Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân

Chương 119: ...Tôi cần cậu

Trước Sau
Mộc Hạ ở nhà vừa ăn cơm tối xong thì đang ngồi ở phòng khách vừa ăn trái cây vừa xem tivi, Ba Hải đã nhắn tin cho cậu rằng hôm nay ông, Trí Khanh và Thảo Anh sẽ tăng ca nên không về. Còn mẹ Đường thì đi dự tiệc rồi ngủ lại nhà bạn luôn, giờ Mộc Hạ chỉ có một mình ở nhà.

Tuy rằng đã quen ở nhà một mình rất nhiều nhưng cậu vẫn rất sợ, đang xem phim vui vẻ thì đột nhiên đèn trong nhà đều cúp hết. Mộc Hạ có triệu chứng sợ bóng tối nên đã rất hoảng loạn. Cậu loay hoay nhanh chóng tìm chỗ sáng trong nhà mà ngồi co rúm lại một góc.

Trong lúc này, Mộc Hạ chẳng muốn làm phiền ai, chợt cậu lại nghĩ ngay đến Hàn Phong liền gửi tin nhắn cho hắn.

:"Phong ơi, nhà cúp điện rồi...Tôi sợ lắm...tôi cần cậu"

Mộc Hạ không biết được rằng chỉ vì một tin nhắn này của cậu mà hắn bỏ mặc lại khách khứa mà phi xe chạy nhanh đến nhà cậu. Đến nơi hắn nhanh chóng đỗ xe ngay ngắn, khoá xe cẩn thận bên ngoài sau đó nhấc máy gọi.

:" Hạ Hạ cậu ở đâu, tôi tới rồi. Ngoan mau ra mở cửa cho tôi"

Mộc Hạ bật đèn pin run rẩy giữ điện thoại để không làm nó rơi, cậu chiếu đèn tới kệ giày lấy chìa khoá. Cậu đặt điện thoại nằm ngửa xuống mặt tủ, tay chân luống cuống lên hết. Hàn Phong nghe thấy tiếng động đánh rơi chìa khoá nhiều lần bên trong mà dịu dàng trấn an Mộc Hạ.

:" Hạ Hạ đừng lo, có tôi ở đây rồi. Ngoan, bình tĩnh lại nhé. Mở cửa nào"

Mộc Hạ tui vẫn còn run nhưng nghe được giọng người kia phát ra từ trong điện thoại laik nghe được giọng ở đối diện cửa liền trấn tĩnh hơn một chút. Mộc Hạ nhanh chóng mở được cửa, Hàn Phong thấy tiếng 'Cạch' vang lên liền đẩy cửa ra rồi ôm chầm lấy thân ảnh nhỏ còn đang run rẩy kia

" Đừng lo, có tôi ở đây. Tôi sẽ bảo vệ cậu"



"Hức, hức bóng tối rất đáng sợ"

Mộc Hạ như đứa trẻ không kìm nén được mà ôm chặt lấy Hàn Phong, cậu khóc trong vòng tay to lớn của hắn. Hắn lần đầu thấy cậu sợ như cậy mà khóc to liền lúng túng, mất một lúc lâu để trấn an cậu xong. Thì hắn dỗ dành cậu đi ngủ luôn, dù gì cũng đã trễ rồi.

Nhìn đôi mắt có chút đỏ lên do khóc nhiều của cậu mà hắn xót vô cùng, tim cũng quặn đau theo. Hắn nằm vậy để cậu gác đầu lên tay mình, để cậu ôm chặt cứng không rời lấy hắn. Hắn vô cùng hạnh phúc và mãn nguyện. Nhưng tam tai và kiếp nạn cỉa hắn vẫn còn, Hàn Phong nhanh chóng gửi tin nhắn về nhà. Mẹ Kiều chửi đổng lên, tiệc vì rứa mà tàn.

Trong bữa tiệc lại có nhà họ Mạc tham dự, Cát Oanh định đi tới nói chuyện với hắn ai ngờ bị Hàn Phong trong lúc chạy vội đi không để ý đẩy ngã ra sàn. Mẹ Đường đứng sau rèm thấy vậy cũng tránh mặt, cô ả xấu hổ từ từ đứng dậy sau đó cũng rời đi.

:" Thằng con trời đánh, mày lại nổi điên gì nữa vậy. Mày muốn chọc mẹ tức chết phải không?"

:" Con có chuyện gấp, với lại...À thôi không có gì, mốt con sẽ bù lại sau, hoặc là không"

Hàn Phong nhanh chóng cất điện thoại để không phải ăn thêm bất kỳ câu chửi nào của mẹ mình. Hắn dịu dàng vòng tay ôm lấy cậu, hôn lên trán sau đó chỉnh lại tư thế thoải mái cho Mộc Hạ thì cũng ngủ mất.

Mộc Hạ an tấm úp mặt vào lồng ngực rắn chắc quen thuộc cùng với mùi hương nhè nhẹ của nguyệt quế mà ngủ say. Giờ cậu không còn sợ nữa vì Mộc Hạ biết có một người vẫn đang bảo vệ cậu thầm lặng trong bóng tối.

Và cũng từ khoảnh khắc này, Mộc Hạ dần nhận ra điều gì đó rất kỳ lạ đến từ trái tim mình dành cho Hàn Phong. Ở đó, trong tim cậu hắn đang dần giữ một vị trí rất đặc biệt, một vị trí rất khác không giống với mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau