Xuyên Đến 70, Trở Thành Cô Em Chồng Cực Phẩm Của Nữ Chính
Chương 46:
Bình thường trông cũng khá thông minh, sao lúc này lại ngốc thế.
Cô chê bai: "Người ta tưởng anh thay lòng đổi dạ rồi, còn không mau đi giải thích? Ngây ra đó làm gì.”
Hướng Dương "Á." một tiếng, lúc này mới phản ứng lại, không kịp suy nghĩ nhiều, liền chạy theo.
Hướng Vãn lắc đầu, cũng chậm rãi đi ra ngoài.
Đến cửa, Hướng Dương đã biến mất, Hướng Vãn cũng không vội, đứng ngay cửa đợi anh ta.
Kết quả là không đợi được Hướng Dương, lại đợi được một người đến bắt chuyện.
Hướng Vãn cau mày, ánh mắt đầy vẻ dâm dục của đối phương khiến Hướng Vãn rất khó chịu.
Cô lạnh mặt: "Tôi không quen anh, anh tránh xa tôi ra.”
Người đàn ông kia không chịu buông tha: "Vậy chúng ta bây giờ làm quen không phải được rồi sao?" Nói xong còn tự cho là đẹp trai nhướng mày.
Hướng Vãn trợn mắt: "Anh nói làm quen là làm quen à, cũng không soi gương xem đức hạnh của mình thế nào.”
""Xui xẻo!" Hướng Vãn vừa lẩm bẩm vừa bước sang một bên, nếu anh ta không đi thì cô sẽ gọi người.
Giữa thanh thiên bạch nhật, anh ta cũng không dám làm gì.
Người đàn ông kia bị khinh thường trắng trợn như vậy, sắc mặt cũng thay đổi.
Anh ta lớn từng này chưa từng bị phụ nữ khinh thường như vậy, không phải chỉ là đẹp hơn người ta một chút thôi sao, vừa định cho cô ta biết tay thì thấy cô ta đột nhiên cười, anh ta bị nụ cười của cô ta làm cho ngẩn người.
"Lục Hành Chu, tôi ở đây!" Hướng Vãn chỉ vào Lục Hành Chu đang đi về phía cô, nói: "Thấy chưa, người yêu tôi đến rồi, anh còn không mau đi.”
"Lục Hành Chu vừa đi tới đã nghe thấy câu này, anh ta không lộ vẻ gì đánh giá người đàn ông bên cạnh cô, không vạch trần lời nói của cô.”
Sao lại ở đây đợi anh, không tìm chỗ nào ngồi à?" Giọng anh dịu dàng, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt rất tập trung và tình cảm, như thể cô thực sự là người yêu của anh vậy.
Hướng Vãn không nhịn được mà rung động.
Nghe anh nói, cô ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ, nhìn vào mắt anh như thể chứa đựng làn nước mùa thu, hút hồn người khác.
"Em muốn gặp anh sớm hơn mà.”
Nghe giọng điệu mềm mại đặc biệt của cô, hơi thở của Lục Hành Chu hơi loạn trong chốc lát, anh nhanh chóng bình tĩnh lại.
Anh biết cô đang diễn, vừa rồi biểu cảm không kiên nhẫn của cô và ánh mắt của người đàn ông bên cạnh, anh ta đều chú ý tới.
Hoàn hồn lại, Lục Hành Chu không lộ vẻ gì che chắn cô ở phía sau, nhìn người đàn ông bên cạnh.
Lục Hành Chu thờ ơ liếc nhìn anh ta, hơi nheo mắt, biểu cảm lạnh nhạt: "Có chuyện gì?" Người đàn ông kia bị anh ta nhìn mà giật mình, rõ ràng là trời nóng như vậy nhưng lại cảm thấy lạnh lẽo.
Cô chê bai: "Người ta tưởng anh thay lòng đổi dạ rồi, còn không mau đi giải thích? Ngây ra đó làm gì.”
Hướng Dương "Á." một tiếng, lúc này mới phản ứng lại, không kịp suy nghĩ nhiều, liền chạy theo.
Hướng Vãn lắc đầu, cũng chậm rãi đi ra ngoài.
Đến cửa, Hướng Dương đã biến mất, Hướng Vãn cũng không vội, đứng ngay cửa đợi anh ta.
Kết quả là không đợi được Hướng Dương, lại đợi được một người đến bắt chuyện.
Hướng Vãn cau mày, ánh mắt đầy vẻ dâm dục của đối phương khiến Hướng Vãn rất khó chịu.
Cô lạnh mặt: "Tôi không quen anh, anh tránh xa tôi ra.”
Người đàn ông kia không chịu buông tha: "Vậy chúng ta bây giờ làm quen không phải được rồi sao?" Nói xong còn tự cho là đẹp trai nhướng mày.
Hướng Vãn trợn mắt: "Anh nói làm quen là làm quen à, cũng không soi gương xem đức hạnh của mình thế nào.”
""Xui xẻo!" Hướng Vãn vừa lẩm bẩm vừa bước sang một bên, nếu anh ta không đi thì cô sẽ gọi người.
Giữa thanh thiên bạch nhật, anh ta cũng không dám làm gì.
Người đàn ông kia bị khinh thường trắng trợn như vậy, sắc mặt cũng thay đổi.
Anh ta lớn từng này chưa từng bị phụ nữ khinh thường như vậy, không phải chỉ là đẹp hơn người ta một chút thôi sao, vừa định cho cô ta biết tay thì thấy cô ta đột nhiên cười, anh ta bị nụ cười của cô ta làm cho ngẩn người.
"Lục Hành Chu, tôi ở đây!" Hướng Vãn chỉ vào Lục Hành Chu đang đi về phía cô, nói: "Thấy chưa, người yêu tôi đến rồi, anh còn không mau đi.”
"Lục Hành Chu vừa đi tới đã nghe thấy câu này, anh ta không lộ vẻ gì đánh giá người đàn ông bên cạnh cô, không vạch trần lời nói của cô.”
Sao lại ở đây đợi anh, không tìm chỗ nào ngồi à?" Giọng anh dịu dàng, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt rất tập trung và tình cảm, như thể cô thực sự là người yêu của anh vậy.
Hướng Vãn không nhịn được mà rung động.
Nghe anh nói, cô ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ, nhìn vào mắt anh như thể chứa đựng làn nước mùa thu, hút hồn người khác.
"Em muốn gặp anh sớm hơn mà.”
Nghe giọng điệu mềm mại đặc biệt của cô, hơi thở của Lục Hành Chu hơi loạn trong chốc lát, anh nhanh chóng bình tĩnh lại.
Anh biết cô đang diễn, vừa rồi biểu cảm không kiên nhẫn của cô và ánh mắt của người đàn ông bên cạnh, anh ta đều chú ý tới.
Hoàn hồn lại, Lục Hành Chu không lộ vẻ gì che chắn cô ở phía sau, nhìn người đàn ông bên cạnh.
Lục Hành Chu thờ ơ liếc nhìn anh ta, hơi nheo mắt, biểu cảm lạnh nhạt: "Có chuyện gì?" Người đàn ông kia bị anh ta nhìn mà giật mình, rõ ràng là trời nóng như vậy nhưng lại cảm thấy lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất