Xuyên Đến Năm Mất Mùa: Trong Không Gian Ta Có Vật Tư
Chương 31: Bản Vẽ
Hạ Thiết Sinh vẫn luôn nhìn, hắn ta nhìn không hiểu, tú tài này đang vẽ cái gì vậy!
Liễu Văn Xương vẽ bản vẽ lều vải đơn giản. Sau khi hắn ta nhìn hai cái lều vải này hình như đã ngộ ra điều gì đó, hiểu được kết cấu của nó, hơn nữa còn vẽ ra. Thì ra hắn ta muốn cho các thôn dân dùng vải dầu làm ra lều vải theo bản vẽ.
Đã có phòng nhỏ làm từ vải dầu, đoàn người không cần đi ngủ lộ thiên, cũng bớt bị muỗi đốt, như vậy lại có không gian cá nhân riêng tư, an toàn hơn rất nhiều.
Mấy người Liễu Tiêu Minh cũng vây quanh, bọn họ cũng lấy làm lạ tú tài đang vẽ cái gì?
Liễu Tiêu Minh nhận ra trên tờ giấy kia đang vẽ gì, trong lòng thầm nghĩ vẫn là tú tài thông minh, sau khi nhìn phòng nhỏ thì có thể vẽ ra được.
Liễu Văn Xương thấy bọn họ đều vây quanh, vẻ mặt nghiêm túc: "Trực đêm không thể chủ quan, sao có thể tập trung một chỗ!"
Mọi người lập tức giải tán, giơ bó đuốc tuần tra bốn phía.
Bên này, Liễu Văn Xương rất hài lòng thu dọn bản vẽ và giấy mực: "Như thế rất tốt!"
Trong bóng đêm, Liễu Tiêu Châu và Trương thị ngủ trên một tấm vải dầu.
Trương thị đã ngủ, mà Liễu Tiêu Châu thì làm sao cũng không ngủ được. Nàng ta nằm nghiêng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lều vải của Liễu Tiêu Vân.
Sao cố tình lại là con nhãi ti tiện kia nhặt được đồ gia đình giàu có đánh rơi? Chẳng những con nhóc ti tiện kia không cho nàng ta mượn muốn mà còn làm nhục nàng ta trước mặt mọi người, nàng ta phải làm sao mới có thể phá hủy cái phòng nhỏ ghê tởm kia, phá hủy con nhãi ti tiện kia.
Một ý nghĩ ác độc xuất hiện trong lòng Liễu Tiêu Vân.
Giờ Tý, hai nhóm người trực đêm thay ca cho nhau, sáu người trực đầu hôm quay về ngủ. Liễu Tiêu Minh xem xét xe ngựa một chút, lại nhìn lều vải của muội muội, thấy tất cả đều bình thường thì huynh ấy mới trở lại lều vải của mình ngủ.
Ngoại trừ người trực đêm, tất cả mọi người đều đang trong giấc mộng, có người ngáy ngủ, cũng có người nói mớ. Liễu Tiêu Châu chờ Thẩm Bằng cũng nằm lên vải dầu ngủ thì lặng lẽ ngồi dậy.
Nửa đêm sau, sáu người trực đêm giơ đuốc xem xét tình hình chung quanh, không ai chú ý tới Liễu Tiêu Châu.
Liễu Tiêu Châu rón rén đi tới trước lều của Liễu Tiêu Vân, lấy đá đánh lửa trong tay ra. Nàng ta nhìn quanh một vòng, nghe được tiếng trẻ con khóc nhỏ cách đỏ không xa thì vội vàng ngồi xuống. Hồi lâu sau, nàng ta cắn môi, ra quyết định tàn nhẫn, lấy đá đánh lửa trong tay áo ra.
Liễu Tiêu Châu đập đá đánh lửa, đang muốn châm lửa đốt lều vải.
"Dân lưu lạc vào rồi, bắt dân lưu lạc!"
Một tiếng hét vang lên, sáu người trực đêm đồng loạt giơ đuốc chạy tới trước lều của Liễu Tiêu Vân. Bó đuốc cùng chiếu về hướng Liễu Tiêu Châu, nàng ta lập tức sợ tới ngây người, đá đánh lửa rơi xuống, xụi lơ dưới đất.
Hầu hết thôn dân bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, nhao nhao bật dậy cầm cuốc liềm bên cạnh: "Bắt dân lưu lạc! Dân lưu lạc ở đâu!"
Cha con Liễu Bỉnh Đức cũng chạy tới, chứng kiến mấy bó đuốc đồng loạt chiếu về phía Liễu Tiêu Châu xụi lơ dưới đất. Phu thê Liễu Tiêu Minh cũng vội vàng ra khỏi lều vải, nhìn thấy muội muội đang đứng bên cạnh.
"Ai kêu bắt dân lưu lạc!" Liễu Bỉnh Đức nghiêm nghị hỏi.
Liễu Tiêu Vân tiến lên: "Là cháu! Cháu nghe thấy bên ngoài phòng nhỏ có động tĩnh nên đi ra xem thử, thấy có một bóng đen lén lén lút lút, đập đá đánh lửa muốn đốt phòng nhỏ! Cháu còn tưởng là dân lưu lạc!"
Liễu Tiêu Châu bị dọa tới toàn thân run rẩy: "Ta... ta..."
Lúc này, mẹ con Trương thị, cả nhà Liễu Như Sơn cũng chen tới, thấy Liễu Tiêu Châu ngồi co rúm dưới đất, vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra!
Mắt Liễu Bỉnh Đức sáng như đuốc, ra lệnh một tiếng: "Người đâu, xem thử trong tay nàng ta cầm cái gì!"
Một người trực đêm lập tức tiến lên: "Lấy ra đi!"
Liễu Tiêu Châu đưa ánh mắt cầu cứu về phía Thẩm Bằng, hắn ta lại lạnh mặt tránh đi. Nàng ta lại nhìn về phía phụ thân Liễu Như Sơn.
"Châu Nhi, con sao vậy! Xảy ra chuyện gì?"Hà thị muốn tiến lên, bị mấy người trực đêm ngăn cản.
Liễu Tiêu Châu đành phải lấy đá đánh lửa ra. Liễu Tiêu Minh phẫn nộ xông tới, nàng ta muốn làm gì, nàng ta muốn đốt phòng nhỏ ư!
Liễu Văn Xương vẽ bản vẽ lều vải đơn giản. Sau khi hắn ta nhìn hai cái lều vải này hình như đã ngộ ra điều gì đó, hiểu được kết cấu của nó, hơn nữa còn vẽ ra. Thì ra hắn ta muốn cho các thôn dân dùng vải dầu làm ra lều vải theo bản vẽ.
Đã có phòng nhỏ làm từ vải dầu, đoàn người không cần đi ngủ lộ thiên, cũng bớt bị muỗi đốt, như vậy lại có không gian cá nhân riêng tư, an toàn hơn rất nhiều.
Mấy người Liễu Tiêu Minh cũng vây quanh, bọn họ cũng lấy làm lạ tú tài đang vẽ cái gì?
Liễu Tiêu Minh nhận ra trên tờ giấy kia đang vẽ gì, trong lòng thầm nghĩ vẫn là tú tài thông minh, sau khi nhìn phòng nhỏ thì có thể vẽ ra được.
Liễu Văn Xương thấy bọn họ đều vây quanh, vẻ mặt nghiêm túc: "Trực đêm không thể chủ quan, sao có thể tập trung một chỗ!"
Mọi người lập tức giải tán, giơ bó đuốc tuần tra bốn phía.
Bên này, Liễu Văn Xương rất hài lòng thu dọn bản vẽ và giấy mực: "Như thế rất tốt!"
Trong bóng đêm, Liễu Tiêu Châu và Trương thị ngủ trên một tấm vải dầu.
Trương thị đã ngủ, mà Liễu Tiêu Châu thì làm sao cũng không ngủ được. Nàng ta nằm nghiêng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lều vải của Liễu Tiêu Vân.
Sao cố tình lại là con nhãi ti tiện kia nhặt được đồ gia đình giàu có đánh rơi? Chẳng những con nhóc ti tiện kia không cho nàng ta mượn muốn mà còn làm nhục nàng ta trước mặt mọi người, nàng ta phải làm sao mới có thể phá hủy cái phòng nhỏ ghê tởm kia, phá hủy con nhãi ti tiện kia.
Một ý nghĩ ác độc xuất hiện trong lòng Liễu Tiêu Vân.
Giờ Tý, hai nhóm người trực đêm thay ca cho nhau, sáu người trực đầu hôm quay về ngủ. Liễu Tiêu Minh xem xét xe ngựa một chút, lại nhìn lều vải của muội muội, thấy tất cả đều bình thường thì huynh ấy mới trở lại lều vải của mình ngủ.
Ngoại trừ người trực đêm, tất cả mọi người đều đang trong giấc mộng, có người ngáy ngủ, cũng có người nói mớ. Liễu Tiêu Châu chờ Thẩm Bằng cũng nằm lên vải dầu ngủ thì lặng lẽ ngồi dậy.
Nửa đêm sau, sáu người trực đêm giơ đuốc xem xét tình hình chung quanh, không ai chú ý tới Liễu Tiêu Châu.
Liễu Tiêu Châu rón rén đi tới trước lều của Liễu Tiêu Vân, lấy đá đánh lửa trong tay ra. Nàng ta nhìn quanh một vòng, nghe được tiếng trẻ con khóc nhỏ cách đỏ không xa thì vội vàng ngồi xuống. Hồi lâu sau, nàng ta cắn môi, ra quyết định tàn nhẫn, lấy đá đánh lửa trong tay áo ra.
Liễu Tiêu Châu đập đá đánh lửa, đang muốn châm lửa đốt lều vải.
"Dân lưu lạc vào rồi, bắt dân lưu lạc!"
Một tiếng hét vang lên, sáu người trực đêm đồng loạt giơ đuốc chạy tới trước lều của Liễu Tiêu Vân. Bó đuốc cùng chiếu về hướng Liễu Tiêu Châu, nàng ta lập tức sợ tới ngây người, đá đánh lửa rơi xuống, xụi lơ dưới đất.
Hầu hết thôn dân bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, nhao nhao bật dậy cầm cuốc liềm bên cạnh: "Bắt dân lưu lạc! Dân lưu lạc ở đâu!"
Cha con Liễu Bỉnh Đức cũng chạy tới, chứng kiến mấy bó đuốc đồng loạt chiếu về phía Liễu Tiêu Châu xụi lơ dưới đất. Phu thê Liễu Tiêu Minh cũng vội vàng ra khỏi lều vải, nhìn thấy muội muội đang đứng bên cạnh.
"Ai kêu bắt dân lưu lạc!" Liễu Bỉnh Đức nghiêm nghị hỏi.
Liễu Tiêu Vân tiến lên: "Là cháu! Cháu nghe thấy bên ngoài phòng nhỏ có động tĩnh nên đi ra xem thử, thấy có một bóng đen lén lén lút lút, đập đá đánh lửa muốn đốt phòng nhỏ! Cháu còn tưởng là dân lưu lạc!"
Liễu Tiêu Châu bị dọa tới toàn thân run rẩy: "Ta... ta..."
Lúc này, mẹ con Trương thị, cả nhà Liễu Như Sơn cũng chen tới, thấy Liễu Tiêu Châu ngồi co rúm dưới đất, vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra!
Mắt Liễu Bỉnh Đức sáng như đuốc, ra lệnh một tiếng: "Người đâu, xem thử trong tay nàng ta cầm cái gì!"
Một người trực đêm lập tức tiến lên: "Lấy ra đi!"
Liễu Tiêu Châu đưa ánh mắt cầu cứu về phía Thẩm Bằng, hắn ta lại lạnh mặt tránh đi. Nàng ta lại nhìn về phía phụ thân Liễu Như Sơn.
"Châu Nhi, con sao vậy! Xảy ra chuyện gì?"Hà thị muốn tiến lên, bị mấy người trực đêm ngăn cản.
Liễu Tiêu Châu đành phải lấy đá đánh lửa ra. Liễu Tiêu Minh phẫn nộ xông tới, nàng ta muốn làm gì, nàng ta muốn đốt phòng nhỏ ư!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất