Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh
Chương 34:
Trong nháy mắt đã hiểu được ánh mắt của cô, Lục Thành thở dài trong lòng, bước nhanh về phía bên trái bẻ một cành cây, sau đó nhanh chóng loại bỏ cành lá, đưa cành cây to bằng cổ tay cho cô, dẫn cô theo quả thật phiền phức.
Ôn Ninh đưa tay nhận lấy, trên mặt lúc này mới lộ ra nụ cười, chống cành cây xuống đất, chậm rãi bước đi. Cô cũng biết, bây giờ có đồng chí Lưu ở đây, người cổ hủ cứng nhắc như Lục Thành nhất định sẽ không cho phép cô kéo áo anh.
Chỉ là đồng chí Lưu ở bên cạnh cảm thấy mình không nên xuất hiện ở đây, trong lòng lại âm thầm kinh ngạc, đoàn trưởng thật sự rất cưng chiều vợ! Bình thường vị Diêm Vương sống này đối xử với ai ân cần như vậy chứ? Vợ đoàn trưởng còn chưa nói gì, đoàn trưởng đã đi bẻ cành cây rồi.
Thảo nào đến giờ mình vẫn chưa có đối tượng, thì ra là do nhãn lực kém thật!
Tiểu Lưu chìm vào trầm tư.
Vượt qua những dãy núi trùng điệp, cuối cùng cổng doanh trại 326 cũng hiện ra trước mắt. Trước cổng có một đồng chí mặc quân phục màu xanh ô liu đang đứng gác, nhìn thấy đoàn trưởng Lục Thành bèn giơ tay chào.
Ôn Ninh tò mò nhìn ngắm, một đường đi theo Lục Thành, liên tục đưa mắt quan sát xung quanh, đâu đâu cũng là những trải nghiệm mới lạ.
Quân khu 236 đóng quân ở phía Tây Bắc tỉnh L, được xây dựng dựa lưng vào núi, mặt hướng ra sông. Quân khu có tổng cộng mấy nghìn đồng chí, thao trường và tòa nhà văn phòng san sát nhau, khu nhà ở gia quyến được xây dựng ở phía Đông Nam.
Những ngôi nhà gạch ngói xanh thấp tầng san sát nhau, được xây dựng xen kẽ, không đến mức quá chật chội.
Những ngôi nhà trong khu gia quyến đều được xây bằng gạch đất sét, tuy tốt hơn so với tường đất ở quê, nhưng nhìn chung cũng chẳng khấm khá hơn là bao. Chỉ là bên ngoài khu gia quyến có trạm lương thực, trạm rau củ, cung tiêu xã và cửa hàng thực phẩm phụ, chỉ riêng điểm này đã tốt hơn ở làng rất nhiều.
Lục Thành vốn ở ký túc xá dành cho người độc thân, sau khi kết hôn vào năm ngoái cũng không xin phân nhà, hơn nữa lúc kết hôn lại chẳng mấy vui vẻ gì, trong quân khu cũng chẳng mấy ai biết anh đã kết hôn.
Sau đó, sư đoàn trưởng bảo anh sớm đón vợ con lên ở cùng, sau đó sư đoàn trưởng "vung tay" phân cho anh một căn nhà, thế là mới có chuyện ngày hôm nay.
Lục Thành tuổi trẻ tài cao đã là đoàn trưởng, có thể nói là tiền đồ vô lượng, chưa kể tướng mạo đường đường, cao lớn đẹp trai, trong quân khu có không ít nữ quân nhân trong đoàn văn công và y tá của bệnh viện quân khu đều để ý đến anh.
Cho dù cách đây không lâu Lục Thành được phân nhà, đến mức tin anh kết hôn cũng không ai tin, mọi người đều cho rằng đó chỉ là cái cớ, vẫn coi Lục Thành như "miếng bánh ngon".
Sư đoàn trưởng nào muốn chuyện bé xé ra to, vả lại cấp dưới có gia đình ổn định thì mới có thể yên tâm bảo vệ đất nước, nếu không thì ngày ngày mấy vị lãnh đạo già như bọn họ phải bận tâm đến chuyện hôn nhân của đám thanh niên đến tuổi lập gia đình sao?
Đúng là số phải lo toan mà!
Căn nhà được phân cho Lục Thành nằm ở phía Nam khu gia quyến, là một căn nhà ngang vuông vắn, xung quanh là bức tường thấp bằng gạch xanh, bước vào cửa là khoảng sân rộng rãi, trong sân trống trơn, chẳng có gì, chỉ có điều khá sạch sẽ.
Căn nhà được chia làm ba phần, nhà chính và ba phòng ngủ được phân bố ở giữa, hai bên trái phải xây riêng nhà vệ sinh và nhà bếp, nhìn chung cũng khá đầy đủ.
Chỉ là hiện tại trong nhà chỉ có một chiếc bàn vuông và ba chiếc giường, còn lại không có bất kỳ đồ đạc gì khác, trông lạnh lẽo và trống trải.
Tiểu Lưu đặt hành lý xuống định chuồn lẹ, trước khi đi còn không quên bỏ lại một câu của sư đoàn trưởng: "Đoàn trưởng, sư đoàn trưởng Chu nói anh đưa chị dâu về chắc chắn phải sửa sang nhà cửa, mua sắm đồ đạc gì đó, cho anh nghỉ thêm hai ngày, dù sao dạo này trời lạnh, trong đoàn cũng không có việc gì gấp, không cần phải vội vàng quay lại đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất