Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 33:
Một đám trẻ con đuổi theo hai bên xe ô tô, vừa chạy vừa hét, dường như đang gọi bạn bè đến xem đồ hiếm.
Bùi Từ thấy trẻ con quá đông, sợ vô tình đâm vào xe mình, đành dừng lại định đỗ xe ở ngã tư rồi đi bộ vào, kết quả vừa xuống xe một đám trẻ con đã vây quanh, đứa trẻ dẫn đầu khoảng mười tuổi, trông giống như trẻ con đầu đàn.
“Chú bộ đội, chú tìm ai? Chúng cháu có thể dẫn đường cho chú.” Vừa nói tay đã sờ lên nắp ca-pô xe quân sự, nhìn bánh xe cao lớn rất thích, oai hơn nhiều so với xe đạp của bố nó.
Con trai dù ở độ tuổi nào thì dường như cũng rất thích các loại máy móc.
Bùi Từ không có duyên với trẻ con, tuy tính cách không nghiêm khắc, nhưng cũng không đủ kiên nhẫn với trẻ con, nếu bình thường anh ta cần gì trẻ con dẫn đường, cứ theo địa chỉ mà đi là được, nhưng nghĩ đến việc sắp đón em gái nhà họ Phương, nhìn đám củ cải nhỏ vây quanh mình cũng thử mài giũa tính tình, nên không ngăn cản còn cười hỏi: “Số 23 đường Thanh Liên nhà họ Lưu, các cháu có ai biết không?”
“Cháu biết!” Lúc này trong đám trẻ có một cậu bé mười tuổi xông ra, giơ tay chạy đến trước mặt Bùi Từ.
Nhà cậu nhóc vừa vặn là số 25, số nhà bên này là số lẻ bên trái, số chẵn bên phải.
Vì vậy nhà cậu nhóc và nhà họ Lưu ở cạnh nhau, hai nhà còn dùng chung một cái sân.
Bùi Từ nhìn cậu bé chen lên, nhếch môi tiếp tục hỏi: “Vậy cháu có thể dẫn chú đến đó không?”
Quân nhân được mọi người kính trọng, ngay cả trẻ con cũng biết chú bộ đội rất lợi hại, được dẫn đường cho chú bộ đội là một vinh dự rất lớn, vì vậy, cậu bé không nghĩ ngợi gì đã trả lời một cách phấn khích: “Được ạ.” Cậu bé nhìn người đàn ông cao hơn mình rất nhiều trong bộ quân phục chỉnh tề, trả lời xong còn cố tình nép vào người Bùi Từ, thấy Bùi Từ không phản cảm, lưng càng thẳng hơn, dường như đang khoe khoang với mọi người.
Và không ngoài dự đoán, mọi người thực sự rất thích điều này, nhìn cậu bé bằng ánh mắt ngưỡng mộ, có một chút gì đó buồn bã vì sao người dẫn đường không phải là mình.
Bùi Từ nhìn dáng vẻ của cậu bé rồi cười, nếu bình thường anh ta có thể đi thẳng, nhưng bây giờ lại có sự kiên nhẫn lạ thường, đợi cậu bé thỏa mãn rồi mới theo cậu ta đến nhà họ Lưu.
Nhà họ Lưu nằm ngay giữa đường Thanh Liên, đi bộ từ ngã tư vào chỉ mất vài phút, nhưng lúc này hai bên hiên nhà đều có không ít người dân sống ở đường Thanh Liên đứng.
Thấy Bùi Từ là người lạ mặt xuất hiện, ai cũng tò mò, từng tốp từng tốp nhìn anh ta.
“Tiểu Quân, cháu dẫn ai thế.”Có người dì quen biết cậu bé mở lời hỏi.
“Dì Trương ạ, đây là khách của nhà bà Lưu á.”
Bùi Từ thấy trẻ con quá đông, sợ vô tình đâm vào xe mình, đành dừng lại định đỗ xe ở ngã tư rồi đi bộ vào, kết quả vừa xuống xe một đám trẻ con đã vây quanh, đứa trẻ dẫn đầu khoảng mười tuổi, trông giống như trẻ con đầu đàn.
“Chú bộ đội, chú tìm ai? Chúng cháu có thể dẫn đường cho chú.” Vừa nói tay đã sờ lên nắp ca-pô xe quân sự, nhìn bánh xe cao lớn rất thích, oai hơn nhiều so với xe đạp của bố nó.
Con trai dù ở độ tuổi nào thì dường như cũng rất thích các loại máy móc.
Bùi Từ không có duyên với trẻ con, tuy tính cách không nghiêm khắc, nhưng cũng không đủ kiên nhẫn với trẻ con, nếu bình thường anh ta cần gì trẻ con dẫn đường, cứ theo địa chỉ mà đi là được, nhưng nghĩ đến việc sắp đón em gái nhà họ Phương, nhìn đám củ cải nhỏ vây quanh mình cũng thử mài giũa tính tình, nên không ngăn cản còn cười hỏi: “Số 23 đường Thanh Liên nhà họ Lưu, các cháu có ai biết không?”
“Cháu biết!” Lúc này trong đám trẻ có một cậu bé mười tuổi xông ra, giơ tay chạy đến trước mặt Bùi Từ.
Nhà cậu nhóc vừa vặn là số 25, số nhà bên này là số lẻ bên trái, số chẵn bên phải.
Vì vậy nhà cậu nhóc và nhà họ Lưu ở cạnh nhau, hai nhà còn dùng chung một cái sân.
Bùi Từ nhìn cậu bé chen lên, nhếch môi tiếp tục hỏi: “Vậy cháu có thể dẫn chú đến đó không?”
Quân nhân được mọi người kính trọng, ngay cả trẻ con cũng biết chú bộ đội rất lợi hại, được dẫn đường cho chú bộ đội là một vinh dự rất lớn, vì vậy, cậu bé không nghĩ ngợi gì đã trả lời một cách phấn khích: “Được ạ.” Cậu bé nhìn người đàn ông cao hơn mình rất nhiều trong bộ quân phục chỉnh tề, trả lời xong còn cố tình nép vào người Bùi Từ, thấy Bùi Từ không phản cảm, lưng càng thẳng hơn, dường như đang khoe khoang với mọi người.
Và không ngoài dự đoán, mọi người thực sự rất thích điều này, nhìn cậu bé bằng ánh mắt ngưỡng mộ, có một chút gì đó buồn bã vì sao người dẫn đường không phải là mình.
Bùi Từ nhìn dáng vẻ của cậu bé rồi cười, nếu bình thường anh ta có thể đi thẳng, nhưng bây giờ lại có sự kiên nhẫn lạ thường, đợi cậu bé thỏa mãn rồi mới theo cậu ta đến nhà họ Lưu.
Nhà họ Lưu nằm ngay giữa đường Thanh Liên, đi bộ từ ngã tư vào chỉ mất vài phút, nhưng lúc này hai bên hiên nhà đều có không ít người dân sống ở đường Thanh Liên đứng.
Thấy Bùi Từ là người lạ mặt xuất hiện, ai cũng tò mò, từng tốp từng tốp nhìn anh ta.
“Tiểu Quân, cháu dẫn ai thế.”Có người dì quen biết cậu bé mở lời hỏi.
“Dì Trương ạ, đây là khách của nhà bà Lưu á.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất