Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh
Chương 22:
Ôn Ninh bị mẹ Ôn kéo vào phòng của anh hai và chị dâu, thấy bàn tay mình sắp bị nắm lấy để sờ bụng chị dâu, cô vội vàng rụt tay lại: “Mẹ, thôi bỏ đi ạ.”
“Bỏ cái gì mà bỏ!” mẹ Ôn một lòng mong con gái cũng sớm sinh được một đứa con trai mập mạp, suy cho cùng năm xưa bà đã ép gả con gái cho con rể, trong lòng mẹ Ôn vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Chị dâu hai giờ đây đúng là người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, trước kia có chút không vừa mắt cô em chồng ham ăn lười làm, nhưng ngại mẹ chồng mạnh mẽ nên cũng có nỗi khổ tâm khó nói, bây giờ thì khác rồi!
Em chồng bị mẹ chồng nắm tay sờ bụng mình một cái, chị dâu hai cũng cười vui vẻ, đợi đến khi nồi trứng hấp chín, cô liền tranh thủ lúc chị dâu cả và chồng muốn bưng bát trứng hấp cho mình, liền lên tiếng gọi Ôn Ninh.
“Ninh Ninh, lại đây bưng bát trứng hấp cho chị.”
Nghe câu này Ôn Ninh cảm thấy có chút sai khiến, nhìn dáng vẻ của chị dâu hai, y như phu nhân ngày xưa oai phong lẫm liệt, lập tức hiểu được ý đồ của cô ấy: “Anh hai, anh mau bưng bát trứng hấp cho chị dâu đi.”
Không phải cô không thể bưng bát trứng hấp cho cô ấy, mà là biết rõ cô ấy cố ý ra oai nên không muốn để cô ấy được như ý, hơn nữa, anh hai còn đang đứng bên cạnh.
“Này, em gái, chị bảo em đi mà!” Chị dâu hai trừng mắt nhìn chồng mình một cái, ánh mắt ngăn cản hành động của anh ta.
"Chị dâu, con trong bụng chị có phải em mang đâu, sao lại sai bảo em đi?” Ôn Ninh cũng nhìn anh hai đang đứng bên cạnh cười ngây ngô vì sắp lên chức bố, cô lại cười ngọt ngào: “Hơn nữa, anh hai đang vui như vậy, đang muốn tự tay chăm sóc chị, em sao có thể giành với anh hai cơ hội thể hiện chứ.”
“Vẫn là em gái hiểu anh!” Ôn anh hai cười toe toét, để lộ hàm răng trắng bóng, nhìn vợ trừng mắt đến nỗi tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.
“Em...” Chị dâu hai không ngờ Ôn Ninh lại là kẻ cứng đầu cứng cổ như vậy, đành phải để chồng mình đi bưng bát trứng hấp.
“Em đang mang thai, sao lại giận dỗi với em gái chứ?” Ôn anh hai vui vẻ hầu hạ vợ ăn trứng hấp, “Nhanh ăn đi, trứng quý lắm, ăn bổ.”
Trứng gà quả thật là thứ tốt.
Chị dâu hai từng miếng từng miếng thưởng thức, trong lòng vẫn còn ấm ức, rõ ràng mình đang mang thai, là người có địa vị nhất trong nhà họ Ôn, vậy mà vẫn không sai bảo được em gái!
Ôn Ninh sống trong phủ nhiều năm, cũng là người từng trải qua những chuyện tranh giành đấu đá, chị dâu hai vừa mang thai đã muốn giở trò sai khiến mình làm việc, hôm nay mà đồng ý, mấy ngày sau nhất định sẽ có cả đống việc ập lên đầu, cô mới không ngốc như vậy.
Hôm sau, Ôn Ninh ngủ dậy từ sớm, vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy Lục Thành vừa chạy bộ từ ngoài về.
Tiết trời mùa thu se lạnh, Lục Thành chỉ mặc một chiếc áo thun màu xanh quân đội mỏng manh, lộ ra cánh tay rắn chắc đang tỏa ra hơi nóng.
Đôi mắt hạnh đẹp đẽ của Ôn Ninh lướt qua anh, sau đó lập tức dời tầm mắt, đi vào bếp rửa mặt, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho anh.
Chỉ là khi đi ngang qua anh, cô khẽ hừ một tiếng bằng giọng mũi.
Nhìn Ôn Ninh bỏ đi, dáng vẻ hờn dỗi đó của cô chẳng khác nào những đứa em trai, em gái nhỏ của anh.
Thật không biết cô nàng này bao nhiêu tuổi rồi nữa.
Chẳng qua là từ chối lời đề nghị mua dây buộc tóc và kẹp tóc cho cô khi vào thành phố thôi mà? Thế mà lại hờn dỗi như trẻ con vậy?
Vẻ mặt Lục Thành phức tạp, dù sao anh là một người đàn ông, không thể nào đến cung tiêu xã mua những thứ đồ như vậy được.
Ôn Ninh vừa đánh răng vừa dùng đuôi mắt liếc nhìn Lục Thành, thấy anh đang nói chuyện với mấy người nhà họ Ôn, cũng không có ý định bắt chuyện với mình, trong lòng càng thêm tức giận!
Tên đàn ông thối tha! Tính tình chẳng khác nào lúc làm tướng quân!
Buông mạnh chiếc cốc men sứ xuống, Ôn Ninh bước những bước nhỏ đến trước mặt Lục Thành, dưới ánh mắt khó hiểu của anh, cô nắm lấy tay anh.
“Bỏ cái gì mà bỏ!” mẹ Ôn một lòng mong con gái cũng sớm sinh được một đứa con trai mập mạp, suy cho cùng năm xưa bà đã ép gả con gái cho con rể, trong lòng mẹ Ôn vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Chị dâu hai giờ đây đúng là người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, trước kia có chút không vừa mắt cô em chồng ham ăn lười làm, nhưng ngại mẹ chồng mạnh mẽ nên cũng có nỗi khổ tâm khó nói, bây giờ thì khác rồi!
Em chồng bị mẹ chồng nắm tay sờ bụng mình một cái, chị dâu hai cũng cười vui vẻ, đợi đến khi nồi trứng hấp chín, cô liền tranh thủ lúc chị dâu cả và chồng muốn bưng bát trứng hấp cho mình, liền lên tiếng gọi Ôn Ninh.
“Ninh Ninh, lại đây bưng bát trứng hấp cho chị.”
Nghe câu này Ôn Ninh cảm thấy có chút sai khiến, nhìn dáng vẻ của chị dâu hai, y như phu nhân ngày xưa oai phong lẫm liệt, lập tức hiểu được ý đồ của cô ấy: “Anh hai, anh mau bưng bát trứng hấp cho chị dâu đi.”
Không phải cô không thể bưng bát trứng hấp cho cô ấy, mà là biết rõ cô ấy cố ý ra oai nên không muốn để cô ấy được như ý, hơn nữa, anh hai còn đang đứng bên cạnh.
“Này, em gái, chị bảo em đi mà!” Chị dâu hai trừng mắt nhìn chồng mình một cái, ánh mắt ngăn cản hành động của anh ta.
"Chị dâu, con trong bụng chị có phải em mang đâu, sao lại sai bảo em đi?” Ôn Ninh cũng nhìn anh hai đang đứng bên cạnh cười ngây ngô vì sắp lên chức bố, cô lại cười ngọt ngào: “Hơn nữa, anh hai đang vui như vậy, đang muốn tự tay chăm sóc chị, em sao có thể giành với anh hai cơ hội thể hiện chứ.”
“Vẫn là em gái hiểu anh!” Ôn anh hai cười toe toét, để lộ hàm răng trắng bóng, nhìn vợ trừng mắt đến nỗi tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.
“Em...” Chị dâu hai không ngờ Ôn Ninh lại là kẻ cứng đầu cứng cổ như vậy, đành phải để chồng mình đi bưng bát trứng hấp.
“Em đang mang thai, sao lại giận dỗi với em gái chứ?” Ôn anh hai vui vẻ hầu hạ vợ ăn trứng hấp, “Nhanh ăn đi, trứng quý lắm, ăn bổ.”
Trứng gà quả thật là thứ tốt.
Chị dâu hai từng miếng từng miếng thưởng thức, trong lòng vẫn còn ấm ức, rõ ràng mình đang mang thai, là người có địa vị nhất trong nhà họ Ôn, vậy mà vẫn không sai bảo được em gái!
Ôn Ninh sống trong phủ nhiều năm, cũng là người từng trải qua những chuyện tranh giành đấu đá, chị dâu hai vừa mang thai đã muốn giở trò sai khiến mình làm việc, hôm nay mà đồng ý, mấy ngày sau nhất định sẽ có cả đống việc ập lên đầu, cô mới không ngốc như vậy.
Hôm sau, Ôn Ninh ngủ dậy từ sớm, vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy Lục Thành vừa chạy bộ từ ngoài về.
Tiết trời mùa thu se lạnh, Lục Thành chỉ mặc một chiếc áo thun màu xanh quân đội mỏng manh, lộ ra cánh tay rắn chắc đang tỏa ra hơi nóng.
Đôi mắt hạnh đẹp đẽ của Ôn Ninh lướt qua anh, sau đó lập tức dời tầm mắt, đi vào bếp rửa mặt, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho anh.
Chỉ là khi đi ngang qua anh, cô khẽ hừ một tiếng bằng giọng mũi.
Nhìn Ôn Ninh bỏ đi, dáng vẻ hờn dỗi đó của cô chẳng khác nào những đứa em trai, em gái nhỏ của anh.
Thật không biết cô nàng này bao nhiêu tuổi rồi nữa.
Chẳng qua là từ chối lời đề nghị mua dây buộc tóc và kẹp tóc cho cô khi vào thành phố thôi mà? Thế mà lại hờn dỗi như trẻ con vậy?
Vẻ mặt Lục Thành phức tạp, dù sao anh là một người đàn ông, không thể nào đến cung tiêu xã mua những thứ đồ như vậy được.
Ôn Ninh vừa đánh răng vừa dùng đuôi mắt liếc nhìn Lục Thành, thấy anh đang nói chuyện với mấy người nhà họ Ôn, cũng không có ý định bắt chuyện với mình, trong lòng càng thêm tức giận!
Tên đàn ông thối tha! Tính tình chẳng khác nào lúc làm tướng quân!
Buông mạnh chiếc cốc men sứ xuống, Ôn Ninh bước những bước nhỏ đến trước mặt Lục Thành, dưới ánh mắt khó hiểu của anh, cô nắm lấy tay anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất