Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh
Chương 30:
Con tàu xanh lục xình xịch chạy giữa núi rừng, chỉ dừng lại nghỉ ngơi chốc lát khi đến ga, mỗi toa đều chật kín người, ngoài ghế ngồi còn có rất nhiều người đứng.
Ôn Ninh nhìn dòng người đông đúc trong toa, cố gắng kìm nén vẻ mặt kinh ngạc, không thể để lộ sự yếu đuối. Cô ngồi ở vị trí gần cửa sổ, bên cạnh là Lục Thành cao lớn.
Người đàn ông mặc trên người bộ quân phục màu xanh ô liu đặc biệt nổi bật, mọi người xung quanh nhìn thấy đều phải nhìn thêm vài lần, trong ánh mắt ấy lộ ra vài phần sùng kính lấp lánh.
Ôn Ninh tò mò đánh giá, đột nhiên cảm thấy có chút tự hào, người đàn ông của cô quả thực ưu tú, không hổ là người mà Ôn Ninh cô đây để mắt tới.
Trước đây cô vốn chẳng để ý đến những công tử bột tay trói gà không chặt ở kinh thành, thề phải chọn một người chồng lợi hại nhất thiên hạ, bây giờ quay đầu nhìn Lục Thành với vẻ mặt nghiêm túc, đúng là tình cờ, được như ý nguyện.
“Trong xe lúc nào cũng đông như vậy sao?” Ôn Ninh nhỏ giọng hỏi anh.
“Xem ga sau có đỡ hơn không.”
“Hết nước nóng rồi.” Ôn Ninh lắc lắc chiếc bình nước quân dụng, lấy từ trên người đưa ra trước mặt anh, ý tứ rất rõ ràng.
Lục Thành nhìn người phụ nữ đang vô cùng đường hoàng, bất đắc dĩ thở dài trong lòng, nhận lấy bình nước chen chúc trong đám đông, trước khi đi lại không yên tâm về cô, quay đầu dặn dò một câu: “Ngồi yên ở đây.”
“Em biết rồi.” Ôn Ninh ngoan ngoãn gật đầu, lại có chút dịu dàng.
Trong toa xe người đông đúc hỗn tạp, cho dù là người có thân thủ như Lục Thành cũng phải tốn một phen công phu mới chen chúc đến chỗ lấy nước, nhận một bình nước nóng rồi quay trở về.
Khi đi đến toa xe của mình, anh lại nghe thấy giọng nói ngọt ngào như nước của Ôn Ninh vang lên.
“Anh nhà em cũng tốt với em lắm, thấy em khát nước liền đi lấy nước, em còn khuyên anh ấy thôi, người ta đông như vậy, phiền lắm.”
Bàn tay đang cầm bình nước khựng lại, Lục Thành kinh ngạc nhìn người phụ nữ trên ghế đang cười ngọt ngào, đúng là nói dối mà mặt không biến sắc.
Ôn Ninh mỉm cười với người phụ nữ đối diện, trong lời nói có chút bất mãn: “Vậy anh nhà em đúng là được việc đấy, không hổ là quân nhân, giác ngộ cao, biết thương vợ con.”
“Đúng vậy.” Ôn Ninh cười đáp, không hề xấu hổ chút nào, thấy Lục Thành đã trở về, vội vàng tranh công: “Vừa nãy cặp vợ chồng đối diện cứ khăng khăng khoe với em họ ân ái thế nào, mọi người đều khen anh chồng tốt, biết thương vợ, em nghĩ Lục đoàn trưởng nhà mình cũng không thể thua kém, anh có nghe thấy không, bây giờ mọi người đều khen anh đấy.”
Lục Thành mím môi mỏng, nghe mấy người xung quanh liên tục khen ngợi mình, toàn là những lời khen ngợi biết thương vợ con.
“Quân nhân đúng là khác biệt, hơn hẳn bao nhiêu gã đàn ông khác! Trên chiến trường thì đánh giặc, ở nhà thì đối xử tốt với vợ!”
"Ai nhìn vào cũng phải ghen tị! Chàng trai, cậu mà kết hôn sớm một chút là tôi phải mai mối con gái cho bằng được, hahaha."
Lục Thành lúc nào cũng nghiêm nghị, oai phong lẫm liệt, nào đã từng bị trêu chọc như vậy, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, bên cạnh, cô vợ nhỏ lại còn dương dương tự đắc, muốn anh khen ngợi.
Thật là...
Lục đoàn trưởng thở dài, cô con gái nhà họ Ôn đúng là khắc tinh của mình!
Ôn Ninh từ trước đến nay luôn bênh vực người mình, đặc biệt là người nhà, không thể nghe người ta chê bai người nhà mình được.
Trước kia khi còn là quận chúa, bất kể là phụ mẫu, người thân hay nô bộc bên cạnh, trong lòng cô đều là tốt nhất, huống chi, giờ đây Lục Thành đã là chồng của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất