Xuyên Đến Dân Quốc Làm Thực Nghiệp
Chương 2: Trở lại dân quốc
Thím Hoa thấy Thẩm Thành Chi đi rồi, mới dám ra trước mặt Thẩm Thanh Nhã châm chọc mỉa mai. Nói thật ả có chút sợ tiểu tử Thẩm Thành Chi kia, đừng nhìn hắn tuổi tác không lớn, trên người lại có chút khí thế đáng sợ người sống chớ lại gần.
Thím Hoa đi đến trước mặt Thanh Nhã, từ trên cao nhìn xuống liếc mắt nhìn tiểu nữ nghèo túng này, đã từng là một tiểu thư cao cao tại thượng, khi đó nàng là một chủ tử cao ngạo, chính là dù nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày như thế này.
Thật ứng với câu nói kia, tâm cao tới đâu, mạng mỏng như tờ giấy, cuộc sống ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, hiện tại nghèo túng còn hơn cả mình (thím Hoa).
Thẩm Thanh Nhã chỉ lo cúi đầu vắt khô quần áo trên tay, cũng không có phản ứng lại thím Hoa.
Thím Hoa đã từng là người giúp việc ở Thẩm gia, trước đây cũng không dám thái độ như vậy với nàng, trước nay đều mở miệng, ngậm miệng a dua nịnh hót nàng.
Từ khi Thẩm gia nghèo khó, thím Hoa liền lắc mình biến hóa, phảng phất như từ nô lệ biến thành bà chủ, dù vui hay buồn cũng phải lấy ba tỷ muội các nàng ra châm chọc.
Mới đầu Thẩm Thanh Nhã còn cãi lại, sau nàng phát hiện nàng càng cãi lại, càng lộ ra biểu tình xấu hổ và giận dữ, thím Hoa càng hăng hái, giống như từ đó có thể tìm ra được khoái cảm.
Sau khi phát hiện điểm này, Thẩm Thanh Nhã liền không phản ứng lại thím Hoa nữa, trừ khi Thím Hoa nói những câu từ quá đáng, nàng thật sự nhịn không nổi mới cãi lại vài câu.
"A, không phản ứng người khác a, thật còn cho rằng mình vẫn còn là đại tiểu thư cao cao tại thượng kia?" Thím Hoa càng nói càng hưng phấn, mỗi lần chỉ cần tưởng tượng đến cảnh mình có thể nhục nhã đại tiểu thư cao thượng trước đây, liền cảm thấy toàn thân thoải mái, cả người sảng khoái.
"Muốn ta nói, ngươi cũng chẳng tốt lành gì, đừng có làm giá giả thanh cao, làm bộ làm tịch đu bám trên người Chu tiểu thiếu gia."
Thẩm Thanh Nhã đứng dậy phơi quần áo, thím Hoa liền đi theo phía sau, Thẩm Thanh Nhã ngồi xuống giũ quần áo, thím Hoa cũng ngồi xuống cùng. Miệng thím Hoa khép khép đóng đóng, nước miếng bay tứ tung, phun hết trên mặt Thẩm Thanh Nhã.
"Ngươi nhìn lại bản thân ngươi đi! Chu tiểu thiếu gia hiện tại còn coi trọng ngươi, còn không phải nhìn trên tình nghĩa thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, đây cũng coi như hương khói tổ tiên của nhà ngươi thịnh vượng, phù hộ cho ngươi được trèo cao a!"
Những lời này Thím Hoa không phải chưa từng nói qua, lần đầu tiên Thẩm Thanh Nhã nghe thấy rất xấu hổ và tức giận, nhưng bây giờ nghe nhiều cũng trở nên hờ hững.
Còn Chu thiếu gia trong miệng thím Hoa đã từng là hàng xóm với Thẩm gia, khi còn nhỏ xác thật có chơi cùng Thẩm Thanh Nhã mấy ngày. Nhưng sau khi hiểu chuyện, phu thê Thẩm gia liền không cho Thẩm Thanh Nhã đi ra ngoài chơi cùng tiểu nam hài nữa. Nghiêm túc tính toán, từ khi Chu gia dọn đến cách vách Thẩm gia làm hàng xóm, đến khi Thẩm gia nghèo túng dọn đi, thời gian chỉ vỏn vẹn sáu năm, thật sự không coi là thanh mai trúc mã.
Tròng mắt vẩn đục của thím Hoa xoay chuyển, nghĩ tới Chu thiếu gia đã đưa cho mười đồng, lập tức nghĩ kế trong lòng.
"Kỳ thật, ngươi có thể đổi góc nhìn khác để ngẫm lại, gả cho Chu tiểu thiếu gia cũng không có gì không tốt, Chu tiểu thiếu gia đáp ứng cho ngươi ba mươi đồng làm sính lễ, có số tiền này, ngươi liền có tiền chữa bệnh cho đệ đệ. Mà ngươi gả đến Chu gia, tuy nói bên ngoài Chu gia yêu cầu ngươi không được cùng hai đệ đệ liên hệ với nhau, nhưng lấy điều kiện kinh tế Chu gia, muốn trộm tích cóp chút tiền lén lút trợ cấp hai đệ đệ ngươi còn không phải dễ như trở bàn tay.
Thẩm Thành Nhuận nằm ở trên giường nghe bên ngoài nói chuyện, đã minh bạch ý tứ trong lời nói của thím Hoa.
Này căn bản không phải là kết thân, mà là nạp tiểu thiếp, nào có ai muốn cưới con gái nhà người ta mà không liên lạc với người trong nhà, rõ ràng là tiêu tiền mua người, mua đứt nữ hài cùng hết thảy quan hệ trong gia đình.
Liền tính Thẩm gia hiện tại có nghèo, cũng không đến mức phải bán con gái.
Thẩm Thành Nhuận nghĩ muốn nói vài câu để ngăn cản, chỉ là cậu đã thử vài lần, đều chỉ có thể phát ra âm thanh mỏng manh.
Liền ở thời điểm Thẩm Thành Nhuận sót ruột, liền nghe thấy Thẩm Thành Chi hét lớn:"Ngươi cút ngay cho ta, cho dù Thẩm gia ta có nghèo cũng sẽ không bán tỷ tỷ, tỷ tỷ của ta mới sẽ không làm tiểu thiếp của tên chó má Chu Chí Kiệt kia!"
Thẩm Thành Chi nửa kéo nửa túm nửa xô nước, thật vất vả đi đến cửa nhà, liền nghe thấy lời của thím Hoa, tức giận ném luôn thùng nước xuống đất chạy vào sân.
Thím Hoa đột nhiên bị sự xuất hiện của Thẩm Thành Chi làm cho hoảng sợ, từ khi còn làm công ở Thẩm gia, ả đã có chút sợ hài tử nhỏ nhất của Thẩm gia này, mỗi lần đứa nhỏ này nhìn thấy ả đều mang theo nét lạnh lùng.
Thím Hoa chọt phản ứng lại, hiện tại Thẩm gia đã nghèo túng, mà ả đã sớm không còn làm giúp việc cho Thẩm gia, căn bản không phải sợ tiểu tử này.
Trong lúc nhất thời chính mình thế nhưng bị một tiểu tử dọa sợ, thím Hoa thẹn quá thành giận. Tựa như muốn tìm về mặt mũi vừa mới làm mất, thím Hoa càng muốn làm trò, hất mặt nói:"Ta nói có gì sai, tiểu thiếu gia Chu gia chịu coi trọng tỷ tỷ ngươi, còn không phải do phúc khí của tỷ tỷ ngươi. Ngươi có biết hay không ở bên ngoài có bao nhiêu người muốn gả cho Chu tiểu thiếu gia. Lại nói, đại tỷ ngươi hiện tại có khác gì một người hầu gái, nếu gả qua Chu gia, ăn ở đều có người hầu hạ, so với hiện tại không phải chính là một bên là thiên đường một bên là địa ngục, ta có nói sai câu nào đâu."
Nhưng dù sao cũng chỉ là tiểu thiếp, bị đánh chết hay là bị bán đi cũng không sao, dù nhà mẹ đẻ có muốn truy cứu cũng không được.
"Ngươi câm miệng, câm miệng, không được nói bậy, đại tỷ ta mới không làm tiểu thiếp cho gã." Thẩm Thành Chi tức giận giống như con nghé con, bỗng dưng dùng đầu hung hăng đâm vào bụng thím Hoa:"Ta cho ngươi đứng ở trước mặt đại tỷ nói hươu nói vượn."
Thẩm Thành Chi người nhỏ, sức lực lại không nhỏ, đặc biệt lúc này lại đang tức giận hướng thím Hoa mà đâm tới, thím Hoa lảo đảo bị đâm lùi về sau vài bước, thiếu chút nữa té ngã.
Sau khi phản ứng lại, thím Hoa liền tức giận giơ tay lên hung hăng đánh ở trên mặt Thẩm Thành Chi, khiến trước mắt Thẩm Thành Chi tối sầm, trong miệng dâng lên một ngụm máu tanh, sau đó trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
"A, tiểu đệ!" Thẩm Thanh Nhã nhìn một bãi máu tươi trên đất, sợ tới mức nhất thời la hoảng lên, hoang mang rối loạn chạy tới đỡ Thẩm Thành Chi, nâng đầu đệ đệ lên, kinh sợ nói:"Tiểu đệ, ngươi thấy nơi nào không thoải mái?"
Thẩm Thành Chi vừa định nói chuyện, trong miệng lại phun ra một búng bọt máu, lần này kèm theo một cái răng bị đánh rụng:"Ta không có việc gì."
Thẩm Thanh Nhã khóc như mưa:"Tiểu đệ."
Thím Hoa thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai tỷ đệ hoảng hốt thất thố, một chút cũng không thấy sợ hãi, dù sao cha mẹ của ba tỷ đệ nhà này cũng đã chết, ở Ô Hư thị có thể nói là "đơn phương độc mã", không có ai đứng ra làm chủ, dù có bị khi dễ cũng chẳng ra sao.
Bởi vậy, thím Hoa không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại trong lòng lại dương dương tự đắc.
Ngày xưa phong quang vô hạn, cao cao tại thượng ở trên mọi người, này còn không phải bị mình dẵm ở dưới chân.
Thím Hoa đánh Thẩm Thành Chi còn chưa hết giận, miệng còn gọi nhi tử tới:"Chu Cường, ngươi chết rồi sao! Nhìn lão nương ngươi bị khi dễ như vậy, không biết ra hỗ trợ!"
"Ra đây." Chu Cường muộn thanh muộn khí đáp, bước chập chững đi ra.
Thẩm Thanh Nhã bị dáng người cao lớn của Chu Cường dọa sợ, nếu cánh tay cường tráng kia mà dừng lại ở trên người sư đệ, vậy sư đệ còn mạng mà sống tiếp sao?
Thẩm Thanh Nhã khóc thút thít, nàng một phen kéo sư đệ ra sau lưng mình giấu đi, rõ ràng đã sợ muốn chết, lại vẫn cứ cường ngạnh đứng chắn trước mặt sư đệ thanh thế nói:"Các ngươi muốn làm gì? Đánh người chính là phạm pháp, các ngươi nếu dám đánh sư đệ ta, ta sẽ đi báo cảnh sát!"
"Báo a, cứ việc đi báo a." Thím Hoa không cho là đúng, hừ lạnh nói:"Ta thấy các ngươi một đồng cũng không lấy ra được, không có tiền ai quản sống chết của các ngươi."
Thế đạo là như vậy, Thẩm Thanh Nhã cũng biết, những cảnh sát đó đều thấy lợi quên nghĩa, cũng sẽ không quản tới sống chết của bách tính bình thường, ngược lại là mọi người dám vào cửa cục cảnh sát, dù sao cũng sẽ bị lột một tầng da.
Trong thời gian ngắn Thẩm Thanh Nhã chỉ cảm thấy tuyệt vọng, trời đất bao la thế nhưng không có chỗ cho tỷ đệ các nàng dung thân sao?
Thẩm Thanh Nhã chỉ có thể âm thầm cầu khẩn trong lòng, cầu mong trời phật phù hộ, có thể hay không để thần binh xuống, cứu tỷ đệ các nàng thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng này.
Nhưng mà Thẩm Thanh Nhã không chờ được thần phật phù hộ, lại chờ được mệnh lệnh giống như đòi mạng của thím Hoa:"Chu Cường, ngươi còn thất thần làm gì, có người dám khi dễ lão nương ngươi, ngươi còn không báo thù cho lão nương ngươi!"
Chu Cường "Ân." một tiếng, duỗi tay dễ như trở bàn tay mà kéo Thẩm Thành Chi đằng sau lưng Thẩm Thanh Nhã ra, giơ tay liền muốn đánh người, Thẩm Thanh Nhã khóc lóc nhào đến muốn cứu người, lại bị thím Hoa một phen ngăn lại.
Rõ ràng chỉ cách nhau một khoảng cách ngắn ngủi không tới nửa thước, Thẩm Thanh Nhã lại phảng phất cảm thấy xa xôi như cách nhau một giải ngân hà không ???? thể với tới. Trong lòng tuyệt vọng tột đỉnh.
______
11:37"
17/12/21
Thím Hoa đi đến trước mặt Thanh Nhã, từ trên cao nhìn xuống liếc mắt nhìn tiểu nữ nghèo túng này, đã từng là một tiểu thư cao cao tại thượng, khi đó nàng là một chủ tử cao ngạo, chính là dù nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày như thế này.
Thật ứng với câu nói kia, tâm cao tới đâu, mạng mỏng như tờ giấy, cuộc sống ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, hiện tại nghèo túng còn hơn cả mình (thím Hoa).
Thẩm Thanh Nhã chỉ lo cúi đầu vắt khô quần áo trên tay, cũng không có phản ứng lại thím Hoa.
Thím Hoa đã từng là người giúp việc ở Thẩm gia, trước đây cũng không dám thái độ như vậy với nàng, trước nay đều mở miệng, ngậm miệng a dua nịnh hót nàng.
Từ khi Thẩm gia nghèo khó, thím Hoa liền lắc mình biến hóa, phảng phất như từ nô lệ biến thành bà chủ, dù vui hay buồn cũng phải lấy ba tỷ muội các nàng ra châm chọc.
Mới đầu Thẩm Thanh Nhã còn cãi lại, sau nàng phát hiện nàng càng cãi lại, càng lộ ra biểu tình xấu hổ và giận dữ, thím Hoa càng hăng hái, giống như từ đó có thể tìm ra được khoái cảm.
Sau khi phát hiện điểm này, Thẩm Thanh Nhã liền không phản ứng lại thím Hoa nữa, trừ khi Thím Hoa nói những câu từ quá đáng, nàng thật sự nhịn không nổi mới cãi lại vài câu.
"A, không phản ứng người khác a, thật còn cho rằng mình vẫn còn là đại tiểu thư cao cao tại thượng kia?" Thím Hoa càng nói càng hưng phấn, mỗi lần chỉ cần tưởng tượng đến cảnh mình có thể nhục nhã đại tiểu thư cao thượng trước đây, liền cảm thấy toàn thân thoải mái, cả người sảng khoái.
"Muốn ta nói, ngươi cũng chẳng tốt lành gì, đừng có làm giá giả thanh cao, làm bộ làm tịch đu bám trên người Chu tiểu thiếu gia."
Thẩm Thanh Nhã đứng dậy phơi quần áo, thím Hoa liền đi theo phía sau, Thẩm Thanh Nhã ngồi xuống giũ quần áo, thím Hoa cũng ngồi xuống cùng. Miệng thím Hoa khép khép đóng đóng, nước miếng bay tứ tung, phun hết trên mặt Thẩm Thanh Nhã.
"Ngươi nhìn lại bản thân ngươi đi! Chu tiểu thiếu gia hiện tại còn coi trọng ngươi, còn không phải nhìn trên tình nghĩa thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, đây cũng coi như hương khói tổ tiên của nhà ngươi thịnh vượng, phù hộ cho ngươi được trèo cao a!"
Những lời này Thím Hoa không phải chưa từng nói qua, lần đầu tiên Thẩm Thanh Nhã nghe thấy rất xấu hổ và tức giận, nhưng bây giờ nghe nhiều cũng trở nên hờ hững.
Còn Chu thiếu gia trong miệng thím Hoa đã từng là hàng xóm với Thẩm gia, khi còn nhỏ xác thật có chơi cùng Thẩm Thanh Nhã mấy ngày. Nhưng sau khi hiểu chuyện, phu thê Thẩm gia liền không cho Thẩm Thanh Nhã đi ra ngoài chơi cùng tiểu nam hài nữa. Nghiêm túc tính toán, từ khi Chu gia dọn đến cách vách Thẩm gia làm hàng xóm, đến khi Thẩm gia nghèo túng dọn đi, thời gian chỉ vỏn vẹn sáu năm, thật sự không coi là thanh mai trúc mã.
Tròng mắt vẩn đục của thím Hoa xoay chuyển, nghĩ tới Chu thiếu gia đã đưa cho mười đồng, lập tức nghĩ kế trong lòng.
"Kỳ thật, ngươi có thể đổi góc nhìn khác để ngẫm lại, gả cho Chu tiểu thiếu gia cũng không có gì không tốt, Chu tiểu thiếu gia đáp ứng cho ngươi ba mươi đồng làm sính lễ, có số tiền này, ngươi liền có tiền chữa bệnh cho đệ đệ. Mà ngươi gả đến Chu gia, tuy nói bên ngoài Chu gia yêu cầu ngươi không được cùng hai đệ đệ liên hệ với nhau, nhưng lấy điều kiện kinh tế Chu gia, muốn trộm tích cóp chút tiền lén lút trợ cấp hai đệ đệ ngươi còn không phải dễ như trở bàn tay.
Thẩm Thành Nhuận nằm ở trên giường nghe bên ngoài nói chuyện, đã minh bạch ý tứ trong lời nói của thím Hoa.
Này căn bản không phải là kết thân, mà là nạp tiểu thiếp, nào có ai muốn cưới con gái nhà người ta mà không liên lạc với người trong nhà, rõ ràng là tiêu tiền mua người, mua đứt nữ hài cùng hết thảy quan hệ trong gia đình.
Liền tính Thẩm gia hiện tại có nghèo, cũng không đến mức phải bán con gái.
Thẩm Thành Nhuận nghĩ muốn nói vài câu để ngăn cản, chỉ là cậu đã thử vài lần, đều chỉ có thể phát ra âm thanh mỏng manh.
Liền ở thời điểm Thẩm Thành Nhuận sót ruột, liền nghe thấy Thẩm Thành Chi hét lớn:"Ngươi cút ngay cho ta, cho dù Thẩm gia ta có nghèo cũng sẽ không bán tỷ tỷ, tỷ tỷ của ta mới sẽ không làm tiểu thiếp của tên chó má Chu Chí Kiệt kia!"
Thẩm Thành Chi nửa kéo nửa túm nửa xô nước, thật vất vả đi đến cửa nhà, liền nghe thấy lời của thím Hoa, tức giận ném luôn thùng nước xuống đất chạy vào sân.
Thím Hoa đột nhiên bị sự xuất hiện của Thẩm Thành Chi làm cho hoảng sợ, từ khi còn làm công ở Thẩm gia, ả đã có chút sợ hài tử nhỏ nhất của Thẩm gia này, mỗi lần đứa nhỏ này nhìn thấy ả đều mang theo nét lạnh lùng.
Thím Hoa chọt phản ứng lại, hiện tại Thẩm gia đã nghèo túng, mà ả đã sớm không còn làm giúp việc cho Thẩm gia, căn bản không phải sợ tiểu tử này.
Trong lúc nhất thời chính mình thế nhưng bị một tiểu tử dọa sợ, thím Hoa thẹn quá thành giận. Tựa như muốn tìm về mặt mũi vừa mới làm mất, thím Hoa càng muốn làm trò, hất mặt nói:"Ta nói có gì sai, tiểu thiếu gia Chu gia chịu coi trọng tỷ tỷ ngươi, còn không phải do phúc khí của tỷ tỷ ngươi. Ngươi có biết hay không ở bên ngoài có bao nhiêu người muốn gả cho Chu tiểu thiếu gia. Lại nói, đại tỷ ngươi hiện tại có khác gì một người hầu gái, nếu gả qua Chu gia, ăn ở đều có người hầu hạ, so với hiện tại không phải chính là một bên là thiên đường một bên là địa ngục, ta có nói sai câu nào đâu."
Nhưng dù sao cũng chỉ là tiểu thiếp, bị đánh chết hay là bị bán đi cũng không sao, dù nhà mẹ đẻ có muốn truy cứu cũng không được.
"Ngươi câm miệng, câm miệng, không được nói bậy, đại tỷ ta mới không làm tiểu thiếp cho gã." Thẩm Thành Chi tức giận giống như con nghé con, bỗng dưng dùng đầu hung hăng đâm vào bụng thím Hoa:"Ta cho ngươi đứng ở trước mặt đại tỷ nói hươu nói vượn."
Thẩm Thành Chi người nhỏ, sức lực lại không nhỏ, đặc biệt lúc này lại đang tức giận hướng thím Hoa mà đâm tới, thím Hoa lảo đảo bị đâm lùi về sau vài bước, thiếu chút nữa té ngã.
Sau khi phản ứng lại, thím Hoa liền tức giận giơ tay lên hung hăng đánh ở trên mặt Thẩm Thành Chi, khiến trước mắt Thẩm Thành Chi tối sầm, trong miệng dâng lên một ngụm máu tanh, sau đó trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
"A, tiểu đệ!" Thẩm Thanh Nhã nhìn một bãi máu tươi trên đất, sợ tới mức nhất thời la hoảng lên, hoang mang rối loạn chạy tới đỡ Thẩm Thành Chi, nâng đầu đệ đệ lên, kinh sợ nói:"Tiểu đệ, ngươi thấy nơi nào không thoải mái?"
Thẩm Thành Chi vừa định nói chuyện, trong miệng lại phun ra một búng bọt máu, lần này kèm theo một cái răng bị đánh rụng:"Ta không có việc gì."
Thẩm Thanh Nhã khóc như mưa:"Tiểu đệ."
Thím Hoa thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai tỷ đệ hoảng hốt thất thố, một chút cũng không thấy sợ hãi, dù sao cha mẹ của ba tỷ đệ nhà này cũng đã chết, ở Ô Hư thị có thể nói là "đơn phương độc mã", không có ai đứng ra làm chủ, dù có bị khi dễ cũng chẳng ra sao.
Bởi vậy, thím Hoa không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại trong lòng lại dương dương tự đắc.
Ngày xưa phong quang vô hạn, cao cao tại thượng ở trên mọi người, này còn không phải bị mình dẵm ở dưới chân.
Thím Hoa đánh Thẩm Thành Chi còn chưa hết giận, miệng còn gọi nhi tử tới:"Chu Cường, ngươi chết rồi sao! Nhìn lão nương ngươi bị khi dễ như vậy, không biết ra hỗ trợ!"
"Ra đây." Chu Cường muộn thanh muộn khí đáp, bước chập chững đi ra.
Thẩm Thanh Nhã bị dáng người cao lớn của Chu Cường dọa sợ, nếu cánh tay cường tráng kia mà dừng lại ở trên người sư đệ, vậy sư đệ còn mạng mà sống tiếp sao?
Thẩm Thanh Nhã khóc thút thít, nàng một phen kéo sư đệ ra sau lưng mình giấu đi, rõ ràng đã sợ muốn chết, lại vẫn cứ cường ngạnh đứng chắn trước mặt sư đệ thanh thế nói:"Các ngươi muốn làm gì? Đánh người chính là phạm pháp, các ngươi nếu dám đánh sư đệ ta, ta sẽ đi báo cảnh sát!"
"Báo a, cứ việc đi báo a." Thím Hoa không cho là đúng, hừ lạnh nói:"Ta thấy các ngươi một đồng cũng không lấy ra được, không có tiền ai quản sống chết của các ngươi."
Thế đạo là như vậy, Thẩm Thanh Nhã cũng biết, những cảnh sát đó đều thấy lợi quên nghĩa, cũng sẽ không quản tới sống chết của bách tính bình thường, ngược lại là mọi người dám vào cửa cục cảnh sát, dù sao cũng sẽ bị lột một tầng da.
Trong thời gian ngắn Thẩm Thanh Nhã chỉ cảm thấy tuyệt vọng, trời đất bao la thế nhưng không có chỗ cho tỷ đệ các nàng dung thân sao?
Thẩm Thanh Nhã chỉ có thể âm thầm cầu khẩn trong lòng, cầu mong trời phật phù hộ, có thể hay không để thần binh xuống, cứu tỷ đệ các nàng thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng này.
Nhưng mà Thẩm Thanh Nhã không chờ được thần phật phù hộ, lại chờ được mệnh lệnh giống như đòi mạng của thím Hoa:"Chu Cường, ngươi còn thất thần làm gì, có người dám khi dễ lão nương ngươi, ngươi còn không báo thù cho lão nương ngươi!"
Chu Cường "Ân." một tiếng, duỗi tay dễ như trở bàn tay mà kéo Thẩm Thành Chi đằng sau lưng Thẩm Thanh Nhã ra, giơ tay liền muốn đánh người, Thẩm Thanh Nhã khóc lóc nhào đến muốn cứu người, lại bị thím Hoa một phen ngăn lại.
Rõ ràng chỉ cách nhau một khoảng cách ngắn ngủi không tới nửa thước, Thẩm Thanh Nhã lại phảng phất cảm thấy xa xôi như cách nhau một giải ngân hà không ???? thể với tới. Trong lòng tuyệt vọng tột đỉnh.
______
11:37"
17/12/21
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất