Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 19:
Hòa Sinh và Hoà Linh còn nhỏ, Phương Tri Ý trông có vẻ yếu đuối, một người phụ nữ như bà đi ra ngoài làm sao dám gây chuyện?
Vì vậy, trên lối đi, một nam một nữ nhìn chằm chằm họ một lúc lâu, phát hiện bên cạnh mấy người này vẫn không có đàn ông nào đến, khí chất không tầm thường, bình giữ nhiệt trên bàn còn mới tinh, ước chừng trong cái túi kia còn có đồ tốt, hai người nhìn nhau rồi bắt đầu đi về phía này, người phụ nữ còn giả vờ đỡ bụng mình một chút cho chân thực.
Người đàn ông đi đến trước nhìn một cái, sau đó mới nhìn người phụ nữ gật đầu ra hiệu, người phụ nữ mới xách theo túi to túi nhỏ chen vào, trước tiên nhìn trái nhìn phải rồi mới khóa chặt tầm mắt vào Lưu Tuệ Trân, sau đó lại nói với Lưu Tuệ Trân: “Em gái, nhường cho chị ngồi một chút được không, em xem chị còn đang mang thai, tàu còn phải đi cả ngày lẫn đêm, có hơi đứng không vững."
Lưu Tuệ Trân đã từng gặp chiêu này, lúc đầu là nói lời hay ý đẹp để ngồi một lúc, một lúc sau sẽ có mấy người quen biết đến, nói chuyện gia đình với mình, nói mình số khổ, khiến bạn sinh lòng thương cảm, đến tối bọn họ sẽ che chở cho nhau lấy trộm đồ của mình.
Vì vậy bà không muốn, nhưng dưới ánh mắt của mọi người lại nhìn thấy người phụ nữ đang mang bụng bầu nhất thời không biết từ chối như thế nào.
Người đàn ông nhận ra bà không mấy tình nguyện lại chen vào đỡ người phụ nữ tiếp tục nói: “Cô gì ơi, làm ơn giúp đỡ chúng tôi đi, nếu không tôi sẽ đưa cô ba tệ, chúng tôi là người nhà quê, vốn dĩ đến thành phố thăm họ hàng, thực sự không mua được vé ngồi, đều là phụ nữ biết nỗi khổ khi mang thai, làm ơn cho vợ tôi chen vào ngồi một lúc được không? Tôi thấy cô gái nhà cô cũng không chiếm chỗ.”
Người đàn ông tỏ vẻ thật thà chất phác, khi nói chuyện giọng điệu rất khiêm nhường, trông không giống kẻ xấu chút nào, nếu Phương Tri Ý không chú ý thấy trong hành lý anh ta đeo trên lưng có giấu một con dao.
Đôi khi tỏ ra yếu đuối sẽ luôn khiến người ta sinh lòng thương cảm, có người bên cạnh bắt đầu lên tiếng: “Ôi cô ơi, cô xem chỗ của cô rộng rãi nhất, giúp đỡ một chút đi.”
“Đúng vậy, người khác còn cho ba trẹ.”
Khi Lưu Tuệ Trân đang khó xử thì Phương Tri Ý lên tiếng: “Chú, thím, không phải chúng cháu không muốn nhường, dì cháu cũng đang mang thai em gái, trước khi ra khỏi nhà chú cháu đã dặn đi dặn lại cháu phải chăm sóc tốt cho dì, nếu cháu để dì bị làm sao thì phải làm sao? Thực ra em trai em gái cháu đều không cần mua vé, nhưng sợ chúng chen vào dì nên chú cháu đều mua vé cho chúng.”
Nói xong còn xoa xoa ngực, vẻ bệnh tật yếu đuối càng rõ ràng hơn, hoàn toàn là dáng vẻ cả nhà chúng cháu đều yếu đuối như vậy, người thì ốm, người thì mang thai, sao các người còn có thể nỡ lòng chen vào chỗ của người khác các người còn có lương tâm không?
Vì vậy, trên lối đi, một nam một nữ nhìn chằm chằm họ một lúc lâu, phát hiện bên cạnh mấy người này vẫn không có đàn ông nào đến, khí chất không tầm thường, bình giữ nhiệt trên bàn còn mới tinh, ước chừng trong cái túi kia còn có đồ tốt, hai người nhìn nhau rồi bắt đầu đi về phía này, người phụ nữ còn giả vờ đỡ bụng mình một chút cho chân thực.
Người đàn ông đi đến trước nhìn một cái, sau đó mới nhìn người phụ nữ gật đầu ra hiệu, người phụ nữ mới xách theo túi to túi nhỏ chen vào, trước tiên nhìn trái nhìn phải rồi mới khóa chặt tầm mắt vào Lưu Tuệ Trân, sau đó lại nói với Lưu Tuệ Trân: “Em gái, nhường cho chị ngồi một chút được không, em xem chị còn đang mang thai, tàu còn phải đi cả ngày lẫn đêm, có hơi đứng không vững."
Lưu Tuệ Trân đã từng gặp chiêu này, lúc đầu là nói lời hay ý đẹp để ngồi một lúc, một lúc sau sẽ có mấy người quen biết đến, nói chuyện gia đình với mình, nói mình số khổ, khiến bạn sinh lòng thương cảm, đến tối bọn họ sẽ che chở cho nhau lấy trộm đồ của mình.
Vì vậy bà không muốn, nhưng dưới ánh mắt của mọi người lại nhìn thấy người phụ nữ đang mang bụng bầu nhất thời không biết từ chối như thế nào.
Người đàn ông nhận ra bà không mấy tình nguyện lại chen vào đỡ người phụ nữ tiếp tục nói: “Cô gì ơi, làm ơn giúp đỡ chúng tôi đi, nếu không tôi sẽ đưa cô ba tệ, chúng tôi là người nhà quê, vốn dĩ đến thành phố thăm họ hàng, thực sự không mua được vé ngồi, đều là phụ nữ biết nỗi khổ khi mang thai, làm ơn cho vợ tôi chen vào ngồi một lúc được không? Tôi thấy cô gái nhà cô cũng không chiếm chỗ.”
Người đàn ông tỏ vẻ thật thà chất phác, khi nói chuyện giọng điệu rất khiêm nhường, trông không giống kẻ xấu chút nào, nếu Phương Tri Ý không chú ý thấy trong hành lý anh ta đeo trên lưng có giấu một con dao.
Đôi khi tỏ ra yếu đuối sẽ luôn khiến người ta sinh lòng thương cảm, có người bên cạnh bắt đầu lên tiếng: “Ôi cô ơi, cô xem chỗ của cô rộng rãi nhất, giúp đỡ một chút đi.”
“Đúng vậy, người khác còn cho ba trẹ.”
Khi Lưu Tuệ Trân đang khó xử thì Phương Tri Ý lên tiếng: “Chú, thím, không phải chúng cháu không muốn nhường, dì cháu cũng đang mang thai em gái, trước khi ra khỏi nhà chú cháu đã dặn đi dặn lại cháu phải chăm sóc tốt cho dì, nếu cháu để dì bị làm sao thì phải làm sao? Thực ra em trai em gái cháu đều không cần mua vé, nhưng sợ chúng chen vào dì nên chú cháu đều mua vé cho chúng.”
Nói xong còn xoa xoa ngực, vẻ bệnh tật yếu đuối càng rõ ràng hơn, hoàn toàn là dáng vẻ cả nhà chúng cháu đều yếu đuối như vậy, người thì ốm, người thì mang thai, sao các người còn có thể nỡ lòng chen vào chỗ của người khác các người còn có lương tâm không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất