Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh
Chương 25:
Lục Thành nằm trên đất, dần dần truyền đến tiếng hít thở đều đều.
"Lục đoàn trưởng."
"Lục đoàn trưởng."
"Lục Thành…"
Tiếng thì thầm như mèo con vang lên trong phòng, Ôn Ninh nghiêng người nhìn xuống giường, người đàn ông dường như đã ngủ say, không có chút phản ứng nào.
Khẽ cắn môi, Ôn Ninh rón rén xuống giường, đôi chân trần đặt trên mặt đất, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh ập đến.
"Lục Thành…" Ôn Ninh lại thử gọi một tiếng, thấy người đàn ông vẫn không có phản ứng, lúc này mới đè nén động tác, chậm rãi đến gần, ngồi xuống bên cạnh anh.
Lục Thành khi ngủ say không còn vẻ uy nghiêm như ban ngày, dưới ánh trăng, lông mày và đôi mắt dường như cũng trở nên dịu dàng hơn, chỉ có hàng lông mày hơi nhíu lại.
"Đại tướng quân." Ôn Ninh lẩm bẩm, nhìn khuôn mặt giống hệt Đại tướng quân của anh, ngay cả hàng lông mày nhíu lại khi nghỉ ngơi cũng giống nhau, suy đoán trong lòng càng thêm chắc chắn.
Chỉ còn một chút nữa…
Những ngón tay thon dài chậm rãi mơn man trên cổ áo người đàn ông, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng cởi cúc áo của Lục Thành.
Lục đoàn trưởng từ trước đến nay tác phong ngay thẳng, ngay cả khuy cài áo cũng cài lên tận cổ, lúc nào cũng ra dáng oai nghiêm bất khả xâm phạm.
Thế mà giờ phút này, Ôn Ninh lại lén lút làm chuyện xấu, cởi khuy áo của anh đang ngủ say, một cái, hai cái, ba cái, ánh mắt Ôn Ninh dời xuống vết sẹo trên vai trái anh lộ ra, định bụng quan sát kỹ một chút thì, một trận đau đớn ập tới!
"A..." Cổ tay Ôn Ninh bị người ta nắm chặt, lần này lực đạo mạnh hơn mấy ngày trước ở nhà chính nhiều, làn da vốn trắng nõn của cô lập tức đỏ ửng, kèm theo cơn đau buốt khiến cô không kìm được kêu lên, "Anh làm em đau!"
"Cô đang làm gì vậy?" Lục Thành vốn đã nghi ngờ cô con gái nhà họ Ôn, cũng là người vợ trên danh nghĩa của mình, giờ thì hoàn toàn ngớ người.
Ban đầu còn nghĩ hay là người này bị ai xúi giục, tối nay định ra tay với mình để lấy bí mật gì, ai ngờ, người này lại dám thừa lúc mình ngủ mà cởi khuy áo!
Lúc đó, một mùi hương thơm ngát xộc vào mũi, thân thể mềm mại của Ôn Ninh đột nhiên áp sát, Lục đoàn trưởng thân thủ nhanh nhẹn lần đầu tiên ngây người, hương thơm thoang thoảng quanh chóp mũi càng khiến anh giật mình.
Chỉ trong giây lát, Lục Thành lập tức tỉnh lại.
Sống hai mươi sáu năm, chưa từng gặp ai dám cả gan với mình như vậy, đúng là nhất thời tức giận, anh liền nắm lấy tay Ôn Ninh, dùng sức một chút.
"Em làm gì à?" Ôn Ninh không hề tỏ ra lúng túng khi bị bắt quả tang, dù sao thì việc hai người đã kết hôn chính là lá bùa hộ mệnh tốt nhất của cô, "Em nhìn chồng mình không được à? Chẳng lẽ anh còn ngại ngùng?"
"Cô...em..." Lục Thành bật dậy, ba khuy áo bị cởi ra, lộ ra làn da màu lúa mạch và một góc sẹo.
Từ trước đến nay chỉ có Lục đoàn trưởng dạy dỗ binh lính, vậy mà bây giờ bản thân lại hết lần này đến lần khác bị một cô nhóc con chọc giận, người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén: "Em như vậy là làm hư hỏng kỷ cương!"
Ôn Ninh như nghe được chuyện cười gì đó, dưới ánh trăng bàng bạc nhoẻn miệng cười, đôi mắt dịu dàng như tranh vẽ: "Em xem chồng mình thì hư hỏng kỷ cương chỗ nào? Rõ ràng là anh quá cổ hủ! Em nghe nói anh bị thương, lo lắng cho anh không được à?"
Nói xong, liền cúi người xuống, hai tay không chút khách khí kéo áo Lục Thành sang hai bên, ánh mắt dán chặt vào vết sẹo trên vai trái anh.
Vết thương của Lục Thành bị thương mấy tháng trước đã lành, vết thương không lớn, sẹo cũng chỉ bằng hai ngón tay, hình dạng có vẻ là một đường thẳng đứng.
Ôn Ninh nhìn vết sẹo, nhớ đến chuyện đại tướng quân vì cứu mình mà bị quân địch ám toán bị thương, ngày nào Ôn Ninh cũng chạy đến phủ tướng quân, thề sống chết muốn chăm sóc cho anh, nhưng lại bị từ chối không ít lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất