Xuyên Đến 70, Trở Thành Cô Em Chồng Cực Phẩm Của Nữ Chính
Chương 47:
Người đàn ông kia không cam lòng nhìn Lục Hành Chu, mặc dù không biết anh ta là ai nhưng trực giác mách bảo anh ta không nên đắc tội.
Anh ta không cam lòng nói: "Không có gì.”
Tiếc nuối nhìn Hướng Vãn một cái, rồi bỏ đi.
Hướng Vãn ghét bỏ dời mắt đi.
Lục Hành Chu nhìn bóng lưng người đàn ông kia rời đi, hơi nhíu mày.
"Cảm ơn anh nhé, đồng chí Lục.”
"Không có gì.”
Lục Hành Chu nói: "Tôi cũng không làm gì cả.”
"Hướng Vãn không đồng tình nói: "Ai nói chứ, anh đã giúp tôi một việc lớn rồi.
Vừa rồi người đàn ông đó cứ bám theo tôi, ghét chết đi được.”
Lục Hành Chu thấy cô nói đến sau cùng còn nhăn cả mũi, xem ra là rất ghét rồi.
Cảm giác của anh về người đàn ông vừa rồi thực sự không tốt lắm.
Anh nói: "Đây là nơi công cộng, anh ta không dám làm gì đâu.
Nếu anh ta có hành động gì không ổn, hãy kịp thời tìm sự giúp đỡ của những người xung quanh.”
"Hướng Vãn gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy, vừa định gọi người thì thấy anh nên..." Cô đảo mắt: "Vừa rồi tình thế cấp bách nên nói anh là người yêu của tôi, anh không phiền chứ?" Lục Hành Chu cụp mắt, liếc mắt là nhìn ra được tâm tư nhỏ của cô, anh ta nói: "Không phiền.”
Hướng Vãn lại tiến gần anh, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, dùng giọng điệu mà chính cô cũng không chịu nổi để hỏi: "Vậy người yêu của anh thì sao, cô ấy có phiền không?" Lục Hành Chu vẫn bình tĩnh, như thể không hề bị ảnh hưởng, anh ta nói: "Tôi độc thân, không có người yêu.”
"Hướng Vãn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, đột nhiên bật cười.”
"Thế à, vậy thì..." Cô từ từ nói.
"Hướng Vãn!" Kết quả là lời vừa mới thốt ra đã bị người khác cắt ngang, Hướng Vãn tức giận cắn môi, quay đầu trừng mắt nhìn người phá đám.
Không để ý thấy nụ cười thoáng qua trong mắt người đàn ông trước mặt.
"Em đang làm gì vậy?" Hướng Dương đi tới, cảnh giác nhìn Lục Hành Chu.
Vừa rồi cô nhóc Hướng Vãn kia suýt nữa thì dán vào người ta, nhìn là biết quan hệ không đơn giản! "Đây là ai?" Lục Hành Chu nhìn ánh mắt đề phòng của người đàn ông trước mặt, trong lòng hơi khựng lại.
Hướng Vãn thấy anh ta đối xử với Lục Hành Chu như vậy, không vui.
"Anh lịch sự một chút, người ta vừa giúp em một việc.”
Nói xong lại giải thích với Lục Hành Chu: "Đây là anh hai của em, Hướng Dương.”
"Lục Hành Chu ừ một tiếng, vừa định chào hỏi thì Hướng Dương đã lên tiếng trước.
Hướng Dương nhìn thái độ của Hướng Vãn đối với anh ta, trong lòng càng thấy quan hệ của họ không bình thường.
Anh ta cảm thấy Hướng Vãn chắc chắn đang lừa anh ta: "Em cần giúp gì?" Hướng Vãn hừ một tiếng: "Sao lại không, vừa rồi lúc đợi anh, có một người đàn ông không quen bám theo em không buông, chính là Lục Hành Chu đã giúp em.”
Anh ta không cam lòng nói: "Không có gì.”
Tiếc nuối nhìn Hướng Vãn một cái, rồi bỏ đi.
Hướng Vãn ghét bỏ dời mắt đi.
Lục Hành Chu nhìn bóng lưng người đàn ông kia rời đi, hơi nhíu mày.
"Cảm ơn anh nhé, đồng chí Lục.”
"Không có gì.”
Lục Hành Chu nói: "Tôi cũng không làm gì cả.”
"Hướng Vãn không đồng tình nói: "Ai nói chứ, anh đã giúp tôi một việc lớn rồi.
Vừa rồi người đàn ông đó cứ bám theo tôi, ghét chết đi được.”
Lục Hành Chu thấy cô nói đến sau cùng còn nhăn cả mũi, xem ra là rất ghét rồi.
Cảm giác của anh về người đàn ông vừa rồi thực sự không tốt lắm.
Anh nói: "Đây là nơi công cộng, anh ta không dám làm gì đâu.
Nếu anh ta có hành động gì không ổn, hãy kịp thời tìm sự giúp đỡ của những người xung quanh.”
"Hướng Vãn gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy, vừa định gọi người thì thấy anh nên..." Cô đảo mắt: "Vừa rồi tình thế cấp bách nên nói anh là người yêu của tôi, anh không phiền chứ?" Lục Hành Chu cụp mắt, liếc mắt là nhìn ra được tâm tư nhỏ của cô, anh ta nói: "Không phiền.”
Hướng Vãn lại tiến gần anh, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, dùng giọng điệu mà chính cô cũng không chịu nổi để hỏi: "Vậy người yêu của anh thì sao, cô ấy có phiền không?" Lục Hành Chu vẫn bình tĩnh, như thể không hề bị ảnh hưởng, anh ta nói: "Tôi độc thân, không có người yêu.”
"Hướng Vãn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, đột nhiên bật cười.”
"Thế à, vậy thì..." Cô từ từ nói.
"Hướng Vãn!" Kết quả là lời vừa mới thốt ra đã bị người khác cắt ngang, Hướng Vãn tức giận cắn môi, quay đầu trừng mắt nhìn người phá đám.
Không để ý thấy nụ cười thoáng qua trong mắt người đàn ông trước mặt.
"Em đang làm gì vậy?" Hướng Dương đi tới, cảnh giác nhìn Lục Hành Chu.
Vừa rồi cô nhóc Hướng Vãn kia suýt nữa thì dán vào người ta, nhìn là biết quan hệ không đơn giản! "Đây là ai?" Lục Hành Chu nhìn ánh mắt đề phòng của người đàn ông trước mặt, trong lòng hơi khựng lại.
Hướng Vãn thấy anh ta đối xử với Lục Hành Chu như vậy, không vui.
"Anh lịch sự một chút, người ta vừa giúp em một việc.”
Nói xong lại giải thích với Lục Hành Chu: "Đây là anh hai của em, Hướng Dương.”
"Lục Hành Chu ừ một tiếng, vừa định chào hỏi thì Hướng Dương đã lên tiếng trước.
Hướng Dương nhìn thái độ của Hướng Vãn đối với anh ta, trong lòng càng thấy quan hệ của họ không bình thường.
Anh ta cảm thấy Hướng Vãn chắc chắn đang lừa anh ta: "Em cần giúp gì?" Hướng Vãn hừ một tiếng: "Sao lại không, vừa rồi lúc đợi anh, có một người đàn ông không quen bám theo em không buông, chính là Lục Hành Chu đã giúp em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất