Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh
Chương 26:
Mấy tháng sau, đại tướng quân nói rằng vết thương đã sớm khỏi hẳn, Ôn Ninh nhất quyết không tin, cả gan muốn xem thử, cuối cùng cũng là sau một hồi tranh cãi, trực tiếp động thủ mới được nhìn thấy vết sẹo trên vai trái đó.
Vị trí, kích thước và hình dạng đều giống hệt vết sẹo trên vai trái của Lục đoàn trưởng bây giờ.
"Ôn Ninh!" Lục Thành bị hành động táo bạo của cô vợ trước mặt làm cho kinh hãi, trong mắt cuồn cuộn sóng lớn.
Ngay cả vợ chồng chân chính cũng chưa chắc đã dám làm vậy, huống hồ lúc hai người kết hôn, Lục Thành đã nói rõ sẽ không chung chăn gối với cô, cùng lắm là vì ơn nghĩa với mẹ mà cho cô một danh phận, vậy mà người này lại dám lao vào xé áo mình?
Ở trong quân đội, Lục đoàn trưởng vốn nổi tiếng là người nghiêm khắc nhất cũng phải đen mặt.
"Em có biết em đang làm gì không? Trước khi kết hôn anh đã nói rõ với em rồi..."
"Không biết!" Ôn Ninh dời mắt khỏi vết sẹo nhìn lên mặt Lục Thành, nhưng trong mắt lại tràn đầy sự dịu dàng và yêu thương, cao giọng nói, "Em chỉ biết chúng ta đã kết hôn, anh là chồng em, em xem một chút thì đã sao?"
Nhìn bộ dạng cứng họng của Lục Thành, Ôn Ninh lại nhớ đến vị đại tướng quân năm đó, thực sự là anh.
Cho dù bây giờ anh không nhớ ra mình cũng không sao, hai người đã kết hôn rồi, sau này còn nhiều thời gian để ở bên nhau.
"Ngủ đi thôi, em buồn ngủ quá." Chuyện hệ trọng trong lòng đã được giải quyết, trong lòng Ôn Ninh càng thêm yên tâm, lúc này chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Lục Thành ngây người nhìn người phụ nữ coi như không có chuyện gì xảy ra lại nằm xuống giường, trong mắt đầy kinh ngạc.
Sao có thể có người như vậy!
Lần đầu tiên vị Lục đoàn trưởng tài ba, có thể huấn luyện hàng ngàn binh lính răm rắp nghe lời lại phải nếm trải cảm giác bó tay bất lực.
=
Hôm sau trời quang mây tạnh, Ôn Ninh và Lục Thành cũng chuẩn bị khởi hành.
Ánh nắng chan hòa phủ khắp triền núi, ngày nắng hiếm hoi chiếu rọi lên mái nhà họ Ôn.
Ôn Ninh mơ màng cảm nhận được ánh nắng vàng rực rỡ từ cửa sổ tràn vào, vừa mở mắt ra, trong phòng đã không còn ai.
Dấu vết trên mặt đất biến mất, như thể Lục Thành chưa từng đến đây.
Người đàn ông này thật cổ hủ, Ôn Ninh cong khóe miệng cười thầm trong lòng, nhưng cảm giác an tâm lại càng thêm rõ ràng.
Mình là Quận chúa, người lớn không chấp kẻ nhỏ, tạm thời không tính toán với anh nữa.
Hai người đi chuyến tàu tối bảy giờ, dự định ăn cơm trưa xong thì rời khỏi nhà họ Ôn.
Sáng sớm, mẹ Ôn đã chuẩn bị cho con gái bữa cơm trưa cuối cùng ở nhà, nghĩ đến việc không biết khi nào con gái mới được ăn món mình nấu nữa, bà chỉ biết thở dài ngao ngán.
Trong lòng Ôn Ninh cũng không nỡ, mẹ Ôn đối xử với cô như con gái ruột, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã khiến cô cảm nhận được tình cảm ấm áp: "Mẹ, mẹ đừng lo, con nhất định sẽ về thăm mẹ, mẹ cũng đến khu quân sự đó đi, dẫn theo mọi người trong nhà đến, kiểu gì cũng gặp được nhau mà."
Mẹ Ôn biết con gái khéo miệng dỗ dành, mỉm cười nói: "Mẹ lười đi lắm! Con cũng đừng có xúi giục Tiểu Lục về, nó là đoàn trưởng, bình thường công việc chắc chắn rất bận, con đừng có cản trở nó."
"Sao con lại cản trở anh ấy được chứ?" Ôn Ninh không đồng ý với những lời này, "Anh ấy cưới được con là phúc phận của anh ấy đấy."
Mẹ Ôn cười đến híp cả mắt: "... Con bé này, da mặt dày thật!"
Chị dâu hai thấy mẹ chồng con gái đang nói chuyện, liền xoa bụng đi tới đi lui, khiến mẹ Ôn lo lắng hỏi: "Mỹ Quyên, con sao vậy? Bụng khó chịu à?"
"Không có ạ, mẹ, con khỏe lắm." Chị dâu hai lại nhích thêm hai bước, chĩa bụng về phía em chồng, tiếp tục đi đến trong bếp, khiến Ôn Ninh không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất