Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 30:

Trước Sau
Lưu Vĩnh Thành gãi gãi đầu nói: “Anh cũng không viết nữa? Nghe nói phải hoàn thành công việc bên kia mới tới được.”

Nhiệm vụ bên phía Bùi Từ cũng không xác định được, cho nên bên phía Tri Lễ cũng không cùng ba mẹ nói thời gian cụ thể được, chỉ nói nhiệm vụ hoàn thành sẽ tới đây.”

“Nhiệm vụ của các chiến sĩ Giải Phóng Quân chắc nhiều lắm, chúng ta cũng không có gấp gáp, nếu vậy thì cháu gái có thể ở lại lâu hơn nữa.” Bà Lưu dẫn đầu lên tiếng, cừa nói vừa vỗ nhẹ tay, cô bé này lúc mới đến đây khí sắc rất tệ, nghỉ ngơi cho tốt thì thân thể mới tốt được.

“Nếu vậy thì chị Dương Dương có thể ở lại chơi với chúng con thêm mấy ngày rồi.” Hoà Linh và Hoà Sinh chạy lại vỗ vỗ tay Phương Tri Ý, hai đứa nhỏ ai cũng thích chơi chung với chị Dương Dương, đặc biệt là bé gái, chị Dương Dương thắt tóc đẹp hơn mẹ thắt nhiều.

Ngược lại với mọi người, Phương Tri Ý cảm thấy mình có thể tự đi xa được, nhưng ngoại trừ cô ra thì không ai yên tâm như vậy cả.

Bây giờ có người tới đón, cả nhà vui lacm cô cũng vui theo

“Cháu ở lại đâu chơi đi.” Lưu Tuệ Trân chọc nhẹ trán cô, nói một câu, sau đó tiếp tục nói: “Vậy tối nay chúng ta làm thêm hai món, coi như chúc mừng.”

Có người cũng phụ hoạ theo: “Đúng đúng, Dương Dương à, tối nay mợ sẽ làm món táo đỏ hầm giò, đây là món tủ của mợ, đảm bảo con sẽ thích.” Táo đỏ hầm giò là món ăn kinh điển ở Dung Thành, thường chỉ dùng đãi khách đặc biệt vào những dịp gặp gỡ.

Đối mặt với sự cưng chiều của mọi người, Tri Ý cảm thấy vô cùng ấm áp

“Cảm ơn mợ.”



Phùng Thúy Chi nghe cô gái gọi như vậy, cảm thấy trong lòng vô cùng dễ chịu, cô gái nhỏ vô cùng xinh đẹp, mặt mày mềm mại, giọng nói cũng ngọt ngào, làm cho người ta yêu thích không thôi

“Đừng khách sáo với mợ như vậy.”

Lúc này hai đứa nhỏ cũng bước tới: “Mợ, con cũng muốn ăn.”

Phùng Thúy Chi nhìn hai đứa nhỏ, cười bảo: “Không quên được, nhất định sẽ có phần.”

Nhân số trong nhà họ Lưu tương đối đơn giản, ngoại trừ ông bà ngoại thì còn chú Lưu Vĩnh Thành, còn có mợ Phùng Thúy Chi, có hai đứa con, đứa lớn là con gái, là công nhân xưởng dệt, hai năm trước đã đi lấy chồng.

Đứa con thứ hai là con trai, tốt nghiệp xong thì làm thanh niên tri thức, về quê, lên núi, làm một thanh niên nhiệt huyết góp phần xây dựng Tổ Quốc.

Phùng Thúy Chi rất thích trẻ con, nhưng hai đứa nhỏ nhà mình đều không có ở đây, bây giờ trong nhà có ba đứa nhỏ, khỏi phải nói là mợ ấy vui vẻ thế nào

Lúc nấu cơm, Phương Tri Ý cũng đi theo vào bếp, định giúp nấu cơm.

Lưu Tuệ Trân biết lúc Dương Dương ở nhà khỏe hơn một chút thì thường giúp chị dâu Đoan Ngọc nấu cơm, nên bà cũng không từ chối, bà thật lòng coi Dương Dương như con gái mình, đương nhiên cũng biết tâm tư của Dương Dương, sẽ không để cô bé cảm thấy mình là gánh nặng của gia đình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau