Chương 228: Nói xấu thì phải quan sát thật kỹ
Hàn Phong ngồi suy ngẫm lại những lời mà Chúc Thành và đám bạn mình nói. Hắn chợt sâu chuỗi các sự kiện trước lại, ngay lúc đó hắn muốn đấm cho bản thân một cái quá. Với lại bar hôm đó mà hắn có mặt thật sự là một nơi rất đen tối, đúng hơn đó chính là thiên đường trụy lạc.
Quán bar đó nổi tiếng đến mức những người trong giới không ai không biết, nơi đó được mệnh danh là phiên bản thu nhỏ của phố đèn đỏ nổi đình nổi đám thuở xưa. Thấy đám bạn mình vẫn còn tinh thần hóng chuyện lắm nên Hàn Phong cũng kể lại những chuyện đã xảy ra hôm đó luôn.
Nhờ đó mà hắn được đám bạn mình cho lời khuyên rất nhiều, thêm vào đó là những cách dỗ ngọt người thương vô cùng hiệu quả và đáng tin cậy. Nhờ vậy mà hắn lại tràn đầy tự tin hơn, sau khi tiếp thu hết các kiến thức bổ ích và cao siêu thì Hàn Phong tạm biệt đám bạn mình rồi ra lấy xe đi tìm Mộc Hạ.
Lúc này cả đám nhìn bóng dáng mất hút sau cửa liền thở dài, Lê Khiết cắn ống hút hết nhìn cửa lại nhìn đám bạn mà nói.
"Giờ ta biết sao nó éo tán được người đẹp Hạ Hạ rồi đấy bây, cứ đà này tao nghĩ luôn được cả kịch bản hay lắm nè"-Lê Khiết
"Kịch bản gì vậy?"-Bối Nguyệt
"Nói nghe thử xem hay không má"-Danh Quỳnh
"Bây cứ nghĩ vầy nha, một ngày chẳng nắng chẳng mưa chẳng gì. Thằng Phong tìm được Hạ Hạ, với cái bộ não tí hon mới được phổ cập cho chút kiến thức về tình yêu. Nó bày tỏ hết lòng mình với vẻ mặt đầy tự tin có thừa, xong đùm cái tất cả chỉ là do thằng Phong giả tưởng mà ra. Đột nhiên nó mắc sai lầm xong Hạ Hạ bỏ đi biệt tích, nhiều năm sau Hạ Hạ quay về. Đi bên cạnh cậu ấy là một người đàn ông hoàng kim, thằng Phong tìm tới sân bay định nối lại tình xưa...Nhưng rồi Hạ Hạ đã trót đem lòng yêu người kia và kết hôn ở bên bển luôn rồi"-Lê Khiết
Nghe tới đây, Lê Khiết còn chưa mơ mộng được tiếp thì Hàn Phong từ đâu đứng sau lưng cô lên tiếng. Giọng nói lạnh tanh, hai mắt đỏ ngầu, trên khuôn mặt con câu lên một nụ cười 'nhẹ nhàng' trên môi.
"Lê Khiết....Mày nói gì vậy hả? Nói lại tao nghe với nào"
Lê Khiết giật mình, cả người cứng đờ ngồi tại chỗ. Ánh mắt cô cầu cứu tất cả mọi người, thấy vậy cả đám cũng nhanh chóng bắt sóng mà giải vây cho cô. Hàn Vũ lên tiếng đánh trống lãng cảm xúc đang dần trở nên tiêu cực của Hàn Phong.
"Không phải mày đi tìm Hạ Hạ à, sao giờ lại còn ở đây?"-Hàn Vũ
"Tao đi vội nên quên lấy chìa khoá, ai mà ngờ tình cờ nghe được có kẻ dán thêu dệt cho tao một cái kịch bản như shit. Quá là máu chó."-Hàn Phong
"Con Khiết chỉ ngẫu hứng thôi, đừng để tâm"-Khiết Băng
"Thôi mày đi nhanh không lại bỏ lỡ cơ hội thì coi chừng đấy."-Trương Nguyên
"Chậm chân coi cái kịch bản của con Khiết thành sự thật thì toang"-Thư Khoa
Nghe tới đây dường như Hàn Phong được giác ngộ hẳn, hắn nhanh chóng lấy chìa khoá xe moto rồi rời đi nhanh như một cơn gió. Lúc đi còn không quên dành cho Lê Khiết một ánh mắt tràn đầy tình 'yêu thương'.
"Má ơi, rén vãi. Như ma vậy trời, suýt thì đi luôn rồi."-Lê Khiết
"Hên cho mày đấy"-Bối Nguyệt
"Mấy cái kịch bản của mày hay đấy, dù chỉ là bản tóm tắt"-Danh Quỳnh
"Vì vậy mà suýt nữa được ngao du Châu Phi đấy"-Khiết Băng
"Mày nghiệp lắm con à"-Hàn Vũ
"Thôi bây đừng chọc nó nữa"-Trương Nguyên
"Sao nãy giờ cậu im lặng vậy Tiểu Thành?"-Thư Khoa
"Tao đang nghĩ nhỏ Khiết nên theo nghề biên kịch hoặc đạo diễn là hợp lý đấy"-Chúc Thành
"Thôi, tao có nghề rồi. Mà quan trọng để tao đậu tốt nghiệp với thi xong đại học đã."-Lê Khiết
"Nghe đâu cuối năm hình như có đợt khảo sát nguyện vọng á"-Bối Nguyệt
"Cái giấy gì nhỉ?"-Danh Quỳnh
"Giấy đăng ký nguyện vọng luyện thi do trường đưa xuống thôi"-Khiết Băng
"Giấy nớ để làm chi vậy bây?"-Hàn Vũ
"Mày không biết thiệt à Vũ"-Trương Nguyên đỡ chán bất lực
"Giấy đó để điền thông tin vào xem các học sinh khối 12 muốn đăng ký vào trường đại học nào"-Thư Khoa
"Rồi theo đó mà số lượng tiết dạy, số lượng đề ôn thi được cấp sẽ tùy theo năng lực của học sinh và số điểm đầu vào của trường đó."-Chúc Thành
Quán bar đó nổi tiếng đến mức những người trong giới không ai không biết, nơi đó được mệnh danh là phiên bản thu nhỏ của phố đèn đỏ nổi đình nổi đám thuở xưa. Thấy đám bạn mình vẫn còn tinh thần hóng chuyện lắm nên Hàn Phong cũng kể lại những chuyện đã xảy ra hôm đó luôn.
Nhờ đó mà hắn được đám bạn mình cho lời khuyên rất nhiều, thêm vào đó là những cách dỗ ngọt người thương vô cùng hiệu quả và đáng tin cậy. Nhờ vậy mà hắn lại tràn đầy tự tin hơn, sau khi tiếp thu hết các kiến thức bổ ích và cao siêu thì Hàn Phong tạm biệt đám bạn mình rồi ra lấy xe đi tìm Mộc Hạ.
Lúc này cả đám nhìn bóng dáng mất hút sau cửa liền thở dài, Lê Khiết cắn ống hút hết nhìn cửa lại nhìn đám bạn mà nói.
"Giờ ta biết sao nó éo tán được người đẹp Hạ Hạ rồi đấy bây, cứ đà này tao nghĩ luôn được cả kịch bản hay lắm nè"-Lê Khiết
"Kịch bản gì vậy?"-Bối Nguyệt
"Nói nghe thử xem hay không má"-Danh Quỳnh
"Bây cứ nghĩ vầy nha, một ngày chẳng nắng chẳng mưa chẳng gì. Thằng Phong tìm được Hạ Hạ, với cái bộ não tí hon mới được phổ cập cho chút kiến thức về tình yêu. Nó bày tỏ hết lòng mình với vẻ mặt đầy tự tin có thừa, xong đùm cái tất cả chỉ là do thằng Phong giả tưởng mà ra. Đột nhiên nó mắc sai lầm xong Hạ Hạ bỏ đi biệt tích, nhiều năm sau Hạ Hạ quay về. Đi bên cạnh cậu ấy là một người đàn ông hoàng kim, thằng Phong tìm tới sân bay định nối lại tình xưa...Nhưng rồi Hạ Hạ đã trót đem lòng yêu người kia và kết hôn ở bên bển luôn rồi"-Lê Khiết
Nghe tới đây, Lê Khiết còn chưa mơ mộng được tiếp thì Hàn Phong từ đâu đứng sau lưng cô lên tiếng. Giọng nói lạnh tanh, hai mắt đỏ ngầu, trên khuôn mặt con câu lên một nụ cười 'nhẹ nhàng' trên môi.
"Lê Khiết....Mày nói gì vậy hả? Nói lại tao nghe với nào"
Lê Khiết giật mình, cả người cứng đờ ngồi tại chỗ. Ánh mắt cô cầu cứu tất cả mọi người, thấy vậy cả đám cũng nhanh chóng bắt sóng mà giải vây cho cô. Hàn Vũ lên tiếng đánh trống lãng cảm xúc đang dần trở nên tiêu cực của Hàn Phong.
"Không phải mày đi tìm Hạ Hạ à, sao giờ lại còn ở đây?"-Hàn Vũ
"Tao đi vội nên quên lấy chìa khoá, ai mà ngờ tình cờ nghe được có kẻ dán thêu dệt cho tao một cái kịch bản như shit. Quá là máu chó."-Hàn Phong
"Con Khiết chỉ ngẫu hứng thôi, đừng để tâm"-Khiết Băng
"Thôi mày đi nhanh không lại bỏ lỡ cơ hội thì coi chừng đấy."-Trương Nguyên
"Chậm chân coi cái kịch bản của con Khiết thành sự thật thì toang"-Thư Khoa
Nghe tới đây dường như Hàn Phong được giác ngộ hẳn, hắn nhanh chóng lấy chìa khoá xe moto rồi rời đi nhanh như một cơn gió. Lúc đi còn không quên dành cho Lê Khiết một ánh mắt tràn đầy tình 'yêu thương'.
"Má ơi, rén vãi. Như ma vậy trời, suýt thì đi luôn rồi."-Lê Khiết
"Hên cho mày đấy"-Bối Nguyệt
"Mấy cái kịch bản của mày hay đấy, dù chỉ là bản tóm tắt"-Danh Quỳnh
"Vì vậy mà suýt nữa được ngao du Châu Phi đấy"-Khiết Băng
"Mày nghiệp lắm con à"-Hàn Vũ
"Thôi bây đừng chọc nó nữa"-Trương Nguyên
"Sao nãy giờ cậu im lặng vậy Tiểu Thành?"-Thư Khoa
"Tao đang nghĩ nhỏ Khiết nên theo nghề biên kịch hoặc đạo diễn là hợp lý đấy"-Chúc Thành
"Thôi, tao có nghề rồi. Mà quan trọng để tao đậu tốt nghiệp với thi xong đại học đã."-Lê Khiết
"Nghe đâu cuối năm hình như có đợt khảo sát nguyện vọng á"-Bối Nguyệt
"Cái giấy gì nhỉ?"-Danh Quỳnh
"Giấy đăng ký nguyện vọng luyện thi do trường đưa xuống thôi"-Khiết Băng
"Giấy nớ để làm chi vậy bây?"-Hàn Vũ
"Mày không biết thiệt à Vũ"-Trương Nguyên đỡ chán bất lực
"Giấy đó để điền thông tin vào xem các học sinh khối 12 muốn đăng ký vào trường đại học nào"-Thư Khoa
"Rồi theo đó mà số lượng tiết dạy, số lượng đề ôn thi được cấp sẽ tùy theo năng lực của học sinh và số điểm đầu vào của trường đó."-Chúc Thành
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất