Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh
Chương 2:
Ôn Ninh rất thích truyện kể, từ nhỏ đã đọc rất nhiều chuyện yêu ma quỷ quái, cũng từng đọc trong truyện kể về chuyện yêu quái trong tranh hiện thân yêu người phàm, vì vậy cô dễ dàng chấp nhận chuyện mình đã xuyên.
Ôn Ninh vừa tròn mười tám tuổi, là thiên kim của phủ Quốc công, cô ruột là thái hậu đương triều, biểu ca là hoàng đế đương triều, cô dung mạo xinh đẹp, thân phận cao quý, là mỹ nhân nổi tiếng kinh thành, người cầu hôn rất nhiều. Nhưng Ôn Ninh không coi trọng ai cả, cô muốn tự mình chọn chồng, chọn người giỏi nhất thiên hạ.
Vì tầm nhìn cao, Ôn Ninh vẫn chưa định giá, cho đến khi đại tướng quân Lục Thành đánh thắng trận trở về triều, đúng lúc gặp phải thích khách nước địch ám sát hoàng thân quốc thích, Ôn Ninh đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì được đại tướng quân cứu, đại tướng quân bị một mũi tên trúng vai trái nhưng ngay cả khi bị thương như vậy, người đàn ông này vẫn bảo vệ Ôn Ninh chu toàn.
Kể từ đó, Ôn Ninh đã dành trọn trái tim cho đại tướng quân.
Nhưng tính tình đại tướng quân lạnh nhạt, đối với quận chúa Ôn Ninh yếu đuối không có hứng thú, Ôn Ninh theo đuổi người ta nửa năm, cuối cùng cũng làm nóng được tảng đá lạnh lùng, trước khi đại tướng quân ra chiến trường, ánh mắt cháy bỏng nhìn cô, bảo cô đợi anh trở về...
Ôn Ninh vui mừng khôn xiết, còn chưa đợi đại tướng quân bình an trở về, bản thân lại vô tình trượt chân xuống nước, sốt cao không lui xuyên sách...
Cũng không biết người nhà lo lắng thế nào, cũng không biết sau này đại tướng quân trở về triều nghe tin mình không còn, liệu có chút buồn không.
Đặc biệt là nguyên thân đã kết hôn, thật sự là chôn cho Ôn Ninh một quả bom kinh thiên động địa, cô sẽ không tùy tiện ở cùng một người đàn ông xa lạ.
Bận rộn cả buổi sáng, trán lấm tấm mồ hôi mỏng, Ôn Ninh tranh thủ lúc sàng hết đợt lúa này vào nhà uống nước nghỉ ngơi, một lát sau, nghe thấy bên ngoài có tiếng mấy bà đến trả nông cụ.
"Hải Yến, con gái bà thật có tiền đồ. Con rể là tiểu đoàn trưởng, lại đối xử tốt với Dung Dung nhà bà."
"Bà thật là hưởng phúc rồi, sau này con gái con rể sẽ hiếu kính với bà."
Trương Hải Yến được khen ngợi cười đến không thấy mắt, cười lớn hai tiếng mới nói:
"Dung Dung nhà chúng tôi cũng là số tốt, gặp được Tiểu Tần ở huyện thành là vừa mắt rồi. Đúng rồi, Tiểu Tần còn cùng đơn vị với con rể Ngọc Phân, chỉ có con gái Ngọc Phân đáng thương, gả cho quân nhân cũng như không gả, cũng không biết người ta còn muốn cô ấy không..."
"Ôn Ninh thì sao chứ, ngày nào cũng ăn bám lười biếng, sao có thể so sánh với Dung Dung nhà bà."
Ôn Ninh vừa tròn mười tám tuổi, là thiên kim của phủ Quốc công, cô ruột là thái hậu đương triều, biểu ca là hoàng đế đương triều, cô dung mạo xinh đẹp, thân phận cao quý, là mỹ nhân nổi tiếng kinh thành, người cầu hôn rất nhiều. Nhưng Ôn Ninh không coi trọng ai cả, cô muốn tự mình chọn chồng, chọn người giỏi nhất thiên hạ.
Vì tầm nhìn cao, Ôn Ninh vẫn chưa định giá, cho đến khi đại tướng quân Lục Thành đánh thắng trận trở về triều, đúng lúc gặp phải thích khách nước địch ám sát hoàng thân quốc thích, Ôn Ninh đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì được đại tướng quân cứu, đại tướng quân bị một mũi tên trúng vai trái nhưng ngay cả khi bị thương như vậy, người đàn ông này vẫn bảo vệ Ôn Ninh chu toàn.
Kể từ đó, Ôn Ninh đã dành trọn trái tim cho đại tướng quân.
Nhưng tính tình đại tướng quân lạnh nhạt, đối với quận chúa Ôn Ninh yếu đuối không có hứng thú, Ôn Ninh theo đuổi người ta nửa năm, cuối cùng cũng làm nóng được tảng đá lạnh lùng, trước khi đại tướng quân ra chiến trường, ánh mắt cháy bỏng nhìn cô, bảo cô đợi anh trở về...
Ôn Ninh vui mừng khôn xiết, còn chưa đợi đại tướng quân bình an trở về, bản thân lại vô tình trượt chân xuống nước, sốt cao không lui xuyên sách...
Cũng không biết người nhà lo lắng thế nào, cũng không biết sau này đại tướng quân trở về triều nghe tin mình không còn, liệu có chút buồn không.
Đặc biệt là nguyên thân đã kết hôn, thật sự là chôn cho Ôn Ninh một quả bom kinh thiên động địa, cô sẽ không tùy tiện ở cùng một người đàn ông xa lạ.
Bận rộn cả buổi sáng, trán lấm tấm mồ hôi mỏng, Ôn Ninh tranh thủ lúc sàng hết đợt lúa này vào nhà uống nước nghỉ ngơi, một lát sau, nghe thấy bên ngoài có tiếng mấy bà đến trả nông cụ.
"Hải Yến, con gái bà thật có tiền đồ. Con rể là tiểu đoàn trưởng, lại đối xử tốt với Dung Dung nhà bà."
"Bà thật là hưởng phúc rồi, sau này con gái con rể sẽ hiếu kính với bà."
Trương Hải Yến được khen ngợi cười đến không thấy mắt, cười lớn hai tiếng mới nói:
"Dung Dung nhà chúng tôi cũng là số tốt, gặp được Tiểu Tần ở huyện thành là vừa mắt rồi. Đúng rồi, Tiểu Tần còn cùng đơn vị với con rể Ngọc Phân, chỉ có con gái Ngọc Phân đáng thương, gả cho quân nhân cũng như không gả, cũng không biết người ta còn muốn cô ấy không..."
"Ôn Ninh thì sao chứ, ngày nào cũng ăn bám lười biếng, sao có thể so sánh với Dung Dung nhà bà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất