Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh

Chương 47: A

Trước Sau
Con gái chính ủy Hoàng vừa ăn vừa len lén đưa mắt quan sát Ôn Ninh. Trong lòng thầm nghĩ, người này không giống như cô bạn thân Lục Khang Vân nói chút nào.

“Nguyệt Hà, nhìn chị Ôn Ninh của con kìa, ăn uống trông mới đẹp làm sao! Học hỏi người ta đi.” Chị La có con gái, thấy dáng vẻ cử chỉ của Ôn Ninh liền ước gì con gái mình cũng được như thế.

Hoàng Nguyệt Hà ngẩng đầu lên nhìn, chị dâu của Lục Khang Vân ăn uống quả thật rất đẹp mắt, dùng từ gì để diễn tả nhỉ, đúng là mãn nhãn, “Con biết rồi ạ.”

Ôn Ninh nhìn con gái chị La, mới mười hai tuổi, bằng tuổi em chồng của cô, nghĩ vậy trong lòng lại dâng lên một nỗi buồn man mác.

Ăn cơm xong, Ôn Ninh bụng tròn vo cùng Lục Thành ra về, trời đã tối, trong màn đêm u ám chỉ còn nghe thấy tiếng gió xào xạc thổi qua những tán lá úa vàng lay động.

“Anh Lục, mai mình ra huyện có được không? Em nghe mấy chị dâu nói trong huyện có cửa hàng bách hóa, bán rất nhiều đồ.”

Lục Thành lần đầu tiên biết vợ mình lại lắm chuyện đến vậy, mới có một ngày, ăn cơm tối xong đã không yên phận.

“Đến cửa hàng bách hóa làm gì? Hôm nay ở cung tiêu xã không phải mua rất nhiều đồ rồi sao?”

“Anh Lục, em nghe nói cửa hàng bách hóa có kem dưỡng da! Phụ nữ dùng để bôi mặt rất tốt, lại còn thơm nữa.” Ôn Ninh không nhịn được than thở với annh chồng thô kệch, từ khi xuyên không đến đây cô chịu khổ nhiều lắm rồi, trên đời này không ai khổ bằng cô, “Em phải mua một hộp, anh xem mặt em khô ráp thế này, sắp nứt nẻ đến nơi rồi.”

Sợ Lục Thành không tin, Ôn Ninh nhón chân đưa má phải về phía Lục Thành, tay phải còn xoa xoa lên làn da mịn màng trắng nõn, như muốn cho anh xem mặt cô đã tệ hại đến mức nào.

Lục Thành định mắng cô một trận nhưng lại nuốt ngược vào trong, ánh mắt nhìn theo bàn tay ngọc ngà của Ôn Ninh dừng lại trên gò má trắng như tuyết, mịn màng nõn nà, nào có chút khô ráp nào.



"Anh thấy không? Mặt em hơi đau, có phải bị gió thổi đỏ lên rồi không~" Thấy anh cứ im lặng, Ôn Ninh lại nhích người về phía anh. Ai ngờ đâu, Lục đoàn trưởng lại lùi lại một bước.

Lục Thành nghiêm mặt quát: "Đủ rồi, em đứng đàng hoàng lại cho anh! Cái thứ thuốc mỡ gì đó, tự đi mà mua."

……

Sáng sớm, Lục Thành chạy bộ bên ngoài về nhà hấp bánh bao và nấu cháo. Sau khi ăn xong, Ôn Ninh vừa vuốt mái tóc tết bím đuôi sam xinh đẹp vừa đi vào nhà: "Anh mau rửa bát dọn dẹp đi, em bôi chút mỡ trăn lên mặt, chúng ta ra ngoài sớm một chút."

Cô năm xưa được phủ Trấn quốc công mời cả học sĩ Hàn Lâm Viện đến dạy học, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, chữ viết cũng rất đẹp.

Nhưng đến đây rồi cô mới ngớ người ra, mọi người không dùng bút lông viết chữ là mấy, mà dùng một loại bút cô chưa từng thấy bao giờ, ngòi bút cứng đơ, khác hẳn với bút lông mềm mại, nghe nói gọi là bút máy.

Cũng may là cô có hơn mười năm cơ bản luyện chữ, cầm bút máy viết cũng tạm được, chỉ là vì không quen nên nét chữ viết ra không vừa mắt cô cho lắm.

Ôn Ninh chê bai nhìn nét chữ trên giấy, nếu là ở thời đại của cô, chắc chắn sẽ bị phu quân mắng cho một trận.

"Chữ em viết đẹp đấy chứ." Lục Thành ôm chăn gối vào đặt lên lò sưởi ở nhà đông, quay người định nói chuyện với Ôn Ninh thì liếc mắt nhìn thấy nét chữ của cô.

Còn đẹp hơn chữ của nhiều học sinh cấp ba trong thành phố.

Ôn Ninh nhìn kỹ nét chữ của mình, quay người lại nhìn Lục Thành với vẻ mặt khó tả, thầm nghĩ yêu cầu của anh thật sự là thấp, rõ ràng chữ cô viết xấu như vậy, còn chưa bằng một nửa trình độ thực sự của mình, thế mà anh lại khen đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau