Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 29:
Phương Tuấn Khanh hỏi kỹ mới biết người này chính là con trai nhà họ Bùi đã giúp con cả và con thứ thoát khỏi nguy hiểm, lập tức càng thêm cảm kích.
“Bố, con biết rồi, bố và mẹ ở nhà cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân, nếu có chuyện gì nhất định phải liên lạc kịp thời với con và anh hai.” Phương Tri Lễ vốn muốn để bố mẹ yên tâm, nhưng nói chuyện qua điện thoại không phải là thời điểm thích hợp, chỉ dặn hai người nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân.
“Bố mẹ biết rồi, hai đứa ở ngoài cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân, còn cả Dương Dương nữa, nhất định phải chăm sóc tốt cho Dương Dương.”
Phương Tuấn Khanh và Lý Đoan Ngọc chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, vì còn chưa nhìn thấy Dương Dương khỏe mạnh trở lại, đương nhiên sẽ không làm chuyện ngu ngốc, hơn nữa ông cảm thấy cả đời mình hành động ngay thẳng, không phải nói tư tưởng giác ngộ của ông có lỗi là có lỗi.
Ông có sự cố chấp của người trí thức, nhưng cũng là một người chồng và một người cha, đằng sau ông đều là những người cần ông chăm sóc, ông sẽ không yếu đuối như vậy, khó khăn này không đánh gục được ông.
Chỉ cần những người đằng sau ông còn ở đó, Phương Tuấn Khanh ông sẽ không ngã xuống trước.
——————
Việc Bùi Từ đến Thành Đô đón Phương Tri Ý, hai vợ chồng Phương Tuấn Khanh sáng sớm hôm sau đã liên lạc với nhà họ Lưu.
Năm nay gọi điện thoại không tiện, hai người cùng Lão Trần liên lạc trước với nhà máy của Lưu Vĩnh Thành, sau đó mới để ông thông báo cho Lưu Tuệ Trân và Phương Tri Ý.
Vì vậy, hôm nay Lưu Vĩnh Thành đặc biệt đổi ca với đồng nghiệp để về nhà sớm hơn một tiếng, nói tin vui này với gia đình.
Vừa đến cửa, ông đã không kịp chờ đợi mà gọi lớn: “Tiểu Trân.”
Lưu Tuệ Trân đang ở trong bếp cùng chị dâu nhặt rau, nghe tiếng anh trai gọi, vừa đáp lại vừa lau tay vào tạp dề rồi đứng dậy đi ra: “Anh cả, sao vậy?”
Lưu Vĩnh Thành dựng xe đạp vào góc tường, nhanh nhẹn dùng chân gạt chân chống xuống rồi nói: “Chiều nay em rể và giáo sư Phương gọi điện cho anh, nói chiến hữu của hai anh em nhà họ Phương đến Thành Đô đón Dương Dương đi Tây Bắc.”
Đây cũng là tin tức tốt cho mọi người tuy rằng mới ở cùng cả nhà họ Lưu một ngày một đêm, nhưng trong lòng ai cũng thích cô gái nhỏ này, đặc biệt là bà Lưu, coi cô gái nhỏ như cháu ruột của mình
Tuy nói cô gái nhỏ vô cùng thông minh, nhưng cơ thể lại vô cùng yếu ớn, cơ thể cũng nhany cảm, nhiều khi thông minh cũng không sài được, đôi khi không có sức lực cũng có hại, cho nên bà vẫn lo lắng vô cùng.
Bây giờ thì tốt rồi, con trai về báo tin mừng, bà vô cùng vui.
“Đúng rồi, vậy dáng vẻ chiến hữu kia ra sao?” Lưu Tuệ Trân hỏi.
“Bố, con biết rồi, bố và mẹ ở nhà cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân, nếu có chuyện gì nhất định phải liên lạc kịp thời với con và anh hai.” Phương Tri Lễ vốn muốn để bố mẹ yên tâm, nhưng nói chuyện qua điện thoại không phải là thời điểm thích hợp, chỉ dặn hai người nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân.
“Bố mẹ biết rồi, hai đứa ở ngoài cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân, còn cả Dương Dương nữa, nhất định phải chăm sóc tốt cho Dương Dương.”
Phương Tuấn Khanh và Lý Đoan Ngọc chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, vì còn chưa nhìn thấy Dương Dương khỏe mạnh trở lại, đương nhiên sẽ không làm chuyện ngu ngốc, hơn nữa ông cảm thấy cả đời mình hành động ngay thẳng, không phải nói tư tưởng giác ngộ của ông có lỗi là có lỗi.
Ông có sự cố chấp của người trí thức, nhưng cũng là một người chồng và một người cha, đằng sau ông đều là những người cần ông chăm sóc, ông sẽ không yếu đuối như vậy, khó khăn này không đánh gục được ông.
Chỉ cần những người đằng sau ông còn ở đó, Phương Tuấn Khanh ông sẽ không ngã xuống trước.
——————
Việc Bùi Từ đến Thành Đô đón Phương Tri Ý, hai vợ chồng Phương Tuấn Khanh sáng sớm hôm sau đã liên lạc với nhà họ Lưu.
Năm nay gọi điện thoại không tiện, hai người cùng Lão Trần liên lạc trước với nhà máy của Lưu Vĩnh Thành, sau đó mới để ông thông báo cho Lưu Tuệ Trân và Phương Tri Ý.
Vì vậy, hôm nay Lưu Vĩnh Thành đặc biệt đổi ca với đồng nghiệp để về nhà sớm hơn một tiếng, nói tin vui này với gia đình.
Vừa đến cửa, ông đã không kịp chờ đợi mà gọi lớn: “Tiểu Trân.”
Lưu Tuệ Trân đang ở trong bếp cùng chị dâu nhặt rau, nghe tiếng anh trai gọi, vừa đáp lại vừa lau tay vào tạp dề rồi đứng dậy đi ra: “Anh cả, sao vậy?”
Lưu Vĩnh Thành dựng xe đạp vào góc tường, nhanh nhẹn dùng chân gạt chân chống xuống rồi nói: “Chiều nay em rể và giáo sư Phương gọi điện cho anh, nói chiến hữu của hai anh em nhà họ Phương đến Thành Đô đón Dương Dương đi Tây Bắc.”
Đây cũng là tin tức tốt cho mọi người tuy rằng mới ở cùng cả nhà họ Lưu một ngày một đêm, nhưng trong lòng ai cũng thích cô gái nhỏ này, đặc biệt là bà Lưu, coi cô gái nhỏ như cháu ruột của mình
Tuy nói cô gái nhỏ vô cùng thông minh, nhưng cơ thể lại vô cùng yếu ớn, cơ thể cũng nhany cảm, nhiều khi thông minh cũng không sài được, đôi khi không có sức lực cũng có hại, cho nên bà vẫn lo lắng vô cùng.
Bây giờ thì tốt rồi, con trai về báo tin mừng, bà vô cùng vui.
“Đúng rồi, vậy dáng vẻ chiến hữu kia ra sao?” Lưu Tuệ Trân hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất