Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Tiểu Nông Nữ Mang Không Gian Cảm Thấy Quá Sảng
Chương 42:
Vừa đến cửa đã thấy ông chủ Ngô cũng đang đánh xe ngựa đến cửa hàng.
Trên xe ông ta chất đầy mấy trăm bao tải.
Người hầu quan sát vài giây, quay lại thì thầm: "Thiếu gia, đây không phải toàn là lương thực chứ?"
"Làm sao có thể có nhiều lương thực như vậy!" Triệu công tử hơi tức giận, đá một cước vào người hầu.
Chính hắn ta cũng nhảy xuống theo, chỉnh lại quần áo, không hài lòng nói: "Ngươi bớt nói nhảm đi, nếu đây toàn là lương thực thì ngô của chúng ta còn bán được cái gì!"
"Đúng đúng, chắc chắn đây không phải là lương thực. Ngoài nhà chúng ta, không ai có thể có nhiều như vậy!" Người hầu liên tục phụ họa.
Trong lòng Triệu công tử vẫn cảm thấy hơi bất an.
Ông chủ Ngô và con trai khiêng các bao tải vào cửa hàng, Trình Nhiễm dựa vào cửa, cười nói: "Nặng quá nhỉ, Ngô thúc vất vả rồi."
Triệu công tử tiến lên, chặn trước mặt ông chủ Ngô.
"Triệu công tử, ngài đây là?"
"Bản thiếu gia thấy chúng ta đều là khách hàng quen rồi, quyết định không lấy sáu mươi lượng nữa, năm mươi lượng bán cho ông!"
Lúc nói chuyện lỗ mũi của hắn ta gần như hếch lên trời, vẻ mặt ban ơn.
Ông chủ Ngô và con trai nhìn những bao tải trong tay, ông chủ Ngô nói: "Cái này... chúng ta có thể tạm thời không cần."
"Ông có ý gì? Có nhiều cửa hàng lương thực như vậy, ta chọn để lại cho ông, ý ông là không cần sao? Ông chắc là không cần chứ?"
Lời này mang theo sự đe dọa.
Rõ ràng là đang nói, lần này ông không cần, lần sau cũng đừng hòng lấy từ ta.
Thông thường các thương nhân đối nhân xử thế đều khá khéo léo, không muốn đắc tội với người khác.
Đặc biệt là với những người như nhà họ Triệu, có liên quan mật thiết đến việc kinh doanh của mình.
Ngô thúc kinh doanh nhiều năm, cũng là người khéo léo.
Ông cười nói: "Cái này... cửa hàng này ta đã bán cho tiểu thư rồi, bây giờ ta chỉ là một người làm công. Việc giữ lại hay không, ta cũng không quyết định được, hay là ngài hỏi tiểu thư xem?"
Tiểu thư?
Triệu công tử quay đầu nhìn thấy Trình Nhiễm bên cửa.
Lúc này mới phát hiện, nàng thực sự chỉ mặc đồ cũ, ánh mắt và khí chất đó không thể là một cô gái nhà quê được.
Hơn nữa, nàng đã mua cửa hàng này mà không trả giá một câu nào là sự thật.
Vậy thì...
Chẳng lẽ nàng thực sự là tiểu thư?!
Trình Nhiễm cảm nhận được ánh mắt của hắn ta, quay đầu nhìn hắn ta nhướng mày nói: "Có chuyện gì sao?"
Lương thực này mình phải xử lý càng sớm càng tốt! Nếu không mất hai con ngựa, lại không bán được hàng, về nhà chắc chắn lão gia sẽ dùng gia pháp.
Mà Trình Nhiễm ở đây, chính là hy vọng cuối cùng.
Nghĩ đến đây cái lưng ngạo mạn của Triệu công tử cũng cúi xuống vài phần.
Nhanh chóng điều chỉnh nụ cười trên mặt, tỏ ra dễ gần hơn nhiều, Triệu công tử nói: "Cái kia... tiểu thư, năm mươi cân lương thực này ngươi còn cần không?"
"Không cần, cút."
Trên xe ông ta chất đầy mấy trăm bao tải.
Người hầu quan sát vài giây, quay lại thì thầm: "Thiếu gia, đây không phải toàn là lương thực chứ?"
"Làm sao có thể có nhiều lương thực như vậy!" Triệu công tử hơi tức giận, đá một cước vào người hầu.
Chính hắn ta cũng nhảy xuống theo, chỉnh lại quần áo, không hài lòng nói: "Ngươi bớt nói nhảm đi, nếu đây toàn là lương thực thì ngô của chúng ta còn bán được cái gì!"
"Đúng đúng, chắc chắn đây không phải là lương thực. Ngoài nhà chúng ta, không ai có thể có nhiều như vậy!" Người hầu liên tục phụ họa.
Trong lòng Triệu công tử vẫn cảm thấy hơi bất an.
Ông chủ Ngô và con trai khiêng các bao tải vào cửa hàng, Trình Nhiễm dựa vào cửa, cười nói: "Nặng quá nhỉ, Ngô thúc vất vả rồi."
Triệu công tử tiến lên, chặn trước mặt ông chủ Ngô.
"Triệu công tử, ngài đây là?"
"Bản thiếu gia thấy chúng ta đều là khách hàng quen rồi, quyết định không lấy sáu mươi lượng nữa, năm mươi lượng bán cho ông!"
Lúc nói chuyện lỗ mũi của hắn ta gần như hếch lên trời, vẻ mặt ban ơn.
Ông chủ Ngô và con trai nhìn những bao tải trong tay, ông chủ Ngô nói: "Cái này... chúng ta có thể tạm thời không cần."
"Ông có ý gì? Có nhiều cửa hàng lương thực như vậy, ta chọn để lại cho ông, ý ông là không cần sao? Ông chắc là không cần chứ?"
Lời này mang theo sự đe dọa.
Rõ ràng là đang nói, lần này ông không cần, lần sau cũng đừng hòng lấy từ ta.
Thông thường các thương nhân đối nhân xử thế đều khá khéo léo, không muốn đắc tội với người khác.
Đặc biệt là với những người như nhà họ Triệu, có liên quan mật thiết đến việc kinh doanh của mình.
Ngô thúc kinh doanh nhiều năm, cũng là người khéo léo.
Ông cười nói: "Cái này... cửa hàng này ta đã bán cho tiểu thư rồi, bây giờ ta chỉ là một người làm công. Việc giữ lại hay không, ta cũng không quyết định được, hay là ngài hỏi tiểu thư xem?"
Tiểu thư?
Triệu công tử quay đầu nhìn thấy Trình Nhiễm bên cửa.
Lúc này mới phát hiện, nàng thực sự chỉ mặc đồ cũ, ánh mắt và khí chất đó không thể là một cô gái nhà quê được.
Hơn nữa, nàng đã mua cửa hàng này mà không trả giá một câu nào là sự thật.
Vậy thì...
Chẳng lẽ nàng thực sự là tiểu thư?!
Trình Nhiễm cảm nhận được ánh mắt của hắn ta, quay đầu nhìn hắn ta nhướng mày nói: "Có chuyện gì sao?"
Lương thực này mình phải xử lý càng sớm càng tốt! Nếu không mất hai con ngựa, lại không bán được hàng, về nhà chắc chắn lão gia sẽ dùng gia pháp.
Mà Trình Nhiễm ở đây, chính là hy vọng cuối cùng.
Nghĩ đến đây cái lưng ngạo mạn của Triệu công tử cũng cúi xuống vài phần.
Nhanh chóng điều chỉnh nụ cười trên mặt, tỏ ra dễ gần hơn nhiều, Triệu công tử nói: "Cái kia... tiểu thư, năm mươi cân lương thực này ngươi còn cần không?"
"Không cần, cút."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất