Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh

Chương 32:

Trước Sau
Con tàu xình xịch lao vào màn đêm, trong toa xe dần vang lên tiếng ngáy ngủ và tiếng hít thở đều đều, mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, chỉ có Ôn Ninh ngồi ngủ mà thấy khó chịu.

 

Dựa vào cửa sổ thì cứ bị va đầu, dựa vào thành ghế ngủ thì không thoải mái, cô quay đầu nhìn Lục Thành đang nhắm mắt.

 

Người đàn ông dường như đã ngủ say, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng nhắm nghiền, sống mũi cao thẳng như dãy núi cheo leo, đôi môi mím chặt toát lên vẻ lạnh lùng.

 

Người này đẹp trai thì đẹp trai thật, chỉ là lời nói ra quá lạnh nhạt, lại còn hung dữ, Ôn Ninh thầm oán trách trong lòng, nhưng quay đầu lại nhìn chằm chằm vào bờ vai rộng của anh.

 

Thật sự là chiếc gối đầu tự nhiên.

 

Cựa quậy người một chút, Ôn Ninh liền dựa đầu vào, gối lên vai người đàn ông rồi nhắm mắt lại.

 

Ừm, cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút.

 

Trong màn đêm, Lục Thành đột ngột mở mắt ra khi cảm nhận được cảm giác xa lạ của ai đó đang dựa vào vai mình, anh vốn luôn cảnh giác, hơn nữa chưa bao giờ có ai dựa vào vai anh như vậy.

 

Người này thật là không khách sáo chút nào, xem mình là gối rồi.

 

Vừa định động vai gọi cô dậy, Lục Thành liếc mắt nhìn thấy khuôn mặt ngủ say dịu dàng của Ôn Ninh, yên tĩnh lạ thường, không còn vẻ nũng nịu và ồn ào như lúc tỉnh.



 

Lông mi dày và cong vút như một chiếc bàn chải nhỏ quét xuống, rõ ràng từng sợi.

 

Có lẽ cảm thấy chưa vừa ý, cô cựa quậy đầu, rúc vào người Lục Thành thêm một chút, tìm một tư thế thoải mái hơn rồi mới yên tâm ngủ thiếp đi.

 

Lục Thành thu hồi tầm mắt, trên vai phải có chút nặng nề, nắm chặt tay phải thành nắm đấm, cuối cùng vẫn không có động tĩnh gì, chỉ nhắm mắt lại.

 

Thôi, ngủ!

 

Ôn Ninh gối đầu lên vai Lục đoàn trưởng ngủ suốt hai đêm, rốt cuộc ba ngày sau cũng đến tỉnh L.

 

Vừa xuống xe, Ôn Ninh đã bị gió lạnh buốt giá tấn công, không nhịn được rụt cổ lại, lặng lẽ nấp sau lưng Lục Thành.

 

Bây giờ đã là trung tuần tháng mười, phía nam nhiệt độ vẫn dễ chịu, phía bắc đã gió lạnh thấu xương, huống chi nơi này còn là cực bắc.

 

Gió lạnh rít gào thổi vào má Ôn Ninh, như những lưỡi dao cứa vào mặt, cô vội vàng quấn chặt chiếc áo bông mỏng in hoa li ti trên người, rồi quấn thêm chiếc khăn choàng màu đen, giấu gần hết khuôn mặt vào trong.

 

“Nhanh lên nào, lạnh chết người ta rồi.”



 

Lục Thành lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này quấn mình như cái bánh chưng, bước chân đi nhanh hơn hẳn, ánh mắt khẽ sáng lên.

 

Bên ngoài ga tàu, tỉnh L có một chiếc xe Jeep màu xanh quân đội đang đỗ, người lính trên ghế lái nhìn thấy một màu xanh lá cây nổi bật trong đám đông, vội vàng xuống xe nghênh đón.

 

“Đoàn trưởng!” Tiểu Lưu chào theo nghi thức quân đội, chủ động nhận lấy hành lý trong tay anh định bê lên xe, “Đoàn trưởng, anh về nhà một chuyến mà mang nhiều đồ thế này ạ?”

 

Vừa dứt lời, Tiểu Lưu đột nhiên phát hiện ra bên cạnh đoàn trưởng nhà mình còn có một người.

 

Lục Thành cao một mét tám mươi tám, dáng người cao lớn, lại càng làm nổi bật thân hình mảnh mai, yêu kiều động lòng người của cô gái bên cạnh.

 

Cho dù mặc chiếc áo bông dày cộp màu xám tro cũng có thể nhìn ra được vóc dáng thon thả từ cổ tay nhỏ nhắn lộ ra kia.

 

Ôn Ninh từ trong khăn choàng ngẩng mặt lên, biết người lính trước mặt là cấp dưới của Lục Thành, lập tức cảm thấy thân thiết: “Đồng chí, chào anh, tôi là vợ của Lục đoàn trưởng đây.”

 

Mí mắt Tiểu Lưu giật giật, vợ! Đoàn trưởng vậy mà đã kết hôn rồi sao?

Lại nhìn kỹ khuôn mặt vợ của Lục đoàn trưởng, xinh đẹp như đang phát sáng!

 

“Chị… Chị dâu (quân tẩu) chào chị!” Tiểu Lưu ấp úng chào hỏi, nhưng nhìn cô gái này còn trẻ như vậy, cậu gọi tiếng chị dâu này mà trong lòng có chút chột dạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau