Ý, đợi đến muốn hôn lại môi Tào Ý, thấy vẻ mặt đối phương quá mức thản nhiên, thấy cũng không khác, đành phải thôi, trong miệng lẩm bẩm mắng Tề Uyển, không vui vẻ gì đi học, cứ như vậy bị Tào Ý lừa gạt.
Hôm nay Tào Ý vốn định lười biếng, buổi chiều lại đi cửa tiệm xử lý việc vặt vãnh, bị Lý Ngoan quậy như vậy cũng không còn tâm tình, sợ hắn phản ứng lại chạy trở về tính sổ. Vừa nãy lúc ôm có đồ vật đỉnh y, Tào Ý chỉ cho là Lý Ngoan máu nóng nổi lên phản ứng, không biết kia là người ta dùng hết tiền tiêu vặt mua cho y cái chặn giấy.
Mãi đến tận khi tan học, Lý Ngoan mới cảm thấy không đúng, cảm thấy Tào Ý đang lừa gạt mình, hắn hôn môi Tào Ý, Tào Ý dựa vào cái gì hôn ngược lại trán hắn, phải có qua có lại, cũng hôn môi hắn mới phải. Lý Ngoan một đường đi một đường cân nhắc, đầy bụng ý nghĩ xấu loạn lắc lư, khí thế hùng hổ cà lơ phất phơ mà giết tới bên trong cửa tiệm, đến gần lại nghe được bọn tiểu nhị ghé vào một bên dường như đang bàn luận về Tào Ý.
Bọn họ lấm lét nhìn trái ngó phải, thấy Tào Ý không ở đây liền chụm hai chụm ba một chỗ, Lý Ngoan cách khá xa, chỉ nghe hình như “Con dâu nuôi từ bé”, “Nam thê”, “Không gian không thương”, “Ôi” một tiếng lên trước, cũng không nói mình là ai.
Ban ngày hắn phải đi học, tan học cùng Tề Uyển lăn lộn, cũng không nhúng tay vào việc buôn bán, thường ngày mặt cũng không lộ ra bởi vậy cũng không có người biết hắn, chỉ coi hắn là là tiểu tử vắt mũi chưa sạch đi ngang qua xem trò vui, lời nói cũng không thấy bớt lại, ngược lại càng thêm khoa trương, ỷ vào Tào Ý không ở đây, ỷ vào y là người không được sủng ái, chỉ làm việc không được chia tiền, không kiêng kị gì mà đặt điều y.
Lý Ngoan ngậm ý cười đứng ở một bên nghe, chẳng hề nói chen vào, thỉnh thoảng “Oa” một tiếng cổ động, khuyến khích bọn họ nói thêm mấy câu nữa.
“Ôi trời! Họ Tào kia lại là người như vậy!”
“Các vị đại ca thực sự là tin tức linh thông!”
“A, không nghĩ tới không nghĩ tới, thực sự là hù chết tiểu đệ.”
Những người kia nhìn Lý Ngoan như bệnh thần kinh, bị hắn quấy rầy như vậy, nhất thời cũng không còn hứng thú.
Đợi đám người tan hết, Lý Ngoan mới thu ý cười như không có chuyện gì xảy ra mà đi về nhà, cũng không giống như lúc đến, muốn đi tìm Tào Ý không thoải mái.
Một tháng sau đại thọ bảy mươi của lão phu nhân, Tào Ý bảo Lý Ngoan thay bộ đồ mới, mặc đàng hoàng rồi ra cửa, trong tay cầm theo hộp gấm là y phục tự tay y may. Mẫu thân Tào Ý khi còn trẻ là thợ may nổi tiếng trong kinh, y từ nhỏ mưa dầm thấm đất, tay nghề mặc dù không sánh kịp mẫu thân nhưng người thường cũng không thể so được.
Lý Ngoan sau khi biết gật đầu tán thưởng, nói Tào Ý rất thích hợp cưới về nhà làm nương tử, Tào Ý liếc hắn một cái không hé răng, mấy ngày sau đó Lý Ngoan ghét ăn cái gì thì y làm cái đó, khi còn bé không nỡ để hắn đói ăn mặc rách, lớn rồi còn dám chọc giận y, Tào Ý có cách xử lý thằng nhóc này.
Tề gia cũng nằm trong danh sách được mời, cả nhà mang theo lễ đến ăn tiệc, Tề Uyển nhìn thấy Lý Ngoan liền biến mất, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã tìm một chỗ chơi đùa tránh quấy rầy. Phu thê Tề gia cùng Tào Ý đứng nói chuyện trao đổi thị trường, thằng nhóc nhà ông bà cùng Lý Ngoan giao tình tốt nên cũng đánh giá cao Tào Ý hơn, trong âm thầm giới thiệu với y không ít mối làm ăn, tất nhiên cũng do bản lĩnh của Tào Ý, tương lai tất thành chuyện lớn chẳng hề vì y là nam thê của Lý Ngoan mà xem nhẹ.
Đại bá Nhị bá ý muốn nịnh bợ lấy lòng, ôm lấy Tề lão gia đi uống rượu, Tề phu nhân thấy xung quanh cũng không có người ngoài, kéo Tào Ý đến bên cạnh, cùng y nói tới chuyện đưa Tề Uyển Lý Ngoan vào kinh đọc sách.
Tào Ý lộ vẻ do dự nói muốn suy nghĩ thêm.
Tề phu nhân sốt ruột nói: “Cũng không phải muốn tụi nó thi công danh hay gì, ngươi ta đều là người kinh doanh, sợ nhất chính là không có đường ra, đưa bọn nó đi ra ngoài để quen biết nhiều người nói không chừng ngày nào đó cũng có thể dùng tới, ngươi hẳn là không nỡ Lý Ngoan…”
Đạo lý này Tào Ý đương nhiên hiểu huống hồ chính y là từ trong kinh lại đây, xuất thân từ gia đình thương nhân sao có thể đi do dự nhiều chuyện nhi nữ tình trường. Tam phu nhân có thể đem việc buôn bán muối quan của Lý gia phát triển lớn mạnh, hàng năm cầm lấy tư cách bán muối từ triều đình, chính là không tránh khỏi quan hệ nhà thân mẫu nơi kinh thành.
Theo lí hai năm trước nên đem Lý Ngoan đưa đi, có thể lão phu nhân không chịu một là lo lắng Lý Ngoan chịu bắt nạt, hai là bị Tam tức phụ thổi gió bên tai, dù sao một nhà già trẻ dựa vào tam phòng nuôi sống, dứt khoát như ý đối phương, nhắm một mắt mở một mắt đem Lý Ngoan vây ở dưới mắt tam phòng.
Tào Ý nghĩ tới việc này trong lòng cười lạnh, trên mặt lại biết thời biết thế: “Không phải ta không nỡ là lão phu nhân không nỡ, nói là sợ Ngoan ca nhi đi không quen nơi đất khách bị người bắt nạt.”
Tề phu nhân ôi chao một tiếng, thầm nghĩ bà cũng sợ Tề Uyển cái tên ngốc này bị người bắt nạt, mới khuyến khích Tào Ý đem Lý Ngoan cũng đưa đi, có Lý Ngoan lanh lợi mang theo không sợ Tề Uyển chịu thiệt. Lúc này một miệng đáp lại, nói lão phu nhân bên kia bà sẽ đi nói, để Tào Ý tự mình cân nhắc tốt là được.
Tề gia mở tiền trang dựa vào giao tình hai nhà, Lý gia vay tiền tiền lãi so với trên thị trường thấp hơn một chút, có Tề phu nhân đi khuyên bảo Tào Ý cực kì yên tâm, bây giờ chuyện duy nhất phải làm chính là làm thế nào để tên Lý Ngoan thích chơi không yêu học này cam tâm tình nguyện đi vào kinh.
“Lý Ngoan, mẫu thân ta cùng nương ngươi… A không phải, nương tử người, hai người ở kia nói thầm cái gì vậy, xem vẻ mặt đó không có ý tốt gì, không được! Lý nhị! Ta sợ!”
Tề Uyển nhìn lão nương nhà mình cười đến nhánh hoa run rẩy, càng nhìn càng run sợ trong lòng, cùng Lý Ngoan như mèo núp trong bụi rậm lại nghe được cái gì thành thân làm mai các kiểu.
Lý Ngoan biến sắc: “Mẫu thân ngươi muốn cho nương ta….a không phải, mẫu thân ngươi muốn làm mai cho nương tử ta?”
Tề Uyển không dám lên tiếng, hai người lại nghe lúc này nghe rõ là muốn làm mai cho Tề Uyển, Lý Ngoan thở phào nhẹ nhõm thấy không phải đến chia rẽ hắn cùng Tào Ý, lúc này yên tâm kéo Tề Uyển khóc không ra nước mắt tìm vài thứ ăn.
Vừa vặn Đại thiếu gia đi tới trước mặt, dẫn một đám khách mời đi vào trong, hắn hôm nay xem như là được mọi người chú ý, y phục gấm vóc thêu hoa tất nhiên là hiên ngang phong độ, trái lại Lý Ngoan cùng Tề Uyển mới vừa ở trong bụi hoa lăn lộn một vòng, góc áo dính bùn, trên đầu dính cỏ, quả thực là hai con chó bùn đất làm xấu hổ.
Đương khách mời trước mặt, Đại thiếu gia không tiện quát lớn Lý Ngoan, nhịn xuống chán ghét phản cảm trong lòng, chỉ mong Lý Ngoan thức thời mau cút xa một chút.
Lý Ngoan nhìn ra hắn không tình nguyện, càng muốn làm ngược lại, vẻ mặt chân thành tha thiết nhào lên gọi đại ca, đại ca lớn đại ca ngắn làm Đại thiếu gia ghê tởm đến cơm hôm qua cũng muốn phun ra, còn phải ở trước mặt khách mời giả đò thân thiết huynh hữu đệ cung.
(*) Huynh hữu đệ cung (兄友弟恭: xiōng yǒu dì gōng): Anh em hòa thuận yêu thương tôn kính lẫn nhau.
Một hồi tiệc rượu ăn đến khi trời tối mới tan, Lý Ngoan mông như có gai căn bản ngồi không yên, ăn được một nửa cùng Tề Uyển chạy ra ngoài. Tới lúc giải tán ai về nhà nấy, ai tìm mẫu thân người ấy, mẫu thân Tề Uyển nói ở lại bồi lão phu nhân ôn chuyện bảo hai người bọn họ về nhà trước đi. Tề lão gia không uống bao nhiêu, ngược lại là Tào Ý thay Đại bá Nhị bá chặn rượu, uống say khướt duỗi tay ra muốn Lý Ngoan đến dìu y, ngược lại bị hắn vác lên.
Hôm nay khách mời không ít, hạ nhân quý phủ không giúp được, tạm thời kêu tiểu nhị trong tiệm đến hỗ trợ.
Lý Ngoan cõng Tào Ý lắc lư khắp sân, Tào Ý đầu nặng chân nhẹ nằm trên lưng Lý Ngoan tỉnh tỉnh mê mê hỏi hắn tìm cái gì. Lý Ngoan cho là Tào Ý nằm úp sấp nên không thoải mái sẵn tiện nâng y lên một chút, qua loa nói: “Không tìm cái gì, ngươi ngủ đi.”
Hắn nghĩ thầm Tào Ý nhìn thì gầy vậy mà mông lại nhiều thịt ghê.
Một đám người ở trong bếp lòng vòng chính là đám người tụm một chỗ hôm trước ở cửa tiệm đang đợi nhận tiền thưởng, thấy Lý Ngoan cõng Tào Ý tiến vào, lúc này sợ đến lo lắng đề phòng, cho dù ngu đến đâu thấy trận chiến hôm nay cũng biết người nọ là Nhị thiếu gia Lý phủ, sợ là nhớ tới chuyện nghị luận ngày đó, mượn cơ hội trả thù.
Lý Ngoan lộ vẻ buồn rầu, hắn nói nương tử hắn đau đầu có thể bưng chén nước đến không, khi nước đưa tới, hắn uống thử một hớp, cau mày nói: “Quá lạnh, đổi nóng một chút.”
Đổi nước nóng hắn liền chê nóng quá, lại thêm nước lạnh hắn nói trong nước sao có mùi lạ, cuối cùng ném chén, nghiêm mặt nói: “Có lấy nước cũng không được, nói xấu sau lưng chủ thì nói lưu loát lắm, ta mặc dù không quản chuyện nhưng đuổi mấy người hầu bàn cũng không phải việc khó gì.”
Lần này tất nhiên là một trận áy náy cầu xin tha thứ, Lý Ngoan ra mặt hung dữ mới thỏa mãn rời đi.
Tào Ý mặc dù say rượu lại không hôn mê, đem hết thảy đều thu hết vào mắt, thân phận y là quản sự, có mấy lời nếu y nói ra là bụng dạ hẹp hòi, nói không được chửi không được, chỉ có thể coi như cái gì cũng không biết, mà Lý Ngoan lại có thể, Tào Ý nằm nhoài trên lưng Lý Ngoan giả bộ ngủ, dựa vào việc có thù tất báo của hắn đi dạy bảo mấy người hầu bàn.
Y khẽ cười một tiếng: “Tính toán với bọn hắn vậy làm gì.”
Xe ngựa trong phủ đều phái đi đưa đón khách mời, cũng không biết Tam phu nhân là quên mất bọn họ hay là cố ý, chờ người tản đi cũng chẳng quan tâm tới bọn họ, Lý Ngoan không thể làm gì khác hơn là cõng Tào Ý đi về nhà, nghĩ thầm rõ ràng say chính là Tào Ý làm sao Tào Ý nói chuyện vô tai hắn, hắn cũng giống như uống say vậy.
Thiếu niên mười sáu tuổi cánh tay rắn chắc mạnh mẽ lại nâng Tào Ý hướng lên chút, cõng y đi vững vàng.
Trên đất có một vũng nước, Lý Ngoan cõng Tào Ý dễ dàng nhảy qua, mũi chân hắn nhẹ nhàng đáp xuống đất, thuận miệng không chút để ý nói: “Có người bắt nạt nương tử ta, ta phải giúp nương tử ta trút giận chứ.”
Lần này hắn nhẹ hơn chút, nhẹ nhàng nằm nhoài trên người Tào Ý quan sát kỹ, tựa như đang cân nhắc xem gốc nào hạ môi xuống tốt.
“Ngươi giả bộ cái gì nữa Tào Ý, không phải đã sớm tỉnh rồi à?”
Hắn nằm nhoài ghé bên tai Tào Ý nhẹ nhàng nói.
Lần này Tào Ý lại không cách nào làm bộ ngủ, giả vờ trấn định mở mắt ra, thấy Lý Ngoan cưỡi ở trên người mình còn như có điều suy nghĩ sờ miệng để phân rõ mùi vị, thật sự muốn một cước đạp hắn xuống mà.
“Được rồi… không giống Tề Uyển nói, không có ý gì.” Lý Ngoan đi đến kết luận nhưng đáng tiếc mà lắc đầu, Tào Ý vừa muốn thở một hơi để Lý Ngoan từ trên người mình lăn xuống, lại nghe tên kia không bỏ qua nói: “Có phải là ta hôn không đúng chỗ không, ngươi hôn ta thử xem, ngươi lớn hơn ta nhiều như vậy cũng không đến nỗi hôn môi cũng không biết đi.”
Hắn nghiêm túc nhìn Tào Ý rõ ràng hôm nay không làm rõ chuyện hôn môi sẽ không bỏ qua.
Tào Ý giãy giụa đứng dậy, Lý Ngoan liền không cho, vốn đang là cưỡi trên đùi y lần này lại chui vào trong chăn, tay chân quấn lấy Tào Ý không cho y nhúc nhích. Hắn cả người khỏe mạnh còn lì lợm, siết lại sẽ không buông tay, từ nhỏ cùng Tào Ý ngủ đến lớn tất nhiên một chút cảm giác giới hạn cũng không có, cả người khó chơi đến lợi hại.
Từ một buổi sáng một năm trước, Lý Ngoan tinh mãn tự tràn, cọ một chân sau Tào Ý, Tào Ý liền không chịu cùng Lý Ngoan chung phòng ngủ nữa, quét dọn căn kế bên bắt Lý Ngoan ngủ một mình. Cho dù mùa đông vì tiết kiệm lửa than, Tào Ý cũng không giống như ban đầu xếp chồng hai cái chăn lại, sửng sốt cùng Lý Ngoan nằm phân chia rõ ràng, hai giường chăn ai nấy đắp.
Đây là từ lúc tách giường ngủ tới nay lần đầu thân mật như vậy.
Tào Ý nổi da gà cả người, hoài nghi mình sốt còn chưa hạ bị thân thể thiếu niên nóng bỏng của Lý Ngoan ôm một cái, toàn thân đều không thoải mái, thực sự hết cách rồi đành phải hôn một cái trên trán Lý Ngoan.
“Ngươi nói ngươi hôn sai chỗ, vậy không hôn môi, cảm giác như thế nào?”
Vẻ mặt Tào Ý quá mức đàng hoàng trịnh trọng, Lý Ngoan hiếm thấy bị dọa, nghĩ thầm hôn trán cũng bình thường mà.
“Vốn cũng không có gì đặc biệt, cũng do Tề Uyển nói này hiếm lạ gạt người thôi, thực sự bình thường, ngươi hôn thử tay ta coi, có phải với hôn môi cũng không khác gì.”
Chuyện hôn môi này đa dạng, Lý Ngoan không biết, Tào Ý lại biết rõ, miệng mở ra, hai đầu lưỡi ngươi đẩy ta cản hay là đút rượu, ngậm viên nước đá chính là đem viên anh đào ngậm trong miệng, hai người dùng miệng nút hết phần thịt Tào Ý đều gặp, không có cái nào giống Lý Ngoan, hôn môi như ăn bánh ngọt, cắn lung tung một cái liền coi như thôi, lại giống như thú con làm nũng, hạ miệng xuống không có sữa nên cắn nhẹ.
Lý Ngoan có chút không tin, trước tiên hôn mu bàn tay mình lại hôn mu bàn tay Tào Ý, đợi đến muốn hôn lại môi Tào Ý, thấy vẻ mặt đối phương quá mức thản nhiên, thấy cũng không khác, đành phải thôi, trong miệng lẩm bẩm mắng Tề Uyển, không vui vẻ gì đi học, cứ như vậy bị Tào Ý lừa gạt.
Hôm nay Tào Ý vốn định lười biếng, buổi chiều lại đi cửa tiệm xử lý việc vặt vãnh, bị Lý Ngoan quậy như vậy cũng không còn tâm tình, sợ hắn phản ứng lại chạy trở về tính sổ. Vừa nãy lúc ôm có đồ vật đỉnh y, Tào Ý chỉ cho là Lý Ngoan máu nóng nổi lên phản ứng, không biết kia là người ta dùng hết tiền tiêu vặt mua cho y cái chặn giấy.
Mãi đến tận khi tan học, Lý Ngoan mới cảm thấy không đúng, cảm thấy Tào Ý đang lừa gạt mình, hắn hôn môi Tào Ý, Tào Ý dựa vào cái gì hôn ngược lại trán hắn, phải có qua có lại, cũng hôn môi hắn mới phải. Lý Ngoan một đường đi một đường cân nhắc, đầy bụng ý nghĩ xấu loạn lắc lư, khí thế hùng hổ cà lơ phất phơ mà giết tới bên trong cửa tiệm, đến gần lại nghe được bọn tiểu nhị ghé vào một bên dường như đang bàn luận về Tào Ý.
Bọn họ lấm lét nhìn trái ngó phải, thấy Tào Ý không ở đây liền chụm hai chụm ba một chỗ, Lý Ngoan cách khá xa, chỉ nghe hình như “Con dâu nuôi từ bé”, “Nam thê”, “Không gian không thương”, “Ôi” một tiếng lên trước, cũng không nói mình là ai.
Ban ngày hắn phải đi học, tan học cùng Tề Uyển lăn lộn, cũng không nhúng tay vào việc buôn bán, thường ngày mặt cũng không lộ ra bởi vậy cũng không có người biết hắn, chỉ coi hắn là là tiểu tử vắt mũi chưa sạch đi ngang qua xem trò vui, lời nói cũng không thấy bớt lại, ngược lại càng thêm khoa trương, ỷ vào Tào Ý không ở đây, ỷ vào y là người không được sủng ái, chỉ làm việc không được chia tiền, không kiêng kị gì mà đặt điều y.
Lý Ngoan ngậm ý cười đứng ở một bên nghe, chẳng hề nói chen vào, thỉnh thoảng “Oa” một tiếng cổ động, khuyến khích bọn họ nói thêm mấy câu nữa.
“Ôi trời! Họ Tào kia lại là người như vậy!”
“Các vị đại ca thực sự là tin tức linh thông!”
“A, không nghĩ tới không nghĩ tới, thực sự là hù chết tiểu đệ.”
Những người kia nhìn Lý Ngoan như bệnh thần kinh, bị hắn quấy rầy như vậy, nhất thời cũng không còn hứng thú.
Đợi đám người tan hết, Lý Ngoan mới thu ý cười như không có chuyện gì xảy ra mà đi về nhà, cũng không giống như lúc đến, muốn đi tìm Tào Ý không thoải mái.
Một tháng sau đại thọ bảy mươi của lão phu nhân, Tào Ý bảo Lý Ngoan thay bộ đồ mới, mặc đàng hoàng rồi ra cửa, trong tay cầm theo hộp gấm là y phục tự tay y may. Mẫu thân Tào Ý khi còn trẻ là thợ may nổi tiếng trong kinh, y từ nhỏ mưa dầm thấm đất, tay nghề mặc dù không sánh kịp mẫu thân nhưng người thường cũng không thể so được.
Lý Ngoan sau khi biết gật đầu tán thưởng, nói Tào Ý rất thích hợp cưới về nhà làm nương tử, Tào Ý liếc hắn một cái không hé răng, mấy ngày sau đó Lý Ngoan ghét ăn cái gì thì y làm cái đó, khi còn bé không nỡ để hắn đói ăn mặc rách, lớn rồi còn dám chọc giận y, Tào Ý có cách xử lý thằng nhóc này.
Tề gia cũng nằm trong danh sách được mời, cả nhà mang theo lễ đến ăn tiệc, Tề Uyển nhìn thấy Lý Ngoan liền biến mất, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã tìm một chỗ chơi đùa tránh quấy rầy. Phu thê Tề gia cùng Tào Ý đứng nói chuyện trao đổi thị trường, thằng nhóc nhà ông bà cùng Lý Ngoan giao tình tốt nên cũng đánh giá cao Tào Ý hơn, trong âm thầm giới thiệu với y không ít mối làm ăn, tất nhiên cũng do bản lĩnh của Tào Ý, tương lai tất thành chuyện lớn chẳng hề vì y là nam thê của Lý Ngoan mà xem nhẹ.
Đại bá Nhị bá ý muốn nịnh bợ lấy lòng, ôm lấy Tề lão gia đi uống rượu, Tề phu nhân thấy xung quanh cũng không có người ngoài, kéo Tào Ý đến bên cạnh, cùng y nói tới chuyện đưa Tề Uyển Lý Ngoan vào kinh đọc sách.
Tào Ý lộ vẻ do dự nói muốn suy nghĩ thêm.
Tề phu nhân sốt ruột nói: “Cũng không phải muốn tụi nó thi công danh hay gì, ngươi ta đều là người kinh doanh, sợ nhất chính là không có đường ra, đưa bọn nó đi ra ngoài để quen biết nhiều người nói không chừng ngày nào đó cũng có thể dùng tới, ngươi hẳn là không nỡ Lý Ngoan…”
Đạo lý này Tào Ý đương nhiên hiểu huống hồ chính y là từ trong kinh lại đây, xuất thân từ gia đình thương nhân sao có thể đi do dự nhiều chuyện nhi nữ tình trường. Tam phu nhân có thể đem việc buôn bán muối quan của Lý gia phát triển lớn mạnh, hàng năm cầm lấy tư cách bán muối từ triều đình, chính là không tránh khỏi quan hệ nhà thân mẫu nơi kinh thành.
Theo lí hai năm trước nên đem Lý Ngoan đưa đi, có thể lão phu nhân không chịu một là lo lắng Lý Ngoan chịu bắt nạt, hai là bị Tam tức phụ thổi gió bên tai, dù sao một nhà già trẻ dựa vào tam phòng nuôi sống, dứt khoát như ý đối phương, nhắm một mắt mở một mắt đem Lý Ngoan vây ở dưới mắt tam phòng.
Tào Ý nghĩ tới việc này trong lòng cười lạnh, trên mặt lại biết thời biết thế: “Không phải ta không nỡ là lão phu nhân không nỡ, nói là sợ Ngoan ca nhi đi không quen nơi đất khách bị người bắt nạt.”
Tề phu nhân ôi chao một tiếng, thầm nghĩ bà cũng sợ Tề Uyển cái tên ngốc này bị người bắt nạt, mới khuyến khích Tào Ý đem Lý Ngoan cũng đưa đi, có Lý Ngoan lanh lợi mang theo không sợ Tề Uyển chịu thiệt. Lúc này một miệng đáp lại, nói lão phu nhân bên kia bà sẽ đi nói, để Tào Ý tự mình cân nhắc tốt là được.
Tề gia mở tiền trang dựa vào giao tình hai nhà, Lý gia vay tiền tiền lãi so với trên thị trường thấp hơn một chút, có Tề phu nhân đi khuyên bảo Tào Ý cực kì yên tâm, bây giờ chuyện duy nhất phải làm chính là làm thế nào để tên Lý Ngoan thích chơi không yêu học này cam tâm tình nguyện đi vào kinh.
“Lý Ngoan, mẫu thân ta cùng nương ngươi… A không phải, nương tử người, hai người ở kia nói thầm cái gì vậy, xem vẻ mặt đó không có ý tốt gì, không được! Lý nhị! Ta sợ!”
Tề Uyển nhìn lão nương nhà mình cười đến nhánh hoa run rẩy, càng nhìn càng run sợ trong lòng, cùng Lý Ngoan như mèo núp trong bụi rậm lại nghe được cái gì thành thân làm mai các kiểu.
Lý Ngoan biến sắc: “Mẫu thân ngươi muốn cho nương ta….a không phải, mẫu thân ngươi muốn làm mai cho nương tử ta?”
Tề Uyển không dám lên tiếng, hai người lại nghe lúc này nghe rõ là muốn làm mai cho Tề Uyển, Lý Ngoan thở phào nhẹ nhõm thấy không phải đến chia rẽ hắn cùng Tào Ý, lúc này yên tâm kéo Tề Uyển khóc không ra nước mắt tìm vài thứ ăn.
Vừa vặn Đại thiếu gia đi tới trước mặt, dẫn một đám khách mời đi vào trong, hắn hôm nay xem như là được mọi người chú ý, y phục gấm vóc thêu hoa tất nhiên là hiên ngang phong độ, trái lại Lý Ngoan cùng Tề Uyển mới vừa ở trong bụi hoa lăn lộn một vòng, góc áo dính bùn, trên đầu dính cỏ, quả thực là hai con chó bùn đất làm xấu hổ.
Đương khách mời trước mặt, Đại thiếu gia không tiện quát lớn Lý Ngoan, nhịn xuống chán ghét phản cảm trong lòng, chỉ mong Lý Ngoan thức thời mau cút xa một chút.
Lý Ngoan nhìn ra hắn không tình nguyện, càng muốn làm ngược lại, vẻ mặt chân thành tha thiết nhào lên gọi đại ca, đại ca lớn đại ca ngắn làm Đại thiếu gia ghê tởm đến cơm hôm qua cũng muốn phun ra, còn phải ở trước mặt khách mời giả đò thân thiết huynh hữu đệ cung.
(*) Huynh hữu đệ cung (兄友弟恭: xiōng yǒu dì gōng): Anh em hòa thuận yêu thương tôn kính lẫn nhau.
Một hồi tiệc rượu ăn đến khi trời tối mới tan, Lý Ngoan mông như có gai căn bản ngồi không yên, ăn được một nửa cùng Tề Uyển chạy ra ngoài. Tới lúc giải tán ai về nhà nấy, ai tìm mẫu thân người ấy, mẫu thân Tề Uyển nói ở lại bồi lão phu nhân ôn chuyện bảo hai người bọn họ về nhà trước đi. Tề lão gia không uống bao nhiêu, ngược lại là Tào Ý thay Đại bá Nhị bá chặn rượu, uống say khướt duỗi tay ra muốn Lý Ngoan đến dìu y, ngược lại bị hắn vác lên.
Hôm nay khách mời không ít, hạ nhân quý phủ không giúp được, tạm thời kêu tiểu nhị trong tiệm đến hỗ trợ.
Lý Ngoan cõng Tào Ý lắc lư khắp sân, Tào Ý đầu nặng chân nhẹ nằm trên lưng Lý Ngoan tỉnh tỉnh mê mê hỏi hắn tìm cái gì. Lý Ngoan cho là Tào Ý nằm úp sấp nên không thoải mái sẵn tiện nâng y lên một chút, qua loa nói: “Không tìm cái gì, ngươi ngủ đi.”
Hắn nghĩ thầm Tào Ý nhìn thì gầy vậy mà mông lại nhiều thịt ghê.
Một đám người ở trong bếp lòng vòng chính là đám người tụm một chỗ hôm trước ở cửa tiệm đang đợi nhận tiền thưởng, thấy Lý Ngoan cõng Tào Ý tiến vào, lúc này sợ đến lo lắng đề phòng, cho dù ngu đến đâu thấy trận chiến hôm nay cũng biết người nọ là Nhị thiếu gia Lý phủ, sợ là nhớ tới chuyện nghị luận ngày đó, mượn cơ hội trả thù.
Lý Ngoan lộ vẻ buồn rầu, hắn nói nương tử hắn đau đầu có thể bưng chén nước đến không, khi nước đưa tới, hắn uống thử một hớp, cau mày nói: “Quá lạnh, đổi nóng một chút.”
Đổi nước nóng hắn liền chê nóng quá, lại thêm nước lạnh hắn nói trong nước sao có mùi lạ, cuối cùng ném chén, nghiêm mặt nói: “Có lấy nước cũng không được, nói xấu sau lưng chủ thì nói lưu loát lắm, ta mặc dù không quản chuyện nhưng đuổi mấy người hầu bàn cũng không phải việc khó gì.”
Lần này tất nhiên là một trận áy náy cầu xin tha thứ, Lý Ngoan ra mặt hung dữ mới thỏa mãn rời đi.
Tào Ý mặc dù say rượu lại không hôn mê, đem hết thảy đều thu hết vào mắt, thân phận y là quản sự, có mấy lời nếu y nói ra là bụng dạ hẹp hòi, nói không được chửi không được, chỉ có thể coi như cái gì cũng không biết, mà Lý Ngoan lại có thể, Tào Ý nằm nhoài trên lưng Lý Ngoan giả bộ ngủ, dựa vào việc có thù tất báo của hắn đi dạy bảo mấy người hầu bàn.
Y khẽ cười một tiếng: “Tính toán với bọn hắn vậy làm gì.”
Xe ngựa trong phủ đều phái đi đưa đón khách mời, cũng không biết Tam phu nhân là quên mất bọn họ hay là cố ý, chờ người tản đi cũng chẳng quan tâm tới bọn họ, Lý Ngoan không thể làm gì khác hơn là cõng Tào Ý đi về nhà, nghĩ thầm rõ ràng say chính là Tào Ý làm sao Tào Ý nói chuyện vô tai hắn, hắn cũng giống như uống say vậy.
Thiếu niên mười sáu tuổi cánh tay rắn chắc mạnh mẽ lại nâng Tào Ý hướng lên chút, cõng y đi vững vàng.
Trên đất có một vũng nước, Lý Ngoan cõng Tào Ý dễ dàng nhảy qua, mũi chân hắn nhẹ nhàng đáp xuống đất, thuận miệng không chút để ý nói: “Có người bắt nạt nương tử ta, ta phải giúp nương tử ta trút giận chứ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất