Chương 7
Những ngày gần đây công việc của Hùng rất bận rộn. Anh thường rời nhà đi từ sớm rồi tối mới về. Trong bữa cơm Hoàng càu nhàu:
- Anh bận rộn cả ngày như vậy rồi thì thời gian đâu là tập luyện.
- Tôi có tập luyện mà, chỉ là lịch trình thay đổi chút thôi.
Hoàng nhăn mặt:
- Như vậy có ảnh hưởng đến quá trình trị liệu không.
- Không đâu, bác sĩ cho phép rồi.
Sau bữa cơm Hoàng ngồi ở phòng khách xem tivi, Hùng lên thư phòng làm việc. Ngồi xem tivi đuocẹ một lúc liền chán, Hoàng lên thư phòng ngồi với anh.
- Anh dạo này sao lại bận vậy?
Hùng nghe cậu hỏi cũng không ngẩng đầu lên, anh nói:
- Công ty vừa kí hợp đồng với một diễn viên nổi tiếng nên cần chút thời gian thông báo ra ngoài.
- Ai vậy?
Hoàng vừa gặm táo vừa hỏi. Cậu không tìm hiểu nhiều về giới giải trí cùng lắm là xem qua vài bộ phim, biết vài người.
- Là Trần Nhật Quân.
- Là diễn viên đóng bộ phim Cơn mưa mùa hè hả.
- Ừm.
Hoàng không hỏi anh nữa. Cậu lên mạng tra Trần Nhật Quân. Quả thật rất đẹp trai, khí sắc ngời ngời. Xem ra sau khi có anh ta đâu quân cho công ty sẽ khá khởi sắc.
Hôm sau lúc hai người đang ăn sáng dì Dung liền đi vào nói:
- Cậu chủ, có khách muốn gặp mặt cậu.
- Ai vậy?
- Là một người phụ nữ, bà ấy nói có quen bà chủ.
Hùng liền bảo dì cho người vào. Hai người ăn xong bữa sáng rồi đi ra tiếp khách. Người phụ nữ ngồi trên ghế đoan trang thanh nhã. Bà nhập nhẹ miếng trà, thấy hai người ra liền vội cười.
Bà rất đẹp, mặc dù gần 50 nhưng trông vẫn rất trẻ. Hùng không nói dì nên Hoangf đành phải mở miệng.
- Chào dì, dì tìm chúng cháu có việc gì sao.
Người phụ nữ đỏ mặt nhìn Hùng như muốn tìm ai đó qua bóng dáng anh vậy. Bà nói:
- Dì là bạn của Mai, dì tên Nhung.
Nói rồi bà bỗng bật khóc. Hoàng vội vàng đưa khăn giấy cho bà. Dì Nhung sau khi lau nước mắt liền thoải mái hơn, dì nói:
- Trước đây dì với mẹ con rất thân nhau, nhưng từ khi mẹ con lấy chồng dì liền ra nước ngoài, cứ nghĩ Mai sẽ hạnh phúc bên chồng con, ai ngờ vài ngày trước dì về nước liền hay tin bà ấy qua đời rồi. Nếu dì biết sớm hơn con cũng sẽ không sống khổ như vậy.
Hùng trầm ngâm, đã rất nhiều năm rồi mới có người nhắc đến mẹ anh. Anh không biết nên nói gì bởi anh không phải mẹ anh, anh không biết nếu mẹ gặp lại dì sẽ có cảm giác gì.
- Dì đừng buồn nữa, mẹ sẽ không vui.
Dì Nhưng nghe vậy liền không khóc nữa. Dì nói;
- Ban đầu dì cứ nghĩ mẹ con chết do bệnh nên đi hỏi thăm, hỏi ra mới biết cía chết của mẹ con có vấn đề.
Hùng lạnh mặt nhìn dì, đương nhiên anh biết cái chết của mẹ có vấn đề nhưng moin chuyện đã qua lâu rồi, người ra tay cũng rất cẩn thận khiến anh không tìm được chúng cứ. Hùng nắm chặt bàn tay. Hoàng ngồi bên cạnh anh thấy được tất cả, cậu nhẹ chạm vào bàn tay anh vuốt ve an ủi.
- Dì đang điều tra cái chết của mẹ con, dì nhất định sẽ khiến bọn họ phải trả giá.
- Cảm ơn dì, có gì con sẽ liên lạc với dì.
Hai dì cháu tâm sự một lát rồi dì Nhung mới về. Hoàng nhìn Hùng, cậu nhận ra mỗi khi anh nói về mẹ khuôn mặt sẽ dịu đi một chút. Cậu nhẹ vỗ tay anh an ủi. Cậu chưa gặp mẹ chồng nhưng nghe mọi người nói thì bà chắc chắn rất tốt.
- Anh đừng buồn, mẹ chắc chắn sẽ sống tốt ở kiếp sau.
Hùng gật đầu. Cả hai không nói gì đi vào.
Ngày hôm nay Hoàng được nghỉ nên cậu định đi siêu thị mua ít đồ về tự nấu cơm.
Lúc đi qua con hẻm cậu liền bị một người kéo vào trong một con ngõ. Cậu còn chưa kịp nhìn người kia liền thấy Trần Hoàng Phi đang đứng trong ngõ. Thấy cậu cậu ta lạnh giọng nói:
- Thằng chó, chính mày lộ tin tao mua điểm khiến tao bị đuổi học khiến tao thành trò cười trong mắt mọi người.
Hoàng nghe cậu ta nói ban đầu thì khó hiểu sau đó cậu nhận ra, co lẽ Hùng đã giúp cậu. Hoàng nói:
- Bọn tao chỉ nói sự thật.
Trần Hoàng Phi tức điên lên, cậu ta rút dao ra rồi đâm một nhát vào bụng cậu. Máu tươi chảy ra thấm đỏ chiếc áo cậu đang mặc. Cậu ta hung hăng đâm thêm mấy nhát nữa. Người bên cạnh thấy tình hình không ổn liền kéo cậu ta đi.
Hoàng nằm trên đất. Mất máu quá nhiều khiến mắt cậu, mờ đi. Cậu lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số.
- Alo, sao vậy?
- Tôi bị đâm..
Hoàng nói được mấy chữ rồi yếu ớt ngất đi.
- Alo alo, Hoàng, em sao vậy?
Bên này Hùng không nhận được câu trả lời của cậu liền đâm ra lo lắng. Anh gọi cho trợ lí:
- Ngay lập tức xác định vị trí của em ấy.
Trợ lí nghe giọng anh lạnh đến rét run liền biết có chuyện. Anh liền liên lạc với bên cảnh sát tìm người. Sau khi nghe anh nói địa khái cảnh sát liền bắt đầu điều tra.
Lúc Hoàng tỉnh lại trần nhà màu trắng đập vào mắt. Cậu giơ tay lên, trên tay cậu cắm đầy dây truyền dịch. Cơn đau khiến cho cậu biết mình vẫn chưa chết. Lúc này bên cạnh vang lên tiếng động. Hoàng quay sang liền thấy khuôn mặt tiền tụy của Hùng. Mắt anh đục ngầu, cằm có lún phún râu xanh.
- Em tỉnh rồi.
Thấy cậu tỉnh Hùng liền vội đi đến bên giường. Anh nắm tay Hoàng nhẹ đặt lên đó một nụ hôn. Hoàng có thể cảm nhận được anh đang run rẩy.
- Em không sao.
Hoàng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tiền tụy của anh. Sau khi nghe anh nói Hoàng mới biết mình đã hôn mê cả một ngày do mất máu quá nhiều.
- Trần Hoàng Phi bị bắt chưa?
Hùng gật đầu. Anh nói:
- Anh đã cho người tìm cậu ta, trước khi giao cho cảnh sát đã phế hai chân của cậu ta rồi.
Hoàng gật đầu. Cậu không thấy anh độc ác bởi chính cậu đã xuýt chết dưới cơn điên của cậu ta. Với tội danh của mình cậu ta chắc chắn bị ngồi tù rồi. Có điều chắc chắn Hùng sẽ dành cho cậu ta mức án cao nhất.
Lúc này dì Dung đi vào, dì mang theo ít cháo loãng đến.
- Cậu Hoàng tỉnh rồi, cảm ơn trời phật, mau ăn cháo đi.
Hùng tiếp nhận bát cháo trên tay dì rồi múc từng thìa thổi nguội đưa đến bên miệng cậu. Hoàng ngậm lấy thìa cháo. Độ ấm vừa đủ, rất ngon. Hùng đút cho cậu ăn hết lưng tô cháo mới dừng lại. Hoàng nhớ lại những gì đã xảy ra rồi thở dài.
- Sao vậy?
- Tại sao Trần Hoàng Phi phải làm như vậy?
- Do cậu ta quá ngu, có não mà không biết dùng.
Hoàng nghe ra giọng điệu trào phúng của anh, có lẽ đúng như anh nói Trần Hoàng Phi quá ngu, cậu ta không nên tự mình ra tay nhưng như vậy cũng may, bọn họ đỡ tốn công điều tra.
Những ngày Hoàng nằm viện Hùng dường như cũng ở cùng cậu. Công việc cũng được anh đem đến bệnh viện làm.
Hoàng chán nản nằm trên giường, mấy ngày nay cậu không được cử động mạnh, cũng không được làm gì. Cậu đúng là sắp chết vì chán rồi. Haizzz.
- Sao vậy?
- Em chán quá, không có gì làm.
Hùng nghe cậu nói vậy liền đi đến bên giường bệnh, anh nhẹ đỡ cậu ngồi dậy sau đó đưa cho cậu điện thoại.
- Em có thể nói chuyện với bạn.
Hoàng hớn hở nhận lấy điện thoại. Cậu nói chuyện với Duy An về việc cậu bị thương. Duy An sau khi nghe cậu nói bị thương liền nhắn lại:
- Cậu ở đấy đợi tôi.
Chỉ tàm 1 tiếng sau cậu ta đã đứng trước giường bệnh cậu.
- Ôi con trai, sao con lại ra nông nỗi này.
- Haha vẻ mặt cậu trông buồn cười quá. Sít..
Hoàng cười lớn quá nên miệng vết thương bị rách. Hùng vội vàng đi đến vén áo lên nhìn.
- Em cẩn thận chút, không sợ đau à.
- Em không sao mà.
Duy An lấy cái ghế bên cạnh rồi ngồi xuống. Cậu ta hỏi:
- Hoàng, cậu nói rõ xem sao lại bị như vậy.
Hoàng kể hết mọi chuyện cho Duy An. Cậu ta nghe xong nhảy cồ lên.
- Vãi, thằng này điên rồi, sau này mà gặp cậu ta chắc tôi chạy trước mất.
- Cậu chắc không gặp được cậu ta đâu, Hùng kiện cậu ta rồi.
- Cái loại đấy không vào tù thì cũng phải vào bệnh viện tâm thần, như chó xổng chuồng.
Hai người bọn họ tán chuyện một lúc lâu sau đó Duy An phải về trường có tiết. Trong phòng giờ chỉ còn hai người.
- Anh không đi tập luyện sao?
- Anh trông coi em.
Hoàng nhìn thấy vẻ mặt kiên định của anh thì cũng không khuyên nữa, dù sao anh đi rồi một mình cậu cũng chán chết.
Hùng thấy cậu chẹp miệng liền biết cậu đang nhạt miệng. Anh cẩn thận gọt ít hoa quả cho cậu.
- Em muốn ăn đào cơ.
- Để anh bảo trợ lí mua.
Nói rồi anh gọi cho trợ lí mua đào. Hoàng nhìn anh mỉm cười, cậu thoải mái nhận sự chắm sóc của anh, dù sao bọn họ cũng là vợ chồng già với nhau, bình yên như vậy thật tốt.
Một lát sau trợ lí đã xách giỏ đào đến. Hoàng nhìn quả nào quả nấy đều mọng nước liền nuốt nước miếng. Hùng nhìn cậu cười sủng nịch, anh đi đến gọt cho cậu ăn.
- Thật ngọt a, vườn nhà mình rộng vậy hay trồng ít cây ăn quả đi.
- Nghe theo em.
Hai người nói chuyện một lúc thì bác sĩ đi vào thông báo cậu có thể xuất viện.
- Hoan hô, anh mau đi làm thủ tục xuất viện đi.
- Được rồi.
Nhìn Hùng đi rồi cậu vui vẻ sắp xếp đồ. Mấy ngày ở bệnh viện đồ cần sắp xếp nói ít không ít nói nhiều không nhiều. Đợi cậu sắp xếp xong Hùng và trợ lí của anh liền đi vào. Hoàng đã thay đồ, cậu hớn hở nói:
- Đi thôi, về nhà, em chán quá rồi.
Lúc cậu về nhà dì Dung liền chạy ra đón.
- Cậu Hoàng về rồi, mau vào nhà đi dì lấy cho cậu ít chè ăn.
- Dạ.
Hoàng nghe thấy có chè thì vui lắm, cậu thích ăn ngọt. Ngồi xuống sopha Hoàng than thở:
- Haizzz, quả nhiên ở nhà thoải mái nhất.
Những ngày sau đó Hoàng ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thương. Hùng đã giúp cậu xin phép nhà trường cho cậu tạm nghỉ. Việc đề đơn kiện đang diễn ra khá suôn sẻ mặc cho bên Trần Hữu Đạt có mời thêm luật sư. Việc tống Trần Hoàng Phi vào tù sẽ là chuyện gần thôi.
- Anh bận rộn cả ngày như vậy rồi thì thời gian đâu là tập luyện.
- Tôi có tập luyện mà, chỉ là lịch trình thay đổi chút thôi.
Hoàng nhăn mặt:
- Như vậy có ảnh hưởng đến quá trình trị liệu không.
- Không đâu, bác sĩ cho phép rồi.
Sau bữa cơm Hoàng ngồi ở phòng khách xem tivi, Hùng lên thư phòng làm việc. Ngồi xem tivi đuocẹ một lúc liền chán, Hoàng lên thư phòng ngồi với anh.
- Anh dạo này sao lại bận vậy?
Hùng nghe cậu hỏi cũng không ngẩng đầu lên, anh nói:
- Công ty vừa kí hợp đồng với một diễn viên nổi tiếng nên cần chút thời gian thông báo ra ngoài.
- Ai vậy?
Hoàng vừa gặm táo vừa hỏi. Cậu không tìm hiểu nhiều về giới giải trí cùng lắm là xem qua vài bộ phim, biết vài người.
- Là Trần Nhật Quân.
- Là diễn viên đóng bộ phim Cơn mưa mùa hè hả.
- Ừm.
Hoàng không hỏi anh nữa. Cậu lên mạng tra Trần Nhật Quân. Quả thật rất đẹp trai, khí sắc ngời ngời. Xem ra sau khi có anh ta đâu quân cho công ty sẽ khá khởi sắc.
Hôm sau lúc hai người đang ăn sáng dì Dung liền đi vào nói:
- Cậu chủ, có khách muốn gặp mặt cậu.
- Ai vậy?
- Là một người phụ nữ, bà ấy nói có quen bà chủ.
Hùng liền bảo dì cho người vào. Hai người ăn xong bữa sáng rồi đi ra tiếp khách. Người phụ nữ ngồi trên ghế đoan trang thanh nhã. Bà nhập nhẹ miếng trà, thấy hai người ra liền vội cười.
Bà rất đẹp, mặc dù gần 50 nhưng trông vẫn rất trẻ. Hùng không nói dì nên Hoangf đành phải mở miệng.
- Chào dì, dì tìm chúng cháu có việc gì sao.
Người phụ nữ đỏ mặt nhìn Hùng như muốn tìm ai đó qua bóng dáng anh vậy. Bà nói:
- Dì là bạn của Mai, dì tên Nhung.
Nói rồi bà bỗng bật khóc. Hoàng vội vàng đưa khăn giấy cho bà. Dì Nhung sau khi lau nước mắt liền thoải mái hơn, dì nói:
- Trước đây dì với mẹ con rất thân nhau, nhưng từ khi mẹ con lấy chồng dì liền ra nước ngoài, cứ nghĩ Mai sẽ hạnh phúc bên chồng con, ai ngờ vài ngày trước dì về nước liền hay tin bà ấy qua đời rồi. Nếu dì biết sớm hơn con cũng sẽ không sống khổ như vậy.
Hùng trầm ngâm, đã rất nhiều năm rồi mới có người nhắc đến mẹ anh. Anh không biết nên nói gì bởi anh không phải mẹ anh, anh không biết nếu mẹ gặp lại dì sẽ có cảm giác gì.
- Dì đừng buồn nữa, mẹ sẽ không vui.
Dì Nhưng nghe vậy liền không khóc nữa. Dì nói;
- Ban đầu dì cứ nghĩ mẹ con chết do bệnh nên đi hỏi thăm, hỏi ra mới biết cía chết của mẹ con có vấn đề.
Hùng lạnh mặt nhìn dì, đương nhiên anh biết cái chết của mẹ có vấn đề nhưng moin chuyện đã qua lâu rồi, người ra tay cũng rất cẩn thận khiến anh không tìm được chúng cứ. Hùng nắm chặt bàn tay. Hoàng ngồi bên cạnh anh thấy được tất cả, cậu nhẹ chạm vào bàn tay anh vuốt ve an ủi.
- Dì đang điều tra cái chết của mẹ con, dì nhất định sẽ khiến bọn họ phải trả giá.
- Cảm ơn dì, có gì con sẽ liên lạc với dì.
Hai dì cháu tâm sự một lát rồi dì Nhung mới về. Hoàng nhìn Hùng, cậu nhận ra mỗi khi anh nói về mẹ khuôn mặt sẽ dịu đi một chút. Cậu nhẹ vỗ tay anh an ủi. Cậu chưa gặp mẹ chồng nhưng nghe mọi người nói thì bà chắc chắn rất tốt.
- Anh đừng buồn, mẹ chắc chắn sẽ sống tốt ở kiếp sau.
Hùng gật đầu. Cả hai không nói gì đi vào.
Ngày hôm nay Hoàng được nghỉ nên cậu định đi siêu thị mua ít đồ về tự nấu cơm.
Lúc đi qua con hẻm cậu liền bị một người kéo vào trong một con ngõ. Cậu còn chưa kịp nhìn người kia liền thấy Trần Hoàng Phi đang đứng trong ngõ. Thấy cậu cậu ta lạnh giọng nói:
- Thằng chó, chính mày lộ tin tao mua điểm khiến tao bị đuổi học khiến tao thành trò cười trong mắt mọi người.
Hoàng nghe cậu ta nói ban đầu thì khó hiểu sau đó cậu nhận ra, co lẽ Hùng đã giúp cậu. Hoàng nói:
- Bọn tao chỉ nói sự thật.
Trần Hoàng Phi tức điên lên, cậu ta rút dao ra rồi đâm một nhát vào bụng cậu. Máu tươi chảy ra thấm đỏ chiếc áo cậu đang mặc. Cậu ta hung hăng đâm thêm mấy nhát nữa. Người bên cạnh thấy tình hình không ổn liền kéo cậu ta đi.
Hoàng nằm trên đất. Mất máu quá nhiều khiến mắt cậu, mờ đi. Cậu lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số.
- Alo, sao vậy?
- Tôi bị đâm..
Hoàng nói được mấy chữ rồi yếu ớt ngất đi.
- Alo alo, Hoàng, em sao vậy?
Bên này Hùng không nhận được câu trả lời của cậu liền đâm ra lo lắng. Anh gọi cho trợ lí:
- Ngay lập tức xác định vị trí của em ấy.
Trợ lí nghe giọng anh lạnh đến rét run liền biết có chuyện. Anh liền liên lạc với bên cảnh sát tìm người. Sau khi nghe anh nói địa khái cảnh sát liền bắt đầu điều tra.
Lúc Hoàng tỉnh lại trần nhà màu trắng đập vào mắt. Cậu giơ tay lên, trên tay cậu cắm đầy dây truyền dịch. Cơn đau khiến cho cậu biết mình vẫn chưa chết. Lúc này bên cạnh vang lên tiếng động. Hoàng quay sang liền thấy khuôn mặt tiền tụy của Hùng. Mắt anh đục ngầu, cằm có lún phún râu xanh.
- Em tỉnh rồi.
Thấy cậu tỉnh Hùng liền vội đi đến bên giường. Anh nắm tay Hoàng nhẹ đặt lên đó một nụ hôn. Hoàng có thể cảm nhận được anh đang run rẩy.
- Em không sao.
Hoàng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tiền tụy của anh. Sau khi nghe anh nói Hoàng mới biết mình đã hôn mê cả một ngày do mất máu quá nhiều.
- Trần Hoàng Phi bị bắt chưa?
Hùng gật đầu. Anh nói:
- Anh đã cho người tìm cậu ta, trước khi giao cho cảnh sát đã phế hai chân của cậu ta rồi.
Hoàng gật đầu. Cậu không thấy anh độc ác bởi chính cậu đã xuýt chết dưới cơn điên của cậu ta. Với tội danh của mình cậu ta chắc chắn bị ngồi tù rồi. Có điều chắc chắn Hùng sẽ dành cho cậu ta mức án cao nhất.
Lúc này dì Dung đi vào, dì mang theo ít cháo loãng đến.
- Cậu Hoàng tỉnh rồi, cảm ơn trời phật, mau ăn cháo đi.
Hùng tiếp nhận bát cháo trên tay dì rồi múc từng thìa thổi nguội đưa đến bên miệng cậu. Hoàng ngậm lấy thìa cháo. Độ ấm vừa đủ, rất ngon. Hùng đút cho cậu ăn hết lưng tô cháo mới dừng lại. Hoàng nhớ lại những gì đã xảy ra rồi thở dài.
- Sao vậy?
- Tại sao Trần Hoàng Phi phải làm như vậy?
- Do cậu ta quá ngu, có não mà không biết dùng.
Hoàng nghe ra giọng điệu trào phúng của anh, có lẽ đúng như anh nói Trần Hoàng Phi quá ngu, cậu ta không nên tự mình ra tay nhưng như vậy cũng may, bọn họ đỡ tốn công điều tra.
Những ngày Hoàng nằm viện Hùng dường như cũng ở cùng cậu. Công việc cũng được anh đem đến bệnh viện làm.
Hoàng chán nản nằm trên giường, mấy ngày nay cậu không được cử động mạnh, cũng không được làm gì. Cậu đúng là sắp chết vì chán rồi. Haizzz.
- Sao vậy?
- Em chán quá, không có gì làm.
Hùng nghe cậu nói vậy liền đi đến bên giường bệnh, anh nhẹ đỡ cậu ngồi dậy sau đó đưa cho cậu điện thoại.
- Em có thể nói chuyện với bạn.
Hoàng hớn hở nhận lấy điện thoại. Cậu nói chuyện với Duy An về việc cậu bị thương. Duy An sau khi nghe cậu nói bị thương liền nhắn lại:
- Cậu ở đấy đợi tôi.
Chỉ tàm 1 tiếng sau cậu ta đã đứng trước giường bệnh cậu.
- Ôi con trai, sao con lại ra nông nỗi này.
- Haha vẻ mặt cậu trông buồn cười quá. Sít..
Hoàng cười lớn quá nên miệng vết thương bị rách. Hùng vội vàng đi đến vén áo lên nhìn.
- Em cẩn thận chút, không sợ đau à.
- Em không sao mà.
Duy An lấy cái ghế bên cạnh rồi ngồi xuống. Cậu ta hỏi:
- Hoàng, cậu nói rõ xem sao lại bị như vậy.
Hoàng kể hết mọi chuyện cho Duy An. Cậu ta nghe xong nhảy cồ lên.
- Vãi, thằng này điên rồi, sau này mà gặp cậu ta chắc tôi chạy trước mất.
- Cậu chắc không gặp được cậu ta đâu, Hùng kiện cậu ta rồi.
- Cái loại đấy không vào tù thì cũng phải vào bệnh viện tâm thần, như chó xổng chuồng.
Hai người bọn họ tán chuyện một lúc lâu sau đó Duy An phải về trường có tiết. Trong phòng giờ chỉ còn hai người.
- Anh không đi tập luyện sao?
- Anh trông coi em.
Hoàng nhìn thấy vẻ mặt kiên định của anh thì cũng không khuyên nữa, dù sao anh đi rồi một mình cậu cũng chán chết.
Hùng thấy cậu chẹp miệng liền biết cậu đang nhạt miệng. Anh cẩn thận gọt ít hoa quả cho cậu.
- Em muốn ăn đào cơ.
- Để anh bảo trợ lí mua.
Nói rồi anh gọi cho trợ lí mua đào. Hoàng nhìn anh mỉm cười, cậu thoải mái nhận sự chắm sóc của anh, dù sao bọn họ cũng là vợ chồng già với nhau, bình yên như vậy thật tốt.
Một lát sau trợ lí đã xách giỏ đào đến. Hoàng nhìn quả nào quả nấy đều mọng nước liền nuốt nước miếng. Hùng nhìn cậu cười sủng nịch, anh đi đến gọt cho cậu ăn.
- Thật ngọt a, vườn nhà mình rộng vậy hay trồng ít cây ăn quả đi.
- Nghe theo em.
Hai người nói chuyện một lúc thì bác sĩ đi vào thông báo cậu có thể xuất viện.
- Hoan hô, anh mau đi làm thủ tục xuất viện đi.
- Được rồi.
Nhìn Hùng đi rồi cậu vui vẻ sắp xếp đồ. Mấy ngày ở bệnh viện đồ cần sắp xếp nói ít không ít nói nhiều không nhiều. Đợi cậu sắp xếp xong Hùng và trợ lí của anh liền đi vào. Hoàng đã thay đồ, cậu hớn hở nói:
- Đi thôi, về nhà, em chán quá rồi.
Lúc cậu về nhà dì Dung liền chạy ra đón.
- Cậu Hoàng về rồi, mau vào nhà đi dì lấy cho cậu ít chè ăn.
- Dạ.
Hoàng nghe thấy có chè thì vui lắm, cậu thích ăn ngọt. Ngồi xuống sopha Hoàng than thở:
- Haizzz, quả nhiên ở nhà thoải mái nhất.
Những ngày sau đó Hoàng ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thương. Hùng đã giúp cậu xin phép nhà trường cho cậu tạm nghỉ. Việc đề đơn kiện đang diễn ra khá suôn sẻ mặc cho bên Trần Hữu Đạt có mời thêm luật sư. Việc tống Trần Hoàng Phi vào tù sẽ là chuyện gần thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất