Xuyên Không Bất Đắc Dĩ – Keiwin

Chương 2: Tên lạ mặt này là? Gặp phải bạo chúa

Trước Sau
Tiểu Trúc! Ngươi đang làm gì?”

“Ách…..Không có gì! Thu xếp quần áo…..Đúng! Chính là thu xếp quần áo!”

Nhìn ngươi ta liền biết ngươi đang luống cuống, aish, ngươi đem quần áo ta thu xếp hết như vậy thì ngày mai ta sẽ mặc gì a?

“Thu xếp quần áo? Những việc này không phải của ngươi a.” Xem ra ta có khả năng diễn xuất trời cho a! Ai dám phủ nhận việc này? Có can đảm liền bước ra! Còn không phải sao, theo những gì ta đã phân tích thì ta đã bắt chước tính cách của Y rất hoàn hảo! Nếu ta còn cơ hội quay về thế kỷ 21, ta nhất định sẽ giật được giải Nam diễn viên xuất sắc nhất năm nay!

“Công…..Công tử……” Rốt cuộc công tử đã chịu đả kích gì? Tại sao mấy hôm nay lại kỳ quái như thế……Quả thật khiến ta phát run giữa trưa hè….. =__=

“Nói, rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Thật ra…..Hôm qua Vương gia phái người đến nói với ta rằng hôm nay sẽ tới đón công tử về Vương phủ! Ta sợ công tử không đồng ý nên mới lén thu xếp quần áo.”

Gì? Có thể rời khỏi đây? Ta đây cầu còn không được nữa là! Làm gì có chuyện không muốn? Nhưng mà vị Vương gia kia……Hy vọng đó không phải một ông lão…..=_=|| Nếu không, ta tình nguyện ở lại nơi này! Hay là hỏi nha đầu Tiểu Trúc? Aish, không được, này chẳng phải rất kỳ quái sao! Y là người của Vương gia, vậy mà ta lại chạy đi hỏi nàng ấy bộ dáng Vương gia ra sao, nếu để nàng biết ta không phải Y thì nói không chừng nàng ấy sẽ mang ta đi bán a =__=

“Nga, vậy cứ thu dọn đi.”

Cái gì?? Công tử vừa nói….Thu dọn đi?? Trời ạ! Ta không nghe lầm đúng không? Rất kỳ quái! Vô cùng kỳ quái!

Ta quyết định không nhìn những hành động kỳ lạ vì động kinh của Tiểu Trúc nữa mà bắt đầu…..tưởng tượng xem vị Vương gia kia là người như thế nào, bộ dáng ra sao, lúc này thì bên ngoài bắt đầu ồn ào.

“Nhất định là Vương gia đến!”

Nhìn bộ dáng đầy hưng phấn của nàng, ta nhịn không được mà khinh bỉ nha đầu Tiểu Trúc một lát, nhưng chỉ một lát mà thôi! Hơn nữa nàng cũng không phát hiện. Vì thế ta mới nói sau này nếu ta đăng ký lớp học diễn xuất thì cũng chẳng phải chuyện lạ! Đúng vậy!

“Công tử! Ta đã thu xếp xong cả rồi, đi thôi!”

Ngươi nhìn bộ dáng khẩn cấp của nàng ta xem……aish, thấy ta không đi tới, nàng liền ngưng lại.

“Công tử, ta biết người không muốn về, nhưng mà…..Vương gia đang đứng chờ bên ngoài. Nếu người kiên quyết không quay về, ta sẽ………”

Sẽ thế nào? Bị Vương gia kia đánh chết sao?

“Tóm lại mời công tử quay về! A?!”

“Đi thôi.”

“May quá! Cả tháng nay không gặp, không biết Vương gia sao rồi, có béo lên hay gầy đi cân nào không.”

Ngươi xem ngươi xem! Lại tự biên tự diễn, rốt cuộc trong mắt nàng có chủ nhân ta hay không?

~Đình viện, ta thấy ngoài cửa là một đám người. Aish…..Đứng đầu là nam nhân cưỡi bạch mã, mặt mũi đầy râu. Này chẳng lẽ là Vương gia……Bộ dáng sẽ không quá tệ chứ? Đến khi chân ta còn cách cửa một bước, ta càng xác định những gì mình vừa thấy! Nam nhân này……chẳng khác nào những người bán thịt heo ngoài chợ! Mệnh khổ a~ Sau lưng hắn còn bốn năm người nữa, này hẳn là ‘bảo vệ’ của hắn đi? Ta nghĩ mình ở lại nơi này vẫn tốt hơn.



Đúng lúc ta muốn quay ngược vào trong……

“Sao nào? Vẫn không chịu về?”

Giọng nói rất thu hút………Ô ô…….Tiếc là bộ dáng ngươi quá tệ. Ta tiếp tục bước vào.

“Công tử! Công tử! Người nên về đi, chẳng lẽ người muốn tiếp tục ở lại nơi này sao? Ta cũng biết lần này là do Vương gia không đúng. Nhưng mà, ta cầu người trở về đi! Ở những nơi thế này sẽ tổn hại thanh danh của công tử a!”

Nha đầu Tiểu Trúc này nói cũng đúng. Tiếp tục ở lại đây cũng không phải biện pháp! Quay về đi, dù sao quay về rồi sẽ tìm cơ hội đào tẩu cũng chưa muộn. Được rồi, ta quyết định đổi ý.

Ai ngờ khi ta vừa quay lại, trước mắt ta dĩ nhiên là….mấy cái vó ngựa màu đen?? Ngẩng đầu lên nhìn. Hảo…..nam nhân suất khí vạn phần, hắn suất đến độ ngay cả ta cũng có phần mặc cảm! Chẳng lẽ đây chính là ‘hắc mã hoàng tử’ trong truyền thuyết sao? Aish, không đúng! Xùy xùy xùy, ta đây mới là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử! Hắn suất thì đã sao?!

Không ngờ tại nơi này lại có thể gặp được tuấn nam. Đúng là hiếm thấy! Tại sao lại có người ngũ quan hoàn mỹ như thế? Mái tóc nâu cùng làn da ngăm đen khỏe mạnh, khuôn mặt nhỏ nhưng lại vô cùng lãnh đạm, hàng mày như thanh kiếm, ánh mắt thì như bắn ra tia điện, hơn nữa cái mũi lại cao vô cùng! Cộng thêm đôi môi mỏng hơi kéo lên tạo độ cung vừa phải đang mỉm cười với ta!! Dáng người cao ráo, tuy rằng hắn đang ngồi trên lưng ngựa nhưng ta chắc chắn rằng hắn cao ít nhất 1m8!! Đáng hận! Ghen tị chết ta!

“Vương gia!”

Khi ta còn đang ngơ ngác về thân phận của tuấn nam trước mắt thì nha đầu Tiểu Trúc đã chạy tới. Nàng vừa gọi gì thế? Vương…..Vương gia? Là hắn?? Không phải đại thúc vừa rồi sao? Có vị Vương gia trẻ thế này sao? Ta chắc chắn hắn không quá hai mươi tuổi! Này là tuổi trẻ đầy hứa hẹn đi? Nếu nói thế, phủ Vương gia…..hắc hắc, ngươi chờ ta, ta lập tức tới.

“A~ Là Trịnh Vương gia a~ Dân phụ không kịp tiếp đón, mong Vương gia thứ tội.”

Không cần nhìn cũng biết, chủ nhân của giọng nói đó chính là tú bà Di Xuân Viện – Quế ma ma = =

“Được rồi, bổn Vương hôm nay đến là để đưa Y công tử đi.”

“A, vâng vâng.”

Không khó để nhìn ra biểu tình trên mặt Quế ma ma kém đi, đương nhiên! Thiếu con gà đẻ trứng vàng như ta thì làm sao không buồn cho được!

“Lên đây.”

Tuấn nam đưa tay về phía ta, ý bảo ta lên ngựa? Hai…….hai người cưỡi một con sao? Ta tự mình cưỡi có được không?

“Công tử, lên đi.”

Nha đầu Tiểu Trúc nói.

Vì thế, ta miễn cưỡng ngồi cùng ngựa với nam nhân này! Cuối cùng cũng rời khỏi nơi quái quỷ kia rồi!

Nhìn biểu tình trên mặt ta hiện tại, các ngươi ngàn vạn lần đừng nghĩ rằng ta đang đau bụng! Chỉ là….Tình huống hiện tại rất mất tự nhiên! Còn không phải sao, hai đại nam nhân lại đi cưỡi ngựa cùng nhau?

“Tại sao không nói gì?”

“Vương……Vương gia…..”

Sao? Y chưa bao giờ gọi ta là ‘Vương gia’? Chẳng phải Y đã từng khẳng định sẽ không gọi như thế sao?



“Nếu ngươi vẫn chưa muốn quay về Vương phủ thì ta sẽ đưa ngươi lại Di Xuân Viện.”

Cái gì?? Gì mà đem ta về Di Xuân Viện? Đùa gì thế hả! Ta đây không muốn bán thân! Xem như ngươi lợi hại.

“Không dám!” Tức chết ta! Ngươi nghĩ mình suất hơn người khác một chút thì có thể đùa gì thì đùa à?

“Vậy là được rồi.”

~Aish, về Vương phủ được vài hôm thì ta lại nhàm chán đến mốc meo, những tưởng rằng nơi này sẽ có rất nhiều thứ để chơi, đúng là lãng phí tình cảm của ta a!

“Công tử, người đang tức giận gì vậy?”

“Không có gì.”

“Người lại nhớ đến người kia đúng không, nếu Vương gia biết chuyện này nhất định sẽ không để yên đâu.”

Gì? Người kia?? Tiểu Trúc càng nói ta càng không hiểu gì, chẳng lẽ ý của nàng là…..người Y thích không phải Vương gia mà là người khác? Có tuấn nam không yêu, vậy Y yêu ai? Tuy rằng Vương gia này tính tình có phần cổ quái nhưng hắn thật sự suất khí vô cùng a.

Aish, hôm nay là lần thở dài thứ 596 trong hôm nay! Mỗi ngày đều ngồi lỳ tại đình viện này, nhìn xuống đôi chân mình, này nếu trực tiếp đem phế hẳn cũng chẳng phải vấn đề a!

Từ Tiểu Trúc, ta biết được tên của Vương gia là Trịnh.Duẫn.Hạo, hơn nữa hắn là đệ đệ ruột của đương kim Hoàng thượng, có thể nói là văn võ song toàn. Tuy tuổi còn trẻ nhưng đã là Vương gia, đúng là không tầm thường tí nào. Nhưng từ ngày hắn đón ta về Vương phủ đến nay, ta chưa từng gặp lại hắn dù chỉ một lần! Còn dám nói yêu ta? Không đúng, này phải là….Còn dám nói yêu chủ nhân của cơ thể này? Nói nhảm!

Mỗi ngày chỉ có thể nhìn mặt trời từ khi nó vừa mọc đến khi nó sắp xuống núi…..Có thể nói cuộc sống hiện tại của ta tóm gọn trong hai chữ….Nhàm chán! Mặt trời rất nhanh khuất sau rặng núi đằng xa.

~“Sao rồi? Đang nhớ ta sao?”

Ta vừa ngẩng đầu liền thấy Vương gia đứng trước mặt…..Đã trễ thế này rồi còn có thể làm gì nữa? Sao không nói trước một tiếng để ta chuẩn bị giường a!

“Sao không nói gì?”

“Vương gia, đã trễ thế này, chẳng hay ngài tìm tôi có việc gì?” Nhiều ngày như vậy mới tìm đến ta! Ta đây không cần! Hừ!

“Ta không thích ngươi gọi ta như thế.”

“Ta càng gọi! Vương gia, Vương gia, Vương gia, Vương gia, Vương……” Ngay khi ta còn đang cao hứng gọi thì đã bị đè lên giường. Miệng cũng vô duyên vô cớ bị chặn lại, ngay giây sau thì cảm giác nóng ấm đã xâm chiếm môi mình……là đầu lưỡi của hắn! Kỳ lạ, tại sao khi hôn hắn……cũng không cảm thấy ghê tởm?

Khi ta sắp không thở được nữa thì hắn cuối cùng cũng dừng lại. Cơ hội tới, ta đương nhiên phải bắt lấy, lập tức hít lấy hít để không khí.

“Y! Bộ dáng ngươi bây giờ……Thật sự rất mê người…….”

Mê người? Tên biến thái này! = =

Lần đầu tiên của ta…..Đã ra đi lừng lẫy như vậy đó…..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau