Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Tiểu Nông Nữ Mang Không Gian Cảm Thấy Quá Sảng
Chương 43:
Con phố này là con phố sầm uất nhất thành phố Cáp Nhĩ Tân.
Tương đương với phố thương mại trung tâm của thành phố hiện đại.
Hai bên đều là cửa hàng, có thể nói là đủ mọi thứ.
Đến thành phố lớn, lẽ nào lại không đi dạo.
Trình Nhiễm đi từng cửa hàng một, bên trái cửa hàng lương thực là một cửa hàng vải bán quần áo, có thể may đo quần áo cũng có bán vải.
Kiểu dáng trông cũng được, Trình Nhiễm đi vào. Ông chủ cửa hàng cũng là một người đàn ông trung niên hơi béo nhưng mắt rất nhỏ, không có khí chất chất phác như ông chủ Ngô.
Mắt đảo một vòng, có vẻ như là một thương nhân gian xảo.
Ông ta ngước mắt nhìn thấy người đi vào là một đứa trẻ mặc quần áo rách rưới, gần như đến mức không che nổi thân.
Những đứa trẻ như vậy hoặc là con gái nhà rất nghèo, hoặc là ăn xin.
Ông ta không đứng dậy khỏi ghế bập bênh, cũng không nói gì, lại nhắm mắt dưỡng thần.
Trình Nhiễm nhìn trúng một chiếc váy dành cho người già, đưa tay sờ thử chất liệu.
"Làm gì vậy! Ngươi có biết loại vải đó đắt thế nào không?! Làm bẩn thì ngươi đền không nổi đâu!"
Ông chủ cửa hàng quát lớn một tiếng không vui.
Trình Nhiễm nhướng mày, quay người ra khỏi cửa hàng.
"Chậc, bản thân mình là cái dạng gì, thật là không tự biết chút nào."
Để tránh những "Đồ bẩn" như thế này vào cửa hàng, ông chủ cửa hàng quyết định đích thân trông cửa.
Ông ta bê ghế bập bênh ra cửa, dựa vào đó phơi nắng.
Một lát sau thấy cô nương nông thôn vừa nãy đi ra từ cửa hàng vải đối diện.
Cơ thể nhỏ bé, ôm rất nhiều quần áo.
Nhìn vào tay nghề và chất liệu của những bộ quần áo đó, chắc chắn giá không hề rẻ.
Nhiều quần áo như vậy ước tính phải mất vài lượng bạc.
Ông chủ cửa hàng đối diện cười tươi như hoa tiễn cô nương ra ngoài: "Tiểu thư mặc đẹp rồi thì hãy đến nữa nhé, may những bộ quần áo đó xong ta sẽ cho người mang đến cửa hàng cho ngươi!"
Cái gì?
Tiểu thư?
Còn may cả quần áo? Quần áo may đo là đắt nhất!
Ông chủ cửa hàng trên ghế bập bênh cảm thấy mình đã mất một đống tiền, tim gan phèo phổi đều bắt đầu đau.
...
Trình Nhiễm ôm quần áo về cửa hàng, đến kho đổi một bộ quần áo và giày dép.
Lại đi làm một cái biển hiệu.
Phúc Thuận lương hành là cửa hàng của ông chủ Ngô, nàng coi như mới khai trương tất nhiên phải có biển hiệu mới.
Chọn một tấm biển hiệu màu đen vừa lớn vừa khí phái, đặt tên cho cửa hàng lương thực là "Nhất Phẩm lương hành", khắc xong chữ phải sơn lên nhũ vàng trông thật đẹp.
Đi ngang qua tiệm thuốc bắc vào mua mấy bộ kim châm cứu,
Lại đến quán rượu mua một phần giò heo kho, cá kho tộ, dưa chuột trộn, hai bát mì trứng lại đặt thêm mấy phần cơm.
Tương đương với phố thương mại trung tâm của thành phố hiện đại.
Hai bên đều là cửa hàng, có thể nói là đủ mọi thứ.
Đến thành phố lớn, lẽ nào lại không đi dạo.
Trình Nhiễm đi từng cửa hàng một, bên trái cửa hàng lương thực là một cửa hàng vải bán quần áo, có thể may đo quần áo cũng có bán vải.
Kiểu dáng trông cũng được, Trình Nhiễm đi vào. Ông chủ cửa hàng cũng là một người đàn ông trung niên hơi béo nhưng mắt rất nhỏ, không có khí chất chất phác như ông chủ Ngô.
Mắt đảo một vòng, có vẻ như là một thương nhân gian xảo.
Ông ta ngước mắt nhìn thấy người đi vào là một đứa trẻ mặc quần áo rách rưới, gần như đến mức không che nổi thân.
Những đứa trẻ như vậy hoặc là con gái nhà rất nghèo, hoặc là ăn xin.
Ông ta không đứng dậy khỏi ghế bập bênh, cũng không nói gì, lại nhắm mắt dưỡng thần.
Trình Nhiễm nhìn trúng một chiếc váy dành cho người già, đưa tay sờ thử chất liệu.
"Làm gì vậy! Ngươi có biết loại vải đó đắt thế nào không?! Làm bẩn thì ngươi đền không nổi đâu!"
Ông chủ cửa hàng quát lớn một tiếng không vui.
Trình Nhiễm nhướng mày, quay người ra khỏi cửa hàng.
"Chậc, bản thân mình là cái dạng gì, thật là không tự biết chút nào."
Để tránh những "Đồ bẩn" như thế này vào cửa hàng, ông chủ cửa hàng quyết định đích thân trông cửa.
Ông ta bê ghế bập bênh ra cửa, dựa vào đó phơi nắng.
Một lát sau thấy cô nương nông thôn vừa nãy đi ra từ cửa hàng vải đối diện.
Cơ thể nhỏ bé, ôm rất nhiều quần áo.
Nhìn vào tay nghề và chất liệu của những bộ quần áo đó, chắc chắn giá không hề rẻ.
Nhiều quần áo như vậy ước tính phải mất vài lượng bạc.
Ông chủ cửa hàng đối diện cười tươi như hoa tiễn cô nương ra ngoài: "Tiểu thư mặc đẹp rồi thì hãy đến nữa nhé, may những bộ quần áo đó xong ta sẽ cho người mang đến cửa hàng cho ngươi!"
Cái gì?
Tiểu thư?
Còn may cả quần áo? Quần áo may đo là đắt nhất!
Ông chủ cửa hàng trên ghế bập bênh cảm thấy mình đã mất một đống tiền, tim gan phèo phổi đều bắt đầu đau.
...
Trình Nhiễm ôm quần áo về cửa hàng, đến kho đổi một bộ quần áo và giày dép.
Lại đi làm một cái biển hiệu.
Phúc Thuận lương hành là cửa hàng của ông chủ Ngô, nàng coi như mới khai trương tất nhiên phải có biển hiệu mới.
Chọn một tấm biển hiệu màu đen vừa lớn vừa khí phái, đặt tên cho cửa hàng lương thực là "Nhất Phẩm lương hành", khắc xong chữ phải sơn lên nhũ vàng trông thật đẹp.
Đi ngang qua tiệm thuốc bắc vào mua mấy bộ kim châm cứu,
Lại đến quán rượu mua một phần giò heo kho, cá kho tộ, dưa chuột trộn, hai bát mì trứng lại đặt thêm mấy phần cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất