Xuyên Đến Tinh Tế Thành Đan Pháp Thần
Chương 61: Bạch Thuỷ Lang
Truyện chỉ đăng tại ???????????????????????????? @tieucamap210.
__________
Châu Thanh rời Mạng Đế Quốc, cậu nhìn đồng hồ trên quang não, chỉ mới hai tiếng trôi qua kể từ lúc cậu vào phòng ký túc xá.
Châu Thanh đặt máy đầu não sang một bên, cậu lấy ra đan lô và nguyên liệu mua về từ trước, bắt đầu luyện đan.
Một lần luyện Châu Thanh luyện mười hai tiếng, đợi đến lúc cái bụng đói meo, không còn sức luyện nữa Châu Thanh mới ngừng lại. Như ngày hôm qua, cậu cầm đan pháp luyện được đem đi trả nhiệm vụ, sau đó lại đến cửa hàng đồ ăn mua đồ ăn tối.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Châu Thanh lại đi đến cửa hàng đồ ăn mua đồ ăn sáng và trưa, sau đó lại đến cửa hàng pháp thảo mua nguyên liệu. Cậu trở lại luyện đan, đến trưa đói thì lấy đồ ăn trưa buổi sáng mua ra ăn, sau đó lại luyện đan đến tối rồi đi trả nhiệm vụ, mua đồ ăn tối xong về phòng ngủ. Một ngày cứ như vậy trôi qua.
Mãi đến hai tuần sau, vào buổi tối Châu Thanh đi trả nhiệm vụ gặp được một thanh niên. Cậu không quen người nọ, người nọ thấy cậu thì kinh ngạc chạy lại, sau đó dè dặt hỏi một câu: "Xin hỏi, ba người đi cùng cậu đâu rồi?"
Tống Thanh Thời không ngờ lại gặp Châu Thanh ở chỗ này, kể từ lúc bất ngờ gặp Thiên Tử Dật, mỗi ngày cậu ta đều lại chỗ này, mong rằng có thể gặp lại hắn. Cậu ta muốn xác định lại rằng mình có thể nhìn nhầm hay không. Dù sao cậu ta rất quen thuộc với nhan sắc của Thiên Tử Dật, không nghĩ sẽ có người giống hắn.
Chỉ là cậu ta đợi hai tuần rồi mà chẳng thấy bóng dáng Thiên Tử Dật đâu. Hôm nay cậu ta có một buổi tập luyện đến tối, vốn cũng chẳng định tới, nhưng suy nghĩ một chút cậu ta vẫn quyết định ghé qua nhìn một chút, ai ngờ gặp được Châu Thanh.
Lần đó hai người chỉ lướt qua nhau, nhưng Tống Thanh Thời cũng có nhìn qua Châu Thanh, hắn không nhìn kỹ nên chỉ có thể nhìn dáng người và màu tóc mà suy đoán.
Châu Thanh đề phòng nhìn Tống Thanh Thời, người này cậu chưa từng gặp, nhìn đồng phục thì hẳn là học viên ở đây. Ba người Thiên Tử Dật ngày đầu nhập học đã đi làm nhiệm vụ khẳng định chắc chắn không quen người này, trừ khi là quen biết nhau từ trước. Nhưng theo trí nhớ của nguyên chủ thì mười năm này Thiên Tử Dật chưa từng bước ra khỏi nhà, như vậy vì sao người này lại hỏi về Thiên Tử Dật?
Tống Thanh Thời gấp gáp nhìn Châu Thanh, thấy cậu mãi mà không trả lời mình, cậu ta nôn nóng nói: "Có phải người đàn ông tên là Thiên Tử Dật, hai cậu bé một tên Thiên Sinh Đông, một tên Thiên Sinh Tây phải không?"
Châu Thanh kinh ngạc nhìn người thanh niên, người này như thế nào biết rõ như vậy?
Châu Thanh lại dâng lên vài phần cảnh giác với thanh niên, cậu vẫn không trả lời cậu ta.
Tống Thanh Thời nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt Châu Thanh lập tức biết mình đoán trúng, cậu ta vui vẻ nở một nụ cười hạnh phúc, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, cậu ta nhỏ giọng nói: "Cuối cùng cũng gặp được anh."
Châu Thanh nhìn phản ứng của người thanh niên không hiểu gì hết, lại nghe thấy câu nói của cậu ta, không biết sao trong lòng Châu Thanh có chút khó chịu nhưng chỉ là một chút nên rất nhanh đã bị cậu bỏ qua.
Đột nhiên Tống Thanh Thời nhớ đến cái gì, cậu ta kinh sợ mà nhìn cậu, khó mà tin nổi hỏi cậu: "Cậu là Châu Thanh?"
Châu Thanh không trả lời cậu ta, chỉ im lặng nhìn Tống Thanh Thời định sẽ làm gì.
Tống Thanh Thời không thấy cậu trả lời, cho rằng cậu thừa nhận, cậu ta hốt hoảng thốt lên: "Sao cậu còn chưa chết?"
Châu Thanh: "..."
Như biết mình lỡ lời, Tống Thanh Thời vội vã sửa lại: "Ý tôi là, tại sao cậu lại ở chỗ này?"
Theo trí nhớ của cậu ta, Châu Thanh lẽ ra không nên xuất hiện ở chỗ này. Không, nói đúng hơn là vào khoảng thời gian này Thiên Tử Dật không nên xuất hiện ở chỗ này.
"Vì sao tôi không thể ở đây?" Lúc này cậu cũng biết người trước mặt này có vấn đề, giọng nói cũng trở nên lạnh đi.
Tống Thanh Thời không phát hiện, cậu ta vẫn còn đang mải suy nghĩ, nghe thấy câu hỏi của Châu Thanh, cậu ta theo bản năng mà nói: "Bởi vì cậu lúc này nên..."
Tống Thanh Thời đột nhiên bịt miệng mình lại, cậu ta khó chịu nhìn Châu Thanh. Chút nữa là bị cậu dụ nói ra hết rồi.
Có được đáp án mình muốn, Tống Thanh Thời cũng không tiếp tục ở lại, cậu ta lạnh nhạt chào tạm biệt Châu Thanh sau đó bỏ đi, thái độ khác hẳn ban đầu.
...
Châu Thanh quay trở lại ký túc xá ăn bữa tối, lại rửa mặt sạch sẽ chuẩn bị đi ngủ. Vừa nằm lên giường, hình ảnh Tống Thanh Thời nở một nụ cười hạnh phúc, khuôn mặt đỏ ửng vui vẻ khi nhắc tới Thiên Tử Dật xuất hiện trong đầu Châu Thanh. Càng nghĩ cậu càng thấy khó chịu, cũng rất tò mò quan hệ giữa Thiên Tử Dật và Tống Thanh Thời.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Châu Thanh mở quang não lên gọi cho Thiên Tử Dật. Cậu chỉ muốn hỏi thăm tình huống của hắn, sẵn tiện hỏi một chút về Tống Thanh Thời mà thôi. Người kia rõ ràng có vấn đề, tự nhiên lại hỏi cậu sao chưa chết.
Tiếng chuông vang lên trong căn phòng im ắng, Châu Thanh chờ một hồi không thấy ai bắt máy. Cậu suy nghĩ một chút, chuyển qua gọi cho Thiên Sinh Đông.
Lần này chuông vừa vang bên kia đã bắt máy.
"Ba!" Giọng nói non nớt của Thiên Sinh Đông thông qua quang não vang lên, đột nhiên Châu Thanh cảm thấy nhớ nhóc.
Khuôn mặt đẹp trai của cậu nhóc xuất hiện trên màn ảnh lơ lửng, bên cạnh nhóc chính là chùm tóc màu vàng của Thiên Sinh Tây, Thiên Sinh Tây nhìn thấy cậu cũng vui vẻ gọi một tiếng ba.
Khung cảnh phía sau hai nhóc chính là bầu trời sáng nhưng hơi âm u, không giống như chỗ cậu đã là bầu trời tối đen. Hai nhóc đang đứng ở một bãi rừng cây xanh, mỗi cây đều cao chọc trời che mất đi ánh nắng, thông qua hình ảnh Châu Thanh chỉ thấy gốc cây mà thôi.
"Gần đây thế nào?" Châu Thanh hỏi thăm hai nhóc, đôi mắt cậu đảo qua hai nhóc, muốn nhìn xem hai nhóc có bị thương ở đâu không, nhưng hình ảnh quang não chỉ chiếu tới nửa người trên của hai nhóc, cậu cũng chẳng nhìn ra được cái gì.
"Ba yên tâm, bọn con tốt lắm!"
Châu Thanh trò chuyện cùng hai tiểu bảo bối một chút thì biết ba người đang đi làm nhiệm vụ, Thiên Tử Dật dặn hai nhóc đứng đây, còn hắn thì đi dụ mục tiêu ra. Mục tiêu là một con Bạch Thuỷ Lang, là một yêu thú cấp 8.
Ban đầu hắn dẫn một con Bạch Thuỷ Lang còn nhỏ lại đây để Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây luyện tập. Bạch Thuỷ Lang con chỉ mới cấp 3, hai tuần qua dưới sự huấn luyện của Thiên Tử Dật, hai nhóc đã thăng lên cấp 3, đối đầu với Bạch Thuỷ Lang con cấp 3 cũng không tính là quá khó.
Ai mà ngờ Bạch Thuỷ Lang con tuy rằng cấp 3, nhưng nó có mẹ là Bạch Thuỷ Lang cấp 5, hơn nữa Bạch Thuỷ Lang mẹ còn là yêu thú biến dị, sức mạnh có thể sánh với cấp 6.
Bạch Thuỷ Lang là yêu thú có cấp bậc cấp 8 là cao nhất, thuộc dòng sói trắng, hệ ma pháp là Thuỷ. Bạch Thuỷ Lang mẹ là yêu thú biến dị, thuỷ ma pháp lúc này lại là băng ma pháp, ngoài ra còn có thêm phong ma pháp, quả thực là một yêu thú chỉ mới cấp 5 nhưng muốn so với cấp 6 cũng không phải là không thể. Chưa kể yêu thú vốn mạnh hơn nhân loại, nếu là cấp 6 thông thường sợ là cũng không phải đối thủ của nó.
Thiên Sinh Đông quay màn hình về phía Thiên Tử Dật. Lúc này hắn đang chiến đấu với Bạch Thuỷ Lang mẹ, từ chỗ bọn họ đến bán kính 10 mét xung quanh đều bị huỷ hoại hoàn toàn, xung quanh đó đều là băng nhọn sắc bén.
Bạch Thuỷ Lang mẹ sở hữu bộ lông trắng tuyết, một bên chân có vết cháy đen, máu từ đó đang chảy ra. Nó cao 20 mét, Thiên Tử Dật đứng còn không bằng một cái chân của nó, nó tuỳ tiện đạp một cái là chết.
Bạch Thuỷ Lang mẹ rất tức giận, nó không ngờ tên nhân loại khốn khiếp này dám nhân cơ hội nó không có ở gần mà dụ con nó, còn muốn giết con của nó. Nếu không phải nó trở về sớm, sợ là lúc này chỉ thấy cái xác của con.
Đôi mắt đỏ máu của Bạch Thuỷ Lang căm tức nhìn Thiên Tử Dật, nó rất muốn táp chết tên nhân loại này, nhưng tên nhân loại này quá nhanh, dù nó có thêm phong ma pháp cũng không nhanh bằng hắn. Dây dưa một hồi mà vẫn không đánh trúng hắn, ngược lại còn bị hắn làm cho bị thương.
Cả người Thiên Tử Dật bọc trong điện sét, trên tay hắn là một thanh kiếm, toàn thân thanh kiếm bốc lên ngọn lửa màu đen, những nơi thanh kiếm chém qua đều bị thiêu rụi, tốc độ thiêu rụi cực nhanh.
Bạch Thuỷ Lang mẹ chính là e ngại thanh kiếm đó của hắn, nó không ngờ Thiên Tử Dật lại có ma pháp biến dị, vừa rồi trúng một kiếm của hắn, nếu không phải nó có băng ma pháp, sợ là bây giờ phải chặt bỏ cái chân trước, nếu không sẽ bị hắc hoả của hắn thiêu rụi.
Bạch Thuỷ Lang mẹ đóng băng vết thương đang rỉ máu, nó không hiểu vì sao nó đã dập tắt ngọn lửa của Thiên Tử Dật nhưng vết thương của nó lại càng lúc càng trở nên nặng hơn, lông thịt của nó cứ như bị một sức mạnh vô hình nào đó ăn mòn đi vậy.
Bạch Thuỷ Lang mẹ rốt cuộc cũng cảm thấy thanh kiếm của Thiên Tử Dật rất nguy hiểm, nói đúng hơn là ngọn lửa màu đen trên thanh kiếm đó, vì vậy nó nhảy lùi về sau mấy bước tạo khoảng các với Thiên Tử Dật.
Thân hình to lớn 20 mét nhảy về sau lập tức làm mặt đất rung chuyển, bụi đất mịt mù, những con chim đậu trên cành cây bởi sự chấn động mà bay toán loạn, những con yêu thú cấp thấp khác thì sợ hãi chạy khắp nơi.
Bạch Thuỷ Lang mẹ há cái mồm máu to của nó phóng về phía Thiên Tử Dật một luồng khí băng lãnh. Thiên Tử Dật nhanh chóng nhảy sang một bên, cách nơi hắn vừa đứng mấy mét. Luồng khí băng dài mấy chục mét, những nơi nó đi qua tất cả đều đóng băng, hai tiểu bảo bối đứng ở đằng xa cũng bị làn khí làm cho phát run nói gì nếu bị luồng khí băng này đánh trúng.
Thiên Sinh Đông một tay đưa máy ảnh về phía Thiên Tử Dật, một tay khác nhóc triệu hồi hoả ma pháp xua tan đi khí lạnh, dù sao cũng là băng ma pháp cấp 5, bọn nhóc chỉ mới cấp 3, không chịu nổi.
Bạch Thuỷ Lang mẹ rống một tiếng, xung quanh nó lập tức xuất hiện băng gai bọc phong ma pháp, băng gái dưới sự thúc đẩy của phong ma pháp phóng thẳng về phía Thiên Tử Dật với tộc độ cực nhanh, ít nhất là Châu Thanh không thấy gì hết.
Băng gai phóng thẳng xuống mặt đất nơi Thiên Tử Dật đang đứng lập tức nổ tung, khi tiếng nổ vừa vang lên, trái tim của Châu Thanh như được nhấc lên, cậu căng thẳng nhìn màn khói trong màn ảnh, đến cả thở cũng quên mất.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Thiên Tử Dật chiến đấu thực sự, cậu không biết thực lực thực sự của hắn là cấp mấy, cũng không biết hắn có thể đối phó với Bạch Thuỷ Lang hay không.
Không chờ cho màn khói tan đi, tiếng nổ lại lần nữa vang lên, sau đó lại một loạt tiếng nổ vang lên cùng tiếng gào rồng, màn ảnh dưới tiếng nổ kịch liệt rung chuyển, có khi còn mất hình ảnh, chớp tắt chớp tắt, có thể thấy đây là một trận chiến ác liệt thế nào.
Nhưng cũng vì thế mà Châu Thanh cũng biết được Thiên Tử Dật không sao cả.
Lúc này đột nhiên một tiếng rống đau đớn gào lên khiến cả khu rừng chấn động, Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây phải bịt tai lại, ở bên kia màn ảnh Châu Thanh cũng không nhịn được mà để màn ảnh ra xa.
Chờ màn khói tản đi, hình ảnh mờ ảo dần được hiện lên rõ ràng. Thiên Tử Dật trên tay cầm thanh kiếm, hắc hoả đã biến mất, hắn cắm thanh kiếm xuống đất, một chân quỳ xuống, một bên trán của hắn chảy xuống một dòng máu tươi, bên hông cũng có một vết thương, cũng không biết lớn hay nhỏ mà nhiễm đỏ một mảng áo, tay còn lại đang ôm lấy vết thương bên hông, trên tay còn có ánh sáng nhàn nhạt của quang ma pháp, những nơi khác cũng có mấy vết thương trầy nhỏ hoặc lớn. Sau cùng thì hắn cũng không thể né hết toàn bộ băng gai.
Châu Thanh nhìn bóng dáng hắn, đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Khói đã tản đi hoàn toàn, thân ảnh to lớn của Bạch Thuỷ Lang mẹ xuất hiện rõ ràng, nó nằm một bên cách đó không xa Thiên Tử Dật, trên lưng là một đường chém rợn người, nhưng vì hắc hoả mà lan rộng ra thiêu rụi lông và thịt của nó, huyết nhục mơ hồ, gần như còn có thế thấy xương trắng.
Ngoài ra tứ chi nó cũng có vết thương bỏng đã được nó đóng băng lại, nhưng vết thương trên lưng quá nặng, dù nó đã đóng băng nhưng máu vẫn có thể từ đó chảy xuống, nhuộm đỏ bộ lông trắng tuyết của nó.
Thiên Tử Dật trị liệu tạm thời xong thì đứng dậy, thanh kiếm lại một lần nữa bọc trong hắc hoả, từ từ tiến lại gần Bạch Thuỷ Lang mẹ. Bạch Thuỷ Lang mẹ trừng mắt đỏ máu nhìn Thiên Tử Dật, lúc này trong mắt nó không còn tức giận mà là sợ hãi, tuyệt vọng.
Vào lúc mọi người bởi vì màn khói che đi, Bạch Thuỷ Lang mẹ liên tục tạo ra băng gai phóng về phía Thiên Tử Dật, Thiên Tử Dật có lôi ma pháp nên tốc độ hắn rất nhanh, nhưng Bạch Thuỷ Lang mẹ cũng có ma pháp thiên về tốc độ, phong ma pháp giúp băng gai xuất ra tốc độ cực nhanh, lại với số lượng nhiều, nó không tin Thiên Tử Dật có thể né hết được.
Quả nhiên, sau một hồi Thiên Tử Dật đã trúng một băng gai của nó, tuy rằng chỉ xẹt qua hông hắn nhưng băng gai lại nổ tung, Thiên Tử Dật ăn trọn cú nổ đấy, khiến hắn bị đẩy xa ra.
Thiên Tử Dật phun một ngụm máu, bên hông cũng bị thương nặng, một dòng máu từ trán chảy xuống mắt hắn, nhưng hắn cũng không lau đi bởi vì trước mắt hắn chính là hơn mười mảnh băng gai.
Thiên Tử Dật ôm lấy hông mình nhanh chóng né đi, một bên né một bên dùng quang ma pháp cấp cứu tạm thời vết thương ở hông. Nhưng cũng vì thế mà tốc độ của hắn cũng chậm lại, điều này rất có lợi cho Bạch Thuỷ Lang mẹ, nó liên tục tạo băng gai phóng như mưa về phía Thiên Tử Dật. Băng gai chạm đất, phát ra tiếng nổ, đất đá văng tung toé, Thiên Tử Dật cũng không thể né hết được, cũng từ đó tạo ra những vết thương trầy nhỏ lớn.
Chờ đến khi chữa trị tạm ổn, lúc này Thiên Tử Dật lạnh lùng nhìn Bạch Thuỷ Lang mẹ, hắn vung kiếm, một đường chém mang theo hắc hoả bay về phía Bạch Thuỷ Lang mẹ, Bạch Thuỷ Lang mẹ có chuẩn bị sẵn nên dễ dàng né đi, đường kiếm không mục tiêu chém thẳng vào cây cổ thụ gần đó, cây cổ thụ lập tức bốc cháy, mấy giây sau lập tức bị thiêu rụi không còn một mảnh.
Bạch Thuỷ Lang mẹ quay đầu nhìn lại phát hiện bóng dáng của Thiên Tử Dật đã biến mất, nó giật mình lập tức dùng phong ma pháp nhảy lùi ra sau, nhưng vẫn không kịp, đường kiếm của Thiên Tử Dật đã chém xuống, một đường máu lập tức xuất hiện trên chân sau của nó, hắc hoả dùng tốc độ cực nhanh từ vết thương lan ra, khiến vết thương trở nặng hơn. Chỉ là một đường kiếm không tới 50cm nhưng lại khiến cả chân của nó gần như mất cảm giác.
Còn chưa kịp đóng băng vết thương, một vết thương khác ở chân trước lập tức xuất hiện, vết thương này so với vết thương trước còn nặng hơn, bởi vì nó phát hiện trong hắc hoả còn có lôi ma pháp, tốc độ thiêu đốt và lan toả còn nhanh hơn trước.
Bạch Thuỷ Lang mẹ đau đớn ngã nguỵ xuống, nó lập tức dùng băng ma pháp đóng băng hai vết thương lại, nhưng vừa xong cái này, vết thương khác lập tức xuất hiện, là chân trái phía sau. Tiếp đó là chân phải phía trước, tứ chi của nó lập tức bị Thiên Tử Dật phế đi.
Một thân hình to lớn 20 mét, lúc này lại chỉ có thể nằm bất động, khác gì một bao tải cho người khác đánh. Nhưng Bạch Thuỷ Lang dù sao cũng là yêu thú cấp 5, để bảo vệ bản thân mình, nó lập tức tạo một bức tường gió xung quanh mình.
Lưỡi dao gió sắn bén xoay quanh Bạch Thuỷ Lang, Thiên Tử Dật trúng vài phát liền bị đẩy lùi ra, trên cánh tay cũng xuất hiện mấy đường máu.
Thiên Tử Dật lạnh lùng nhìn bức tường gió trước mặt, hắc hoả xuất hiện trên tay, hắc hoả tụ lại thành một quả cầu, Thiên Tử Dật phóng hắc hoả cầu về phía tường gió. Lửa gió chạm nhau, hắc hoả cầu lập tức nổ tung, nhờ có sức mạnh của gió thúc đẩy, hắc hoả càng trở nên mãnh liệt, sau đó bọc lấy tường gió.
Bạch Thuỷ Lang mẹ lập tức rống lên đau đớn, nó lập tức thu hồi bức tường gió đi, nó không ngờ bức tường nó tạo ra để bảo vệ mình lại hại chết mình.
Bạch Thuỷ Lang mẹ bởi vì là yêu thú biến dị, rất ít yêu thú dám khiêu chiến nó, cũng vì thế mà kinh nghiệm chiến đấu của nó không nhiều, chiêu thức nào mạnh đều đem ra dùng. Nhưng nó lại không nghĩ tới chiêu thức nó tuy rằng mạnh, nhưng Thiên Tử Dật lại là hoả ma pháp sư, cũng là hệ khắc phong ma pháp và băng ma pháp của nó.
Ngay
__________
Châu Thanh rời Mạng Đế Quốc, cậu nhìn đồng hồ trên quang não, chỉ mới hai tiếng trôi qua kể từ lúc cậu vào phòng ký túc xá.
Châu Thanh đặt máy đầu não sang một bên, cậu lấy ra đan lô và nguyên liệu mua về từ trước, bắt đầu luyện đan.
Một lần luyện Châu Thanh luyện mười hai tiếng, đợi đến lúc cái bụng đói meo, không còn sức luyện nữa Châu Thanh mới ngừng lại. Như ngày hôm qua, cậu cầm đan pháp luyện được đem đi trả nhiệm vụ, sau đó lại đến cửa hàng đồ ăn mua đồ ăn tối.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Châu Thanh lại đi đến cửa hàng đồ ăn mua đồ ăn sáng và trưa, sau đó lại đến cửa hàng pháp thảo mua nguyên liệu. Cậu trở lại luyện đan, đến trưa đói thì lấy đồ ăn trưa buổi sáng mua ra ăn, sau đó lại luyện đan đến tối rồi đi trả nhiệm vụ, mua đồ ăn tối xong về phòng ngủ. Một ngày cứ như vậy trôi qua.
Mãi đến hai tuần sau, vào buổi tối Châu Thanh đi trả nhiệm vụ gặp được một thanh niên. Cậu không quen người nọ, người nọ thấy cậu thì kinh ngạc chạy lại, sau đó dè dặt hỏi một câu: "Xin hỏi, ba người đi cùng cậu đâu rồi?"
Tống Thanh Thời không ngờ lại gặp Châu Thanh ở chỗ này, kể từ lúc bất ngờ gặp Thiên Tử Dật, mỗi ngày cậu ta đều lại chỗ này, mong rằng có thể gặp lại hắn. Cậu ta muốn xác định lại rằng mình có thể nhìn nhầm hay không. Dù sao cậu ta rất quen thuộc với nhan sắc của Thiên Tử Dật, không nghĩ sẽ có người giống hắn.
Chỉ là cậu ta đợi hai tuần rồi mà chẳng thấy bóng dáng Thiên Tử Dật đâu. Hôm nay cậu ta có một buổi tập luyện đến tối, vốn cũng chẳng định tới, nhưng suy nghĩ một chút cậu ta vẫn quyết định ghé qua nhìn một chút, ai ngờ gặp được Châu Thanh.
Lần đó hai người chỉ lướt qua nhau, nhưng Tống Thanh Thời cũng có nhìn qua Châu Thanh, hắn không nhìn kỹ nên chỉ có thể nhìn dáng người và màu tóc mà suy đoán.
Châu Thanh đề phòng nhìn Tống Thanh Thời, người này cậu chưa từng gặp, nhìn đồng phục thì hẳn là học viên ở đây. Ba người Thiên Tử Dật ngày đầu nhập học đã đi làm nhiệm vụ khẳng định chắc chắn không quen người này, trừ khi là quen biết nhau từ trước. Nhưng theo trí nhớ của nguyên chủ thì mười năm này Thiên Tử Dật chưa từng bước ra khỏi nhà, như vậy vì sao người này lại hỏi về Thiên Tử Dật?
Tống Thanh Thời gấp gáp nhìn Châu Thanh, thấy cậu mãi mà không trả lời mình, cậu ta nôn nóng nói: "Có phải người đàn ông tên là Thiên Tử Dật, hai cậu bé một tên Thiên Sinh Đông, một tên Thiên Sinh Tây phải không?"
Châu Thanh kinh ngạc nhìn người thanh niên, người này như thế nào biết rõ như vậy?
Châu Thanh lại dâng lên vài phần cảnh giác với thanh niên, cậu vẫn không trả lời cậu ta.
Tống Thanh Thời nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt Châu Thanh lập tức biết mình đoán trúng, cậu ta vui vẻ nở một nụ cười hạnh phúc, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, cậu ta nhỏ giọng nói: "Cuối cùng cũng gặp được anh."
Châu Thanh nhìn phản ứng của người thanh niên không hiểu gì hết, lại nghe thấy câu nói của cậu ta, không biết sao trong lòng Châu Thanh có chút khó chịu nhưng chỉ là một chút nên rất nhanh đã bị cậu bỏ qua.
Đột nhiên Tống Thanh Thời nhớ đến cái gì, cậu ta kinh sợ mà nhìn cậu, khó mà tin nổi hỏi cậu: "Cậu là Châu Thanh?"
Châu Thanh không trả lời cậu ta, chỉ im lặng nhìn Tống Thanh Thời định sẽ làm gì.
Tống Thanh Thời không thấy cậu trả lời, cho rằng cậu thừa nhận, cậu ta hốt hoảng thốt lên: "Sao cậu còn chưa chết?"
Châu Thanh: "..."
Như biết mình lỡ lời, Tống Thanh Thời vội vã sửa lại: "Ý tôi là, tại sao cậu lại ở chỗ này?"
Theo trí nhớ của cậu ta, Châu Thanh lẽ ra không nên xuất hiện ở chỗ này. Không, nói đúng hơn là vào khoảng thời gian này Thiên Tử Dật không nên xuất hiện ở chỗ này.
"Vì sao tôi không thể ở đây?" Lúc này cậu cũng biết người trước mặt này có vấn đề, giọng nói cũng trở nên lạnh đi.
Tống Thanh Thời không phát hiện, cậu ta vẫn còn đang mải suy nghĩ, nghe thấy câu hỏi của Châu Thanh, cậu ta theo bản năng mà nói: "Bởi vì cậu lúc này nên..."
Tống Thanh Thời đột nhiên bịt miệng mình lại, cậu ta khó chịu nhìn Châu Thanh. Chút nữa là bị cậu dụ nói ra hết rồi.
Có được đáp án mình muốn, Tống Thanh Thời cũng không tiếp tục ở lại, cậu ta lạnh nhạt chào tạm biệt Châu Thanh sau đó bỏ đi, thái độ khác hẳn ban đầu.
...
Châu Thanh quay trở lại ký túc xá ăn bữa tối, lại rửa mặt sạch sẽ chuẩn bị đi ngủ. Vừa nằm lên giường, hình ảnh Tống Thanh Thời nở một nụ cười hạnh phúc, khuôn mặt đỏ ửng vui vẻ khi nhắc tới Thiên Tử Dật xuất hiện trong đầu Châu Thanh. Càng nghĩ cậu càng thấy khó chịu, cũng rất tò mò quan hệ giữa Thiên Tử Dật và Tống Thanh Thời.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Châu Thanh mở quang não lên gọi cho Thiên Tử Dật. Cậu chỉ muốn hỏi thăm tình huống của hắn, sẵn tiện hỏi một chút về Tống Thanh Thời mà thôi. Người kia rõ ràng có vấn đề, tự nhiên lại hỏi cậu sao chưa chết.
Tiếng chuông vang lên trong căn phòng im ắng, Châu Thanh chờ một hồi không thấy ai bắt máy. Cậu suy nghĩ một chút, chuyển qua gọi cho Thiên Sinh Đông.
Lần này chuông vừa vang bên kia đã bắt máy.
"Ba!" Giọng nói non nớt của Thiên Sinh Đông thông qua quang não vang lên, đột nhiên Châu Thanh cảm thấy nhớ nhóc.
Khuôn mặt đẹp trai của cậu nhóc xuất hiện trên màn ảnh lơ lửng, bên cạnh nhóc chính là chùm tóc màu vàng của Thiên Sinh Tây, Thiên Sinh Tây nhìn thấy cậu cũng vui vẻ gọi một tiếng ba.
Khung cảnh phía sau hai nhóc chính là bầu trời sáng nhưng hơi âm u, không giống như chỗ cậu đã là bầu trời tối đen. Hai nhóc đang đứng ở một bãi rừng cây xanh, mỗi cây đều cao chọc trời che mất đi ánh nắng, thông qua hình ảnh Châu Thanh chỉ thấy gốc cây mà thôi.
"Gần đây thế nào?" Châu Thanh hỏi thăm hai nhóc, đôi mắt cậu đảo qua hai nhóc, muốn nhìn xem hai nhóc có bị thương ở đâu không, nhưng hình ảnh quang não chỉ chiếu tới nửa người trên của hai nhóc, cậu cũng chẳng nhìn ra được cái gì.
"Ba yên tâm, bọn con tốt lắm!"
Châu Thanh trò chuyện cùng hai tiểu bảo bối một chút thì biết ba người đang đi làm nhiệm vụ, Thiên Tử Dật dặn hai nhóc đứng đây, còn hắn thì đi dụ mục tiêu ra. Mục tiêu là một con Bạch Thuỷ Lang, là một yêu thú cấp 8.
Ban đầu hắn dẫn một con Bạch Thuỷ Lang còn nhỏ lại đây để Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây luyện tập. Bạch Thuỷ Lang con chỉ mới cấp 3, hai tuần qua dưới sự huấn luyện của Thiên Tử Dật, hai nhóc đã thăng lên cấp 3, đối đầu với Bạch Thuỷ Lang con cấp 3 cũng không tính là quá khó.
Ai mà ngờ Bạch Thuỷ Lang con tuy rằng cấp 3, nhưng nó có mẹ là Bạch Thuỷ Lang cấp 5, hơn nữa Bạch Thuỷ Lang mẹ còn là yêu thú biến dị, sức mạnh có thể sánh với cấp 6.
Bạch Thuỷ Lang là yêu thú có cấp bậc cấp 8 là cao nhất, thuộc dòng sói trắng, hệ ma pháp là Thuỷ. Bạch Thuỷ Lang mẹ là yêu thú biến dị, thuỷ ma pháp lúc này lại là băng ma pháp, ngoài ra còn có thêm phong ma pháp, quả thực là một yêu thú chỉ mới cấp 5 nhưng muốn so với cấp 6 cũng không phải là không thể. Chưa kể yêu thú vốn mạnh hơn nhân loại, nếu là cấp 6 thông thường sợ là cũng không phải đối thủ của nó.
Thiên Sinh Đông quay màn hình về phía Thiên Tử Dật. Lúc này hắn đang chiến đấu với Bạch Thuỷ Lang mẹ, từ chỗ bọn họ đến bán kính 10 mét xung quanh đều bị huỷ hoại hoàn toàn, xung quanh đó đều là băng nhọn sắc bén.
Bạch Thuỷ Lang mẹ sở hữu bộ lông trắng tuyết, một bên chân có vết cháy đen, máu từ đó đang chảy ra. Nó cao 20 mét, Thiên Tử Dật đứng còn không bằng một cái chân của nó, nó tuỳ tiện đạp một cái là chết.
Bạch Thuỷ Lang mẹ rất tức giận, nó không ngờ tên nhân loại khốn khiếp này dám nhân cơ hội nó không có ở gần mà dụ con nó, còn muốn giết con của nó. Nếu không phải nó trở về sớm, sợ là lúc này chỉ thấy cái xác của con.
Đôi mắt đỏ máu của Bạch Thuỷ Lang căm tức nhìn Thiên Tử Dật, nó rất muốn táp chết tên nhân loại này, nhưng tên nhân loại này quá nhanh, dù nó có thêm phong ma pháp cũng không nhanh bằng hắn. Dây dưa một hồi mà vẫn không đánh trúng hắn, ngược lại còn bị hắn làm cho bị thương.
Cả người Thiên Tử Dật bọc trong điện sét, trên tay hắn là một thanh kiếm, toàn thân thanh kiếm bốc lên ngọn lửa màu đen, những nơi thanh kiếm chém qua đều bị thiêu rụi, tốc độ thiêu rụi cực nhanh.
Bạch Thuỷ Lang mẹ chính là e ngại thanh kiếm đó của hắn, nó không ngờ Thiên Tử Dật lại có ma pháp biến dị, vừa rồi trúng một kiếm của hắn, nếu không phải nó có băng ma pháp, sợ là bây giờ phải chặt bỏ cái chân trước, nếu không sẽ bị hắc hoả của hắn thiêu rụi.
Bạch Thuỷ Lang mẹ đóng băng vết thương đang rỉ máu, nó không hiểu vì sao nó đã dập tắt ngọn lửa của Thiên Tử Dật nhưng vết thương của nó lại càng lúc càng trở nên nặng hơn, lông thịt của nó cứ như bị một sức mạnh vô hình nào đó ăn mòn đi vậy.
Bạch Thuỷ Lang mẹ rốt cuộc cũng cảm thấy thanh kiếm của Thiên Tử Dật rất nguy hiểm, nói đúng hơn là ngọn lửa màu đen trên thanh kiếm đó, vì vậy nó nhảy lùi về sau mấy bước tạo khoảng các với Thiên Tử Dật.
Thân hình to lớn 20 mét nhảy về sau lập tức làm mặt đất rung chuyển, bụi đất mịt mù, những con chim đậu trên cành cây bởi sự chấn động mà bay toán loạn, những con yêu thú cấp thấp khác thì sợ hãi chạy khắp nơi.
Bạch Thuỷ Lang mẹ há cái mồm máu to của nó phóng về phía Thiên Tử Dật một luồng khí băng lãnh. Thiên Tử Dật nhanh chóng nhảy sang một bên, cách nơi hắn vừa đứng mấy mét. Luồng khí băng dài mấy chục mét, những nơi nó đi qua tất cả đều đóng băng, hai tiểu bảo bối đứng ở đằng xa cũng bị làn khí làm cho phát run nói gì nếu bị luồng khí băng này đánh trúng.
Thiên Sinh Đông một tay đưa máy ảnh về phía Thiên Tử Dật, một tay khác nhóc triệu hồi hoả ma pháp xua tan đi khí lạnh, dù sao cũng là băng ma pháp cấp 5, bọn nhóc chỉ mới cấp 3, không chịu nổi.
Bạch Thuỷ Lang mẹ rống một tiếng, xung quanh nó lập tức xuất hiện băng gai bọc phong ma pháp, băng gái dưới sự thúc đẩy của phong ma pháp phóng thẳng về phía Thiên Tử Dật với tộc độ cực nhanh, ít nhất là Châu Thanh không thấy gì hết.
Băng gai phóng thẳng xuống mặt đất nơi Thiên Tử Dật đang đứng lập tức nổ tung, khi tiếng nổ vừa vang lên, trái tim của Châu Thanh như được nhấc lên, cậu căng thẳng nhìn màn khói trong màn ảnh, đến cả thở cũng quên mất.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Thiên Tử Dật chiến đấu thực sự, cậu không biết thực lực thực sự của hắn là cấp mấy, cũng không biết hắn có thể đối phó với Bạch Thuỷ Lang hay không.
Không chờ cho màn khói tan đi, tiếng nổ lại lần nữa vang lên, sau đó lại một loạt tiếng nổ vang lên cùng tiếng gào rồng, màn ảnh dưới tiếng nổ kịch liệt rung chuyển, có khi còn mất hình ảnh, chớp tắt chớp tắt, có thể thấy đây là một trận chiến ác liệt thế nào.
Nhưng cũng vì thế mà Châu Thanh cũng biết được Thiên Tử Dật không sao cả.
Lúc này đột nhiên một tiếng rống đau đớn gào lên khiến cả khu rừng chấn động, Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây phải bịt tai lại, ở bên kia màn ảnh Châu Thanh cũng không nhịn được mà để màn ảnh ra xa.
Chờ màn khói tản đi, hình ảnh mờ ảo dần được hiện lên rõ ràng. Thiên Tử Dật trên tay cầm thanh kiếm, hắc hoả đã biến mất, hắn cắm thanh kiếm xuống đất, một chân quỳ xuống, một bên trán của hắn chảy xuống một dòng máu tươi, bên hông cũng có một vết thương, cũng không biết lớn hay nhỏ mà nhiễm đỏ một mảng áo, tay còn lại đang ôm lấy vết thương bên hông, trên tay còn có ánh sáng nhàn nhạt của quang ma pháp, những nơi khác cũng có mấy vết thương trầy nhỏ hoặc lớn. Sau cùng thì hắn cũng không thể né hết toàn bộ băng gai.
Châu Thanh nhìn bóng dáng hắn, đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Khói đã tản đi hoàn toàn, thân ảnh to lớn của Bạch Thuỷ Lang mẹ xuất hiện rõ ràng, nó nằm một bên cách đó không xa Thiên Tử Dật, trên lưng là một đường chém rợn người, nhưng vì hắc hoả mà lan rộng ra thiêu rụi lông và thịt của nó, huyết nhục mơ hồ, gần như còn có thế thấy xương trắng.
Ngoài ra tứ chi nó cũng có vết thương bỏng đã được nó đóng băng lại, nhưng vết thương trên lưng quá nặng, dù nó đã đóng băng nhưng máu vẫn có thể từ đó chảy xuống, nhuộm đỏ bộ lông trắng tuyết của nó.
Thiên Tử Dật trị liệu tạm thời xong thì đứng dậy, thanh kiếm lại một lần nữa bọc trong hắc hoả, từ từ tiến lại gần Bạch Thuỷ Lang mẹ. Bạch Thuỷ Lang mẹ trừng mắt đỏ máu nhìn Thiên Tử Dật, lúc này trong mắt nó không còn tức giận mà là sợ hãi, tuyệt vọng.
Vào lúc mọi người bởi vì màn khói che đi, Bạch Thuỷ Lang mẹ liên tục tạo ra băng gai phóng về phía Thiên Tử Dật, Thiên Tử Dật có lôi ma pháp nên tốc độ hắn rất nhanh, nhưng Bạch Thuỷ Lang mẹ cũng có ma pháp thiên về tốc độ, phong ma pháp giúp băng gai xuất ra tốc độ cực nhanh, lại với số lượng nhiều, nó không tin Thiên Tử Dật có thể né hết được.
Quả nhiên, sau một hồi Thiên Tử Dật đã trúng một băng gai của nó, tuy rằng chỉ xẹt qua hông hắn nhưng băng gai lại nổ tung, Thiên Tử Dật ăn trọn cú nổ đấy, khiến hắn bị đẩy xa ra.
Thiên Tử Dật phun một ngụm máu, bên hông cũng bị thương nặng, một dòng máu từ trán chảy xuống mắt hắn, nhưng hắn cũng không lau đi bởi vì trước mắt hắn chính là hơn mười mảnh băng gai.
Thiên Tử Dật ôm lấy hông mình nhanh chóng né đi, một bên né một bên dùng quang ma pháp cấp cứu tạm thời vết thương ở hông. Nhưng cũng vì thế mà tốc độ của hắn cũng chậm lại, điều này rất có lợi cho Bạch Thuỷ Lang mẹ, nó liên tục tạo băng gai phóng như mưa về phía Thiên Tử Dật. Băng gai chạm đất, phát ra tiếng nổ, đất đá văng tung toé, Thiên Tử Dật cũng không thể né hết được, cũng từ đó tạo ra những vết thương trầy nhỏ lớn.
Chờ đến khi chữa trị tạm ổn, lúc này Thiên Tử Dật lạnh lùng nhìn Bạch Thuỷ Lang mẹ, hắn vung kiếm, một đường chém mang theo hắc hoả bay về phía Bạch Thuỷ Lang mẹ, Bạch Thuỷ Lang mẹ có chuẩn bị sẵn nên dễ dàng né đi, đường kiếm không mục tiêu chém thẳng vào cây cổ thụ gần đó, cây cổ thụ lập tức bốc cháy, mấy giây sau lập tức bị thiêu rụi không còn một mảnh.
Bạch Thuỷ Lang mẹ quay đầu nhìn lại phát hiện bóng dáng của Thiên Tử Dật đã biến mất, nó giật mình lập tức dùng phong ma pháp nhảy lùi ra sau, nhưng vẫn không kịp, đường kiếm của Thiên Tử Dật đã chém xuống, một đường máu lập tức xuất hiện trên chân sau của nó, hắc hoả dùng tốc độ cực nhanh từ vết thương lan ra, khiến vết thương trở nặng hơn. Chỉ là một đường kiếm không tới 50cm nhưng lại khiến cả chân của nó gần như mất cảm giác.
Còn chưa kịp đóng băng vết thương, một vết thương khác ở chân trước lập tức xuất hiện, vết thương này so với vết thương trước còn nặng hơn, bởi vì nó phát hiện trong hắc hoả còn có lôi ma pháp, tốc độ thiêu đốt và lan toả còn nhanh hơn trước.
Bạch Thuỷ Lang mẹ đau đớn ngã nguỵ xuống, nó lập tức dùng băng ma pháp đóng băng hai vết thương lại, nhưng vừa xong cái này, vết thương khác lập tức xuất hiện, là chân trái phía sau. Tiếp đó là chân phải phía trước, tứ chi của nó lập tức bị Thiên Tử Dật phế đi.
Một thân hình to lớn 20 mét, lúc này lại chỉ có thể nằm bất động, khác gì một bao tải cho người khác đánh. Nhưng Bạch Thuỷ Lang dù sao cũng là yêu thú cấp 5, để bảo vệ bản thân mình, nó lập tức tạo một bức tường gió xung quanh mình.
Lưỡi dao gió sắn bén xoay quanh Bạch Thuỷ Lang, Thiên Tử Dật trúng vài phát liền bị đẩy lùi ra, trên cánh tay cũng xuất hiện mấy đường máu.
Thiên Tử Dật lạnh lùng nhìn bức tường gió trước mặt, hắc hoả xuất hiện trên tay, hắc hoả tụ lại thành một quả cầu, Thiên Tử Dật phóng hắc hoả cầu về phía tường gió. Lửa gió chạm nhau, hắc hoả cầu lập tức nổ tung, nhờ có sức mạnh của gió thúc đẩy, hắc hoả càng trở nên mãnh liệt, sau đó bọc lấy tường gió.
Bạch Thuỷ Lang mẹ lập tức rống lên đau đớn, nó lập tức thu hồi bức tường gió đi, nó không ngờ bức tường nó tạo ra để bảo vệ mình lại hại chết mình.
Bạch Thuỷ Lang mẹ bởi vì là yêu thú biến dị, rất ít yêu thú dám khiêu chiến nó, cũng vì thế mà kinh nghiệm chiến đấu của nó không nhiều, chiêu thức nào mạnh đều đem ra dùng. Nhưng nó lại không nghĩ tới chiêu thức nó tuy rằng mạnh, nhưng Thiên Tử Dật lại là hoả ma pháp sư, cũng là hệ khắc phong ma pháp và băng ma pháp của nó.
Ngay
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất