Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh
Chương 35:
Nói xong, người đã chạy biến đi mất, nhất quyết không ở lại đây làm "kỳ đà cản mũi".
Ôn Ninh nhìn căn nhà ngang rộng rãi sạch sẽ, tuy vẫn còn trống trải, nhưng nghĩ đến đây là nhà của mình và người giống Đại tướng quân kia thì trong lòng cũng có chút vui mừng.
"Trong nhà đúng là không có gì thật." Ôn Ninh nhìn Lục Thành đặt hai hành lý xuống, đứng bên cạnh hơi nghiêng đầu nhìn anh: "Chúng ta phải mua chút đồ đạc mới được, mẹ em có chuẩn bị cho mấy cái nồi niêu xoong chảo, chậu thau men, còn tủ quần áo, bàn ghế thì chúng ta phải tự mua thôi."
Lục Thành đặt hành lý xuống, đứng dậy thì nhìn thấy đôi mắt Ôn Ninh ánh lên tia sáng lấp lánh, tràn đầy hy vọng và mong chờ về tương lai.
"Đồ đạc thì đã có người đóng rồi, anh đã nhờ thợ cả trong quân khu lo liệu rồi." Lục Thành đã nhờ người ta trước khi nghỉ phép, "Còn gì cần mua thì ra cung tiêu xã là có."
"Được đấy!" Ôn Ninh đã nghe đến tên cung tiêu xã từ lâu, nhưng trong đội sản xuất không có, chỉ có ở Hồng Nguyên có hai cái cung tiêu xã, cô chưa từng có cơ hội đến đó xem, "Chúng ta ăn cơm xong thì đi xem thử."
Xuống xe lửa rồi vội vàng đến quân khu, Ôn Ninh thật sự rất đói.
"Đi nhà ăn..." Lục Thành buột miệng nói ra câu đi nhà ăn, nhưng nghĩ đến việc người này có thể sẽ làm ra chuyện gì đó bất ngờ, anh lập tức đổi giọng, "Để anh đi lấy cơm về, em ở đây chờ."
Lấy bó củi mà nhà hàng xóm mang sang nhóm lửa, Lục Thành đun một nồi nước nóng rồi mới chuẩn bị xuất phát.
“Được ạ.” Ôn Ninh thật ra cũng muốn đi cùng để mở mang tầm mắt, nhưng hôm nay đã đi bộ quá nhiều, chân tay rã rời, cô ngoan ngoãn ngồi xuống ghế gỗ, vừa nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân vừa đáp, “Vậy anh mau về nhé, nhớ mua thịt, thịt kho tàu với thịt kho ngũ hoa ăn trên tàu hỏa thì đừng mua nữa, đổi khẩu vị khác đi…”
Nghe giọng nói nhỏ nhẹ phía sau đưa ra yêu cầu, mắt Lục Thành giật giật, đúng là còn khó chiều hơn cả lão tổ tông.
Cầm bốn hộp cơm nhôm đi ra nhà ăn quân khu, trên đường đi Lục Thành gặp không ít quân nhân và người nhà của họ.
Lúc này đã quá giờ cơm trưa, mọi người đang rảnh rỗi tụ tập bên ngoài nói chuyện phiếm cho tiêu cơm.
Nơi nào đông người thì nơi đó nhiều chuyện phiếm, tin tức Lục Thành đưa một người phụ nữ về quân đội đã lan truyền khắp nơi, dấy lên những làn sóng xôn xao trong đại viện gia thuộc.
“Nghe nói gì chưa, Lục đoàn trưởng thật sự kết hôn rồi đấy!”
“Thật sao? Tôi còn tưởng anh ấy nói đùa thôi chứ, sao lại thật sự kết hôn rồi?”
“Ôi chao, tôi tận mắt nhìn thấy rồi, cô gái đi cùng xinh đẹp lắm, trông rất là thanh tú, khuôn mặt còn nhỏ hơn cả bàn tay tôi, chỉ là trông có vẻ hơi tiểu thư, đi vài bước đã không nhấc nổi chân nữa.”
“Xinh đẹp hơn cả nữ quân nhân của đoàn văn công á? Tôi không tin!”
“Đúng rồi, vừa nãy Tưởng Dung nói vợ của Lục đoàn trưởng là đồng hương của cô ấy, hình như người không ra gì, sao Lục đoàn trưởng không chịu sáng mắt ra mà chọn vợ thế?”
“Ê ê, Lục đoàn trưởng đến rồi…”
Các chị em quân nhân đang ngồi túm tụm dựa vào gốc cây ven đường nói chuyện phiếm, nhìn thấy Lục Thành đi qua thì lập tức im bặt, cười tươi trêu chọc chàng trai được săn đón nhất đại viện này.
“Lục đoàn trưởng, đi đâu vậy? Đây là đi lấy cơm cho vợ sao?”
“Ôi chao, Lục đoàn trưởng đúng là người biết thương vợ.”
Quân tẩu không có việc làm, trước và sau bữa cơm thích nhất là bàn tán chuyện thiên hạ, đặc biệt thích trêu chọc những cặp đôi mới yêu nhau hoặc mới cưới.
Cho dù Lục Thành luôn nghiêm nghị, thì việc anh vừa mới dẫn vợ đến đây cũng khiến các chị em gạt bỏ sự lạnh lùng trên người anh.
Lục Thành gật đầu chào hỏi mọi người, sau đó vẫn lạnh lùng rời đi.
Kết hôn thật phiền phức, đưa vợ đến quân đội càng phiền phức hơn.
Anh đúng là tự chuốc lấy phiền phức.
Lục Thành chỉ ra ngoài một lát để lấy cơm, không ngờ rằng, Ôn Ninh vừa mới đến đại viện gia thuộc đã phát hiện có người lén lút trước cửa nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất