Xuyên Đến Tinh Tế Thành Đan Pháp Thần
Chương 85: Một chút yên bình
Truyện chỉ đăng tại ???????????????????????????? @tieucamap210.
__________
Châu Thanh đi tới sàn đấu, còn chưa lại gần cậu đã nhìn thấy một binh sĩ nói gì đó với Thiên Tử Dật, chỉ thấy Thiên Tử Dật hơi nhíu mày nhưng cũng đi theo binh sĩ kia.
Lúc nhìn thấy hướng đi của Thiên Tử Dật, trong lòng Châu Thanh hơi hoảng hốt, bởi cậu đã từng tới nơi đó một lần.
Phượng Nhu Tinh đi bên cạnh thấy phương hướng binh sĩ kia dẫn Thiên Tử Dật đi tới một tòa nhà, cô nghi hoặc nói: "Hình như là hiệu trưởng cho gọi Thiên Tử Dật."
"Hiệu trưởng á? Làm sao chị biết?" Cát Hải Thịnh bên cạnh ngạc nhiên.
"Ai ở học viện này mà không biết đó là khu vực của hiệu trưởng. Chỉ có một số người mới có thể đi vào thôi." Phượng Nhu Tinh nói
Cát Hải Thịnh, người học ở đây nhưng không biết: "..."
Đúng vậy, lần đó hiệu trưởng cho gọi Châu Thanh, cậu cũng vào tòa nhà này, thẳng lên trên tầng cao nhất chính là phòng hiệu trưởng.
Lẽ nào hiệu trưởng đã phát hiện ra Thiên Tử Dật gian lận cấp bậc?
Châu Thanh lo lắng đi về phía tòa nhà hiệu trưởng, Trần Dương Linh thấy thế liền gọi cậu: "Này, cậu không vào trong được đâu."
Châu Thanh gật đầu nói: "Tôi chỉ đứng ở bên ngoài nhìn mà thôi."
Cậu đương nhiên biết là không thể vào, lần trước binh sĩ kia dẫn theo cậu mà còn phải làm một số kiểm tra rườm rà.
Chỉ là Châu Thanh không yên lòng, chỉ muốn nhìn một chút thông qua cửa sổ đang mở trong căn phòng ở từng cao nhất kia.
Thiên Tử Dật đi theo binh sĩ kia vào thang máy lên tầng cao nhất, bộ dạng của hắn rất bình tĩnh, làm cho binh sĩ kia bái phục.
Sắp gặp mặt hiệu trưởng mà còn có thể thản nhiên như vậy.
Lúc đi trên hành lang cao nhất, Thiên Tử Dật vô tình nhìn thấy bóng dáng quen thuộc thông qua cửa sổ. Hắn đưa tay mở quang não lên, nhập cái gì đó trên màn hình rồi gửi đi.
Binh sĩ kia thấy thế, anh ta hắng giọng một cái, Thiên Tử Dật ngẩng đầu lên chỉ thấy anh ta đang đứng trước một cái cửa to, phía trên cửa có để bảng Phòng Hiệu Trưởng.
Thiên Tử Dật tắt quang não đi, không nhanh không chậm mà bước vào căn phòng sau cánh cửa ấy.
Ở phía bên dưới quang não Châu Thanh đột nhiên rung lên, cậu mở lên thì phát hiện là tin nhắn của Thiên Tử Dật. Cậu lập tức mở ra xem, chỉ thấy hai chữ yên tâm.
Nhìn hai chữ này, Châu Thanh quả thật yên tâm hơn phần nào. Cùng Thiên Tử Dật sống gần 1 năm, Châu Thanh biết Thiên Tử Dật là người thông minh, cũng biết hắn không phải là kẻ chịu ăn thiệt, với bản lĩnh của hắn hẳn là không có chuyện gì.
Châu Thanh không biết là cậu càng lúc càng tin tưởng Thiên Tử Dật một cách quá mức.
Đột nhiên Trần Dương Linh nói: "Này A Thanh, cậu có tổ chức tiệc chúc mừng Thiên Tử Dật thành công đạt cấp bậc Thiếu úy không?"
"Đúng rồi đó, chuyện tốt như vậy nhất định phải ăn mừng chứ!" Cát Hải Thịnh bên cạnh phụ họa.
Châu Thanh đúng là không nghĩ tới chuyện này thật. Tu luyện giả không có quan trọng mấy bữa tiệc này, trừ bỏ những tiệc kết hôn của một gia tộc hùng mạnh nào đó, hoặc là sinh nhật của một vị cao nhân nào đó còn không mọi người đều cắm đầu cắm cổ vào tu luyện, tìm mọi cách mà tăng thực lực.
Kiếp trước bởi vì khuôn mặt dị hợm của mình nên không ai muốn cùng cậu thân cận, trừ bỏ mẫu thân và tên đồ đệ kia.
Thế nhưng bây giờ Châu Thanh nghĩ lại, tên đồ đệ kia hẳn là cũng không ưa gì cậu, hắn luôn giữ một khoảng cách nhất định với cậu, chỉ khi cần mới xuất hiện trước mặt cậu gọi một tiếng sư phụ, còn không thì chẳng thấy bóng dáng đâu.
Châu Thanh tương đối dễ tính cho nên cũng không quá để ý chuyện gì, cho rằng đồ đệ tuổi còn nhỏ nên ham vui, hơn nữa đồ đệ quả thực luyện đan rất tốt cho nên Châu Thanh cũng thả rong hắn.
Mỗi ngày đều chỉ có một mình thì Châu Thanh cần gì phải tổ chức tiệc cơ chứ.
Thiên Sinh Tây nắm lấy tay Châu Thanh lắc lắc: "Con cũng muốn tổ chức tiệc." Nhóc coi trên phim thấy người ta tổ chức tiệc ăn mừng vui lắm.
Châu Thanh nhìn bộ dạng của Thiên Sinh Tây, cậu gãi đầu nói: "Nhưng ba chưa có chuẩn bị gì hết."
"Tôi giúp cậu." Trần Dương Linh lập tức nói vào.
"Em nữa." Cát Hải Thịnh cũng đưa tay lên.
"Tôi cũng có thể giúp cậu." Phượng Nhu Tinh gật đầu.
Đừng nhìn bộ dạng tiểu thư chân yếu tay mềm của Phượng Nhu Tinh mà đánh giá, chút tài lẻ nấu ăn cô vẫn có.
Dưới sự nhiệt tình của mọi người, Châu Thanh không còn cách nào khác là cùng mọi người đi mua đồ chuẩn bị.
...
Lúc Thiên Tử Dật rời khỏi phòng hiệu trưởng đã là mười mấy phút sau, hắn từ cửa sổ nhìn xuống lại phát hiện nơi đó không có bóng dáng Châu Thanh, chỉ có một bóng dáng nhỏ màu vàng.
Thiên Sinh Tây vừa thấy Thiên Tử Dật, nhóc vui vẻ đi tới.
"Sao lại chỉ có một mình con?" Thiên Tử Dật hỏi.
Thiên Sinh Tây thần bí cười, giọng nói mềm mại cùng với bộ dạng của nhóc rất mắc cười, nhóc nói: "Ba ba và mọi người đi chuẩn bị hết rồi."
"Chuẩn bị cái gì?" Thiên Tử Dật nghe vậy hứng thú nhướn mày.
Thiên Sinh Tây chu mỏ nói: "Không nói cho cha."
"Vậy chúng ta về thôi." Thiên Tử Dật cất bước đi.
Thiên Sinh Tây thấy thế gấp gáp nắm lấy tay Thiên Tử Dật, kéo hắn lại, nhóc nói: "Không được."
Thiên Tử Dật nhướn mày nhìn nhóc.
Thiên Sinh Tây đảo mắt. Nhóc nhận nhiệm vụ ở lại chờ Thiên Tử Dật, sau đó sẽ câu kéo thời gian cho mọi người chuẩn bị tiệc.
Thiên Sinh Tây chỉ tay về khu vực mua sắm: "Hay là mình đi tới đó dạo một vòng nha?"
Thiên Tử Dật nhìn đôi mắt vàng kim to giống mình, hắn bất đắc dĩ gật đầu.
Đúng là cũng chỉ có Châu Thanh với hai tiểu bảo bối mới có thể khiến Thiên Tử Dật lộ ra bộ dạng này.
Khu mua sắm tương đối lớn, sau khi dạo một vòng ở khu vực nội thất, tiêu tốn kha khá thời gian mà quang não trên tay Thiên Sinh Tây vẫn chưa có thông báo gì, nhóc lại lôi kéo Thiên Tử Dật tới khu vực ma pháp.
Thiên Tử Dật cũng mặc cho nhóc dẫn đi, hắn một nhắm mắt một mở mắt với hành động lén lút của nhóc, đồng thời cũng có chút mong đợi.
Đi muốn gần hết cái khu mua sắm, cuối cùng quang não của Thiên Sinh Tây cũng lóe lên một tia sáng, nhóc nhanh chóng mở ra, lại ngẩng đầu nhìn Thiên Tử Dật, nhóc cười nói: "Mình về thôi."
...
Vừa bước vào cửa, Thiên Tử Dật đã nghe thấy âm thanh ồn ào bên trong nhà mình.
Thiên Sinh Tây nhanh chóng chạy vào phòng bếp, lúc đi ngang qua phòng khách gặp Ryze, Dylan và La Kính đang ngồi trên sô pha, nhìn thấy nhóc, Dylan gọi một tiếng: "Về rồi đấy à?"
Thiên Sinh Tây gật đầu, lễ phép nói: "Dạ." Xong thì nhanh chân đi vào bếp.
Thiên Tử Dật đi vào liền nhìn thấy nhà mình xuất hiện thêm ba người đàn ông, từ bên trong phòng bếp vang vọng tiếng nói chuyện của Cát Hải Thịnh, sau đó là tiếng cười của Trần Dương Linh và Phượng Nhu Tinh, tiếp tới thì hắn nghe giọng của Châu Thanh nói.
"Chuẩn bị xong rồi, mọi người vào đây đi."
Bốn người đi vào liền nhìn thấy một bàn đầy món ăn, đủ các loại khẩu vị, ngọt, mặn, nhạt, màu sắc cực kỳ bắt mắt. Cả một bàn đồ ăn bóc lên hơi nóng, mùi hương ngập tràng cả căn phòng. Dylan hít vào một hơi, hắn liền muốn rơi nước miếng.
Châu Thanh kéo Thiên Tử Dật ngồi ở vị trí chủ, cậu thì ngồi bên tay phải hắn, Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây thì ngồi bên tay trái, tiếp tới là Roy, Trần Dương Linh, Ryze.
Cát Hải Thịnh ngồi cạnh Châu Thanh, rồi tới La Kính, Dylan, Phượng Nhu Tinh và Paul.
Bởi vì nhà Châu Thanh chỉ có 4 người nên cậu mua bàn không lớn, lần này có nhiều người nên Châu Thanh mua thêm một cái bàn gộp lại, cùng với thêm mấy cái ghế.
"Cha, đây là tiệc chúc mừng cha đạt cấp Thiếu Úy đó." Thiên Sinh Tây vui vẻ nói.
"Đây là sự chuẩn bị của em?" Thiên Tử Dật hỏi Châu Thanh.
Châu Thanh gật đầu: "Là Dương Linh gợi ý cho em, mọi người cũng giúp nữa. Anh biết là em không rành mấy cái này mà."
Thiên Tử Dật muốn hiểu thêm về Châu Thanh, cho nên hắn có bảo cậu kể cho mình nghe cuộc sống trước kia của cậu thế nào.
Tiệc tùng đối với Thiên Tử Dật mà nói cũng không có gì xa lạ, đúng hơn là hắn không thích. Thế nhưng bữa tiệc do Châu Thanh làm ra lại khác, hắn không hề chán ghét bữa tiệc này, ngược lại còn cảm thấy vui vẻ cùng cậu tận hưởng giây phút bình yên này.
__________
Châu Thanh đi tới sàn đấu, còn chưa lại gần cậu đã nhìn thấy một binh sĩ nói gì đó với Thiên Tử Dật, chỉ thấy Thiên Tử Dật hơi nhíu mày nhưng cũng đi theo binh sĩ kia.
Lúc nhìn thấy hướng đi của Thiên Tử Dật, trong lòng Châu Thanh hơi hoảng hốt, bởi cậu đã từng tới nơi đó một lần.
Phượng Nhu Tinh đi bên cạnh thấy phương hướng binh sĩ kia dẫn Thiên Tử Dật đi tới một tòa nhà, cô nghi hoặc nói: "Hình như là hiệu trưởng cho gọi Thiên Tử Dật."
"Hiệu trưởng á? Làm sao chị biết?" Cát Hải Thịnh bên cạnh ngạc nhiên.
"Ai ở học viện này mà không biết đó là khu vực của hiệu trưởng. Chỉ có một số người mới có thể đi vào thôi." Phượng Nhu Tinh nói
Cát Hải Thịnh, người học ở đây nhưng không biết: "..."
Đúng vậy, lần đó hiệu trưởng cho gọi Châu Thanh, cậu cũng vào tòa nhà này, thẳng lên trên tầng cao nhất chính là phòng hiệu trưởng.
Lẽ nào hiệu trưởng đã phát hiện ra Thiên Tử Dật gian lận cấp bậc?
Châu Thanh lo lắng đi về phía tòa nhà hiệu trưởng, Trần Dương Linh thấy thế liền gọi cậu: "Này, cậu không vào trong được đâu."
Châu Thanh gật đầu nói: "Tôi chỉ đứng ở bên ngoài nhìn mà thôi."
Cậu đương nhiên biết là không thể vào, lần trước binh sĩ kia dẫn theo cậu mà còn phải làm một số kiểm tra rườm rà.
Chỉ là Châu Thanh không yên lòng, chỉ muốn nhìn một chút thông qua cửa sổ đang mở trong căn phòng ở từng cao nhất kia.
Thiên Tử Dật đi theo binh sĩ kia vào thang máy lên tầng cao nhất, bộ dạng của hắn rất bình tĩnh, làm cho binh sĩ kia bái phục.
Sắp gặp mặt hiệu trưởng mà còn có thể thản nhiên như vậy.
Lúc đi trên hành lang cao nhất, Thiên Tử Dật vô tình nhìn thấy bóng dáng quen thuộc thông qua cửa sổ. Hắn đưa tay mở quang não lên, nhập cái gì đó trên màn hình rồi gửi đi.
Binh sĩ kia thấy thế, anh ta hắng giọng một cái, Thiên Tử Dật ngẩng đầu lên chỉ thấy anh ta đang đứng trước một cái cửa to, phía trên cửa có để bảng Phòng Hiệu Trưởng.
Thiên Tử Dật tắt quang não đi, không nhanh không chậm mà bước vào căn phòng sau cánh cửa ấy.
Ở phía bên dưới quang não Châu Thanh đột nhiên rung lên, cậu mở lên thì phát hiện là tin nhắn của Thiên Tử Dật. Cậu lập tức mở ra xem, chỉ thấy hai chữ yên tâm.
Nhìn hai chữ này, Châu Thanh quả thật yên tâm hơn phần nào. Cùng Thiên Tử Dật sống gần 1 năm, Châu Thanh biết Thiên Tử Dật là người thông minh, cũng biết hắn không phải là kẻ chịu ăn thiệt, với bản lĩnh của hắn hẳn là không có chuyện gì.
Châu Thanh không biết là cậu càng lúc càng tin tưởng Thiên Tử Dật một cách quá mức.
Đột nhiên Trần Dương Linh nói: "Này A Thanh, cậu có tổ chức tiệc chúc mừng Thiên Tử Dật thành công đạt cấp bậc Thiếu úy không?"
"Đúng rồi đó, chuyện tốt như vậy nhất định phải ăn mừng chứ!" Cát Hải Thịnh bên cạnh phụ họa.
Châu Thanh đúng là không nghĩ tới chuyện này thật. Tu luyện giả không có quan trọng mấy bữa tiệc này, trừ bỏ những tiệc kết hôn của một gia tộc hùng mạnh nào đó, hoặc là sinh nhật của một vị cao nhân nào đó còn không mọi người đều cắm đầu cắm cổ vào tu luyện, tìm mọi cách mà tăng thực lực.
Kiếp trước bởi vì khuôn mặt dị hợm của mình nên không ai muốn cùng cậu thân cận, trừ bỏ mẫu thân và tên đồ đệ kia.
Thế nhưng bây giờ Châu Thanh nghĩ lại, tên đồ đệ kia hẳn là cũng không ưa gì cậu, hắn luôn giữ một khoảng cách nhất định với cậu, chỉ khi cần mới xuất hiện trước mặt cậu gọi một tiếng sư phụ, còn không thì chẳng thấy bóng dáng đâu.
Châu Thanh tương đối dễ tính cho nên cũng không quá để ý chuyện gì, cho rằng đồ đệ tuổi còn nhỏ nên ham vui, hơn nữa đồ đệ quả thực luyện đan rất tốt cho nên Châu Thanh cũng thả rong hắn.
Mỗi ngày đều chỉ có một mình thì Châu Thanh cần gì phải tổ chức tiệc cơ chứ.
Thiên Sinh Tây nắm lấy tay Châu Thanh lắc lắc: "Con cũng muốn tổ chức tiệc." Nhóc coi trên phim thấy người ta tổ chức tiệc ăn mừng vui lắm.
Châu Thanh nhìn bộ dạng của Thiên Sinh Tây, cậu gãi đầu nói: "Nhưng ba chưa có chuẩn bị gì hết."
"Tôi giúp cậu." Trần Dương Linh lập tức nói vào.
"Em nữa." Cát Hải Thịnh cũng đưa tay lên.
"Tôi cũng có thể giúp cậu." Phượng Nhu Tinh gật đầu.
Đừng nhìn bộ dạng tiểu thư chân yếu tay mềm của Phượng Nhu Tinh mà đánh giá, chút tài lẻ nấu ăn cô vẫn có.
Dưới sự nhiệt tình của mọi người, Châu Thanh không còn cách nào khác là cùng mọi người đi mua đồ chuẩn bị.
...
Lúc Thiên Tử Dật rời khỏi phòng hiệu trưởng đã là mười mấy phút sau, hắn từ cửa sổ nhìn xuống lại phát hiện nơi đó không có bóng dáng Châu Thanh, chỉ có một bóng dáng nhỏ màu vàng.
Thiên Sinh Tây vừa thấy Thiên Tử Dật, nhóc vui vẻ đi tới.
"Sao lại chỉ có một mình con?" Thiên Tử Dật hỏi.
Thiên Sinh Tây thần bí cười, giọng nói mềm mại cùng với bộ dạng của nhóc rất mắc cười, nhóc nói: "Ba ba và mọi người đi chuẩn bị hết rồi."
"Chuẩn bị cái gì?" Thiên Tử Dật nghe vậy hứng thú nhướn mày.
Thiên Sinh Tây chu mỏ nói: "Không nói cho cha."
"Vậy chúng ta về thôi." Thiên Tử Dật cất bước đi.
Thiên Sinh Tây thấy thế gấp gáp nắm lấy tay Thiên Tử Dật, kéo hắn lại, nhóc nói: "Không được."
Thiên Tử Dật nhướn mày nhìn nhóc.
Thiên Sinh Tây đảo mắt. Nhóc nhận nhiệm vụ ở lại chờ Thiên Tử Dật, sau đó sẽ câu kéo thời gian cho mọi người chuẩn bị tiệc.
Thiên Sinh Tây chỉ tay về khu vực mua sắm: "Hay là mình đi tới đó dạo một vòng nha?"
Thiên Tử Dật nhìn đôi mắt vàng kim to giống mình, hắn bất đắc dĩ gật đầu.
Đúng là cũng chỉ có Châu Thanh với hai tiểu bảo bối mới có thể khiến Thiên Tử Dật lộ ra bộ dạng này.
Khu mua sắm tương đối lớn, sau khi dạo một vòng ở khu vực nội thất, tiêu tốn kha khá thời gian mà quang não trên tay Thiên Sinh Tây vẫn chưa có thông báo gì, nhóc lại lôi kéo Thiên Tử Dật tới khu vực ma pháp.
Thiên Tử Dật cũng mặc cho nhóc dẫn đi, hắn một nhắm mắt một mở mắt với hành động lén lút của nhóc, đồng thời cũng có chút mong đợi.
Đi muốn gần hết cái khu mua sắm, cuối cùng quang não của Thiên Sinh Tây cũng lóe lên một tia sáng, nhóc nhanh chóng mở ra, lại ngẩng đầu nhìn Thiên Tử Dật, nhóc cười nói: "Mình về thôi."
...
Vừa bước vào cửa, Thiên Tử Dật đã nghe thấy âm thanh ồn ào bên trong nhà mình.
Thiên Sinh Tây nhanh chóng chạy vào phòng bếp, lúc đi ngang qua phòng khách gặp Ryze, Dylan và La Kính đang ngồi trên sô pha, nhìn thấy nhóc, Dylan gọi một tiếng: "Về rồi đấy à?"
Thiên Sinh Tây gật đầu, lễ phép nói: "Dạ." Xong thì nhanh chân đi vào bếp.
Thiên Tử Dật đi vào liền nhìn thấy nhà mình xuất hiện thêm ba người đàn ông, từ bên trong phòng bếp vang vọng tiếng nói chuyện của Cát Hải Thịnh, sau đó là tiếng cười của Trần Dương Linh và Phượng Nhu Tinh, tiếp tới thì hắn nghe giọng của Châu Thanh nói.
"Chuẩn bị xong rồi, mọi người vào đây đi."
Bốn người đi vào liền nhìn thấy một bàn đầy món ăn, đủ các loại khẩu vị, ngọt, mặn, nhạt, màu sắc cực kỳ bắt mắt. Cả một bàn đồ ăn bóc lên hơi nóng, mùi hương ngập tràng cả căn phòng. Dylan hít vào một hơi, hắn liền muốn rơi nước miếng.
Châu Thanh kéo Thiên Tử Dật ngồi ở vị trí chủ, cậu thì ngồi bên tay phải hắn, Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây thì ngồi bên tay trái, tiếp tới là Roy, Trần Dương Linh, Ryze.
Cát Hải Thịnh ngồi cạnh Châu Thanh, rồi tới La Kính, Dylan, Phượng Nhu Tinh và Paul.
Bởi vì nhà Châu Thanh chỉ có 4 người nên cậu mua bàn không lớn, lần này có nhiều người nên Châu Thanh mua thêm một cái bàn gộp lại, cùng với thêm mấy cái ghế.
"Cha, đây là tiệc chúc mừng cha đạt cấp Thiếu Úy đó." Thiên Sinh Tây vui vẻ nói.
"Đây là sự chuẩn bị của em?" Thiên Tử Dật hỏi Châu Thanh.
Châu Thanh gật đầu: "Là Dương Linh gợi ý cho em, mọi người cũng giúp nữa. Anh biết là em không rành mấy cái này mà."
Thiên Tử Dật muốn hiểu thêm về Châu Thanh, cho nên hắn có bảo cậu kể cho mình nghe cuộc sống trước kia của cậu thế nào.
Tiệc tùng đối với Thiên Tử Dật mà nói cũng không có gì xa lạ, đúng hơn là hắn không thích. Thế nhưng bữa tiệc do Châu Thanh làm ra lại khác, hắn không hề chán ghét bữa tiệc này, ngược lại còn cảm thấy vui vẻ cùng cậu tận hưởng giây phút bình yên này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất