Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
Chương 8: Giặt Quần Áo
Bên trong một căn phòng khác.
Tiểu Kiệt nằm trên giường hưng phấn nói: “Chú à, hôm nay thím cháu nói quá hả giận, cháu đã sớm nói với Đại Nha, Nhị Nha, chỉ cần cha của bọn họ còn đánh vợ, cứ hung hăng đánh cho một trận, đánh một lần cho ông ta sợ, ông ta cũng không dám đánh lại.”
Trình Cảnh Mặc ngồi ở trên giường, trong đầu hiện lên hình ảnh Vu Hướng Niệm cầm một cái bát to ném về phía trán doanh trưởng Trương, động tác đó không chút do dự và sợ hãi, tay cầm bát ném.
Người phụ nữ này sao lại như hổ cái vậy!
Trình Cảnh Mặc xoa đầu Tiểu Kiệt: “Cho dù như thế nào thì đánh người cũng là không đúng, mặc dù hôm nay thím cháu giúp người nhưng cũng làm không đúng.”
Dừng một chút anh còn nói thêm: “Trong một tháng chú không ở nhà, thím đối xử với cháu vẫn tốt chứ?”
Tiểu Kiệt đáp: “Khoảng thời gian trước thím ấy không để ý đến cháu, ăn cơm cũng là cháu sang nhà người khác ăn chực, hai hôm nay đối xử với cháu cực kỳ tốt, dạy cháu học, mua kem que, mứt cho cháu, còn dẫn cháu ra ngoài ăn cơm, bánh bao thịt ở quán kia ăn ngon lắm.”
Tiểu Kiệt nói xong lại nuốt nước miếng: “Thím cháu nói, chỉ cần cháu muốn ăn, thím sẽ dẫn cháu đi.”
Nói cách khác, trong hai ngày này Vu Hướng Niệm trở nên kỳ lạ.
Trình Cảnh Mặc lại hỏi: “Cháu có thấy thím cháu dẫn Đinh Vân Phi kia về nhà không?”
Tiểu Kiệt bĩu môi, vẻ mặt buồn khổ: “Thím cháu dẫn Đinh Vân Phi kia về nhà giúp đỡ, nhổ cỏ cho vườn nhà ta, lại còn giúp sửa đồ đạc trong nhà, còn quét dọn phòng nữa, những cháu nghe mấy thím bên ngoài nói thím ấy dẫn đàn ông về nhà là để vụng trộm.”
Tiểu Kiệt không biết vụng trộm là có ý gì, nhưng dựa vào từ “trộm” kia đủ biết không phải lời hay gì.
Ánh mắt Trình Cảnh Mặc sâu thẳm: “Cháu đừng nghe mấy người bên ngoài nói linh tinh, còn nữa, cũng đừng kể chuyện nhà mình với đám người đó.”
Tiểu Kiệt hiểu chuyện gật đầu: “Chú, cháu không nói.”
Cậu bé đã bị hớ một lần, sẽ không bao giờ kể chuyện trong nhà với người ngoài.
Đó là ngày thứ hai sau khi Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Niệm kết hôn, những người kia khách sáo hỏi mấy câu với Tiểu Kiệt, Tiểu Kiệt không hiểu chuyện, bèn nói thật tối qua Trình Cảnh Mặc ngủ cùng cậu bé.
Kết quả hại Trình Cảnh Mặc trở thành trò cười trong gia đình quân nhân.
Trình Cảnh Mặc dịch góc chăn cho Tiểu Kiệt: “Nhanh ngủ đi.”
Hôm sau, Vu Hướng Niệm ngủ đến tiếng kẻng thứ ba mới rời giường.
Đi ra khỏi phòng chuẩn bị rửa mặt, liếc thấy quần áo phơi đầy ngoài sân.
Là váy tối qua cô thay ra, còn có quần áo của Tiểu Kiệt và một bộ quân phục.
Tối qua cô lười lại mệt mỏi, cho nên không giặt, không nghĩ đến Trình Cảnh Mặc lại giặt quần áo.
Nguyên chủ ngoại trừ đồ lót không để cho Trình Cảnh Mặc giặt, những quần áo khác đều ném cho anh giặt.
Nhưng đó là nguyên chủ!
Để một người đàn ông xa lạ giặt tay quần áo của cô, Vu Hướng Niệm có chút cảm thấy khó xử!
Đi vào trong phòng, nhìn thấy trong sọt đựng quần áo bẩn còn sót lại quần lót của mình, cô vội vàng vò sạch, cầm ra phơi ngoài dây.
Đi được hai bước lại quay về, phơi quần lót ở bên dưới váy vàng.
Khu nhà này, hai sân nhà cách nhau một hàng rào trúc cao hơn một mét, ở trong nhà mình có thể nhìn thấy tình hình sân nhà bên.
Cô vẫn nên bảo thủ một chút.
Vừa rửa mặt xong, Trình Cảnh Mặc cầm hai hộp cơm lớn về.
Trên mặt anh rịn mồ hôi, chắc hẳn mới thao luyện xong, anh đặt hộp cơm lên bàn nói câu: “Tôi lấy đồ ăn sáng về.”
Sau đó bèn đi vào phòng Tiểu Kiệt gọi cậu bé rời giường, lại đi rửa mặt.
Ba người ngồi trước bàn, Vu Hướng Niệm bẻ một nửa chiếc bánh bao ra ăn, chiếc bánh bao này không giống như bánh bao làm hoàn toàn từ bột mì như hiện đại, bên trong phần lớn trộn lẫn với bột ngô, lúc ăn có hơi nghẹn.
Cô chật vật nuốt xuống một miếng bánh bao, nói: “Trình Cảnh Mặc, sau này quần áo của tôi, tôi tự mình giặt.”
Trình Cảnh Mặc yên lặng không nói chuyện, không biết có phải là chấp nhận hay không.
Tiểu Kiệt cũng cắn một chiếc bánh bao, đột nhiên nói: “Thím à, từ trước đến giờ thím không ăn loại bánh bao này, sao hôm nay lại ăn vậy?”
Nếu không phải nể mặt hôm qua cô giúp Đại Nha và Nhị Nha, cậu bé còn lâu mới nói chuyện cùng cô.
Tiểu Kiệt nằm trên giường hưng phấn nói: “Chú à, hôm nay thím cháu nói quá hả giận, cháu đã sớm nói với Đại Nha, Nhị Nha, chỉ cần cha của bọn họ còn đánh vợ, cứ hung hăng đánh cho một trận, đánh một lần cho ông ta sợ, ông ta cũng không dám đánh lại.”
Trình Cảnh Mặc ngồi ở trên giường, trong đầu hiện lên hình ảnh Vu Hướng Niệm cầm một cái bát to ném về phía trán doanh trưởng Trương, động tác đó không chút do dự và sợ hãi, tay cầm bát ném.
Người phụ nữ này sao lại như hổ cái vậy!
Trình Cảnh Mặc xoa đầu Tiểu Kiệt: “Cho dù như thế nào thì đánh người cũng là không đúng, mặc dù hôm nay thím cháu giúp người nhưng cũng làm không đúng.”
Dừng một chút anh còn nói thêm: “Trong một tháng chú không ở nhà, thím đối xử với cháu vẫn tốt chứ?”
Tiểu Kiệt đáp: “Khoảng thời gian trước thím ấy không để ý đến cháu, ăn cơm cũng là cháu sang nhà người khác ăn chực, hai hôm nay đối xử với cháu cực kỳ tốt, dạy cháu học, mua kem que, mứt cho cháu, còn dẫn cháu ra ngoài ăn cơm, bánh bao thịt ở quán kia ăn ngon lắm.”
Tiểu Kiệt nói xong lại nuốt nước miếng: “Thím cháu nói, chỉ cần cháu muốn ăn, thím sẽ dẫn cháu đi.”
Nói cách khác, trong hai ngày này Vu Hướng Niệm trở nên kỳ lạ.
Trình Cảnh Mặc lại hỏi: “Cháu có thấy thím cháu dẫn Đinh Vân Phi kia về nhà không?”
Tiểu Kiệt bĩu môi, vẻ mặt buồn khổ: “Thím cháu dẫn Đinh Vân Phi kia về nhà giúp đỡ, nhổ cỏ cho vườn nhà ta, lại còn giúp sửa đồ đạc trong nhà, còn quét dọn phòng nữa, những cháu nghe mấy thím bên ngoài nói thím ấy dẫn đàn ông về nhà là để vụng trộm.”
Tiểu Kiệt không biết vụng trộm là có ý gì, nhưng dựa vào từ “trộm” kia đủ biết không phải lời hay gì.
Ánh mắt Trình Cảnh Mặc sâu thẳm: “Cháu đừng nghe mấy người bên ngoài nói linh tinh, còn nữa, cũng đừng kể chuyện nhà mình với đám người đó.”
Tiểu Kiệt hiểu chuyện gật đầu: “Chú, cháu không nói.”
Cậu bé đã bị hớ một lần, sẽ không bao giờ kể chuyện trong nhà với người ngoài.
Đó là ngày thứ hai sau khi Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Niệm kết hôn, những người kia khách sáo hỏi mấy câu với Tiểu Kiệt, Tiểu Kiệt không hiểu chuyện, bèn nói thật tối qua Trình Cảnh Mặc ngủ cùng cậu bé.
Kết quả hại Trình Cảnh Mặc trở thành trò cười trong gia đình quân nhân.
Trình Cảnh Mặc dịch góc chăn cho Tiểu Kiệt: “Nhanh ngủ đi.”
Hôm sau, Vu Hướng Niệm ngủ đến tiếng kẻng thứ ba mới rời giường.
Đi ra khỏi phòng chuẩn bị rửa mặt, liếc thấy quần áo phơi đầy ngoài sân.
Là váy tối qua cô thay ra, còn có quần áo của Tiểu Kiệt và một bộ quân phục.
Tối qua cô lười lại mệt mỏi, cho nên không giặt, không nghĩ đến Trình Cảnh Mặc lại giặt quần áo.
Nguyên chủ ngoại trừ đồ lót không để cho Trình Cảnh Mặc giặt, những quần áo khác đều ném cho anh giặt.
Nhưng đó là nguyên chủ!
Để một người đàn ông xa lạ giặt tay quần áo của cô, Vu Hướng Niệm có chút cảm thấy khó xử!
Đi vào trong phòng, nhìn thấy trong sọt đựng quần áo bẩn còn sót lại quần lót của mình, cô vội vàng vò sạch, cầm ra phơi ngoài dây.
Đi được hai bước lại quay về, phơi quần lót ở bên dưới váy vàng.
Khu nhà này, hai sân nhà cách nhau một hàng rào trúc cao hơn một mét, ở trong nhà mình có thể nhìn thấy tình hình sân nhà bên.
Cô vẫn nên bảo thủ một chút.
Vừa rửa mặt xong, Trình Cảnh Mặc cầm hai hộp cơm lớn về.
Trên mặt anh rịn mồ hôi, chắc hẳn mới thao luyện xong, anh đặt hộp cơm lên bàn nói câu: “Tôi lấy đồ ăn sáng về.”
Sau đó bèn đi vào phòng Tiểu Kiệt gọi cậu bé rời giường, lại đi rửa mặt.
Ba người ngồi trước bàn, Vu Hướng Niệm bẻ một nửa chiếc bánh bao ra ăn, chiếc bánh bao này không giống như bánh bao làm hoàn toàn từ bột mì như hiện đại, bên trong phần lớn trộn lẫn với bột ngô, lúc ăn có hơi nghẹn.
Cô chật vật nuốt xuống một miếng bánh bao, nói: “Trình Cảnh Mặc, sau này quần áo của tôi, tôi tự mình giặt.”
Trình Cảnh Mặc yên lặng không nói chuyện, không biết có phải là chấp nhận hay không.
Tiểu Kiệt cũng cắn một chiếc bánh bao, đột nhiên nói: “Thím à, từ trước đến giờ thím không ăn loại bánh bao này, sao hôm nay lại ăn vậy?”
Nếu không phải nể mặt hôm qua cô giúp Đại Nha và Nhị Nha, cậu bé còn lâu mới nói chuyện cùng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất