Xuyên Đến 70, Trở Thành Cô Em Chồng Cực Phẩm Của Nữ Chính
Chương 6:
Trong nhà thậm chí còn không tìm ra được một cái kìm cắt móng tay, cái kéo lớn này vốn đã không dễ dùng, tay của Cẩu Đản lại nhỏ, Hướng Vãn vô cùng cẩn thận, sợ vô tình đâm vào thịt của cậu bé.
Cậu nhóc còn không ngừng làm cô mất tập trung, Hướng Vãn không nhịn được cảnh cáo: "Cẩu Đản, đừng nói nữa, nếu không lát nữa sẽ không cho con ăn kẹo!"
Lời này đối với Cẩu Đản rất có sức răn đe, cậu bé lập tức im lặng.
Cuối cùng cũng cắt xong móng tay, Hướng Vãn vừa buông kéo xuống, Cẩu Đản đã vội vàng mở miệng: "Cô ơi, kẹo của con!"
"Chờ một chút, cô đi lấy." Hướng Vãn quay lại phòng, đi đến trước bàn mở ngăn kéo, kẹo và bánh mà chủ cũ mua đều ở bên trong, cô tiện tay lấy vài viên kẹo.
Liếc nhìn Cẩu Đản đang mắt ba ba nhìn mình, cô đưa viên kẹo trong tay cho cậu bé. Cẩu Đản nhận lấy kẹo, lập tức bóc một viên nhét vào miệng.
"Ngọt quá!" Cẩu Đản há miệng cười rất vui vẻ. "Cô ơi, cô cũng ăn đi." Cẩu Đản liếm môi, nhịn đau chia cho Hướng Vãn một viên kẹo.
Hướng Vãn rất ít khi ăn kẹo, loại kẹo đóng gói đơn giản này, nhìn là biết có rất nhiều đường hóa học, cô càng không có hứng thú. Cô xua tay từ chối.
Cẩu Đản như kiếm được hời, vô cùng trân trọng nhét viên kẹo vào túi nhỏ trong quần áo.
Nhìn Cẩu Đản bước chân ngắn chạy ra ngoài, Hướng Vãn nghĩ đến tương lai của cậu bé được miêu tả trong sách, tâm trạng có chút khó tả.
Ai mà ngờ được Cẩu Đản hoạt bát và nói nhiều như vậy trong tương lai lại trở thành một người ít nói.
Còn về chủ cũ, căn bản không có tương lai, tuổi còn trẻ đã chết.
Những người đối đầu với nữ chính thường sẽ không có kết cục tốt, trừ khi nữ chính là thánh mẫu nhu nhược. Rõ ràng, Thẩm Vân Hương không phải loại người như vậy. Đừng nhìn cô ta có vẻ ngoài dịu dàng, nói chuyện cũng nhẹ nhàng nhưng tính cách lại không hề mềm yếu.
Chủ cũ không thích nữ chính, luôn nói bóng gió với cô ta, nói Tiểu Thạch là đứa con riêng, còn không sạch sẽ, lén lút vào phòng cô ta.
Thẩm Vân Hương mặt ngoài không biểu lộ gì nhưng thực ra đều ghi nhớ trong lòng. Cô ta cố ý để lộ số tiền tiết kiệm của mình, khiến chủ cũ tham lam động lòng, sau đó lại tìm cớ ra ngoài, quả nhiên chủ cũ mắc câu. Thẩm Vân Hương dẫn theo dì Lưu về khi chủ cũ vào phòng cô ta trộm đồ, trực tiếp bắt quả tang.
Nếu không phải Hướng Vãn đến giữa chừng, kịp thời dừng tay thì danh tiếng của chủ cũ đã bị hủy hoại. Cô ta trộm tiền trợ cấp của chồng cũ nữ chính, là số tiền người ta dùng mạng đổi lấy. Bất kỳ ai nghe được cũng đều phải khinh thường chủ cũ.
Trong sách, sau chuyện này,chủ cũ bị mọi người chỉ trỏ nhưng vẫn không biết hối cải, mà càng ghét nữ chính hơn, trực tiếp đập vỡ bình, bắt đầu công khai đối đầu với nữ chính.
Chỉ là không chiếm được chút lợi nào, chỉ làm nổi bật nữ chính, cuối cùng ngay cả người nhà cũng không chịu nổi cô ta, do cha Hướng quyết định, trực tiếp gả cô ta đi.
Người đàn ông cô ta lấy bề ngoài là một người nho nhã nhưng bên trong lại rất biến thái, chủ cũ chưa được mấy năm đã bị hành hạ đến chết.
Cậu nhóc còn không ngừng làm cô mất tập trung, Hướng Vãn không nhịn được cảnh cáo: "Cẩu Đản, đừng nói nữa, nếu không lát nữa sẽ không cho con ăn kẹo!"
Lời này đối với Cẩu Đản rất có sức răn đe, cậu bé lập tức im lặng.
Cuối cùng cũng cắt xong móng tay, Hướng Vãn vừa buông kéo xuống, Cẩu Đản đã vội vàng mở miệng: "Cô ơi, kẹo của con!"
"Chờ một chút, cô đi lấy." Hướng Vãn quay lại phòng, đi đến trước bàn mở ngăn kéo, kẹo và bánh mà chủ cũ mua đều ở bên trong, cô tiện tay lấy vài viên kẹo.
Liếc nhìn Cẩu Đản đang mắt ba ba nhìn mình, cô đưa viên kẹo trong tay cho cậu bé. Cẩu Đản nhận lấy kẹo, lập tức bóc một viên nhét vào miệng.
"Ngọt quá!" Cẩu Đản há miệng cười rất vui vẻ. "Cô ơi, cô cũng ăn đi." Cẩu Đản liếm môi, nhịn đau chia cho Hướng Vãn một viên kẹo.
Hướng Vãn rất ít khi ăn kẹo, loại kẹo đóng gói đơn giản này, nhìn là biết có rất nhiều đường hóa học, cô càng không có hứng thú. Cô xua tay từ chối.
Cẩu Đản như kiếm được hời, vô cùng trân trọng nhét viên kẹo vào túi nhỏ trong quần áo.
Nhìn Cẩu Đản bước chân ngắn chạy ra ngoài, Hướng Vãn nghĩ đến tương lai của cậu bé được miêu tả trong sách, tâm trạng có chút khó tả.
Ai mà ngờ được Cẩu Đản hoạt bát và nói nhiều như vậy trong tương lai lại trở thành một người ít nói.
Còn về chủ cũ, căn bản không có tương lai, tuổi còn trẻ đã chết.
Những người đối đầu với nữ chính thường sẽ không có kết cục tốt, trừ khi nữ chính là thánh mẫu nhu nhược. Rõ ràng, Thẩm Vân Hương không phải loại người như vậy. Đừng nhìn cô ta có vẻ ngoài dịu dàng, nói chuyện cũng nhẹ nhàng nhưng tính cách lại không hề mềm yếu.
Chủ cũ không thích nữ chính, luôn nói bóng gió với cô ta, nói Tiểu Thạch là đứa con riêng, còn không sạch sẽ, lén lút vào phòng cô ta.
Thẩm Vân Hương mặt ngoài không biểu lộ gì nhưng thực ra đều ghi nhớ trong lòng. Cô ta cố ý để lộ số tiền tiết kiệm của mình, khiến chủ cũ tham lam động lòng, sau đó lại tìm cớ ra ngoài, quả nhiên chủ cũ mắc câu. Thẩm Vân Hương dẫn theo dì Lưu về khi chủ cũ vào phòng cô ta trộm đồ, trực tiếp bắt quả tang.
Nếu không phải Hướng Vãn đến giữa chừng, kịp thời dừng tay thì danh tiếng của chủ cũ đã bị hủy hoại. Cô ta trộm tiền trợ cấp của chồng cũ nữ chính, là số tiền người ta dùng mạng đổi lấy. Bất kỳ ai nghe được cũng đều phải khinh thường chủ cũ.
Trong sách, sau chuyện này,chủ cũ bị mọi người chỉ trỏ nhưng vẫn không biết hối cải, mà càng ghét nữ chính hơn, trực tiếp đập vỡ bình, bắt đầu công khai đối đầu với nữ chính.
Chỉ là không chiếm được chút lợi nào, chỉ làm nổi bật nữ chính, cuối cùng ngay cả người nhà cũng không chịu nổi cô ta, do cha Hướng quyết định, trực tiếp gả cô ta đi.
Người đàn ông cô ta lấy bề ngoài là một người nho nhã nhưng bên trong lại rất biến thái, chủ cũ chưa được mấy năm đã bị hành hạ đến chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất