Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Quả Phụ Tái Giá
Chương 37: Em Gái
Nói đến đây, sắc mặt thím Ngô hơi lạnh lùng: “Có một số chuyện khó mà nói, nhưng thằng bé này vẫn là người tốt, giống cha mẹ nó, vừa thông minh vừa tháo vát. Thực ra có nhiều chuyện nó đều biết rõ trong lòng, chẳng qua nó không nói ra mà thôi.”
Kim Tú Châu đã hiểu, có lẽ cha mẹ nuôi của Giang Minh Xuyên cũng không đối xử tốt với anh.
Thím Ngô chợt nghĩ đến chuyện gì đó: “Phải rồi, thằng bé còn có một đứa em gái.”
Kim Tú Châu quay sang nhìn bà ấy, ánh mắt thím Ngô trở nên dịu dàng hơn: “Thím chưa từng thấy đứa bé đó bao giờ, lúc mẹ tụi nó mới hy sinh, con bé chỉ mới chào đời, chắc mẹ con bé cũng đã có linh cảm nào đó nên tìm sẵn một gia đình nhận nuôi con bé, bây giờ nhà đó ở tỉnh S, hằng năm Minh Xuyên đều sẽ sang đó thăm hỏi một lần, sau này cháu sẽ biết. Nghe nói bây giờ con bé đã lên đại học rồi, là một cô bé rất thông minh.”
Kim Tú Châu mỉm cười: “Thế thì tốt quá.”
Thím Ngô cũng nở nụ cười: “Đúng đấy, như bây giờ thì tốt rồi. Chờ hai năm nữa, hai đứa các cháu lại sinh thêm một đứa nhỏ, gia đình này sẽ náo nhiệt hơn nhiều.”
Đôi mắt Kim Tú Châu sáng lên, đúng thế, kiếp này cô có thể sinh một đứa con của mình.
Cô chẳng những không cảm thấy thẹn thùng mà còn rất kích động, chỉ hận không thể sinh một đứa ngay bây giờ.
Nhận thấy cảm xúc nóng ruột của cô, thím Ngô không nhịn được buồn cười, bà ấy cho rằng cô rất thích Giang Minh Xuyên nên mới muốn sinh con cho anh. Như vậy cũng tốt, vợ chồng mỹ mãn thì cuộc sống mới càng ngày càng tốt đẹp.
Còn chưa đến buổi trưa mà đã lần lượt có khách đến nhà, có mấy người mặc quân phục cùng nhau đến, có người dắt cả nhà đi cùng, chẳng mấy chốc, khách đã ngồi đầy sân.
Sau khi mọi người đều đến đông đủ thì bắt đầu bưng đồ ăn lên bàn, cũng không có lễ nghi rườm rà gì, chỉ cần ngồi vào bàn rồi ăn cơm luôn.
Giang Minh Xuyên kéo đầu bếp ngồi vào bàn chính, lại bị người khác ồn ào mấy câu, anh đành phải đứng dậy. Thấy thế, Kim Tú Châu cũng nhanh chóng đứng dậy, bị mọi người cười đùa một trận.
Kim Tú Châu vốn còn rất lão luyện, lúc này cũng khó tránh khỏi đỏ mặt.
Giang Minh Xuyên đè tay xuống: “Đừng cười nữa, cô ấy không quen thuộc nơi này, vậy thì để tôi nói mấy câu. Đầu tiên, xin giới thiệu với mọi người, đây là Kim Tú Châu, từ hôm nay trở đi, cô ấy chính là vợ của Giang Minh Xuyên tôi đây, bên cạnh là hai đứa con của chúng tôi, Tiểu Nham và Yến Yến. Rất vui vì mọi người có thể đến dự tiệc rượu của chúng tôi, tôi cũng không biết nói lời xã giao gì đó, chỉ mong hôm nay mọi người cơm no rượu say, hưởng sái một chút hỷ khí, sau này xuôi gió xuôi nước. Tôi xin mời mọi người một ly, cảm ơn.”
Dứt lời, anh nâng ly trà lên uống một hơi cạn sạch.
“Được!”
Không biết là ai cổ vũ hét lớn một tiếng, sau đó tất cả mọi người đều vỗ tay nhiệt liệt.
Giang Minh Xuyên kéo Kim Tú Châu ngồi xuống, Kim Tú Châu lại rót nước trà vào ly của anh.
Đoàn trưởng Nghiêm ngồi trên ghế đầu chủ động đứng dậy, cười nói: “Hôm nay là ngày lành, vậy thì tôi cũng phát biểu mấy câu. Đầu tiên, tôi rất vui khi thấy đôi vợ chồng này kết bạn với nhau. Tiểu Giang đã đến đây được ba năm rồi, là một đứa trẻ rất xuất sắc, Tiểu Kim cũng rất giỏi, hai vợ chồng cô cậu có thể đến với nhau đã là duyên phận…”
Uông Linh ngồi bên cạnh thấy ông ấy chuẩn bị thao thao bất tuyệt thì không nhịn được kéo áo ông ấy. Đoàn trưởng Nghiêm rất không nể tình kéo lại áo của mình, cúi đầu nói với Uông Linh: “Anh còn chưa nói xong mà.”
Kim Tú Châu đã hiểu, có lẽ cha mẹ nuôi của Giang Minh Xuyên cũng không đối xử tốt với anh.
Thím Ngô chợt nghĩ đến chuyện gì đó: “Phải rồi, thằng bé còn có một đứa em gái.”
Kim Tú Châu quay sang nhìn bà ấy, ánh mắt thím Ngô trở nên dịu dàng hơn: “Thím chưa từng thấy đứa bé đó bao giờ, lúc mẹ tụi nó mới hy sinh, con bé chỉ mới chào đời, chắc mẹ con bé cũng đã có linh cảm nào đó nên tìm sẵn một gia đình nhận nuôi con bé, bây giờ nhà đó ở tỉnh S, hằng năm Minh Xuyên đều sẽ sang đó thăm hỏi một lần, sau này cháu sẽ biết. Nghe nói bây giờ con bé đã lên đại học rồi, là một cô bé rất thông minh.”
Kim Tú Châu mỉm cười: “Thế thì tốt quá.”
Thím Ngô cũng nở nụ cười: “Đúng đấy, như bây giờ thì tốt rồi. Chờ hai năm nữa, hai đứa các cháu lại sinh thêm một đứa nhỏ, gia đình này sẽ náo nhiệt hơn nhiều.”
Đôi mắt Kim Tú Châu sáng lên, đúng thế, kiếp này cô có thể sinh một đứa con của mình.
Cô chẳng những không cảm thấy thẹn thùng mà còn rất kích động, chỉ hận không thể sinh một đứa ngay bây giờ.
Nhận thấy cảm xúc nóng ruột của cô, thím Ngô không nhịn được buồn cười, bà ấy cho rằng cô rất thích Giang Minh Xuyên nên mới muốn sinh con cho anh. Như vậy cũng tốt, vợ chồng mỹ mãn thì cuộc sống mới càng ngày càng tốt đẹp.
Còn chưa đến buổi trưa mà đã lần lượt có khách đến nhà, có mấy người mặc quân phục cùng nhau đến, có người dắt cả nhà đi cùng, chẳng mấy chốc, khách đã ngồi đầy sân.
Sau khi mọi người đều đến đông đủ thì bắt đầu bưng đồ ăn lên bàn, cũng không có lễ nghi rườm rà gì, chỉ cần ngồi vào bàn rồi ăn cơm luôn.
Giang Minh Xuyên kéo đầu bếp ngồi vào bàn chính, lại bị người khác ồn ào mấy câu, anh đành phải đứng dậy. Thấy thế, Kim Tú Châu cũng nhanh chóng đứng dậy, bị mọi người cười đùa một trận.
Kim Tú Châu vốn còn rất lão luyện, lúc này cũng khó tránh khỏi đỏ mặt.
Giang Minh Xuyên đè tay xuống: “Đừng cười nữa, cô ấy không quen thuộc nơi này, vậy thì để tôi nói mấy câu. Đầu tiên, xin giới thiệu với mọi người, đây là Kim Tú Châu, từ hôm nay trở đi, cô ấy chính là vợ của Giang Minh Xuyên tôi đây, bên cạnh là hai đứa con của chúng tôi, Tiểu Nham và Yến Yến. Rất vui vì mọi người có thể đến dự tiệc rượu của chúng tôi, tôi cũng không biết nói lời xã giao gì đó, chỉ mong hôm nay mọi người cơm no rượu say, hưởng sái một chút hỷ khí, sau này xuôi gió xuôi nước. Tôi xin mời mọi người một ly, cảm ơn.”
Dứt lời, anh nâng ly trà lên uống một hơi cạn sạch.
“Được!”
Không biết là ai cổ vũ hét lớn một tiếng, sau đó tất cả mọi người đều vỗ tay nhiệt liệt.
Giang Minh Xuyên kéo Kim Tú Châu ngồi xuống, Kim Tú Châu lại rót nước trà vào ly của anh.
Đoàn trưởng Nghiêm ngồi trên ghế đầu chủ động đứng dậy, cười nói: “Hôm nay là ngày lành, vậy thì tôi cũng phát biểu mấy câu. Đầu tiên, tôi rất vui khi thấy đôi vợ chồng này kết bạn với nhau. Tiểu Giang đã đến đây được ba năm rồi, là một đứa trẻ rất xuất sắc, Tiểu Kim cũng rất giỏi, hai vợ chồng cô cậu có thể đến với nhau đã là duyên phận…”
Uông Linh ngồi bên cạnh thấy ông ấy chuẩn bị thao thao bất tuyệt thì không nhịn được kéo áo ông ấy. Đoàn trưởng Nghiêm rất không nể tình kéo lại áo của mình, cúi đầu nói với Uông Linh: “Anh còn chưa nói xong mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất