Xuyên Đến Tinh Tế Thành Đan Pháp Thần
Chương 102: Thiên Tử Dật tức giận
Lúc này ở trên mặt nước, một người theo dõi tình hình dưới nước hô: "Nhóm Mart thiếu gia đã tìm thấy quỷ nhân ngư vương, bọn họ đang chuẩn bị tấn công."
Lời vừa dứt, mặt nước liền chấn động mạnh mẽ, mặt sông yên ả đột nhiên nổi lên những cơn sóng to sóng lớn khiến cho các tảng băng nghiêng ngả, mọi người đứng trên đấy điều bị cơn sóng làm cho xém rơi xuống nước.
Mọi người tụ lại một chỗ ở chính giữa tảng băng, mặt băng rất trơn, cơn sóng đập về phía nào mọi người đều trượt về phía đó, vì vậy mọi người phải bám lấy nhau để giữ lấy thăng bằng.
Ngay sau đó bọn nhìn thấy một cái lỗ xoáy khổng lồ, lốc xoáy mạnh mẽ phá vỡ những tảng băng đi qua bờ sông bên kia, sau đó bọn nhìn thấy những con quỷ nhân ngư bị đẩy lên không trung, cả người đều là vết chém, máu từ người bọn nó rơi xuống như một cơn mưa máu nhỏ.
Mọi người hợp lực, một người tấn công con quỷ nhân ngư kia, một người giữ lấy người tấn công để không ngã xuống mặt nước.
Nhân lúc mọi người tụ lại một chỗ bởi cơn sóng mãnh liệt, Phượng Cương Vũ liếc nhìn Korly, Korly hiểu ý gật đầu.
Korly ác độc nhìn Châu Thanh, đợi đến lúc sóng lên cao đẩy tảng băng về một phía, Korly nhân lúc này đưa tay đẩy Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây một cái. Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây bất ngờ bị đẩy, lại đúng lúc tảng băng nghiêng xuống, hai nhóc liền bị trượt chân lăn vòng trên tảng băng.
Châu Thanh và Thiên Tử Dật giật mình, mỗi người hiểu ý mà giữ lấy một đứa. Châu Thanh giữ lấy Thiên Sinh Đông, còn Thiên Tử Dật thì giữ lấy Thiên Sinh Tây.
Lực đẩy của Korly rất mạnh, cộng thêm độ nghiêng và độ trơn tốc độ trượt của hai nhóc rất nhanh. Ngay lúc hai nhóc chuẩn bị rớt xuống thì có một bàn tay nắm lấy hai nhóc.
Hai nhóc đồng loạt hô lên: "Cha/ba ba."
Đúng lúc này một bàn tay từ dưới mặt nước trồi lên muốn tóm lấy chân Thiên Sinh Đông, Châu Thanh nhanh chóng quăng nhóc về phía Thiên Tử Dật. Bàn tay mất đi mục tiêu, nó liền đổi mục tiêu tóm lấy Châu Thanh rồi kéo cậu xuống nước.
"A Thanh!!" Trần Dương Linh hốt hoảng.
"Ba ba!!"
"Anh Thanh bị kéo xuống nước rồi!!" Cát Hải Thịnh tóm lấy tay áo La Kính kêu lên, ý muốn anh cứu lấy Châu Thanh.
Mặt sóng lại nghiêng qua một bên khác, Thiên Tử Dật ôm lấy hai nhóc trượt tới chỗ Trần Dương Linh, hắn đặt hai nhóc xuống, gấp gáp nói: "Lo tụi nó giùm tôi." Nói xong lập tức nhảy xuống sông.
"Cha!!" Hai đứa nhỏ kêu lên muốn đuổi theo nhưng lại bị Trần Dương Linh cản lại: "Không được."
Châu Thanh bị quỷ nhân ngư kéo xuống nước, móng tay sắc nhọn chứa đầy độc tố đâm vào chân cậu, chân cậu lập tức mất cảm giác.
Quỷ nhân ngư càng lúc càng kéo Châu Thanh sâu xuống, Châu Thanh cúi người dùng lực muốn gỡ cánh tay của quỷ nhân ngư ra, lúc này trên người cậu không có vũ khí, cũng không thể gọi Đại Đằng ra, với một đan pháp sư không có ma pháp tấn công, Châu Thanh chỉ có thể dùng chính sức lực của bản thân mình.
Nhưng sức lực của cậu sao mạnh bằng yêu thú, huống hồ còn là đang ở dưới nước, hai chân mất cảm giác, không khí càng lúc càng ít đi. Châu Thanh cố gắng thế nào cũng không thể khiến móng tay của quỷ nhân ngư nhúc nhích.
Những con quỷ nhân ngư khác nhìn thấy Châu Thanh, hai cặp mắt đỏ máu thèm khát nhìn cậu, bọn nó nhanh chóng bơi lại, hé cái hàm răng nhọn hoắc táp về phía cậu.
Một con quỷ nhân ngư bơi tới gần cậu, nó há cái mồm máu chuẩn xác nhắm về phía đầu cậu táp tới, Châu Thanh nghiêng đầu tránh né. Quỷ nhân ngư táp hụt, nó tức giận quật cái đuôi vào bụng Châu Thanh. Quỷ nhân ngư dùng lực mạnh, khoé miệng Châu Thanh liền trào máu nhưng cậu lại không hé miệng ra, cố gắng giữ lại chút không khí trong người.
Để phòng tránh Châu Thanh né tránh nó lần nữa, quỷ nhân ngư dùng ngón tay nhọn đầy độc của mình đâm vào vai Châu Thanh, hành động này khiến cho Châu Thanh lại mất đi một ít không khí.
Đợi độc thấm toàn cơ thể, Châu Thanh không thể di chuyển được nữa, con quỷ nhân ngư nở một nụ cười khát máu, nó chậm rãi hé miệng, như là đang muốn Châu Thanh tuyệt vọng chờ đợi cái chết.
Ngay lúc cái mồm máu của quỷ nhân ngư chỉ còn cách đầu Châu Thanh vài centimet, đột nhiên cả người con quỷ nhân ngư bốc cháy, ngọn lửa đen mạnh mẽ cắn nuốt lấy nó, thiêu rụi nó trong nháy mắt.
Những con quỷ nhân ngư khác thấy vậy thì sợ hãi lùi về sau, ngay cả con quỷ nhân ngư tóm lấy cậu cũng buông ra.
Cơ thể Châu Thanh lúc này không thể cử động, cho dù đã được con quỷ nhân ngư buông ra nhưng Châu Thanh vẫn từ từ chìm xuống.
Một bàn tay tóm lấy Châu Thanh, kéo cậu vào lòng, dòng nước lạnh đột nhiên biến mất, không khí trở lại, Châu Thanh liền thở ra sau đó hít sâu vào cứ như vậy liên tục mới có thể ổn định lại hơi thở của mình.
Thiên Tử Dật tạo một cái kết giới ngăn chặn dòng nước lại, bàn tay hắn vuốt lưng Châu Thanh giúp cậu điều chỉnh lại hơi thở.
Khi nhìn thấy vết thương trên vai và chân của Châu Thanh, khuôn mặt cậu trắng bệch vì thiếu không khí và lạnh, một cỗ tức giận trào lên trong lòng Thiên Tử Dật, hắn lạnh lẽo nhìn đám sinh vật người không ra người, cá không ra cá trước mặt, sát khí từ hắn toả ra khắp nơi mà không hề che dấu.
Châu Thanh đang được hắn ôm vào lòng nên không thể nhìn thấy vẻ mặt lúc này của hắn như thế nào, thế nhưng những con quỷ nhân ngư nhìn thấy một màn này thì sợ hãi lùi lại, bọn nó có ý đồ muốn chạy trốn. Thế nhưng Thiên Tử Dật có thể để bọn nó chạy trốn sau khi làm bị thương bảo bối của hắn sao?
Câu trả lời đương nhiên là không.
Thiên Tử Dật ôm lấy Châu Thanh, hắn phóng tới con quỷ nhân ngư kéo lấy Châu Thanh , bàn tay còn lại hắn đưa ra khỏi kết giới tóm lấy đầu nó, sau đó cả người còn quỷ nhân ngư lập tức chìm trong ngọn lửa đen. Quỷ nhân ngư đau đớn hét lên rồi bị ngọn lửa thiêu đốt không còn một mảnh.
Hiện tại đang ở dưới nước, hơn nữa còn là nước băng nên nhiệt độ rất thấp, thế mà dưới tình huống như vậy ngọn lửa của Thiên Tử Dật lại có thể mạnh mẽ thiêu đốt một con quỷ nhân ngư cấp 4 chỉ trong vài giây. Không cần nói cũng biết, ngọn lửa lúc này của Thiên Tử Dật là cực kỳ nóng, nóng đến mức có thể sinh tồn ở dưới dòng nước lạnh âm độ như thế này.
Liên tục nhìn thấy đồng loại của mình bị thiêu rụi trong nháy mắt, quỷ nhân ngư đã biết kẻ trước mặt này rất nguy hiểm, không nên đụng vào hắn, tốt nhất là chạy đi.
Thế là cả đám quỷ nhân ngư thi nhau chạy trốn, Thiên Tử Dật ở dưới nước càn quét.
...
Quỷ nhân ngư vương bị vòi rồng hất lên mặt nước, ngay khi bị hất lên, nhóm Ryze liền thu lại ma pháp, vòng rồng vừa biến mất, mặt nước liền yên ả bằng phẳng trở lại.
Nhờ vậy mà mọi người mới có thể tập trung dồn hết ma pháp về phía quỷ nhân ngư vương mà không lo bị rơi xuống nước.
Quỷ nhân ngư vương ở trên không trung tạo một lớp bảo vệ bằng thuỷ quanh người nó, công kích của mọi người chạm vào lớp bảo vệ liền phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Quỷ nhân ngư vương rơi xuống một tảng băng, khói bụi từ vụ nổ che đi tầm mắt của mọi người, một người nuốt nước miếng hỏi: "Hạ được chưa?"
Mọi người căng mắt nhìn nơi quỷ nhân ngư rơi xuống, không một ai trả lời câu hỏi của người nọ.
Nhóm Ryze từ dưới nước nhảy lên, Mart hỏi: "Thế nào? Đã hạ được chưa?"
Một người trả lời: "Không biết, khói bụi nhiều qua không thể nhìn thấy gì."
Trần Dương Linh vừa nhìn thấy Ryze, hắn tiến lên gấp gáp hỏi: "Anh có thấy A Thanh và Thiên Tử Dật không?"
Ryze không hiểu gì lắc đầu: "Không thấy."
Trần Dương Linh lo lắng: "Không thấy? Sao có thể như vậy được?"
"Xảy ra chuyện gì?" Ryze thấy Trần Dương Linh kích động như vậy biết có chuyện không hay xảy ra.
"Anh Thanh bị quỷ nhân ngư kéo xuống nước, sau đó anh Tử Dật nhảy xuống theo nhưng đến giờ vẫn chưa thấy hai người xuất hiện." Cát Hải Thịnh nói.
"Cha, ba ba." Hai đứa nhỏ nhỏ giọng kêu.
Trần Dương Linh đau lòng an ủi hai đứa: "Không sao đâu, cha và ba ba hai đứa nhất định sẽ không có chuyện gì. Cha hai đứa rất mạnh mà."
Ryze nhíu mày, lúc bọn anh đi lên có phát hiện một tình huống kỳ lạ, một đám quỷ nhân ngư hốt hoảng sợ hãi chạy trốn, nhìn thấy bọn anh cũng không thèm tấn công. Lúc đó anh còn cho rằng bởi vì vua của bọn nó bị bọn anh hất tung nên mặt nước nên bọn nó mới sợ hãi như vậy. Hiện tại xem ra rất có thể liên quan đến hai người Châu Thanh và Thiên Tử Dật.
Màn khói tan đi, quỷ nhân ngư vương vẫn bình yên vô sự, mọi người khó tin trợn mắt không khỏi thốt lên: "Không thể nào!"
Quỷ nhân ngư vương là cấp 6, ở đây phần lớn mọi người đều là cấp 4, cấp cao nhất cũng là cấp 5 cao cấp. Mọi người lại không thể sử dụng không gian, không có vũ khí, công lực đương nhiên là giảm đi rất nhiều.
Quỷ nhân ngư vương muốn tẩu thoát xuống sông, tuy rằng nó cấp 6 nhưng chiến đấu trên cạn không phải là sở trường của nó.
Mọi người nhìn thấy quỷ nhân ngư vương muốn xuống sông, một người hốt hoảng hô lên: "Không xong, nó muốn tẩu thoát."
"Mọi người lập kết giới ngăn lại, đừng cho nó xuống nước." Phượng Nhu Ngọc dựng lên một cái kết giới ngăn lại. Nhưng cô bé chỉ là kết giới sư cấp 4, không thể ngăn cản được quỷ nhân ngư cấp 6, chỉ cần mấy lần công kích của nó kết giới liền sập.
Thấy vậy những kết giới sư khác liền hỗ trợ cùng nhau củng cố kết giới, tuy rằng chỉ là kết giới cấp 4, nhưng là kết giới mọi người hợp sức, vì vậy cũng rất rắn chắc.
Khán giả ngồi xem bị hành động đồng tâm hiệp lực của mọi người lôi kéo theo, bọn họ không khỏi thốt lên hai chữ 'cố lên'.
Đúng lúc này một người đột nhiên hô to lên: "Có thể sử dụng không gian rồi."
Mọi người nghe thấy vậy, liền từ trong không gian mình lấy ra vũ khí, phát hiện đã có thể sử dụng được không gian, mọi người vui sướng triệu hồi yêu thú ra, cùng với yêu thú phóng ma pháp vào kết giới.
Nhìn mọi người có thể sử dụng không gian, quỷ nhân ngư vương tức giận hét lên, là sóng âm nhiễu loạn không gian, nhưng yêu thú và vũ khí đã được lấy ra, mọi người cũng không quan tâm có thể sử dụng không gian hay không.
Tuy nhiên tiếng hét của nó khiến các kết giới sư cảm thấy khó chịu, dẫn tới kết giới bị yếu đi, nhân lúc này quỷ nhân ngư vương phá kết giới rồi nhảy xuống nước.
Thế nhưng các học viên phản ứng cũng rất nhanh, ngay trước khi nó kịp phá kết giới đã phóng ma pháp về phía nó, kết giới vừa bị phá, ma pháp của mọi người cũng đúng lúc phóng tới.
Ầm ầm, các ma pháp chạm vào nhau tạo thành một vụ nổ lớn, khói bụi mịt mù không thể nhìn thấy gì.
Đợi màn khói tản đi, mọi người không nhìn thấy bóng dáng của quỷ nhân ngư vương đâu, tảng băng mà nó đứng cũng vỡ nát, không thể nhìn ra dấu vết gì.
"Lần này hẳn là đã hạ được rồi chứ?" Một cậu học viên hỏi.
Không ai trả lời câu hỏi của cậu ta, bởi mọi người cũng không biết câu trả lời là gì.
Một người đứng ở mép băng nhìn xuống, hắn thấy bóng dáng to lớn của quỷ nhân ngư vương đang chạy trốn, hắn liền nói cho mọi người nghe: "Quỷ nhân ngư vương đang chạy trốn."
Thấy thế mọi người liền đi tới mép băng nhìn, Phượng Cương Vũ nhìn bóng dáng của quỷ nhân ngư vương, gã chửi: "Mẹ nó."
Sau trận chiến, phần lớn tảng băng để qua kia bờ đều bị phá huỷ, những ai có yêu thú có thể bay thì không nói, nhưng những người không có yêu thú thì cách duy nhất là phải bơi qua, mà quỷ nhân ngư vương chưa chết, bơi qua sông là một điều quá nguy hiểm, chẳng khác nào là tự sát.
Đúng lúc này mọi người đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm, sau đó bọn họ nhìn thấy quỷ nhân ngư vương lẽ ra đang bơi ở dưới nước đột nhiên bay lên không trung, mọi người còn chưa kịp phản ứng đã thấy một bóng dáng từ dưới nước nhảy lên.
Thiên Tử Dật ôm lấy Châu Thanh, một tay hắn cầm kiếm chuẩn xác mà chém bay đầu quỷ nhân ngư vương. Động tác dứt khoát nhanh nhẹn không một lỗi sai.
Mọi người: "..."
Khán giả: "..."
Những người ở lại bờ và quân cứu viện: "..."
Hiệu trưởng và giáo sư Trương: "..."
Thiên Tử Dật đáp xuống một tảng băng gần đấy, hắn đặt Châu Thanh xuống, dưới cái nhìn của mọi người hắn nhảy qua các tảng băng tới tảng băng nơi nhóm Trần Dương Linh đang đứng.
Vừa đáp chân xuống, thân ảnh Thiên Tử Dật lại biến mất, lần nữa xuất hiện là ở trước mặt Korly, hắn đưa tay bóp lấy cổ Korly nhấc gã ta lên không trung, đôi mắt lạnh lẽo tràn ngập sát ý không hề che giấu.
Korly bị Thiên Tử Dật tóm lấy, gã ta sợ hãi vùng vẫy nhưng không thể di chuyển được Thiên Tử Dật, gã ta đưa mắt cầu cứu về phía Phượng Cương Vũ.
Phượng Cương Vũ cũng bị hành động của Thiên Tử Dật làm cho bất ngờ. Nói đúng hơn là mọi người đều bất ngờ trước hành động của Thiên Tử Dật.
Thiên Tử Dật lạnh lùng mở miệng: "Mày nên cảm ơn luật lệ của cuộc thi này."
Thiên Tử Dật buông tay, hắn liếc mắt về phía Phượng Cương Vũ, Phương Cương Vũ đối mặt với ánh mắt của Thiên Tử Dật, đột nhiên gã cảm thấy lạnh sống lưng.
Korly được Thiên Tử Dật buông ra, gã ta không còn chút sức nào để đứng, cả người mềm nhũn ngã xuống mặt băng lạnh lẽo ho sặc sụa đến đỏ bừng mặt.
Luật lệ của cuộc thi chính là không được giết hại các học viên.
Gã ta hiểu ý của Thiên Tử Dật, nếu không có luật lệ này, mạng của gã ta có lẽ đã kết thúc vào lúc nãy.
Korly sợ hãi nhìn bóng dáng Thiên Tử Dật đưa Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây đi. Sau đó hắn lại ôm Châu Thanh lên, Thiên Sinh Đông thả Hoả Thiên Sư ra, Thiên Sinh Tây từ trong đầu của quỷ nhân ngư vương lấy ra viên tinh hạch màu lam cấp 6, sau đó bốn người leo lên lưng Hoả Thiên Sư rồi biến mất trong khu rừng bên kia bờ.
Lời vừa dứt, mặt nước liền chấn động mạnh mẽ, mặt sông yên ả đột nhiên nổi lên những cơn sóng to sóng lớn khiến cho các tảng băng nghiêng ngả, mọi người đứng trên đấy điều bị cơn sóng làm cho xém rơi xuống nước.
Mọi người tụ lại một chỗ ở chính giữa tảng băng, mặt băng rất trơn, cơn sóng đập về phía nào mọi người đều trượt về phía đó, vì vậy mọi người phải bám lấy nhau để giữ lấy thăng bằng.
Ngay sau đó bọn nhìn thấy một cái lỗ xoáy khổng lồ, lốc xoáy mạnh mẽ phá vỡ những tảng băng đi qua bờ sông bên kia, sau đó bọn nhìn thấy những con quỷ nhân ngư bị đẩy lên không trung, cả người đều là vết chém, máu từ người bọn nó rơi xuống như một cơn mưa máu nhỏ.
Mọi người hợp lực, một người tấn công con quỷ nhân ngư kia, một người giữ lấy người tấn công để không ngã xuống mặt nước.
Nhân lúc mọi người tụ lại một chỗ bởi cơn sóng mãnh liệt, Phượng Cương Vũ liếc nhìn Korly, Korly hiểu ý gật đầu.
Korly ác độc nhìn Châu Thanh, đợi đến lúc sóng lên cao đẩy tảng băng về một phía, Korly nhân lúc này đưa tay đẩy Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây một cái. Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây bất ngờ bị đẩy, lại đúng lúc tảng băng nghiêng xuống, hai nhóc liền bị trượt chân lăn vòng trên tảng băng.
Châu Thanh và Thiên Tử Dật giật mình, mỗi người hiểu ý mà giữ lấy một đứa. Châu Thanh giữ lấy Thiên Sinh Đông, còn Thiên Tử Dật thì giữ lấy Thiên Sinh Tây.
Lực đẩy của Korly rất mạnh, cộng thêm độ nghiêng và độ trơn tốc độ trượt của hai nhóc rất nhanh. Ngay lúc hai nhóc chuẩn bị rớt xuống thì có một bàn tay nắm lấy hai nhóc.
Hai nhóc đồng loạt hô lên: "Cha/ba ba."
Đúng lúc này một bàn tay từ dưới mặt nước trồi lên muốn tóm lấy chân Thiên Sinh Đông, Châu Thanh nhanh chóng quăng nhóc về phía Thiên Tử Dật. Bàn tay mất đi mục tiêu, nó liền đổi mục tiêu tóm lấy Châu Thanh rồi kéo cậu xuống nước.
"A Thanh!!" Trần Dương Linh hốt hoảng.
"Ba ba!!"
"Anh Thanh bị kéo xuống nước rồi!!" Cát Hải Thịnh tóm lấy tay áo La Kính kêu lên, ý muốn anh cứu lấy Châu Thanh.
Mặt sóng lại nghiêng qua một bên khác, Thiên Tử Dật ôm lấy hai nhóc trượt tới chỗ Trần Dương Linh, hắn đặt hai nhóc xuống, gấp gáp nói: "Lo tụi nó giùm tôi." Nói xong lập tức nhảy xuống sông.
"Cha!!" Hai đứa nhỏ kêu lên muốn đuổi theo nhưng lại bị Trần Dương Linh cản lại: "Không được."
Châu Thanh bị quỷ nhân ngư kéo xuống nước, móng tay sắc nhọn chứa đầy độc tố đâm vào chân cậu, chân cậu lập tức mất cảm giác.
Quỷ nhân ngư càng lúc càng kéo Châu Thanh sâu xuống, Châu Thanh cúi người dùng lực muốn gỡ cánh tay của quỷ nhân ngư ra, lúc này trên người cậu không có vũ khí, cũng không thể gọi Đại Đằng ra, với một đan pháp sư không có ma pháp tấn công, Châu Thanh chỉ có thể dùng chính sức lực của bản thân mình.
Nhưng sức lực của cậu sao mạnh bằng yêu thú, huống hồ còn là đang ở dưới nước, hai chân mất cảm giác, không khí càng lúc càng ít đi. Châu Thanh cố gắng thế nào cũng không thể khiến móng tay của quỷ nhân ngư nhúc nhích.
Những con quỷ nhân ngư khác nhìn thấy Châu Thanh, hai cặp mắt đỏ máu thèm khát nhìn cậu, bọn nó nhanh chóng bơi lại, hé cái hàm răng nhọn hoắc táp về phía cậu.
Một con quỷ nhân ngư bơi tới gần cậu, nó há cái mồm máu chuẩn xác nhắm về phía đầu cậu táp tới, Châu Thanh nghiêng đầu tránh né. Quỷ nhân ngư táp hụt, nó tức giận quật cái đuôi vào bụng Châu Thanh. Quỷ nhân ngư dùng lực mạnh, khoé miệng Châu Thanh liền trào máu nhưng cậu lại không hé miệng ra, cố gắng giữ lại chút không khí trong người.
Để phòng tránh Châu Thanh né tránh nó lần nữa, quỷ nhân ngư dùng ngón tay nhọn đầy độc của mình đâm vào vai Châu Thanh, hành động này khiến cho Châu Thanh lại mất đi một ít không khí.
Đợi độc thấm toàn cơ thể, Châu Thanh không thể di chuyển được nữa, con quỷ nhân ngư nở một nụ cười khát máu, nó chậm rãi hé miệng, như là đang muốn Châu Thanh tuyệt vọng chờ đợi cái chết.
Ngay lúc cái mồm máu của quỷ nhân ngư chỉ còn cách đầu Châu Thanh vài centimet, đột nhiên cả người con quỷ nhân ngư bốc cháy, ngọn lửa đen mạnh mẽ cắn nuốt lấy nó, thiêu rụi nó trong nháy mắt.
Những con quỷ nhân ngư khác thấy vậy thì sợ hãi lùi về sau, ngay cả con quỷ nhân ngư tóm lấy cậu cũng buông ra.
Cơ thể Châu Thanh lúc này không thể cử động, cho dù đã được con quỷ nhân ngư buông ra nhưng Châu Thanh vẫn từ từ chìm xuống.
Một bàn tay tóm lấy Châu Thanh, kéo cậu vào lòng, dòng nước lạnh đột nhiên biến mất, không khí trở lại, Châu Thanh liền thở ra sau đó hít sâu vào cứ như vậy liên tục mới có thể ổn định lại hơi thở của mình.
Thiên Tử Dật tạo một cái kết giới ngăn chặn dòng nước lại, bàn tay hắn vuốt lưng Châu Thanh giúp cậu điều chỉnh lại hơi thở.
Khi nhìn thấy vết thương trên vai và chân của Châu Thanh, khuôn mặt cậu trắng bệch vì thiếu không khí và lạnh, một cỗ tức giận trào lên trong lòng Thiên Tử Dật, hắn lạnh lẽo nhìn đám sinh vật người không ra người, cá không ra cá trước mặt, sát khí từ hắn toả ra khắp nơi mà không hề che dấu.
Châu Thanh đang được hắn ôm vào lòng nên không thể nhìn thấy vẻ mặt lúc này của hắn như thế nào, thế nhưng những con quỷ nhân ngư nhìn thấy một màn này thì sợ hãi lùi lại, bọn nó có ý đồ muốn chạy trốn. Thế nhưng Thiên Tử Dật có thể để bọn nó chạy trốn sau khi làm bị thương bảo bối của hắn sao?
Câu trả lời đương nhiên là không.
Thiên Tử Dật ôm lấy Châu Thanh, hắn phóng tới con quỷ nhân ngư kéo lấy Châu Thanh , bàn tay còn lại hắn đưa ra khỏi kết giới tóm lấy đầu nó, sau đó cả người còn quỷ nhân ngư lập tức chìm trong ngọn lửa đen. Quỷ nhân ngư đau đớn hét lên rồi bị ngọn lửa thiêu đốt không còn một mảnh.
Hiện tại đang ở dưới nước, hơn nữa còn là nước băng nên nhiệt độ rất thấp, thế mà dưới tình huống như vậy ngọn lửa của Thiên Tử Dật lại có thể mạnh mẽ thiêu đốt một con quỷ nhân ngư cấp 4 chỉ trong vài giây. Không cần nói cũng biết, ngọn lửa lúc này của Thiên Tử Dật là cực kỳ nóng, nóng đến mức có thể sinh tồn ở dưới dòng nước lạnh âm độ như thế này.
Liên tục nhìn thấy đồng loại của mình bị thiêu rụi trong nháy mắt, quỷ nhân ngư đã biết kẻ trước mặt này rất nguy hiểm, không nên đụng vào hắn, tốt nhất là chạy đi.
Thế là cả đám quỷ nhân ngư thi nhau chạy trốn, Thiên Tử Dật ở dưới nước càn quét.
...
Quỷ nhân ngư vương bị vòi rồng hất lên mặt nước, ngay khi bị hất lên, nhóm Ryze liền thu lại ma pháp, vòng rồng vừa biến mất, mặt nước liền yên ả bằng phẳng trở lại.
Nhờ vậy mà mọi người mới có thể tập trung dồn hết ma pháp về phía quỷ nhân ngư vương mà không lo bị rơi xuống nước.
Quỷ nhân ngư vương ở trên không trung tạo một lớp bảo vệ bằng thuỷ quanh người nó, công kích của mọi người chạm vào lớp bảo vệ liền phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Quỷ nhân ngư vương rơi xuống một tảng băng, khói bụi từ vụ nổ che đi tầm mắt của mọi người, một người nuốt nước miếng hỏi: "Hạ được chưa?"
Mọi người căng mắt nhìn nơi quỷ nhân ngư rơi xuống, không một ai trả lời câu hỏi của người nọ.
Nhóm Ryze từ dưới nước nhảy lên, Mart hỏi: "Thế nào? Đã hạ được chưa?"
Một người trả lời: "Không biết, khói bụi nhiều qua không thể nhìn thấy gì."
Trần Dương Linh vừa nhìn thấy Ryze, hắn tiến lên gấp gáp hỏi: "Anh có thấy A Thanh và Thiên Tử Dật không?"
Ryze không hiểu gì lắc đầu: "Không thấy."
Trần Dương Linh lo lắng: "Không thấy? Sao có thể như vậy được?"
"Xảy ra chuyện gì?" Ryze thấy Trần Dương Linh kích động như vậy biết có chuyện không hay xảy ra.
"Anh Thanh bị quỷ nhân ngư kéo xuống nước, sau đó anh Tử Dật nhảy xuống theo nhưng đến giờ vẫn chưa thấy hai người xuất hiện." Cát Hải Thịnh nói.
"Cha, ba ba." Hai đứa nhỏ nhỏ giọng kêu.
Trần Dương Linh đau lòng an ủi hai đứa: "Không sao đâu, cha và ba ba hai đứa nhất định sẽ không có chuyện gì. Cha hai đứa rất mạnh mà."
Ryze nhíu mày, lúc bọn anh đi lên có phát hiện một tình huống kỳ lạ, một đám quỷ nhân ngư hốt hoảng sợ hãi chạy trốn, nhìn thấy bọn anh cũng không thèm tấn công. Lúc đó anh còn cho rằng bởi vì vua của bọn nó bị bọn anh hất tung nên mặt nước nên bọn nó mới sợ hãi như vậy. Hiện tại xem ra rất có thể liên quan đến hai người Châu Thanh và Thiên Tử Dật.
Màn khói tan đi, quỷ nhân ngư vương vẫn bình yên vô sự, mọi người khó tin trợn mắt không khỏi thốt lên: "Không thể nào!"
Quỷ nhân ngư vương là cấp 6, ở đây phần lớn mọi người đều là cấp 4, cấp cao nhất cũng là cấp 5 cao cấp. Mọi người lại không thể sử dụng không gian, không có vũ khí, công lực đương nhiên là giảm đi rất nhiều.
Quỷ nhân ngư vương muốn tẩu thoát xuống sông, tuy rằng nó cấp 6 nhưng chiến đấu trên cạn không phải là sở trường của nó.
Mọi người nhìn thấy quỷ nhân ngư vương muốn xuống sông, một người hốt hoảng hô lên: "Không xong, nó muốn tẩu thoát."
"Mọi người lập kết giới ngăn lại, đừng cho nó xuống nước." Phượng Nhu Ngọc dựng lên một cái kết giới ngăn lại. Nhưng cô bé chỉ là kết giới sư cấp 4, không thể ngăn cản được quỷ nhân ngư cấp 6, chỉ cần mấy lần công kích của nó kết giới liền sập.
Thấy vậy những kết giới sư khác liền hỗ trợ cùng nhau củng cố kết giới, tuy rằng chỉ là kết giới cấp 4, nhưng là kết giới mọi người hợp sức, vì vậy cũng rất rắn chắc.
Khán giả ngồi xem bị hành động đồng tâm hiệp lực của mọi người lôi kéo theo, bọn họ không khỏi thốt lên hai chữ 'cố lên'.
Đúng lúc này một người đột nhiên hô to lên: "Có thể sử dụng không gian rồi."
Mọi người nghe thấy vậy, liền từ trong không gian mình lấy ra vũ khí, phát hiện đã có thể sử dụng được không gian, mọi người vui sướng triệu hồi yêu thú ra, cùng với yêu thú phóng ma pháp vào kết giới.
Nhìn mọi người có thể sử dụng không gian, quỷ nhân ngư vương tức giận hét lên, là sóng âm nhiễu loạn không gian, nhưng yêu thú và vũ khí đã được lấy ra, mọi người cũng không quan tâm có thể sử dụng không gian hay không.
Tuy nhiên tiếng hét của nó khiến các kết giới sư cảm thấy khó chịu, dẫn tới kết giới bị yếu đi, nhân lúc này quỷ nhân ngư vương phá kết giới rồi nhảy xuống nước.
Thế nhưng các học viên phản ứng cũng rất nhanh, ngay trước khi nó kịp phá kết giới đã phóng ma pháp về phía nó, kết giới vừa bị phá, ma pháp của mọi người cũng đúng lúc phóng tới.
Ầm ầm, các ma pháp chạm vào nhau tạo thành một vụ nổ lớn, khói bụi mịt mù không thể nhìn thấy gì.
Đợi màn khói tản đi, mọi người không nhìn thấy bóng dáng của quỷ nhân ngư vương đâu, tảng băng mà nó đứng cũng vỡ nát, không thể nhìn ra dấu vết gì.
"Lần này hẳn là đã hạ được rồi chứ?" Một cậu học viên hỏi.
Không ai trả lời câu hỏi của cậu ta, bởi mọi người cũng không biết câu trả lời là gì.
Một người đứng ở mép băng nhìn xuống, hắn thấy bóng dáng to lớn của quỷ nhân ngư vương đang chạy trốn, hắn liền nói cho mọi người nghe: "Quỷ nhân ngư vương đang chạy trốn."
Thấy thế mọi người liền đi tới mép băng nhìn, Phượng Cương Vũ nhìn bóng dáng của quỷ nhân ngư vương, gã chửi: "Mẹ nó."
Sau trận chiến, phần lớn tảng băng để qua kia bờ đều bị phá huỷ, những ai có yêu thú có thể bay thì không nói, nhưng những người không có yêu thú thì cách duy nhất là phải bơi qua, mà quỷ nhân ngư vương chưa chết, bơi qua sông là một điều quá nguy hiểm, chẳng khác nào là tự sát.
Đúng lúc này mọi người đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm, sau đó bọn họ nhìn thấy quỷ nhân ngư vương lẽ ra đang bơi ở dưới nước đột nhiên bay lên không trung, mọi người còn chưa kịp phản ứng đã thấy một bóng dáng từ dưới nước nhảy lên.
Thiên Tử Dật ôm lấy Châu Thanh, một tay hắn cầm kiếm chuẩn xác mà chém bay đầu quỷ nhân ngư vương. Động tác dứt khoát nhanh nhẹn không một lỗi sai.
Mọi người: "..."
Khán giả: "..."
Những người ở lại bờ và quân cứu viện: "..."
Hiệu trưởng và giáo sư Trương: "..."
Thiên Tử Dật đáp xuống một tảng băng gần đấy, hắn đặt Châu Thanh xuống, dưới cái nhìn của mọi người hắn nhảy qua các tảng băng tới tảng băng nơi nhóm Trần Dương Linh đang đứng.
Vừa đáp chân xuống, thân ảnh Thiên Tử Dật lại biến mất, lần nữa xuất hiện là ở trước mặt Korly, hắn đưa tay bóp lấy cổ Korly nhấc gã ta lên không trung, đôi mắt lạnh lẽo tràn ngập sát ý không hề che giấu.
Korly bị Thiên Tử Dật tóm lấy, gã ta sợ hãi vùng vẫy nhưng không thể di chuyển được Thiên Tử Dật, gã ta đưa mắt cầu cứu về phía Phượng Cương Vũ.
Phượng Cương Vũ cũng bị hành động của Thiên Tử Dật làm cho bất ngờ. Nói đúng hơn là mọi người đều bất ngờ trước hành động của Thiên Tử Dật.
Thiên Tử Dật lạnh lùng mở miệng: "Mày nên cảm ơn luật lệ của cuộc thi này."
Thiên Tử Dật buông tay, hắn liếc mắt về phía Phượng Cương Vũ, Phương Cương Vũ đối mặt với ánh mắt của Thiên Tử Dật, đột nhiên gã cảm thấy lạnh sống lưng.
Korly được Thiên Tử Dật buông ra, gã ta không còn chút sức nào để đứng, cả người mềm nhũn ngã xuống mặt băng lạnh lẽo ho sặc sụa đến đỏ bừng mặt.
Luật lệ của cuộc thi chính là không được giết hại các học viên.
Gã ta hiểu ý của Thiên Tử Dật, nếu không có luật lệ này, mạng của gã ta có lẽ đã kết thúc vào lúc nãy.
Korly sợ hãi nhìn bóng dáng Thiên Tử Dật đưa Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây đi. Sau đó hắn lại ôm Châu Thanh lên, Thiên Sinh Đông thả Hoả Thiên Sư ra, Thiên Sinh Tây từ trong đầu của quỷ nhân ngư vương lấy ra viên tinh hạch màu lam cấp 6, sau đó bốn người leo lên lưng Hoả Thiên Sư rồi biến mất trong khu rừng bên kia bờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất