Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
Chương 12: Không Đánh Lại Được Thì Chạy
Cũng đúng, đừng nói là chính ủy, cho dù là một quân trưởng đến, Vu Hướng Niệm cũng không để vào mắt, mấy phút sau, hai người đi đến khu nhà dành cho gia đình quân nhân.
Vu Hướng Niệm nhìn thấy Lý Quế Hoa và hai cô con gái của cô ta.
Lý Quế Hoa cũng nhìn thấy Vu Hướng Niệm và Trình Cảnh Mặc, vội vàng đi đến, trong tay cầm một bát to, ở đó có mấy chiếc bánh bao.
“Chuyện đó… Phó đoàn trưởng Trình, đồng chí Vu, chuyện hôm qua cảm ơn hai người.”
Mặt cô ta vẫn bị sưng, nói chuyện rất rụt rè: “Tôi… làm mấy chiếc bánh bao nhân rau, hai người đừng ghét bỏ…”
Vu Hướng Niệm nhìn thấy tay Lý Quế Hoa cầm chặt chiếc bát, vẻ mặt căng thẳng lại nhớ đến một chuyện.
Đó là ngày thứ hai nguyên chủ và Trình Cảnh Mặc kết hôn, chị dâu Liễu Trân có lòng tốt đưa cho nguyên chủ một chiếc bánh chưng chay.
Ở quê nhà, hôm nay cô cho tôi một bát đồ ăn, ngày mai tôi cho cô mấy chiếc bánh bao, vốn là chuyện thường xảy ra.
Ai biết ngay trước mặt chị dâu Liễu Trân, nguyên chủ ném bát bánh chưng chay vào trong chậu nước rửa bát, còn nói.
“Tôi còn lâu mới ăn những thứ này!”
Chị dâu Liễu Trân bị chọc cho tức giận đến mức về nhà khóc một trận, thề không qua lại với nguyên chủ nữa.
Đương nhiên từ đó cho đến nay cũng không có người nào trong đại viện còn dám đưa cho nguyên chủ bất kỳ thứ gì.
Vu Hướng Niệm do dự không biết có nên nhận bát bánh bao này không.
Vừa nhìn là biết cuộc sống của Lý Quế Hoa trôi qua cực kỳ túng quẫn, bộ quần áo vải thô trên người có mấy miếng vá, tối hôm qua cô ta xin chồng mình 5 đồng mua giày cho con còn bị đánh.
Nếu như cô nhận lấy bát bánh bao này, có phải mẹ con Lý Quế Hoa sẽ bị đói? Nhưng nếu như không nhận, Lý Quế Hoa sẽ xấu hổ.
Nghĩ một lát, sau cùng vẫn nhận lấy.
Chờ lúc trả bát lại cho Lý Quế Hoa ít đồ.
Vu Hướng Niệm nhận lấy bát trong tay Lý Quế Hoa: “Cảm ơn chị dâu Quế Hoa, Tiểu Kiệt cực kỳ thích ăn bánh bao.”
Lý Quế Hoa như trút được gánh nặng xoa tay: “Thích thì tốt, trong nhà tôi cũng không có những thứ khác.”
Trình Cảnh Mặc nhìn bàn tay nhỏ Vu Hướng Niệm giữ chặt bát không có ý định vứt bỏ, âm thầm thở phào một hơi.
Anh sợ Vu Hướng Niệm sẽ ném bát bánh bao ngay trước mặt Lý Quế Hoa.
Trình Cảnh Mặc nói: “Chị dâu Quế Hoa, tôi đã báo cáo chuyện kia cho chính ủy, quân đội sẽ xử lý doanh trưởng Trương, anh ta đã nhận thức được sai lầm của mình, hứa về sau sẽ không động tay động chân nữa.”
Vu Hướng Niệm đối với câu “hứa về sau sẽ không động tay động chân” mang theo thái độ hoài nghi.
Cô bĩu môi khinh thường: “Nếu như anh ta lại đánh cô, cô cứ hung hăng đánh anh ta một trận, đánh đến khi anh ta sợ cô, nếu như cô không đánh lại được… thì bỏ chạy, đến nhà người khác đừng ngây ngốc ở đó chịu đánh.”
Trình Cảnh Mặc nhíu mày, sao suy nghĩ của Vu Hướng Niệm lại như Tiểu Kiệt 8 tuổi vậy, chẳng qua thông minh hơn Tiểu Kiệt, còn biết chạy.
Không biết Lý Quế Hoa cảm động hay đau lòng, mắt lại đỏ lên: “Tôi là người không có văn hóa, ngoại trừ cảm ơn cũng không biết nên nói gì.”
Vu Hướng Niệm xua tay: “Đừng khách sáo, nhớ kỹ, không đánh được thì chạy, nếu không chạy thoát…”
Cô nhìn hai bé gái đứng bên cạnh Lý Quế Hoa, cũng không biết bọn nhỏ tên gì, chỉ có thể dùng ngón tay chỉ bọn nhỏ: “Để bọn nhỏ đến tìm Trình Cảnh Mặc.”
Trình Cảnh Mặc: “…” Sao không tìm cô, cô đanh đá như vậy.
Hai người tạm biệt Lý Quế Hoa, đi trở về nhà, còn cách một khoảng đã thấy bác sĩ Ngô đứng ở cửa nhà, dáng vẻ kiễng chân mong chờ.
Cô ta mặc một chiếc váy liền áo, tóc dùng nơ thắt hai bím ở trước ngực, trên vai khoác một bao quân dụng, bên chân là đôi giày xăng đan nhựa cơ bản, bên trong còn đi tất trắng.
Xem ra là tỉ mỉ trang điểm, chỉ là phối đồ như vậy cảm giác hơi quê.
Vu Hướng Niệm nhìn Trình Cảnh Mặc, trên mặt anh không nhìn ra bất kỳ biểu cảm nào.
Bác sĩ Ngô vừa nhìn thấy hai người, trên mặt lập tức tràn ra nụ cười: “Phó đoàn trường Trình, đồng chí Vu.”
Trình Cảnh Mặc gật đầu với cô ta: “Đồng chí Ngô.”
Vu Hướng Niệm nhìn thấy Lý Quế Hoa và hai cô con gái của cô ta.
Lý Quế Hoa cũng nhìn thấy Vu Hướng Niệm và Trình Cảnh Mặc, vội vàng đi đến, trong tay cầm một bát to, ở đó có mấy chiếc bánh bao.
“Chuyện đó… Phó đoàn trưởng Trình, đồng chí Vu, chuyện hôm qua cảm ơn hai người.”
Mặt cô ta vẫn bị sưng, nói chuyện rất rụt rè: “Tôi… làm mấy chiếc bánh bao nhân rau, hai người đừng ghét bỏ…”
Vu Hướng Niệm nhìn thấy tay Lý Quế Hoa cầm chặt chiếc bát, vẻ mặt căng thẳng lại nhớ đến một chuyện.
Đó là ngày thứ hai nguyên chủ và Trình Cảnh Mặc kết hôn, chị dâu Liễu Trân có lòng tốt đưa cho nguyên chủ một chiếc bánh chưng chay.
Ở quê nhà, hôm nay cô cho tôi một bát đồ ăn, ngày mai tôi cho cô mấy chiếc bánh bao, vốn là chuyện thường xảy ra.
Ai biết ngay trước mặt chị dâu Liễu Trân, nguyên chủ ném bát bánh chưng chay vào trong chậu nước rửa bát, còn nói.
“Tôi còn lâu mới ăn những thứ này!”
Chị dâu Liễu Trân bị chọc cho tức giận đến mức về nhà khóc một trận, thề không qua lại với nguyên chủ nữa.
Đương nhiên từ đó cho đến nay cũng không có người nào trong đại viện còn dám đưa cho nguyên chủ bất kỳ thứ gì.
Vu Hướng Niệm do dự không biết có nên nhận bát bánh bao này không.
Vừa nhìn là biết cuộc sống của Lý Quế Hoa trôi qua cực kỳ túng quẫn, bộ quần áo vải thô trên người có mấy miếng vá, tối hôm qua cô ta xin chồng mình 5 đồng mua giày cho con còn bị đánh.
Nếu như cô nhận lấy bát bánh bao này, có phải mẹ con Lý Quế Hoa sẽ bị đói? Nhưng nếu như không nhận, Lý Quế Hoa sẽ xấu hổ.
Nghĩ một lát, sau cùng vẫn nhận lấy.
Chờ lúc trả bát lại cho Lý Quế Hoa ít đồ.
Vu Hướng Niệm nhận lấy bát trong tay Lý Quế Hoa: “Cảm ơn chị dâu Quế Hoa, Tiểu Kiệt cực kỳ thích ăn bánh bao.”
Lý Quế Hoa như trút được gánh nặng xoa tay: “Thích thì tốt, trong nhà tôi cũng không có những thứ khác.”
Trình Cảnh Mặc nhìn bàn tay nhỏ Vu Hướng Niệm giữ chặt bát không có ý định vứt bỏ, âm thầm thở phào một hơi.
Anh sợ Vu Hướng Niệm sẽ ném bát bánh bao ngay trước mặt Lý Quế Hoa.
Trình Cảnh Mặc nói: “Chị dâu Quế Hoa, tôi đã báo cáo chuyện kia cho chính ủy, quân đội sẽ xử lý doanh trưởng Trương, anh ta đã nhận thức được sai lầm của mình, hứa về sau sẽ không động tay động chân nữa.”
Vu Hướng Niệm đối với câu “hứa về sau sẽ không động tay động chân” mang theo thái độ hoài nghi.
Cô bĩu môi khinh thường: “Nếu như anh ta lại đánh cô, cô cứ hung hăng đánh anh ta một trận, đánh đến khi anh ta sợ cô, nếu như cô không đánh lại được… thì bỏ chạy, đến nhà người khác đừng ngây ngốc ở đó chịu đánh.”
Trình Cảnh Mặc nhíu mày, sao suy nghĩ của Vu Hướng Niệm lại như Tiểu Kiệt 8 tuổi vậy, chẳng qua thông minh hơn Tiểu Kiệt, còn biết chạy.
Không biết Lý Quế Hoa cảm động hay đau lòng, mắt lại đỏ lên: “Tôi là người không có văn hóa, ngoại trừ cảm ơn cũng không biết nên nói gì.”
Vu Hướng Niệm xua tay: “Đừng khách sáo, nhớ kỹ, không đánh được thì chạy, nếu không chạy thoát…”
Cô nhìn hai bé gái đứng bên cạnh Lý Quế Hoa, cũng không biết bọn nhỏ tên gì, chỉ có thể dùng ngón tay chỉ bọn nhỏ: “Để bọn nhỏ đến tìm Trình Cảnh Mặc.”
Trình Cảnh Mặc: “…” Sao không tìm cô, cô đanh đá như vậy.
Hai người tạm biệt Lý Quế Hoa, đi trở về nhà, còn cách một khoảng đã thấy bác sĩ Ngô đứng ở cửa nhà, dáng vẻ kiễng chân mong chờ.
Cô ta mặc một chiếc váy liền áo, tóc dùng nơ thắt hai bím ở trước ngực, trên vai khoác một bao quân dụng, bên chân là đôi giày xăng đan nhựa cơ bản, bên trong còn đi tất trắng.
Xem ra là tỉ mỉ trang điểm, chỉ là phối đồ như vậy cảm giác hơi quê.
Vu Hướng Niệm nhìn Trình Cảnh Mặc, trên mặt anh không nhìn ra bất kỳ biểu cảm nào.
Bác sĩ Ngô vừa nhìn thấy hai người, trên mặt lập tức tràn ra nụ cười: “Phó đoàn trường Trình, đồng chí Vu.”
Trình Cảnh Mặc gật đầu với cô ta: “Đồng chí Ngô.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất