Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
Chương 28: Đến Nhà Vợ
Trình Cảnh Mặc nhìn xe, trong lòng cười nhạo chính mình lo lắng.
Vu Hướng Niệm biết lái xe có gì kỳ quái sao? Người bình thường ngay cả người nước ngoài trông như thế nào cũng không biết, cô đã là người từng ra nước ngoài!
Khi về đến đại viện đã là hơn 5 giờ.
Trình Cảnh Mặc ôm mấy món đồ về nhà, trong tay Vu Hướng Niệm xách theo đồ đi ở phía sau.
Vu Hướng Dương đã chờ ở cửa nhà: “Chẳng trách anh đến bộ phận hậu cần tìm em, bọn họ nói xem xin nghỉ, thì ra là hai người đi mua đồ hả?”
Vu Hướng Dương còn chưa nói, anh ấy gặp Đinh Vân Phi ở bộ phận hậu cần, anh ấy lại lần nữa cảnh cáo Đinh Vân Phi một trận.
“Trùng hợp gặp được ở cửa hàng bách hóa.” Vu Hướng Niệm đáp: “Trong xe còn ít đồ, anh cầm vào giúp em đi.”
Ba người mang hết đồ vào trong nhà, Vu Hướng Niệm bảo Trình Cảnh Mặc đi tìm Tiểu Kiệt.
Tiểu Kiệt tan học lúc bốn giờ, thời đại này đứa nhỏ không có áp lực về học, ngay cả bài tập về nhà cũng không có.
Mỗi ngày sau khi tan học, đám nhỏ trong đại viên chơi đùa đủ trò.
Trình Cảnh Mặc nói: “Tiểu Kiệt không đi, tôi sẽ nói qua một câu với Đồng Minh Hạo một câu, để Tiểu Kiệt ăn ở nhà anh ta.”
Vu Hướng Niệm hiểu suy nghĩ của Trình Cảnh Mặc, trước kia nguyên chủ không cho Tiểu Kiệt đến nhà mình, ngay cả Trình Cảnh Mặc, kết hôn nửa năm cũng chỉ đến nhà cô hai lần.
“Trình Cảnh Mặc, trước kia cách làm người của tôi không chu toàn, sau này sẽ không thế, thằng bé ở đâu, tôi đi gọi.” Vu Hướng Niệm nói xong định ra cửa.
Vu Hướng Dương nghe được lời này, không dám tin nhìn Vu Hướng Niệm, lại nhìn Trình Cảnh Mặc.
“Trình Cảnh Mặc, Tiểu Kiệt ở đâu, tôi đi tìm?”
Trong lòng Trình Cảnh Mặc cũng cảm thấy không tin nổi, nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ đó: “Để tôi đi.”
Trình Cảnh Mặc vừa đi ra khỏi cửa, Vu Hướng Dương vội nói: “Niệm Niệm, chờ lát nữa về nhà, em cũng đừng ầm ĩ với Trình Cảnh Mặc.”
Anh ấy luôn cảm thấy loại thái độ này của Vu Hướng Niệm nhất định là đang nghẹn cục tức nào đó.
Lông mày Vu Hướng Niệm nhíu lại: “Em ầm ĩ cái gì? Nhưng anh đó, có phải anh nói gì với cha mẹ không?”
Nếu không, ngày hôm qua Vu Hướng Dương vừa mới đến thăm bọn họ, hôm nay cha mẹ đã gọi bọn họ về ăn cơm.
Vu Hướng Dương cười ha hả: “Anh có thể nói gì được chứ? Ăn ngay nói thật thôi!”
Trình Cảnh Mặc đã dẫn theo Tiểu Kiệt về, Tiểu Kiệt chơi đến mồ hôi đầy đầu.
Trình Cảnh Mặc bảo Tiểu Kiệt đi rửa mặt sạch sẽ, chính mình về phòng tìm một bộ quần áo để Tiểu Kiệt thay.
“Chú, thật sự là thím bảo cháu đi sao?” Tiểu Kiệt thay quần áo, không thể tin, hỏi lại lần nữa.
“Ừ.” Trình Cảnh Mặc nhìn ra Tiểu Kiệt căng thẳng: “Nhà cô ấy lớn hơn nhà chúng ta một chút, trong nhà cũng nhiều người hơn, cháu đừng động vào những đồ ở đó, cứ ăn cơm của mình là được.”
Trình Cảnh Mặc trả xe lại cho quân khu, Vu Gia Thuận sắp xếp tài xế của mình đến đón bọn họ.
Xe đi đến một đại viện.
Mặc dù đều là đại viện nhưng khác biệt rất lớn.
Đám người Trình Cảnh Mặc ở khu nhà một tầng, diện tích khoảng hơn một trăm mét vuông, hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, cộng thêm một cái sân nhỏ.
Còn người ở đại viện này đều là lãnh đạo cấp bậc cao, nhà ở cũng là kiểu tây ba tầng lầu.
Vừa vào cửa là phòng khách rộng mở sáng ngời, Vu Gia Thuận, Triệu Nhược Trúc ngồi trên sofa, một người trên đỉnh đầu có vòng sáng màu vàng, một người trên đỉnh đầu có vòng sáng màu bạc lơ lửng.
Anh cả, anh hai của Vu Hướng Niệm ngồi ở ghế đơn sofa đối diện.
Đây là lần thứ ba Vu Hướng Niệm nhìn thấy vòng sáng, trong mắt cô thoáng qua ngạc nhiên: “Cha, mẹ, anh cả, anh hai.”
Trình Cảnh Mặc cũng đi theo chào một lượt, sau đó nói cho Tiểu Kiệt: “Đây là ông ngoại, bà ngoại, còn kia là các chú.”
Tiểu Kiệt chào mọi người một lần.
Anh cả, anh hai nhìn thấy bọn họ đều đứng dậy chào hỏi: “Trình Cảnh Mặc, Niệm Niệm, đã mong hai đứa từ lâu, Tiểu Kiệt cũng đến hả.”
Vu Gia Thuận ngồi trên ghế sofa người cũng không dịch một chút, trầm giọng nói: “Mấy đứa đến rồi hả.”
Vu Hướng Niệm biết lái xe có gì kỳ quái sao? Người bình thường ngay cả người nước ngoài trông như thế nào cũng không biết, cô đã là người từng ra nước ngoài!
Khi về đến đại viện đã là hơn 5 giờ.
Trình Cảnh Mặc ôm mấy món đồ về nhà, trong tay Vu Hướng Niệm xách theo đồ đi ở phía sau.
Vu Hướng Dương đã chờ ở cửa nhà: “Chẳng trách anh đến bộ phận hậu cần tìm em, bọn họ nói xem xin nghỉ, thì ra là hai người đi mua đồ hả?”
Vu Hướng Dương còn chưa nói, anh ấy gặp Đinh Vân Phi ở bộ phận hậu cần, anh ấy lại lần nữa cảnh cáo Đinh Vân Phi một trận.
“Trùng hợp gặp được ở cửa hàng bách hóa.” Vu Hướng Niệm đáp: “Trong xe còn ít đồ, anh cầm vào giúp em đi.”
Ba người mang hết đồ vào trong nhà, Vu Hướng Niệm bảo Trình Cảnh Mặc đi tìm Tiểu Kiệt.
Tiểu Kiệt tan học lúc bốn giờ, thời đại này đứa nhỏ không có áp lực về học, ngay cả bài tập về nhà cũng không có.
Mỗi ngày sau khi tan học, đám nhỏ trong đại viên chơi đùa đủ trò.
Trình Cảnh Mặc nói: “Tiểu Kiệt không đi, tôi sẽ nói qua một câu với Đồng Minh Hạo một câu, để Tiểu Kiệt ăn ở nhà anh ta.”
Vu Hướng Niệm hiểu suy nghĩ của Trình Cảnh Mặc, trước kia nguyên chủ không cho Tiểu Kiệt đến nhà mình, ngay cả Trình Cảnh Mặc, kết hôn nửa năm cũng chỉ đến nhà cô hai lần.
“Trình Cảnh Mặc, trước kia cách làm người của tôi không chu toàn, sau này sẽ không thế, thằng bé ở đâu, tôi đi gọi.” Vu Hướng Niệm nói xong định ra cửa.
Vu Hướng Dương nghe được lời này, không dám tin nhìn Vu Hướng Niệm, lại nhìn Trình Cảnh Mặc.
“Trình Cảnh Mặc, Tiểu Kiệt ở đâu, tôi đi tìm?”
Trong lòng Trình Cảnh Mặc cũng cảm thấy không tin nổi, nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ đó: “Để tôi đi.”
Trình Cảnh Mặc vừa đi ra khỏi cửa, Vu Hướng Dương vội nói: “Niệm Niệm, chờ lát nữa về nhà, em cũng đừng ầm ĩ với Trình Cảnh Mặc.”
Anh ấy luôn cảm thấy loại thái độ này của Vu Hướng Niệm nhất định là đang nghẹn cục tức nào đó.
Lông mày Vu Hướng Niệm nhíu lại: “Em ầm ĩ cái gì? Nhưng anh đó, có phải anh nói gì với cha mẹ không?”
Nếu không, ngày hôm qua Vu Hướng Dương vừa mới đến thăm bọn họ, hôm nay cha mẹ đã gọi bọn họ về ăn cơm.
Vu Hướng Dương cười ha hả: “Anh có thể nói gì được chứ? Ăn ngay nói thật thôi!”
Trình Cảnh Mặc đã dẫn theo Tiểu Kiệt về, Tiểu Kiệt chơi đến mồ hôi đầy đầu.
Trình Cảnh Mặc bảo Tiểu Kiệt đi rửa mặt sạch sẽ, chính mình về phòng tìm một bộ quần áo để Tiểu Kiệt thay.
“Chú, thật sự là thím bảo cháu đi sao?” Tiểu Kiệt thay quần áo, không thể tin, hỏi lại lần nữa.
“Ừ.” Trình Cảnh Mặc nhìn ra Tiểu Kiệt căng thẳng: “Nhà cô ấy lớn hơn nhà chúng ta một chút, trong nhà cũng nhiều người hơn, cháu đừng động vào những đồ ở đó, cứ ăn cơm của mình là được.”
Trình Cảnh Mặc trả xe lại cho quân khu, Vu Gia Thuận sắp xếp tài xế của mình đến đón bọn họ.
Xe đi đến một đại viện.
Mặc dù đều là đại viện nhưng khác biệt rất lớn.
Đám người Trình Cảnh Mặc ở khu nhà một tầng, diện tích khoảng hơn một trăm mét vuông, hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, cộng thêm một cái sân nhỏ.
Còn người ở đại viện này đều là lãnh đạo cấp bậc cao, nhà ở cũng là kiểu tây ba tầng lầu.
Vừa vào cửa là phòng khách rộng mở sáng ngời, Vu Gia Thuận, Triệu Nhược Trúc ngồi trên sofa, một người trên đỉnh đầu có vòng sáng màu vàng, một người trên đỉnh đầu có vòng sáng màu bạc lơ lửng.
Anh cả, anh hai của Vu Hướng Niệm ngồi ở ghế đơn sofa đối diện.
Đây là lần thứ ba Vu Hướng Niệm nhìn thấy vòng sáng, trong mắt cô thoáng qua ngạc nhiên: “Cha, mẹ, anh cả, anh hai.”
Trình Cảnh Mặc cũng đi theo chào một lượt, sau đó nói cho Tiểu Kiệt: “Đây là ông ngoại, bà ngoại, còn kia là các chú.”
Tiểu Kiệt chào mọi người một lần.
Anh cả, anh hai nhìn thấy bọn họ đều đứng dậy chào hỏi: “Trình Cảnh Mặc, Niệm Niệm, đã mong hai đứa từ lâu, Tiểu Kiệt cũng đến hả.”
Vu Gia Thuận ngồi trên ghế sofa người cũng không dịch một chút, trầm giọng nói: “Mấy đứa đến rồi hả.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất