Xuyên Đến 80, Mỹ Nhân Tỉnh Lại Trong Quan Tài, Bật Dậy Đánh Cực Phẩm
Chương 31:
Tống Càn Thành nghe nói Ngụy Mặc hiến máu cứu người, cố ý đến thăm hỏi, còn phê duyệt một ngày nghỉ phép, để Ngụy Mặc nghỉ ngơi dưỡng sức.
Ngụy Mặc theo bản năng muốn từ chối nhưng Trình An Nhiên lại đồng ý: "Cảm ơn lãnh đạo Tống."
Thấy Trình An Nhiên đồng ý, Ngụy Mặc mím môi không nói gì nữa, rõ ràng là Trình An Nhiên làm chủ gia đình.
Thật khó tưởng tượng được một người cứng nhắc như khúc gỗ ngàn năm lại trở thành người sợ vợ, Tống Càn Thành thấy rất thú vị, càng chắc chắn rằng tin đồn vợ chồng Ngụy Mặc bất hòa chỉ là lời đồn, ánh mắt chuyển sang Trình An Nhiên, đáy mắt lộ vẻ hài lòng.
"Cháu cũng nghỉ ngơi ở nhà một ngày, chăm sóc Ngụy Mặc cho tốt, sổ sách chất đống lâu như vậy rồi, cũng không gấp trong một lúc này."
Ngụy Mặc là cấp dưới mà ông ấy coi trọng nhất, khuyết điểm duy nhất chính là lúc nào cũng liều mạng làm việc, một kẻ bỏ mặc bản thân như vậy có một người vợ biết quan tâm, ông ấy cũng yên tâm hơn.
Vợ chồng hòa thuận, Ngụy Mặc mới có thể toàn tâm toàn ý dốc sức làm việc.
Tiễn Tống Càn Thành đi, Trình An Nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm Ngụy Mặc không nói một lời, Ngụy Mặc bị nhìn đến mức không được tự nhiên, vành tai ửng đó, né tránh ánh mắt cô, hỏi: "Sao vậy?"
Trình An Nhiên thu hồi tầm mắt, không biết là khen ngợi hay là gì khác: "Không ngờ anh trông có vẻ lạnh lùng ít nói, vậy mà lại nhiệt tình như vậy."
Người ta vừa kêu hiến máu là đi ngay, đúng là một kho máu hiếm di động.
"Mạng người quan trọng, trong khả năng của mình thì giúp thôi." Ngụy Mặc thấy vẻ mặt Trình An Nhiên nghiêm túc, thầm đoán không biết Trình An Nhiên có phải không thích anh làm như vậy không.
Nhưng Trình An Nhiên lại nghĩ, Ngụy Mặc hy sinh vì người khác như vậy, nếu có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao? Ở một huyện nhỏ như thế này, kho máu sẽ không có sẵn máu gấu trúc để cung cấp.
"Anh có biết nhóm máu của anh rất hiếm, thuộc loại máu gấu trúc không?"
Ngụy Mặc gật đầu: "Biết, trước đây bị thương, y tá đã nói."
Thấy anh vì hiến máu mà sắc mặt tái đi, trong lòng Trình An Nhiên có chút lo lắng: "Sau này hiến máu phải tùy theo tình hình sức khỏe của mình, đừng nghe nói ở đâu cần máu là cứ cắm đầu cắm cổ đi."
Giọng điệu của Trình An Nhiên không được tốt lắm nhưng không khó nghe ra được sự quan tâm trong đó, đáy mắt Ngụy Mặc sáng lên, trong lòng như nở hoa, không hiểu sao lại nói một chữ "Được." nhưng trong lòng lại cảm thấy số máu này hiến đi rất đáng.
"Đội trưởng Ngụy có nhà không?" Giọng của Triệu Hải Yến vọng từ ngoài cửa vào.
Ngụy Mặc theo bản năng muốn từ chối nhưng Trình An Nhiên lại đồng ý: "Cảm ơn lãnh đạo Tống."
Thấy Trình An Nhiên đồng ý, Ngụy Mặc mím môi không nói gì nữa, rõ ràng là Trình An Nhiên làm chủ gia đình.
Thật khó tưởng tượng được một người cứng nhắc như khúc gỗ ngàn năm lại trở thành người sợ vợ, Tống Càn Thành thấy rất thú vị, càng chắc chắn rằng tin đồn vợ chồng Ngụy Mặc bất hòa chỉ là lời đồn, ánh mắt chuyển sang Trình An Nhiên, đáy mắt lộ vẻ hài lòng.
"Cháu cũng nghỉ ngơi ở nhà một ngày, chăm sóc Ngụy Mặc cho tốt, sổ sách chất đống lâu như vậy rồi, cũng không gấp trong một lúc này."
Ngụy Mặc là cấp dưới mà ông ấy coi trọng nhất, khuyết điểm duy nhất chính là lúc nào cũng liều mạng làm việc, một kẻ bỏ mặc bản thân như vậy có một người vợ biết quan tâm, ông ấy cũng yên tâm hơn.
Vợ chồng hòa thuận, Ngụy Mặc mới có thể toàn tâm toàn ý dốc sức làm việc.
Tiễn Tống Càn Thành đi, Trình An Nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm Ngụy Mặc không nói một lời, Ngụy Mặc bị nhìn đến mức không được tự nhiên, vành tai ửng đó, né tránh ánh mắt cô, hỏi: "Sao vậy?"
Trình An Nhiên thu hồi tầm mắt, không biết là khen ngợi hay là gì khác: "Không ngờ anh trông có vẻ lạnh lùng ít nói, vậy mà lại nhiệt tình như vậy."
Người ta vừa kêu hiến máu là đi ngay, đúng là một kho máu hiếm di động.
"Mạng người quan trọng, trong khả năng của mình thì giúp thôi." Ngụy Mặc thấy vẻ mặt Trình An Nhiên nghiêm túc, thầm đoán không biết Trình An Nhiên có phải không thích anh làm như vậy không.
Nhưng Trình An Nhiên lại nghĩ, Ngụy Mặc hy sinh vì người khác như vậy, nếu có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao? Ở một huyện nhỏ như thế này, kho máu sẽ không có sẵn máu gấu trúc để cung cấp.
"Anh có biết nhóm máu của anh rất hiếm, thuộc loại máu gấu trúc không?"
Ngụy Mặc gật đầu: "Biết, trước đây bị thương, y tá đã nói."
Thấy anh vì hiến máu mà sắc mặt tái đi, trong lòng Trình An Nhiên có chút lo lắng: "Sau này hiến máu phải tùy theo tình hình sức khỏe của mình, đừng nghe nói ở đâu cần máu là cứ cắm đầu cắm cổ đi."
Giọng điệu của Trình An Nhiên không được tốt lắm nhưng không khó nghe ra được sự quan tâm trong đó, đáy mắt Ngụy Mặc sáng lên, trong lòng như nở hoa, không hiểu sao lại nói một chữ "Được." nhưng trong lòng lại cảm thấy số máu này hiến đi rất đáng.
"Đội trưởng Ngụy có nhà không?" Giọng của Triệu Hải Yến vọng từ ngoài cửa vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất