Xuyên Đến 70, Mỹ Nhân Làm Tinh Mang Theo Không Gian Nông Trại
Chương 24:
Sáng sớm, Kiều Trân Trân nấu một nồi cháo trứng thịt nạc lớn, đồ ăn kèm là một đĩa cải thìa trắng và củ cải ngọt tự muối.
Hôm nay cô phải lên thị trấn làm việc nên đã cẩn thận nấu một nồi cháo lớn, đặt trên bếp đun nhỏ lửa để giữ ấm. Như vậy thì đến trưa hai con trai cũng có thể ăn.
Gạo nếp thơm dẻo, lại còn thêm trứng và thịt nạc, đều là những thứ tốt nhất.
Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo cảm thấy dạo này mình sống như tiên vậy, mẹ không những không đánh mình nữa, còn nấu đồ ăn ngon cho mình, thật là quá hạnh phúc.
Ai đối xử tốt với mình, trẻ con đều ghi nhớ trong lòng. Hơn nữa đây còn là mẹ ruột của mình, cho nên đối với Kiều Trân Trân, hai anh em đều không tự chủ được mà nảy sinh tình cảm thân thiết, không còn sợ hãi như trước nữa, còn luôn thích quấn lấy Kiều Trân Trân.
Lần này còn năn nỉ đòi cùng lên thị trấn, từ bé đến giờ chúng chưa từng lên thị trấn. Nhưng lần này Kiều Trân Trân có nhiều việc phải làm, không chỉ phải đến nhà máy chế biến thịt mua thịt, còn phải đến bưu điện lấy tiền, phải đến chợ đen, dẫn theo hai đứa trẻ nhỏ như vậy thật sự không tiện nên hứa với chúng lần sau sẽ cùng đi.
Hai anh em chỉ đành phải lưu luyến đứng ở đầu làng vẫy tay tạm biệt mẹ.
"Đại Bảo Tiểu Bảo, mẹ các con lại lên thị trấn rồi à?" Một bà thím ở đầu làng thấy Kiều Trân Trân đi rồi, trêu chọc hai anh em.
"Mẹ cháu lên bưu điện lấy tiền ạ. Mẹ bảo lúc về sẽ mua đồ ăn ngon cho chúng cháu." Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo không nhận ra người khác muốn chế giễu mình nên thành thật trả lời.
"Lại mua nữa à? Bánh đào mua lần trước các con còn chưa ăn hết mà! Mẹ các con tiêu hoang quá rồi. Sau này chắc hai đứa không có tiền cưới vợ, phải ở vậy cả đời mất thôi!"
Tống Đại Bảo & Tống Tiểu Bảo:!!!
Bị dọa phải ở vậy cả đời, Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo vội vàng móc bánh đào trong túi ra, cắn một miếng thật to để trấn an tinh thần.
Lần này Kiều Trân Trân cho hai anh em mỗi đứa hai cái. Bánh đào để lâu cũng không ngon, dù sao ăn hết rồi mua tiếp là được.
Đám trẻ con ở đầu làng thấy Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo lại ăn bánh đào thì vội vàng chạy đến. Lần này Tống Đại Bảo khá hào phóng, trực tiếp bẻ đôi một cái cho Hắc Oa và Nhị Trụ Tử mỗi đứa một phần tư.
Những đứa khác thì không có, chỉ được ngửi mùi thôi.
Hôm nay cô phải lên thị trấn làm việc nên đã cẩn thận nấu một nồi cháo lớn, đặt trên bếp đun nhỏ lửa để giữ ấm. Như vậy thì đến trưa hai con trai cũng có thể ăn.
Gạo nếp thơm dẻo, lại còn thêm trứng và thịt nạc, đều là những thứ tốt nhất.
Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo cảm thấy dạo này mình sống như tiên vậy, mẹ không những không đánh mình nữa, còn nấu đồ ăn ngon cho mình, thật là quá hạnh phúc.
Ai đối xử tốt với mình, trẻ con đều ghi nhớ trong lòng. Hơn nữa đây còn là mẹ ruột của mình, cho nên đối với Kiều Trân Trân, hai anh em đều không tự chủ được mà nảy sinh tình cảm thân thiết, không còn sợ hãi như trước nữa, còn luôn thích quấn lấy Kiều Trân Trân.
Lần này còn năn nỉ đòi cùng lên thị trấn, từ bé đến giờ chúng chưa từng lên thị trấn. Nhưng lần này Kiều Trân Trân có nhiều việc phải làm, không chỉ phải đến nhà máy chế biến thịt mua thịt, còn phải đến bưu điện lấy tiền, phải đến chợ đen, dẫn theo hai đứa trẻ nhỏ như vậy thật sự không tiện nên hứa với chúng lần sau sẽ cùng đi.
Hai anh em chỉ đành phải lưu luyến đứng ở đầu làng vẫy tay tạm biệt mẹ.
"Đại Bảo Tiểu Bảo, mẹ các con lại lên thị trấn rồi à?" Một bà thím ở đầu làng thấy Kiều Trân Trân đi rồi, trêu chọc hai anh em.
"Mẹ cháu lên bưu điện lấy tiền ạ. Mẹ bảo lúc về sẽ mua đồ ăn ngon cho chúng cháu." Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo không nhận ra người khác muốn chế giễu mình nên thành thật trả lời.
"Lại mua nữa à? Bánh đào mua lần trước các con còn chưa ăn hết mà! Mẹ các con tiêu hoang quá rồi. Sau này chắc hai đứa không có tiền cưới vợ, phải ở vậy cả đời mất thôi!"
Tống Đại Bảo & Tống Tiểu Bảo:!!!
Bị dọa phải ở vậy cả đời, Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo vội vàng móc bánh đào trong túi ra, cắn một miếng thật to để trấn an tinh thần.
Lần này Kiều Trân Trân cho hai anh em mỗi đứa hai cái. Bánh đào để lâu cũng không ngon, dù sao ăn hết rồi mua tiếp là được.
Đám trẻ con ở đầu làng thấy Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo lại ăn bánh đào thì vội vàng chạy đến. Lần này Tống Đại Bảo khá hào phóng, trực tiếp bẻ đôi một cái cho Hắc Oa và Nhị Trụ Tử mỗi đứa một phần tư.
Những đứa khác thì không có, chỉ được ngửi mùi thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất