Xuyên Đến Tương Lai Làm Vợ Thiếu Tướng

Chương 27: Vợ, cứ vậy qua cả đời đi

Trước Sau
“Năng lượng hạch?” Sắc mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền trầm xuống.

Đúng vậy, trong cái túi nhỏ Liên Kỳ Quang cho anh đầy tinh hạch trong suốt lấp lánh lóe sáng, nhìn thoáng qua thì cũng hơn mười viên. Màu tím, màu vàng, màu lam, cũng chính là ba hệ lôi kim thủy của anh, hơn nữa dò xét năng lượng, thế nhưng toàn bộ đều là cấp bốn mươi.

Hạ Hầu Thiệu Huyền nhanh chóng đặt túi vải qua một bên, một tay túm lấy bả vai gầy yếu của Liên Kỳ Quang, sắc mặt ngưng trọng: “Những thứ này em từ đâu mà có?”

Này không thể trách Hạ Hầu Thiệu Huyền khẩn trương, hiện giờ năng lượng hạch quý hiếm cỡ nào không phải anh không biết, theo sách cổ ghi lại, ở ba nghìn năm trước, vào cuối thời kì tận thế, trong thân thể thể biến dị đều có một viên năng lượng hạch, khi đó mọi người dùng nó để nâng cao dị năng của mình. Chính là hiện tại, năng lượng hạch sớm không còn tồn tại trong thể biến dị, dị năng của bọn họ chỉ có thể đề cao bằng cách không ngừng huấn luyện, căn bản không thể mượn sức mạnh bên ngoài.

Đối với người thường, năng lượng hạch chính là một kỳ vật chỉ tồn tại trong sử sách, có thể cả đời cũng không được nhìn thấy.

Hiện giờ, một viên năng lượng hạch bậc sĩ đã bị nâng giá chót vót, bậc nhân trở lên thì càng làm vô số người tranh giành tới đầu rơi máu chảy. Huống chi số này đều ngoài bậc huyền, bậc huyền, kia tuyệt đối không có ngoài thị trường, một viên tinh hạch bậc huyền, trong mắt một vài gia tộc, đủ để trở thành trấn môn chi bảo. Về phần bậc không, kia cơ hồ không tồn tại, bởi vì chưa có ai gặp qua.

Nhìn biểu tình ngưng trọng của Hạ Hầu Thiệu Huyền, Liên Kỳ Quang nghiêng đầu, thật lâu sau, miệng cong lên, lộ ra một nụ cười ngơ ngác.

“Em…” Hạ Hầu Thiệu Huyền lần đầu tiên biết được cảm giác nhụt chí. Nói ra thì, từ khi gặp Liên Kỳ Quang, anh đã dâng ra rất nhiều ‘lần đầu tiên’.

“Vẫn không thể nói sao?” Hạ Hầu Thiệu Huyền nhu nhu trán, đặt tinh hạch vào lòng Liên Kỳ Quang: “Số năng lượng hạch này hảo hảo cất giữ, về sau dùng để đề cao dị năng của em, nhớ kỹ, tuyệt đối không thể lấy ra để người ta thấy, biết không?”

“Cho anh.” Liên Kỳ Quang một lần nữa đưa túi vải qua cho Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Dùng để đề cao dị năng.”

“Vợ à.” Một tay anh đặt nhẹ lên đầu Liên Kỳ Quang, sắc mặt nghiêm nghị: “Em có biết giá trị của chúng không?”

Ngây ngô nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, Liên Kỳ Quang nghiêng đầu nghĩ nửa ngày, giống như không hiểu lời anh nói có ý gì: “Tôi còn rất nhiều, không cần lo lắng.”

Nghị tới Hạ Hầu Thiệu Huyền lo lắng mình không còn, Liên Kỳ Quang vung tay, nhất thời một đống lớn tinh hạch cấp bậc không đồng nhất trong suốt lấp lánh rơi lả tả xuống giường, đủ loại màu sắc, lóe sáng quang mang, phá lệ xinh đẹp.

“Anh yên tâm, tôi có tiền.” Liên Kỳ Quang hất cái cằm xinh xắn, có chút đắc ý. Ở thời tận thế tinh hạch đã trở thành đơn vị tiền thông dụng mà nói, làm cường giả bậc nhất được người người muốn nịnh nọt, Liên Kỳ Quang thật sự là người có tiền.



Nhìn Liên Kỳ Quang rõ ràng đắc ý dạt dào nhưng vẫn bày ra gương mặt than không chút biến sắc, trong mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền xẹt qua một tia suy nghĩ sâu xa. Xem ra, vợ mình có rất nhiều bí mật.

“Này, đều cho anh.” Liên Kỳ Quang gom cả đống tinh hạch lại một chỗ, đẩy hết tới trước mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Không đủ tìm tôi, tôi không thiếu tiền.”

Nhìn ánh mắt xinh đẹp của Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền cũng không kì kèo nữa, vung tay thu hết tinh hạch vào không gian khí: “Vợ à, về sau mấy thứ này tuyệt đối không được để người thứ ba nhìn thấy, biết không?”

“Ân.” Thực nghiêm túc gật đầu: “Tiền của tôi, ai cũng không cho.” Cường giả bậc nhất nhân loại, trừ bỏ thù dai mà người người đều biết, còn một điều đặc biệt nữa, uy cậu thì dễ, nhưng muốn từ miệng cậu moi ra chút thức ăn thì khó hơn cả giết một đám tang thi cấp ba mươi.

“Vậy sao em lại cho anh?”

“Hai ta kết hôn rồi, chính là người một nhà.” Liên Kỳ Quang ngây ngô nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, nghiêm túc giải thích.

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn non nớt của Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền chỉ cảm thấy lồng ngực vốn tĩnh lặng đột nhiên nóng lên, chậm rãi lan tỏa sắp toàn thân.

“Vợ à.” Hạ Hầu Thiệu Huyền nhẹ nhàng ôm Liên Kỳ Quang vào lòng, gương mặt lạnh lùng ẩn ẩn hiện lên chút ấm áp.

“Tôi muốn ngủ, mai còn phải trở về.” Dựa vào lòng Hạ Hầu Thiệu Huyền, Liên Kỳ Quang ngây ngô tiếp tục hoàn thành ban nãy, đếm cúc áo.

“Cùng nhau ngủ.” Hạ Hầu Thiệu Huyền ôm Liên Kỳ Quang ngã xuống giường, ánh tay vung lên, đem chăn trùm lên cả hai.

“Anh còn chưa tắm.” Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền.

“Em chê anh bẩn?” Hạ Hầu Thiệu Huyền cúi đầu, nhẹ nhàng áp lên trán Liên Kỳ Quang, đôi ngươi đen truyền mang theo xâm chiếm hệt như dã thú, thật sâu vọng vào trong mắt Liên Kỳ Quang, âm thanh trầm thấp.

Hô hấp ấm áp hỗn loạn riêng biệt của người nam nhân trước mắt phun lên mặt Liên Kỳ Quang, ấm áp, ngưa ngứa, cảm giác lồng ngực bị thứ gì đó quẹt qua, mang theo cảm giác khác thường.

“Không có.” Liên Kỳ Quang chôn mặt đi, ngây ngô mở miệng: “Hôm qua tôi không tắm, anh cũng ôm tôi. Anh không ghét bỏ tôi, tôi cũng không ghét bỏ anh.”

Nhìn một cục bông nhỏ rúc trong lòng mình, Hạ Hầu Thiệu Huyền bất mãn nhéo nhéo thắt lưng gầy guộc của Liên Kỳ Quang: “Rất gầy.”



“Ngứa.” Liên Kỳ Quang co rụt thân mình, túm lấy bàn tay to đang quấy phá bên hông mình, nhăn mặt.

“Buông tay, anh đi tắm.” Hạ Hầu Thiệu Huyền thấp giọng thì thầm bên tai Liên Kỳ Quang.

Liên Kỳ Quang ngây ngô nhìn anh, buông lỏng tay, bất quá vẫn phòng bị che lại thắt lưng nhỏ gầy của mình. Động tác kia hệt như con chuột nhỏ đang chiếm giữ địa bàn, chọc Hạ Hầu Thiệu Huyền buồn cười, đáy mắt xẹt qua một mạt ý cười.

“Ngoan ngoãn ngủ đi, anh đi tắm.” Xoa xoa tóc Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền ngồi dậy xuống giường, tắt đèn tiến vào phòng tắm.

Xác định Hạ Hầu Thiệu Huyền sẽ không đột ngột quay lại tập kích bất ngờ, Liên Kỳ Quang buông tay, ôm chăn, chậm rãi nhắm mắt lại.

※※※ cảnh tượng phân cách tuyến ※※※

Chờ tắm xong, Hạ Hầu Thiệu Huyền mặc áo tắm bước nhẹ tới bên giường, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn bé con co thành một đoàn trên giường, ngón tay vô thức vuốt nhẹ ngũ quan tinh xảo khéo léo kia.

Thuở nhỏ đã bị ông nội mang tới quân doanh, cùng một đám nam nhân lớn lên, sau đó lại vào trường quân đội, sau khi tốt nghiệp trực tiếp tiến vào bộ đội. Bảy mươi năm mỗi ngày như một, cơ hồ là cuộc sống cấm dục, bầu bạn đối với anh mà nói chính là phiền toái cùng trói buộc.

Chính là, hiện giờ không thể không thừa nhận, bé con này nhỏ nhỏ, mềm mềm, chỉ cần một ngón tay của mình cũng có thể dễ dàng bóp chết lại làm trái tim cứng như đá của anh trở nên mềm mại, mang theo rung động cùng bất thường không thể khống chế.

Thực kì quái, nhưng, cũng không chán ghét.

“Ngô.” Tựa hồ bị làm ồn, Liên Kỳ Quang giật giật thân mình, co rụt thành một đoàn nhỏ xíu, không thoải mái cau cau mũi.

Đáy mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền xẹt qua một mạt lo lắng, xốc chăn nằm xuống, nhẹ nhàng ôm Liên Kỳ Quang vào lòng.

“Vợ a, cứ vậy qua cả đời đi.”

Âm thanh trầm thấp thì thầm bên tai Liên Kỳ Quang, chậm rãi vang vọng trong căn phòng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau