Xuyên Đến 80, Mỹ Nhân Tỉnh Lại Trong Quan Tài, Bật Dậy Đánh Cực Phẩm
Chương 34:
"Ôi, đội trưởng Ngụy, sao anh lại rửa bát thế, hôm nay mới hiến máu xong, cơ thể còn yếu, sao không nằm trên giường nghỉ ngơi? Đừng nói cơm tối cũng là anh nấu đấy chứ?"
Như thấy chuyện gì lạ lắm, Trương Mỹ Tịnh giọng điệu ngạc nhiên, lời nói bóng gió ám chỉ Trình An Nhiên lười biếng, không biết chăm sóc người khác.
Rửa bát xong, Ngụy Mặc lau khô nước trên tay đi tới, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Có chuyện gì?"
"Em đến kiểm tra sức khỏe cho anh, chuyện hiến máu này nói lớn cũng không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ, không thể coi thường..."
Trương Mỹ Tịnh đặt hộp thuốc xuống, tự mình lấy ống nghe trong đó đeo vào tai, hai má ửng hồng, miệng thì giục Ngụy Mặc: "Đội trưởng Ngụy, anh mau cởi áo ra, em kiểm tra tình hình hô hấp cho anh."
Trình An Nhiên khoanh tay trước ngực, buồn cười nhìn Trương Mỹ Tịnh, cô không biết y tá còn có kỹ năng nghe tim phổi, chẳng phải đó là việc của bác sĩ sao?
Nghe đến chuyện cởi áo, sắc mặt Ngụy Mặc tối sầm xuống: "Tôi khỏe lắm, không cần kiểm tra."
Trương Mỹ Tịnh cầm ống nghe tiến lại gần Ngụy Mặc, quan tâm nói: "Sao lại không cần kiểm tra, lỡ nửa đêm anh có chuyện gì đột xuất thì sao, An Nhiên lại không chịu ngủ chung giường với anh, đêm anh ngất xỉu cũng chẳng có ai biết."
Trong đại viện, ai cũng biết Trình An Nhiên mắt cao hơn đầu, coi thường Ngụy Mặc, chỉ cần đến nhà họ là biết, vợ chồng hai người một người ngủ trong phòng một người ngủ ngoài, căn bản không ngủ chung giường.
Kết hôn lâu như vậy, cũng chỉ treo danh nghĩa vợ chồng, sớm muộn gì cũng ly hôn, cũng chính vì thế, cô ta mới nghĩ đủ mọi cách mong hai người ly hôn.
Mặc dù những điều này là sự thật nhưng Ngụy Mặc không thích người khác đem chuyện của anh và Trình An Nhiên ra nói, nhíu mày định lên tiếng, Trình An Nhiên lại tinh mắt nhìn thấy áo sơ mi của Trương Mỹ Tịnh có hai cúc áo không cài, Ngụy Mặc cao hơn Trương Mỹ Tịnh hai cái đầu, chỉ cần anh cúi mắt xuống là có thể thấy hết cảnh xuân.
Hành động của Trương Mỹ Tịnh đã khơi dậy ý thức bảo vệ lãnh thổ của Trình An Nhiên.
Mặc dù cô và Ngụy Mặc đã thỏa thuận sẽ ly hôn nhưng hiện tại vẫn chưa ly hôn, chưa đến lượt Trương Mỹ Tịnh đến giành giật đồ ăn trong bát của cô.
Trình An Nhiên nhanh chóng chắn trước mặt Ngụy Mặc, đưa tay che mắt anh, quay đầu nhìn Trương Mỹ Tịnh, lần này cô cũng không nể mặt Trương Mỹ Tịnh, trực tiếp chế giễu: "Đêm hôm khuya khoắt ăn mặc không chỉnh tề, đến nhà đàn ông đã có vợ, cô có ý đồ gì?"
Như thấy chuyện gì lạ lắm, Trương Mỹ Tịnh giọng điệu ngạc nhiên, lời nói bóng gió ám chỉ Trình An Nhiên lười biếng, không biết chăm sóc người khác.
Rửa bát xong, Ngụy Mặc lau khô nước trên tay đi tới, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Có chuyện gì?"
"Em đến kiểm tra sức khỏe cho anh, chuyện hiến máu này nói lớn cũng không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ, không thể coi thường..."
Trương Mỹ Tịnh đặt hộp thuốc xuống, tự mình lấy ống nghe trong đó đeo vào tai, hai má ửng hồng, miệng thì giục Ngụy Mặc: "Đội trưởng Ngụy, anh mau cởi áo ra, em kiểm tra tình hình hô hấp cho anh."
Trình An Nhiên khoanh tay trước ngực, buồn cười nhìn Trương Mỹ Tịnh, cô không biết y tá còn có kỹ năng nghe tim phổi, chẳng phải đó là việc của bác sĩ sao?
Nghe đến chuyện cởi áo, sắc mặt Ngụy Mặc tối sầm xuống: "Tôi khỏe lắm, không cần kiểm tra."
Trương Mỹ Tịnh cầm ống nghe tiến lại gần Ngụy Mặc, quan tâm nói: "Sao lại không cần kiểm tra, lỡ nửa đêm anh có chuyện gì đột xuất thì sao, An Nhiên lại không chịu ngủ chung giường với anh, đêm anh ngất xỉu cũng chẳng có ai biết."
Trong đại viện, ai cũng biết Trình An Nhiên mắt cao hơn đầu, coi thường Ngụy Mặc, chỉ cần đến nhà họ là biết, vợ chồng hai người một người ngủ trong phòng một người ngủ ngoài, căn bản không ngủ chung giường.
Kết hôn lâu như vậy, cũng chỉ treo danh nghĩa vợ chồng, sớm muộn gì cũng ly hôn, cũng chính vì thế, cô ta mới nghĩ đủ mọi cách mong hai người ly hôn.
Mặc dù những điều này là sự thật nhưng Ngụy Mặc không thích người khác đem chuyện của anh và Trình An Nhiên ra nói, nhíu mày định lên tiếng, Trình An Nhiên lại tinh mắt nhìn thấy áo sơ mi của Trương Mỹ Tịnh có hai cúc áo không cài, Ngụy Mặc cao hơn Trương Mỹ Tịnh hai cái đầu, chỉ cần anh cúi mắt xuống là có thể thấy hết cảnh xuân.
Hành động của Trương Mỹ Tịnh đã khơi dậy ý thức bảo vệ lãnh thổ của Trình An Nhiên.
Mặc dù cô và Ngụy Mặc đã thỏa thuận sẽ ly hôn nhưng hiện tại vẫn chưa ly hôn, chưa đến lượt Trương Mỹ Tịnh đến giành giật đồ ăn trong bát của cô.
Trình An Nhiên nhanh chóng chắn trước mặt Ngụy Mặc, đưa tay che mắt anh, quay đầu nhìn Trương Mỹ Tịnh, lần này cô cũng không nể mặt Trương Mỹ Tịnh, trực tiếp chế giễu: "Đêm hôm khuya khoắt ăn mặc không chỉnh tề, đến nhà đàn ông đã có vợ, cô có ý đồ gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất