Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 18: Nghe Nói Đồng Chí Vu Mang Thai

Trước Sau
Vu Hướng Dương và Trình Cảnh Mặc qua lại gần, anh ấy biết rõ tình hình hôn nhân của hai người, cũng hiểu rõ nguyên nhân chủ yếu tạo nên tình huống này là em gái mình.

Cho nên thỉnh thoảng anh ấy sẽ mua một số thứ gì đó đến nhà thăm hỏi, còn lặng lẽ để cho Vu Hướng Niệm ít tiền, phiếu, thật ra cũng đến dạy Vu Hướng Niệm làm người, cố gắng giúp cô bảo vệ cuộc hôn nhân nguy hiểm kia.

Vu Hướng Niệm nhìn tiền và phiếu trong tay mình, do dự một lúc, bỏ nó vào trong túi: “Cảm ơn anh ba.”

Bây giờ cô và Trình Cảnh Mặc cũng không có tiền, trong nhà còn cần tiêu xài, hơn nữa, nếu cô không nhận những thứ này, Vu Hướng Dương sẽ không vui, còn nghi ngờ nữa.

Vu Hướng Dương còn nói: “Đúng rồi, anh còn nghe nói hôm qua em đánh doanh trưởng Trương, lát nữa chính ủy muốn đến nhà tìm em nói chuyện.”

“Ừm, anh ta đánh vợ, cho nên em đánh anh ta.”

Vu Hướng Dương: “Chỉ cần em thấy là làm đúng, anh ba ủng hộ em, chờ lát nữa lúc nói chuyện, anh cũng sẽ đứng về phía em, em đừng sợ.”

Vu Hướng Niệm có chút cảm động, ở trong trí nhớ của nguyên chủ, ba người anh trai đều cưng chiều cô, cho nên nguyên chủ quen điêu ngoa tùy hứng.

Cô cười rộ lên: “Có anh ba ở đây, em không sợ!”

Đang nói, chính ủy dẫn theo một cấp dưới đến.

Chính ủy tên Tô Minh Lượng, vừa đi vào đã nhìn thấy Trình Cảnh Mặc rửa bát trong nhà bếp, cưới nói: “Phó đoàn trưởng Trình thật đúng là hình mẫu người chồng mẫu mực trong quân khu 9 chúng ta.”



Vu Hướng Dương nghe thấy giọng nói này, lập tức đứng lên chào một cái, lớn giọng nói: “Chính ủy Tô!”

Chính ủy Tô: “Đồng chí Vu Hướng Dương cũng ở đây à.”

Vu Hướng Niệm cũng đứng lên mỉm cười nói: “Chính ủy Tô, các ngài đến rồi.”

Chính ủy Tô cười gật đầu với Vu Hướng Niệm: “Đồng chí Vu quấy rầy rồi.”

Trình Cảnh Mặc nghe thấy tiếng cũng từ trong phòng bếp đi ra, cũng chào một cái: “Chính ủy Tô!”

Chính ủy Tô xua tay: “Ở nhà, tất cả mọi người tùy ý đi.”

“Chính ủy Tô, mấy người ngồi đi.” Vu Hướng Niệm để bọn họ ngồi trên ghế tẩu bàn bát tiên, nhà bọn họ cũng không có chiếc bàn nào khác.

Cô lại đến tầng cao nhất của chạn bát tìm lá trà pha bốn chén, đặt ở trước mặt bọn họ.

Trình Cảnh Mặc nhìn hành động của Vu Hướng Niệm, tâm trạng phức tạp, nghi hoặc, ngạc nhiên, còn có chút mừng thầm.

Chính ủy Tô, cấp dưới của ông ấy, Vu Hướng Dương, Trình Cảnh Mặc ngồi ở một bên bàn bát tiên, sau khi Vu Hướng Niệm làm xong ngồi ở bên cạnh Trình Cảnh Mặc, ngồi cùng một băng ghế với anh.

Chính ủy Tô uống một ngụm trà, lại hắng giọng nói: “Chuyện là thế này, hôm nay tôi và đồng chí Dương Khánh An đến để đại biểu cho mọi người trong quân khu hỏi đồng chí Vu Hướng Niệm về chuyện doanh trưởng Trương bạo lực gia đình.”



Đầu tiên chính ủy Tô bày tỏ thái độ, quân khu kiên quyết không cho phép loại chuyện như bạo lực gia đình, lại khen ngợi Vu Hướng Niệm thấy việc nghĩa hăng hái làm.

Sau đó lại nhắc nhở Vu Hướng Niệm, làm việc không thể xúc động, cần cân nhắc đến hậu quả, ngộ nhỡ đánh bị thương người thì phải làm sao? Lần sau gặp phải chuyện như vậy thì báo cáo với quân khu, không nên ra tay.

Vu Hướng Niệm gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chính ủy nói đúng, tôi tiếp thu ý kiến của chính ủy, nhưng lần sau nếu gặp phải loại chuyện đó, tôi vẫn sẽ ra tay.”

Bốn người đàn ông: “…”

Tay chính ủy Tô để trước miệng hắng mấy cái, còn nói: “Tính tình đồng chí Vu thẳng thắn, nhưng bên quân khu lo lắng cô có ý tốt giúp đỡ lại bị ngộ thương.”

Vu Hướng Niệm: “Ồ, tôi sẽ cẩn thận, không đánh lại thì chạy.”

Chính ủy Tô: “…” Cuộc nói chuyện này có chút không nói nổi nữa, sao không theo lẽ thường vậy?

Vu Hướng Dương nín cười, kịp thời giải vây: “Chính ủy Tô, em gái tôi không quá biết nói chuyện, nhưng em ấy đã nghe lọt tai những lời ngài nói.”

Chính ủy Tô có bậc thang đi xuống, uống một ngụm trà, lại nhìn sang Trình Cảnh Mặc: “Phó đoàn trưởng Trình, cậu là một người quân nhân ưu tú, cũng là chồng của đồng chí Vu, phải tự thân dạy dỗ làm tốt công việc của người nhà quân nhân.”

Dáng vẻ Trình Cảnh Mặc vẫn không chút thay đổi: “Vâng, chính ủy.”

Chính ủy Tô còn nói: “Nghe nói đồng chí Vu mang thai?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau