Xuyên Đến 70 Trước Khi Cửa Nát Nhà Tan, Ta Bị Quân Nhân Xuất Ngũ Bạo Sủng
Chương 14:
Nồi niêu xoong chảo, quần áo và giày dép cho trẻ em, còn có lương thực, không thể chỉ trông chờ vào sự cứu tế của người khác được!
Có lẽ ánh mắt của Từ Văn Lệ quá nóng bỏng, Tề Liên Phúc khẽ ho hai tiếng hỏi: "Vợ Kiến Quân cũng muốn lên thị trấn sao?"
"Hôm qua mẹ con chúng tôi ăn hai bữa cơm bằng nồi, tôi muốn mua thêm bát đũa, tốt nhất là mua thêm vài đôi giày."
Bát đất và đũa không cần phiếu cũng có thể mua được, còn như diêm và muối chỉ hạn chế số lượng, người dân muốn mua cũng không khó.
Vải, lương thực và đường trắng thì phải có phiếu mới mua được.
"Được, đi theo đi, để trẻ con ở đại đội, mấy chúng tôi sẽ giúp con trông chúng một buổi sáng, nếu chúng không chịu thì còn có dì con nữa!"
"Tráng Tráng và Xảo Xảo rất ngoan, sẽ không quậy phá đâu."
Từ Văn Lệ chạy về chỗ ở, anh em chúng đang nằm trên giường nhỏ giọng trao đổi kinh nghiệm ăn trứng, thấy cô vào thì cùng lúc ngậm miệng.
"Mẹ đi theo xe bò của đại đội lên thị trấn mua ít đồ, hai đứa ở nhà ngoan ngoãn nhé, mẹ về sẽ mua kẹo sữa, mua bánh rán cho hai đứa ăn!"
Mục Tráng Tráng túm lấy Từ Văn Lệ đang định quay người: "Chia cho con một nửa số tiền trên người mẹ!"
"Con lấy tiền làm gì?"
Cục bông nhỏ mím môi không nói, trong mắt là sự nghi ngờ và không tin tưởng không hề che giấu.
"Ồ, mẹ hiểu rồi." Thằng bé này sợ cô mang tiền đi tìm Mục Kiến Quân hoặc bỏ trốn mất, phải nói là thằng con này... bụng dạ quanh co thật.
Từ Văn Lệ lấy ra một nắm tiền, vuốt phẳng, cuộn lại nhét vào cổ áo Mục Tráng Tráng: "Trưa mẹ về, con trông em và tiền cho mẹ, không được chạy lung tung!"
Lần lên thị trấn này, mục tiêu chính của cô là chợ đen, trong tiểu thuyết có nói, chợ đen của thị trấn nằm ở phía sau một khu gia thuộc của nhà máy nhôm.
Dân làng gần đó sẽ mang trứng, rau xanh và đồ rừng nhà mình đến đó để đổi lấy đủ loại phiếu và quần áo cũ.
Cũng có người đổi đồ lấy đồ, nếu may mắn còn có thể đổi được chút đường trắng và bột mì trắng.
Ngồi trên xe bò, Từ Văn Lệ lén lấy từ trong không gian ra năm cân đường trắng, hai mươi cân gạo mì và một ít táo cam, bỏ vào trong gùi.
Bốn mươi phút sau cuối cùng cũng đến trấn Khánh Nam, Vu Hải Đào đi giao chiếu giường trước, hẹn mấy người phụ nữ đi nhờ xe hai tiếng sau gặp nhau ở cửa hợp tác xã.
Từ Văn Lệ rẽ vào một con hẻm, lấy từ trong không gian ra một chiếc áo khoác, một chiếc mũ và một chiếc khăn quàng cổ, quấn kín mít cả người.
Dò hỏi đường mãi mới tìm được khu gia thuộc của nhà máy nhôm.
Đi lòng vòng gần đó hai vòng mới xác định được vị trí chợ đen, nói là chợ đen thì thực ra chỉ là một con hẻm, bên ngoài có một ông lão trông coi.
Có lẽ ánh mắt của Từ Văn Lệ quá nóng bỏng, Tề Liên Phúc khẽ ho hai tiếng hỏi: "Vợ Kiến Quân cũng muốn lên thị trấn sao?"
"Hôm qua mẹ con chúng tôi ăn hai bữa cơm bằng nồi, tôi muốn mua thêm bát đũa, tốt nhất là mua thêm vài đôi giày."
Bát đất và đũa không cần phiếu cũng có thể mua được, còn như diêm và muối chỉ hạn chế số lượng, người dân muốn mua cũng không khó.
Vải, lương thực và đường trắng thì phải có phiếu mới mua được.
"Được, đi theo đi, để trẻ con ở đại đội, mấy chúng tôi sẽ giúp con trông chúng một buổi sáng, nếu chúng không chịu thì còn có dì con nữa!"
"Tráng Tráng và Xảo Xảo rất ngoan, sẽ không quậy phá đâu."
Từ Văn Lệ chạy về chỗ ở, anh em chúng đang nằm trên giường nhỏ giọng trao đổi kinh nghiệm ăn trứng, thấy cô vào thì cùng lúc ngậm miệng.
"Mẹ đi theo xe bò của đại đội lên thị trấn mua ít đồ, hai đứa ở nhà ngoan ngoãn nhé, mẹ về sẽ mua kẹo sữa, mua bánh rán cho hai đứa ăn!"
Mục Tráng Tráng túm lấy Từ Văn Lệ đang định quay người: "Chia cho con một nửa số tiền trên người mẹ!"
"Con lấy tiền làm gì?"
Cục bông nhỏ mím môi không nói, trong mắt là sự nghi ngờ và không tin tưởng không hề che giấu.
"Ồ, mẹ hiểu rồi." Thằng bé này sợ cô mang tiền đi tìm Mục Kiến Quân hoặc bỏ trốn mất, phải nói là thằng con này... bụng dạ quanh co thật.
Từ Văn Lệ lấy ra một nắm tiền, vuốt phẳng, cuộn lại nhét vào cổ áo Mục Tráng Tráng: "Trưa mẹ về, con trông em và tiền cho mẹ, không được chạy lung tung!"
Lần lên thị trấn này, mục tiêu chính của cô là chợ đen, trong tiểu thuyết có nói, chợ đen của thị trấn nằm ở phía sau một khu gia thuộc của nhà máy nhôm.
Dân làng gần đó sẽ mang trứng, rau xanh và đồ rừng nhà mình đến đó để đổi lấy đủ loại phiếu và quần áo cũ.
Cũng có người đổi đồ lấy đồ, nếu may mắn còn có thể đổi được chút đường trắng và bột mì trắng.
Ngồi trên xe bò, Từ Văn Lệ lén lấy từ trong không gian ra năm cân đường trắng, hai mươi cân gạo mì và một ít táo cam, bỏ vào trong gùi.
Bốn mươi phút sau cuối cùng cũng đến trấn Khánh Nam, Vu Hải Đào đi giao chiếu giường trước, hẹn mấy người phụ nữ đi nhờ xe hai tiếng sau gặp nhau ở cửa hợp tác xã.
Từ Văn Lệ rẽ vào một con hẻm, lấy từ trong không gian ra một chiếc áo khoác, một chiếc mũ và một chiếc khăn quàng cổ, quấn kín mít cả người.
Dò hỏi đường mãi mới tìm được khu gia thuộc của nhà máy nhôm.
Đi lòng vòng gần đó hai vòng mới xác định được vị trí chợ đen, nói là chợ đen thì thực ra chỉ là một con hẻm, bên ngoài có một ông lão trông coi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất