Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
Chương 38: Suốt Đêm Không Về
Trình Cảnh Mặc chỉ ăn dưa chuột và chan canh, thỉnh thoảng gắp một miếng cá sốt cà chua ăn.
Vu Hướng Niệm nhìn ra Trình Cảnh Mặc muốn tiết kiệm cá và tôm lại, nhường cho cô và Tiểu Kiệt ăn.
Cô bỏ con tôm trong tay vừa bóc xong vào trong bát anh, lại gắp cho anh một miếng cá to.
Trình Cảnh Mặc nhìn mấy thứ trong bát, hơi khựng lại.
Vu Hướng Niệm nhìn dáng vẻ sững sờ của Trình Cảnh Mặc, bắt đầu nói: “Trình Cảnh Mặc, anh chỉ ăn dưa leo và canh, là chê đồ ăn tôi nấu khó ăn hả?”
Trình Cảnh Mặc: “…” Anh nào dám ghét bỏ.
Vu Hướng Niệm bắt đầu giáo dục anh: “Chúng ta là người một nhà, nên đồng cam cộng khổ, đồ trên bàn cơm cùng nhau ăn, gặp được vấn đề cùng nhau nghĩ cách giải quyết, anh làm như vậy, Tiểu Kiệt nhìn trong mắt, thằng bé cũng không dám ăn, anh thấy thích hợp không?”
“Hơn nữa, anh là trụ cột trong nhà, tôi và Tiểu Kiệt đều dựa vào anh nuôi, nếu thân thể anh suy sụp, chúng tôi phải làm sao bây giờ.”
Trình Cảnh Mặc khô khốc nói: “Thân thể tôi rất tốt.”
Vu Hướng Niệm nghĩ đến cơ bắp hoàn mỹ của anh, nuốt nước miếng.
“Tôi biết anh rất cường tráng, nhưng đừng tự kiêu, phải tiếp tục giữ vững.”
“Hôm nay ba người chúng ta phải ăn sạch mấy món này, nếu không tôi không vui, tôi không vui, hậu quả rất nghiêm trọng, hai người cứ thử xem.”
Những lời này rõ ràng đều là lời uy hiếp, Trình Cảnh Mặc nghe vào tai lại rất thoải mái.
Anh gắp hai con tôm cho Tiểu Kiệt: “Ăn nhiều một chút, cháu đang tuổi lớn.”
Vu Hướng Niệm vừa lòng gật đầu.
Trình Cảnh Mặc vẫn khiêm nhượng, ăn rất ít tôm và cá, nhưng Tiểu Kiệt lại bung xõa, cuối cùng ba người vẫn ăn sạch mâm đồ ăn.
Trình Cảnh Mặc ở trong bếp rửa bát, Vu Hướng Niệm ở nhà chính thảnh thơi ăn chuối.
Cô đến đây nhiều ngày như vậy, còn chưa được ăn qua trái cây đâu.
Chuối chín cây đúng là ngon ngọt hơn nhiều so với loại chín ủ bằng thuốc.
Buổi tối, Vu Hướng Niệm tắm xong, lại rất có chút tâm tư nhỏ không muốn giặt quần áo của mình.
Giặt tay quần áo đúng là khổ.
Quay lại phòng ngủ, đang dùng khăn lông lau tóc, đột nhiên nghe thấy tiếng còi.
Thời gian này không nên có tiếng còi mới đúng, hơn nữa, lần này tiếng còi khác với mấy ngày hôm trước nghe được.
Vu Hướng Niệm đang chuẩn bị ra phòng ngủ hỏi qua xem làm sao vậy, lại thấy Trình Cảnh Mặc chạy đến cửa phòng ngủ, mặc quân trang chỉnh tề, trong tay cầm mũ: “Quân đội có việc, tôi phải đi.”
“Chuyện gì vậy?”
“Không biết nữa.” Lúc nói lời này, Trình Cảnh Mặc đã xoay người đi ra cửa.
Vu Hướng Niệm tò mò đi đến ngoài cửa phòng, thấy một đống lớn bóng dáng mặc quân phục màu xanh vội vã chạy ra khỏi đại viện.
Một số người nhà sôi nổi bàn tán.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ai biết!”
“Sắp đi ngủ rồi sao còn bị gọi đi!”
“Cô là muốn ngủ với chồng hả!”
Đám phụ nữ cười to.
Vu Hướng Niệm về nhà đóng cửa ngủ, ngày hôm sau vẫn ngủ đến tiếng chiêng thứ ba mới rời giường.
Bình thường vào lúc này, Trình Cảnh Mặc đã lấy cơm về, nhưng hôm nay không thấy bóng người đầu.
Cô gõ cửa phòng ngủ Tiểu Kiệt, gọi Tiểu Kiệt dậy.
Sau khi Tiểu Kiệt mở cửa, Vu Hướng Niệm nhìn thoáng qua bên trong, Trình Cảnh Mặc cũng không ở trong.
Xem ra tối hôm qua anh không về.
Nấu bữa sáng là không còn kịp, Vu Hướng Niệm và Tiểu Kiệt lấy bánh ăn với nước sôi, xem như ăn xong bữa sáng.
Vu Hướng Niệm đi làm, dọc theo đường đi cũng không nhìn thấy người mặc quân phục.
Hẳn là đều giống nhau, tối hôm qua sau khi rời đi thì chưa về.
Lúc đến bộ phận hậu cần, Bạch Mai đã đi làm, sắc mặt cô ta vàng như nến, xem ra bị tiêu chảy không nhẹ.
Chưa tới một lúc, Đinh Vân Phi đã đến tìm cô: “Niệm Niệm, em biết tối qua xảy ra chuyện gì không?”
“Chuyện gì vậy?”
“Sau núi chỗ cánh rừng tre kia có sói!” Biểu cảm Đinh Vân Phi sinh động như thật nói: “Đêm qua thiếu chút nữa cắn chết mấy người nhà quân nhân, may mắn thôn dân gần đó đuổi đến kịp, cứu mấy bọn họ.”
Rừng tre!
Vu Hướng Niệm nghĩ đến ngày hôm qua Trình Cảnh Mặc đi chặt tre, không biết có phải là đến rừng tre kia chặt không.
Vu Hướng Niệm nhìn ra Trình Cảnh Mặc muốn tiết kiệm cá và tôm lại, nhường cho cô và Tiểu Kiệt ăn.
Cô bỏ con tôm trong tay vừa bóc xong vào trong bát anh, lại gắp cho anh một miếng cá to.
Trình Cảnh Mặc nhìn mấy thứ trong bát, hơi khựng lại.
Vu Hướng Niệm nhìn dáng vẻ sững sờ của Trình Cảnh Mặc, bắt đầu nói: “Trình Cảnh Mặc, anh chỉ ăn dưa leo và canh, là chê đồ ăn tôi nấu khó ăn hả?”
Trình Cảnh Mặc: “…” Anh nào dám ghét bỏ.
Vu Hướng Niệm bắt đầu giáo dục anh: “Chúng ta là người một nhà, nên đồng cam cộng khổ, đồ trên bàn cơm cùng nhau ăn, gặp được vấn đề cùng nhau nghĩ cách giải quyết, anh làm như vậy, Tiểu Kiệt nhìn trong mắt, thằng bé cũng không dám ăn, anh thấy thích hợp không?”
“Hơn nữa, anh là trụ cột trong nhà, tôi và Tiểu Kiệt đều dựa vào anh nuôi, nếu thân thể anh suy sụp, chúng tôi phải làm sao bây giờ.”
Trình Cảnh Mặc khô khốc nói: “Thân thể tôi rất tốt.”
Vu Hướng Niệm nghĩ đến cơ bắp hoàn mỹ của anh, nuốt nước miếng.
“Tôi biết anh rất cường tráng, nhưng đừng tự kiêu, phải tiếp tục giữ vững.”
“Hôm nay ba người chúng ta phải ăn sạch mấy món này, nếu không tôi không vui, tôi không vui, hậu quả rất nghiêm trọng, hai người cứ thử xem.”
Những lời này rõ ràng đều là lời uy hiếp, Trình Cảnh Mặc nghe vào tai lại rất thoải mái.
Anh gắp hai con tôm cho Tiểu Kiệt: “Ăn nhiều một chút, cháu đang tuổi lớn.”
Vu Hướng Niệm vừa lòng gật đầu.
Trình Cảnh Mặc vẫn khiêm nhượng, ăn rất ít tôm và cá, nhưng Tiểu Kiệt lại bung xõa, cuối cùng ba người vẫn ăn sạch mâm đồ ăn.
Trình Cảnh Mặc ở trong bếp rửa bát, Vu Hướng Niệm ở nhà chính thảnh thơi ăn chuối.
Cô đến đây nhiều ngày như vậy, còn chưa được ăn qua trái cây đâu.
Chuối chín cây đúng là ngon ngọt hơn nhiều so với loại chín ủ bằng thuốc.
Buổi tối, Vu Hướng Niệm tắm xong, lại rất có chút tâm tư nhỏ không muốn giặt quần áo của mình.
Giặt tay quần áo đúng là khổ.
Quay lại phòng ngủ, đang dùng khăn lông lau tóc, đột nhiên nghe thấy tiếng còi.
Thời gian này không nên có tiếng còi mới đúng, hơn nữa, lần này tiếng còi khác với mấy ngày hôm trước nghe được.
Vu Hướng Niệm đang chuẩn bị ra phòng ngủ hỏi qua xem làm sao vậy, lại thấy Trình Cảnh Mặc chạy đến cửa phòng ngủ, mặc quân trang chỉnh tề, trong tay cầm mũ: “Quân đội có việc, tôi phải đi.”
“Chuyện gì vậy?”
“Không biết nữa.” Lúc nói lời này, Trình Cảnh Mặc đã xoay người đi ra cửa.
Vu Hướng Niệm tò mò đi đến ngoài cửa phòng, thấy một đống lớn bóng dáng mặc quân phục màu xanh vội vã chạy ra khỏi đại viện.
Một số người nhà sôi nổi bàn tán.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ai biết!”
“Sắp đi ngủ rồi sao còn bị gọi đi!”
“Cô là muốn ngủ với chồng hả!”
Đám phụ nữ cười to.
Vu Hướng Niệm về nhà đóng cửa ngủ, ngày hôm sau vẫn ngủ đến tiếng chiêng thứ ba mới rời giường.
Bình thường vào lúc này, Trình Cảnh Mặc đã lấy cơm về, nhưng hôm nay không thấy bóng người đầu.
Cô gõ cửa phòng ngủ Tiểu Kiệt, gọi Tiểu Kiệt dậy.
Sau khi Tiểu Kiệt mở cửa, Vu Hướng Niệm nhìn thoáng qua bên trong, Trình Cảnh Mặc cũng không ở trong.
Xem ra tối hôm qua anh không về.
Nấu bữa sáng là không còn kịp, Vu Hướng Niệm và Tiểu Kiệt lấy bánh ăn với nước sôi, xem như ăn xong bữa sáng.
Vu Hướng Niệm đi làm, dọc theo đường đi cũng không nhìn thấy người mặc quân phục.
Hẳn là đều giống nhau, tối hôm qua sau khi rời đi thì chưa về.
Lúc đến bộ phận hậu cần, Bạch Mai đã đi làm, sắc mặt cô ta vàng như nến, xem ra bị tiêu chảy không nhẹ.
Chưa tới một lúc, Đinh Vân Phi đã đến tìm cô: “Niệm Niệm, em biết tối qua xảy ra chuyện gì không?”
“Chuyện gì vậy?”
“Sau núi chỗ cánh rừng tre kia có sói!” Biểu cảm Đinh Vân Phi sinh động như thật nói: “Đêm qua thiếu chút nữa cắn chết mấy người nhà quân nhân, may mắn thôn dân gần đó đuổi đến kịp, cứu mấy bọn họ.”
Rừng tre!
Vu Hướng Niệm nghĩ đến ngày hôm qua Trình Cảnh Mặc đi chặt tre, không biết có phải là đến rừng tre kia chặt không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất