Xuyên Đến Thập Niên 70: Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài
Chương 46: Tiệm Cơm Quốc Doanh
Tiền Lai Lai không nhịn được trào phúng: “Cô mới đến mấy ngày, đã học được tinh túy của thím Quế Hoa rồi? Tư thế vỗ ngực vừa rồi đúng là giống hệt!”
“Tiền Lai Lai!” Diệc Thanh Thanh làm bộ muốn gãi ngứa cô ấy.
Tiền Lai Lai vội vàng xin tha: “Tôi sai rồi…”
Lúc này vừa vặn tới tiệm cơm, trong Tiệm Cơm Quốc Doanh có không ít người, đứng bên ngoài cửa sổ xếp hàng lấy số.
Bên cửa sổ treo một một bảng đen nhỏ.
Phía trên viết những món ăn cung ứng trong bữa trưa.
Có thịt kho tàu thường thấy nhất ở niên đại này, còn có mì sợi, bánh có nhân, sủi cảo, màn thầu và rau xào.
“Lấy một phần thịt kho tàu, lại gọi thêm rau nhé?” Tiền Lai Lai đề nghị, xem như chiêu đãi đắt nhất xa xỉ nhất.
Diệc Thanh Thanh lắc đầu, cô không phải thật sự muốn ăn miễn phí, tiền giấy của Tiền Lai Lai cũng không dư dả, muốn ăn thịt kho tàu tự cô về nấu cũng được, sở trường của đầu bếp Chu là món này mà.
“Không có lời, chút thịt kho tàu này còn gọi thêm món rau, không chỉ cần tiền còn cần phiếu. Vẫn là sủi cảo nhân thịt có lời hơn, không cần phiếu, hai hào một lạng, hai chúng ta bốn lạng sủi cảo là có thể ăn no, còn không cần gọi thêm rau.”
Tiền Lai Lai nhìn cô một cái: “Cô đừng tiết kiệm tiền thay tôi.”
“Tôi mua thịt, tự mình về nhà nấu không thơm sao? Đâu cần phí tiền? Tôi chưa từng được ăn sủi cảo phương bắc, nên muốn thử món này.” Diệc Thanh Thanh nói: “Cô mau đi xếp hàng đi, hôm nay cô mời, phụ trách cho tôi ăn no, lát nữa tôi phụ trách chở cô về!”
Cô đẩy Tiền Lai Lai đi xếp hàng, mình thì lượn tới cửa bếp ở phía sau.
[Phát hiện điểm đánh dấu ở sau bếp Tiệm Cơm Quốc Doanh huyện Thiết Lĩnh, có tiêu hao 5 điểm đánh dấu đánh dấu hay không?]
Ôi trời ơi!
Diệc Thanh Thanh đi bước một trở về ngồi xuống bàn trống ngay sát cửa, xe đạp mới tinh của cô đỗ ở đó.
Điểm đánh dấu nhiều điểm lại là sau bếp, có lẽ là liên quan tới kỹ năng trù nghệ!
5 điểm đánh dấu, như vậy cấp bậc trù nghệ rất cao?
Cô nghĩ một lát, hơi cúi người vỗ bả vai thím bàn sau, đưa cho bà ấy mấy viên kẹo trái cây nói:
“Thím à, mời thím ăn kẹo, cháu nhìn thím có lẽ là người địa phương đúng không ạ? Cháu hỏi thăm thím chút chuyện, cháu thấy tiệm cơm này rất đông, có phải tay nghề của đầu bếp rất tốt hay không?”
Thím này đã sớm chú ý tới cô gái cõng sọt đầy thứ tốt, còn đẩy xe đạp mới tinh, nghe cô hỏi chuyện còn tặng kẹo, đương nhiên biết gì nói hết không giấu giếm chút gì:
“Cháu là thanh niên trí thức xuống nông thôn đúng không, đầu bếp của Tiệm Cơm Quốc Doanh này có tay nghề tổ truyền, rất có địa vị, xào rau còn ăn ngon hơn người khác nhiều.”
Tiền Lai Lai cầm số trở về, hỏi cô đang nói gì với người ta thế.
“Tôi nghe nói đồ ăn ở đây rất ngon, hỏi thăm một chút tay nghề của đầu bếp ở đây đặc biệt tốt, chúng ta có lộc ăn rồi.” Diệc Thanh Thanh nói.
“Hả? Các cô cũng ở đây à?” Trịnh Hiểu Long và Trần Chí Hòa tiến vào Tiệm Cơm Quốc Doanh thì thấy hai bọn họ: “Hai cô gặp Mộng Tuyết không?”
Diệc Thanh Thanh và Tiền Lai Lai cùng lắc đầu: “Chúng tôi đi dạo con phố này, không gặp cô ấy.”
Trên mặt Trịnh Hiểu Long là thất vọng kẻ ngốc đều nhìn ra được.
“Có khả năng cô ấy đến nhà thân thích ăn cơm.” Tiền Lai Lai nói.
Nhà thân thích ư?
Diệc Thanh Thanh đánh giá có lẽ lúc này cô ấy đang ở chợ đen kiếm tiền.
Cô chống cằm, làm bộ nhìn chằm chằm cái bàn phát ngốc, lật xem nội dung trong sách.
Quả nhiên, nội dung mới nhất là miêu tả nữ chính kiếm tiền.
Nói Lý Mộng Tuyết tìm trong huyện thành mấy tiếng, mới phát hiện chợ đen ở rừng cây nhỏ ngoài xưởng sắt thép.
Sau đó cô ấy tìm chỗ không có ai, tiến vào không gian hóa trang cho mình, thay quần áo, thay hình đổi dạng sau đó cõng mấy cân lê, mấy túi lương thực còn có ít trứng gà tiến vào chợ đen.
Lo lắng đề phòng bán đồ xong, kiếm lời mấy chục tệ lại bị người của chợ đen theo dõi.
Cô ấy dựa vào không gian tránh thoát đám người theo dõi, lại thay quần áo mang theo mấy thứ khác, lại đi vào bán lần nữa.
“Tiền Lai Lai!” Diệc Thanh Thanh làm bộ muốn gãi ngứa cô ấy.
Tiền Lai Lai vội vàng xin tha: “Tôi sai rồi…”
Lúc này vừa vặn tới tiệm cơm, trong Tiệm Cơm Quốc Doanh có không ít người, đứng bên ngoài cửa sổ xếp hàng lấy số.
Bên cửa sổ treo một một bảng đen nhỏ.
Phía trên viết những món ăn cung ứng trong bữa trưa.
Có thịt kho tàu thường thấy nhất ở niên đại này, còn có mì sợi, bánh có nhân, sủi cảo, màn thầu và rau xào.
“Lấy một phần thịt kho tàu, lại gọi thêm rau nhé?” Tiền Lai Lai đề nghị, xem như chiêu đãi đắt nhất xa xỉ nhất.
Diệc Thanh Thanh lắc đầu, cô không phải thật sự muốn ăn miễn phí, tiền giấy của Tiền Lai Lai cũng không dư dả, muốn ăn thịt kho tàu tự cô về nấu cũng được, sở trường của đầu bếp Chu là món này mà.
“Không có lời, chút thịt kho tàu này còn gọi thêm món rau, không chỉ cần tiền còn cần phiếu. Vẫn là sủi cảo nhân thịt có lời hơn, không cần phiếu, hai hào một lạng, hai chúng ta bốn lạng sủi cảo là có thể ăn no, còn không cần gọi thêm rau.”
Tiền Lai Lai nhìn cô một cái: “Cô đừng tiết kiệm tiền thay tôi.”
“Tôi mua thịt, tự mình về nhà nấu không thơm sao? Đâu cần phí tiền? Tôi chưa từng được ăn sủi cảo phương bắc, nên muốn thử món này.” Diệc Thanh Thanh nói: “Cô mau đi xếp hàng đi, hôm nay cô mời, phụ trách cho tôi ăn no, lát nữa tôi phụ trách chở cô về!”
Cô đẩy Tiền Lai Lai đi xếp hàng, mình thì lượn tới cửa bếp ở phía sau.
[Phát hiện điểm đánh dấu ở sau bếp Tiệm Cơm Quốc Doanh huyện Thiết Lĩnh, có tiêu hao 5 điểm đánh dấu đánh dấu hay không?]
Ôi trời ơi!
Diệc Thanh Thanh đi bước một trở về ngồi xuống bàn trống ngay sát cửa, xe đạp mới tinh của cô đỗ ở đó.
Điểm đánh dấu nhiều điểm lại là sau bếp, có lẽ là liên quan tới kỹ năng trù nghệ!
5 điểm đánh dấu, như vậy cấp bậc trù nghệ rất cao?
Cô nghĩ một lát, hơi cúi người vỗ bả vai thím bàn sau, đưa cho bà ấy mấy viên kẹo trái cây nói:
“Thím à, mời thím ăn kẹo, cháu nhìn thím có lẽ là người địa phương đúng không ạ? Cháu hỏi thăm thím chút chuyện, cháu thấy tiệm cơm này rất đông, có phải tay nghề của đầu bếp rất tốt hay không?”
Thím này đã sớm chú ý tới cô gái cõng sọt đầy thứ tốt, còn đẩy xe đạp mới tinh, nghe cô hỏi chuyện còn tặng kẹo, đương nhiên biết gì nói hết không giấu giếm chút gì:
“Cháu là thanh niên trí thức xuống nông thôn đúng không, đầu bếp của Tiệm Cơm Quốc Doanh này có tay nghề tổ truyền, rất có địa vị, xào rau còn ăn ngon hơn người khác nhiều.”
Tiền Lai Lai cầm số trở về, hỏi cô đang nói gì với người ta thế.
“Tôi nghe nói đồ ăn ở đây rất ngon, hỏi thăm một chút tay nghề của đầu bếp ở đây đặc biệt tốt, chúng ta có lộc ăn rồi.” Diệc Thanh Thanh nói.
“Hả? Các cô cũng ở đây à?” Trịnh Hiểu Long và Trần Chí Hòa tiến vào Tiệm Cơm Quốc Doanh thì thấy hai bọn họ: “Hai cô gặp Mộng Tuyết không?”
Diệc Thanh Thanh và Tiền Lai Lai cùng lắc đầu: “Chúng tôi đi dạo con phố này, không gặp cô ấy.”
Trên mặt Trịnh Hiểu Long là thất vọng kẻ ngốc đều nhìn ra được.
“Có khả năng cô ấy đến nhà thân thích ăn cơm.” Tiền Lai Lai nói.
Nhà thân thích ư?
Diệc Thanh Thanh đánh giá có lẽ lúc này cô ấy đang ở chợ đen kiếm tiền.
Cô chống cằm, làm bộ nhìn chằm chằm cái bàn phát ngốc, lật xem nội dung trong sách.
Quả nhiên, nội dung mới nhất là miêu tả nữ chính kiếm tiền.
Nói Lý Mộng Tuyết tìm trong huyện thành mấy tiếng, mới phát hiện chợ đen ở rừng cây nhỏ ngoài xưởng sắt thép.
Sau đó cô ấy tìm chỗ không có ai, tiến vào không gian hóa trang cho mình, thay quần áo, thay hình đổi dạng sau đó cõng mấy cân lê, mấy túi lương thực còn có ít trứng gà tiến vào chợ đen.
Lo lắng đề phòng bán đồ xong, kiếm lời mấy chục tệ lại bị người của chợ đen theo dõi.
Cô ấy dựa vào không gian tránh thoát đám người theo dõi, lại thay quần áo mang theo mấy thứ khác, lại đi vào bán lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất