Xuyên Không Đến Sở Quốc Làm Thần Y

Chương 33

Trước Sau
Chương 33 .

Từ sau đêm hôm qua trở về , Vương Ngải Lị vẫn luôn đắn đo suy nghĩ . Đối với hành động quá mức chủ động của Chu Á Liên , nàng vừa giận vừa lo lắng . Thiếu chút nữa là Bệ hạ đã đem nàng ta ôm vào lòng . Nếu như nàng ta thành công có được sự chú ý của người , vậy địa vị của nàng có khi nào sẽ bị lay đổi ?? Mẫu nghi thiên hạ thế nhưng lại không hạ sinh được vương tử ? Thật nực cười . Nàng đã bắt đầu hoài nghi tình cảm của Sở Khải Phong đối với Mộc Thanh . Nhưng thế thì cũng không đến phiên Chu Á Liên nàng ta chen chân vào .

Vương Ngải Lị suy nghĩ đến xuất thần , thậm chí là khi cung nữ đến gõ cửa cũng không để ý . Phải đến khi Tú Liễn lần thứ ba lớn tiếng gọi nàng mới nghe .

Nương nương , ngự trù đã dọn đồ lên . Người ra dùng sớm , để nguội sẽ không ngon .

Nàng dời ánh mắt nhìn Tú Liễn đang đứng sau cánh cửa gỗ , chậm rãi đứng lên . Hôm nay ngự trù đã theo lời nàng nói , bày cơm ở bàn đá sau hoa viên , vì hoa hồng trong viện vừa nở bông , vô cùng đẹp mắt .

Nàng nếm thử sủi cảo nhân thịt bằm , chậm rãi thưởng thức . Một lúc sau , nàng hỏi Tú Liễn : Hiện tại đã là giờ nào ?

Bẩm nương nương , đã là giữa giờ Thìn .

Ngải Lị bỏ đũa xuống : Bảo ngự trù dọn đi , bổn cung đã no .

Chuẩn bị y phục cho ta .

Thưa nương nương , người muốn đến nơi nào ?

Ngải Lị nhíu mày khó hiểu nhìn nàng , hỏi : Ngày bình thường ta sẽ đến nơi nào ?

Tú Liễn ngập ngừng , nói : Nô tỳ nghĩ ... hôm nay người sẽ không đi. Nô tỳ nghe nói Thái hậu vừa rời Thọ Ninh cung đến chỗ Mộc quý quân .

Đến Mai An cung ? Thật kì lạ . Từ khi nàng tiến cung , ngoại trừ lần Chu Á Liên xảy ra chuyện nàng chưa từng thấy Thái hậu đến đó . Đây rốt cuộc là có chuyện gì ?

Ngươi nghe ai nói ?

Nô tỳ nghe đám cung nữ nói chuyện , còn nghe nói Trắc phi cũng cùng đi .

Nàng lặng tiếng suy nghĩ một lúc , rồi nói : Ngươi giúp ta nghe ngóng chuyện . Hôm nay bỏn cung sẽ ở trong hoa viên hoạ , không xuất hành .

Nô tỳ tuân lệnh.

-----------------------------------------

Thái hậu từ sớm đã muốn đến nhìn Mộc Thanh , vài hôm trước đã nhìn thoáng dáng vẻ của y , bụng có điều khác thường . Điều này khiến người vô tình nhớ đến lúc nàng mới đăng cơ Hoàng hậu , có người nói có một nam nhân rất yêu một nam nhân khác , vì người kia mà bất chấp nguy hiểm tìm ra cách hoài thượng hài tử , nhưng cuối cùng họ laj không thể ở bên nhau .

Mộc Thanh y thuật tinh thông , nếu nói y có thể tìm ra cách kia , rất đáng tin . Vì vậy mục đích hôm nay người đến tìm y là để xác minh chuyện này.

Thái hậu đột nhiên đến , Ngọc nhi rất bất ngờ , nàng vừa thấy người , lúng túng hành lễ : Nô tỳ tham kiến Thái hậu .

Miễn lễ . Bổn cung đến tìm chủ tử của ngươi . Thái hậu thấy nàng đang bưng khay gỗ liền hỏi : Thứ đó mang cho y phải không ?

Thưa vâng . Chủ tử đang cùng Hoàng thượng đối chuyện trong phòng .

Vậy tốt , Bổn cung đến đó , ngươi cứ đi cùng .

Ngọc nhi im lặng đi theo Thái hậu , nàng để ý có khi Trắc phi sẽ nhìn nàng một cách tò mò , nhìn ngó xung quanh , dáng vẻ như còn chưa trưởng thành .

Đến trước cửa phòng , Ngọc nhi gõ cửa : Chủ tử .

Trong phòng , Sở Khải Phong khí thế bừng bừng đang đặt Mộc Thanh dưới thân , cẩn thận không đè lên bụng y , hôn môi mãnh liệt . Nghe thấy tiếng nàng gọi , Mộc Thanh vội đẩy hắn ra , trừng mắt ra hiệu.

Sở Khải Phong thoả mãn lau môi , đứng dậy mở cửa , thấy Thái hậu , hắn cũng có chút ngạc nhiên .

Mẫu hậu , người đến đột ngột như vậy , nhi thần ...

Thái hậu ra hiệu ngắt lời hắn , người quay sang nói với Chu Á Liên : Con ra hoa viên ngắm cảnh một lúc , sau khi xong việc ta sẽ ra cùng .

Á Liên cũng không hỏi nhiều , nàng gật đầu : Thần thiếp đã hiểu .

Thái hậu bước vào phòng , Mộc Thanh theo lễ không thể nằm tiếp , y động tác hơi giữ bụng , đứng dậy hành lễ : Thần tham kiến mẫu hậu.

Sở Khải Phong sau khi tiếp nhận chén thuốc từ tay Ngọc nhi thì mang vào , để trên bàn , rồi nhanh chân đến bên , đỡ y .

Mẫu hậu , người ngồi đi , nhi thần không biết người đến , trà bánh cũng không có chuẩn bị .

Ta là thân mẫu của con , còn cần khách khí như vậy ?

Hắn cười ngượng .

Thái hậu liên tục chú ý đến bàn tay đang bảo vệ bụng của Mộc Thanh , hỏi : Ta nghe nói tháng này Mộc Thanh thân thể bất hảo , thường xuyên phải nằm nghỉ trong phòng . Hôm nay đến xem , quả thật đã tiều tụy đi nhiều.

Mộc Thanh mỉm cười nhìn hắn , ngầm ra ám hiệu . Sở Khải Phong cười đến mặt nở hoa , vui vẻ nói với người : Mẫu hậu , y đúng thật chịu khổ không ít . Đều là do đích nội tôn của người biến y thành như vậy .

Nét mặt Thái hậu lộ rõ sự ngạc nhiên , người phải hỏi lại : A Phong , những lời con vừa nói , là có ý gì?? Là sự thật ?

Mẫu hậu , người không nghe sai . Thanh nhi sắp hạ sinh đích nội tôn cho người , giang sơn Đại Sở sắp có người kế vị .

Thái hậu từ ngạc nhiên chuyển sang cười mãn nguyện , hai tay chắp lại : Cảm tạ tiên hoàng phù hộ .

Người nói như vậy , nhi thần lại thấy hổ thẹn . Hoàng đế từ xưa tam cung lục viện , chuyện nhi tử chưa từng là nỗi lo . Nhưng mà hắn thì lại khác .

Không nên trách con sao , mẫu hậu đã từng tuổi này còn chưa được bồng nội tôn.

Thái hậu quay sang nhìn Mộc Thanh : Đã hoài thai tại sao không nói cho ta nghe , nhìn sắc mặt con tiều tuỵ như vậy , nhất định cần thêm đồ bổ .

Mẫu hậu , thần không sao , chẳng qua là kì thai nghén . Hơn nữa thần đã mập lên nhiều .

A , đúng rồi . Thanh nhi , mau dùng dược . Hắn bưng chén lên , cẩn thận thổi bớt nóng , đưa đến bên miệng y . Mộc Thanh hơi nhíu mày , nhắc hắn Thái hậu vẫn còn ở đây .

Thái hậu nhìn hắn ân cần với y , lại nhớ đến chuyện cũ . Nhiều năm về trước , phụ hoàng của Sở Khải Phong cũng từng yêu sủng người như vậy .

Ta không cản trở hai con ân ái . Chẳng hay Mộc phu nhân ở đâu , ta muốn cùng nàng nói chuyện .

Mẫu thân thần có lẽ đang ở tư phòng thêu , người cứ nói Ngọc nhi đi báo một tiếng ...

Không cần , ta sẽ đích thân đến tìm nàng . Dựng phu cũng nên đi lại nhiều , A Phong cứ nhốt con ở trong phòng mãi cũng không phải cách tốt . Đợi ta chọn một ngày tốt sẽ mở tiệc chiêu đãi quần thần , chào đón tiểu tôn tử của ta .

Mộc Thanh khẽ xoa bụng , cười viên mãn .

Mẫu hậu nói rất đúng , ta nên ra ngoài đi lại . Hoa viên có lẽ hoa đã nở , huynh cứ đi việc chính sự , ta đã có Ngọc nhi chăm sóc .

Vậy được , ta đi dặn dò Dư Minh chuẩn bị đồ bổ , trưa nay sẽ hầm gà cho đệ. Như để ngăn y nói câu tiếp theo ,hắn nói thêm : Chăm sóc cho đệ chính là chính sự .

Mộc Thanh cười bất đắc dĩ với hắn .

Ngọc nhi đi theo hầu y , nàng chỉ mới biết chuyện y hoài thai được mấy ngày , đến giờ nàng vẫn mơ hồ .

Ngọc nhi , em còn nhìn nữa hài tử đều bị em nhìn đến ngượng .

Công tử , điều này thật kì diệu . Em là lần đầu tiên thấy nam tử hoài thai .

Mộc Thanh nhìn quanh , bỗng nhiên cảm thấy có gì đó thiếu vắng .

Phải rồi , Ngọc nhi , tiểu Tuyết đâu ? Thường ngày em không phải rất quấn lấy nó sao ?

Tiêu rồi , em đã quên mất . Tiểu Tuyết có thể đã chạy loạn trong hoa viên , em sẽ lập tức đi tìm .

Không cần vội , ta cùng em tới đó . Ta muốn đến đó dạo .

Chu Á Liên đi lại trong hoa viên không tìm được hứng thú , Thái hậu thật lâu quá . Nàng có điểm chán nản gảy gảy cánh hoa .

Meo ...



Một tiếng kêu nhỏ không rõ vang ở đâu . Á Liên trở nên hứng thú : A Mộng , ngươi có nghe thấy tiếng gì không ?

Nô tỳ nghe thấy , là tiếng mèo kêu.

Mau , mau đi tìm nó a .

Nàng vén từng bụi cây , tìm mèo nhỏ . Một lúc sau , nàng đã vui vẻ bế nó lên tay , là tiểu Tuyết .

A , là một cái tiểu bạch miêu , hảo khả ái .

Tiểu Tuyết hiển nhiên không thích người lạ , hơn nữa tư thế nàng bế cũng khiến nó khó chịu . Tiểu Tuyết không khách khí , theo bản năng cào nàng mấy vệt .

A ... nàng bị đau phải thả tay : Mau giữ nó lại .

Tiểu Tuyết lần thứ hai nằm trong nàng , nó kêu đến ầm ĩ .

Kêu gì mà kêu . Ngươi xem móng của ngươi dài như vậy , cào ta đau . Ta phải đem móng của ngươi cắt xuống .

Chu Á Liên một bên giữ móng của nó , một bên cầm kéo cắt mạnh . Thế nhưng nàng làm sao biết thế nào cắt cho đúng , vì vậy nàng cứ thế cắt vào phần móng hồng , tiểu Tuyết kêu thảm một tiếng .

Tiểu Tuyết .

Tiếng gọi của Ngọc nhi thất thanh khiến nàng giật mình , tiểu Tuyết nhân cơ hội nhảy xuống , bên chân vừa bị cắt móng không thể chạm đất .

Ngọc nhi vội chạy đến ôm lấy nó , nhất thời không phân biệt vai vế , gần như lớn tiếng với nàng : Trắc phi , tiểu Tuyết nếu có đắc tội với người , người cũng đâu thể ngược đãi nó như vậy , nó chỉ là tiểu động vật .

Ngọc nhi , không được vô lễ .

Ngọc nhi hậm hực , chạy lại bên Mộc Thanh , lên án : Chủ tử , chân của tiểu Tuyết chảy máu rồi .

Ta ... Á Liên ngập ngừng .

Không ngờ đến khi vừa ngửi mùi máu trên chân nó Mộc Thanh liền cảm đầu choáng váng , loạng choạng , một tay ôm bụng , tay kia tựa tường .

Chủ tử , người sao vậy ?

Ngay lúc này Sở Khải Phong đã đến , hắn chưa hiểu rõ chuyện , chỉ chạy ngay đến ôm lấy Mộc Thanh đang chóng mặt : Thanh nhi , đệ xảy ra chuyện gì ?

Không ... không có .

Hắn nhìn Ngọc nhi đang bế tiểu Tuyết đáng thương , rồi lại nhìn đến Chu Á Liên đang cầm kéo trên tay .

Chuyện này là như thế nào ?

A Mộng lo sợ hoàng thượng nóng giận : Hoàng thượng khai ân , chủ tử nô tỳ thật không có , chuyện này là do sủng vật của Quý quân đã cào trúng chủ tử , người chỉ muốn ... muốn ...

Muốn đem chân của nó cắt đi ??

Chu Á Liên không vui , chỉ là một cái tiểu miêu , Sở Khải Phong lại nói đến như vậy : Đó không phải chỉ là một tiểu miêu hay sao ? Ta có thể đền lại cho y .

Vấn đề không nằm ở chỗ đó . Trẫm vô cùng không thích giọng điệu ngạo mạn của nàng , sau này không cho phép nàng tái lại gần y.

Sau đó hắn đem y trở lại phòng . Chu Á Liên uất ức bật khóc , một mạch trở về Cảnh Nhân cung .

Trở lại phòng , Mộc Thanh trách móc hắn : Huynh thế nào lại dễ nổi nóng như vậy ?

Đệ không sao chứ , vừa rồi bị thương chỗ nào?

Ta không có bị thương , chỉ là mùi máu tanh khó ngửi .

Sở Khải Phong thở dài .

Hôm nay trắc phi chắc chắn chịu đủ ấm ức , huynh không nên hung dữ với nàng như vậy .

Mấy ngày trước đệ còn dặn ta không được tiếp xúc nàng .

Cái này không giống , huynh sai rồi . Đợi lát nữa ta sẽ dã vài vị thuốc , kêu cung nữ đưa đến cho nàng , tay nàng bị cào chắc sẽ đau.

Việc ấy cứ để cho đám nô tài làm.

Được rồi , huynh đừng làm ra mặt ủ rũ như vậy , ta không trách huynh nữa . Nhưng mà huynh cũng không nên bảo bọc ta quá kĩ .

Ta đã biết , tất cả đều nghe theo đệ .

---------------- Ninh Thư cung --------------

Nương nương , nương nương , nô tỳ đã nghe ngóng được một tin rất hay . Tú Liễn chạy đến chỗ Vương Ngải Lị đang ngồi , thở gấp gáp .

Có chuyện gì ?

Người không thể tưởng tượng được đâu , Trắc phi ở Mai An cung đã đắc tội với Mộc quý quân , bị hoàng thượng trách phạt .

Ồ , vậy sao ? Nàng thâm ý mỉm cười bên mép : Thật trùng hợp .

Tú Liễn hơi nhíu mày khó hiểu , không rõ nàng nói là ý gì .

Tú Liễn , bổn cung hỏi ngươi , ngươi đối với bổn cung có bao nhiêu trung thành ?

Tú Liễn trở nên căng thẳng , nàng đáp : Nô tỳ theo người từ năm tám tuổi , luôn nghe theo chỉ thị của người , chưa từng làm trái , nô tỳ còn từng vì người mạo hiểm tính mạng . Nô tỳ tuyệt đối không phản người , tuyệt đối trung thành .

Rất tốt , rất tốt .

Nàng vừa định thở phào nhẹ nhõm thì lại bị câu hỏi tiếp theo của Vương Ngải Lị doạ sợ : Vậy nếu ta muốn ngươi giết người , ngươi sẽ ra tay chứ ?

Nô tỳ ...

Rượu , rượu đâu , mau mang cho ta ... hức . Chu Á Liên nằm dài trên bàn , người toàn mùi rượu , thỉnh thoảng còn nghe âm thanh nàng nức lên .

Trắc phi , người đã uống rất nhiều , còn uống nữa sẽ không tốt .

Ngươi quản ta chắc ?? Mau đem rượu ra đây .

Cung nữ nhíu mày , không còn cách nào đành bưng khay đi đổi rượu .

Á Liên cảm thấy trong phòng trống vắng , nàng chập choạng đứng dậy , ra ngoài cửa . Thấy thị vệ đứng gác , nàng ra hiệu ngoắc ngoắc tay . Thị vệ thấy vậy , lại gần .

Trắc phi có gì sai phó ?

Lại đây cùng ta uống rượu . nàng mạnh tay kéo hắn vào tư phòng .

Trắc phi ... thế này không phải phép , hạ thần sẽ mang tội chết .

Nàng cười hề hề , đáp : Có gì phải sợ , ta bảo vệ ngươi .

Nàng cầm chén lên , nhét vào tay hắn : Nào , uống đi . Sau đó ngươi phải cùng ta tâm sự ...hức .

Á Liên ngửa cổ một ngụm uống trọn , nàng là lần đầu tiên uống , thế nhưng lại uống rất nhiều . Người thị vệ kia có chút ngây ngẩn nhìn nàng . Hắn nguyên tự gọi là Trần Phú , đã theo bảo vệ nàng sáu năm , hắn so với nàng lớn hơn năm niên kỷ .

Hắn yêu thích nàng , nhưng phận tôi tớ nào dám với cao .

Á Liên bắt đầu nằm gục , nói ra ủy khuất của mình : Ngươi nói xem , vị quý quân kia so với ta có gì tốt hơn . Ta rõ ràng xinh đẹp hơn y . Nhưng mà ... hức ... nhưng mà ngươi có biết không , hôm nay Phong ca ca đã vì y mà lớn tiếng mắng ta , huynh ấy đã mắng ta ... Ta thích huynh ấy như vậy , huynh ấy lại không thèm để ý ta ...

Trắc phi ... hắn đánh bạo khẽ vén bên tóc mai của nàng : Liên nhi ...

Cung nữ kia đi lấy rượu , giữa đường gặp một người , người kia chặn đường nàng .

Ngươi là ai ?



Ta cũng giống ngươi , một cung nữ .

Ngọc Châu nhìn rõ cung nữ trước mặt .

A , ta nhớ ra rồi , ngươi là cung nữ bên cạnh Hoàng hậu .

Đúng vậy .

Nhưng ngươi sao lại ở đây , ngươi cản đường ta.

Tú Liễn nhìn bình rượu trong khay , hỏi : Thứ này ngươi muốn đem đi đâu ?

Rượu này sao ? Là đưa đến cho Trắc phi . giọng điệu của nàng có ba phần chán ghét bảy phần chán nản .

Ngươi có phải rất ghét nàng không ?

Ngọc Châu rất bất ngờ với câu hỏi này , nàng nhìn ngó xung quanh , rồi nhỏ giọng : Đúng vậy . Nàng ỷ được Thái hậu sủng ái , rất hay nổi nóng với chúng ta.

Tú Liễn mỉm cười , lấy ra từ trong tay áo một thỏi vàng và một vật gì đó nho nhỏ .

Ta có chuyện muốn nhờ ngươi , đây là phần thưởng tạm ứng , đợi sau khi làm xong chuyện ta sẽ đưa thêm rất nhiều .

Từ trước đến giờ Ngọc Châu chưa từng động đến thứ quý giá như vậy , hai mắt nàng sáng lên : Có chuyện gì ?

Ta muốn ngươi giúp ta , hãm hại Trắc phi .

Nghe xong , nét mặt Ngọc Châu có phần tối lại .

Ngươi muốn ta tự mình tìm cái chết a ? Đụng đến nàng , nếu bị tra ta Thái hậu nhất định đem ta lăng trì .

Ngươi trước tiên nghe ta nói , đảm bảo sẽ không có hại đến ngươi . Ta giao cho ngươi thứ này , ngươi đem bỏ vào lư hương trong phòng nàng , sau đó tìm một nam nhân đưa đến , cùng nàng đồng sàng.

Ngươi thật sự điên rồi . Ta lấy đâu ra nam nhân đưa đến .

Trước phòng của nàng chẳng lẽ không có lấy một thị vệ ? Ta đã chuẩn bị loại tốt nhất , ngay sau khi hạ dược , ngươi phải ngay lập tức rời khỏi phòng . Dược này chỉ tan trong vòng nửa canh giờ . Việc còn lại ngươi chỉ cần giao cho ta .

Vậy , ta...

Thấy nàng lưỡng lự , Tú Liễn liền nhét ngay thỏi vàng vào tay nàng : Số tiền này đủ để cho ngươi sống an nhàn cả đời , còn nhiều hơn nữa , ta sẽ đưa sau . Sau khi làm xong , ta đảm bảo chuyện này sẽ không lộ ra ngoài . Vậy ngươi có nhận không ?

Được , ta nhận .

Tú Liễn giao cho nàng . Ngọc Châu lén giấu thỏi vàng vào tay áo , nhanh chóng rời đi . Từ một góc gần đó , Vương Ngải Lị bước ra , nàng đã thay trang phục cung nữ , mặt cũng bôi xấu đi .

Nương nương , như vậy chắc chắn sẽ ổn chứ ?

Ta đã tính toán . Cho dù có bị phát hiện , đám người bọn họ cũng sẽ không dám hé môi nói nửa lời , cung nữ kia ta sẽ xử lý gọn , bọn họ không có nhân chứng . Chỉ cần bệ hạ thấy nàng ta cùng nam nhân khác đồng sàng , nhất định nàng ta chỉ còn đường chết .

Ngọc Châu vừa bước vào phòng , nàng thấy Trần Phú đã đứng bên cạnh , canh Trắc phi đang nói nhảm .

Trần Phú thấy nàng , thoáng giật mình . Nàng không khuyên hắn ra ngoài , chỉ cười nhạt , nói : Vất vả cho Trần thị vệ , chủ tử say rồi người cũng chịu nghe nàng tâm sự .

Nàng vừa nói , vừa mở lư hương , bỏ vào thứ dược lúc nãy . Đợi khi hương dược bắt đầu bay lên , nàng xoay người dự định ra ngoài .

Khoan đã , ngươi đã bỏ gì vào trong đó ?

Ta ... ta không biết . nàng chạy ra ngoài , kéo cửa đóng chặt lại , rồi dựa vào tường thở dốc .

Ưm ... có chuyện gì , ấm ĩ quá đi . Chu Á Liên nhíu mày khó chịu .

Trắc phi , ta ... Có điểm không ổn , Trần phú cảm thấy người hắn đang nóng lên .

Á Liên cũng không khá khẩm hơn , trên người nàng cứ buồn buồn vắng vẻ , muốn được ai đó ôm lấy . Nàng nhìn nam nhân trước mặt , khuôn mặt kia rõ ràng là Phong ca ca . Nàng bật lên , ôm chầm lấy Phong ca ca .

Phu quân , chàng cuối cùng cũng đến tìm thiếp , thiếp yêu chàng , thiếp muốn ...

Trắc phi , người đừng , ta không phải ...

Trần Phú dần dần mất đi không chế , hắn mặc kệ , nữ nhân mình yêu ở trong ngực , cộng với xúc cảm mạnh mẽ từ mùi hương kia , hắn lao đến , cùng nàng triền miên .

Ngọc Châu ở ngoài nghe ngóng , không thấy có tiếng đập cửa nàng mới an tâm rời đi , ý định tìm Tú Liễn nhận nốt số thưởng kia .

Nàng trở lại chỗ cũ , nhưng mà lúc này Tú Liễn đang đứng cùng một người , cả hai đứng gần bụi cây lớn.

Đây là ai vậy ? nàng hỏi.

Nàng đem ngân lượng đến cho ngươi .

Ngọc Châu mừng rỡ , nhận lấy ngân lượng . Nhưng có ai ngờ , phía sau tờ ngân phiếu là một con dao sắc bén , ngay sau khi nàng lấy ngân phiếu kia , con dao liền lao tới , đâm một nhát vào bụng nàng .

Vương Ngải Lị một bên dùng sức , một bên lấy tay bịt miệng nàng ta ngăn tiếng kêu , Ngọc Châu đau đớn giãy dụa , nàng khua tay loạn xạ , vô tình nắm được vật gì đó . Cả hai va chạm một lúc , Vương Ngải Lị bị người trong tay xô đụng cây , nàng càng dùng lực , đâm mạnh thêm lần nữa Phát hiện nàng ta không còn phản kháng , nàng mới buông ra.

Tú Liễn vô cũng sợ hãi : Nương nương , người giết nàng ta , giết ...

Đừng nói lời vô nghĩa . Nàng đưa dao cho Tú Liễn .

Cầm lấy , rạch đứt mạch gân của nàng ta , rồi đem vào rừng vứt .

Tay Tú Liễn run rẩy , không dám cầm .

Mau lên , ta không có thời gian . Nếu để người khác bắt gặp , ngươi cũng khó thoát tội.

Tú Liễn cầm lấy dao , nhắm mắt rạch đại hại đường . Sau đó nàng cùng Vương Ngải Lị lôi xác Ngọc Châu đi , ra xa khỏi Cảnh Nhân cung , Ngải Lị nói với Tú Liễn : Ngươi đem nàng lôi ra xa một chút , bổn cung đứng đợi .

Nàng không dám cãi , vừa run sợ vừa cầu khẩn : Cô chết rồi tiệt đối đừng tìm ta , ta không cố ý hại cô , ta không cố ý .

Nàng được một lúc thì sợ hãi không thể bước thêm , đành để gần đó , rồi chạy lại tìm Vương Ngải Lị .

Đến nơi , Ngải Lị đã thay ra y phục dính máu , nàng đứng xoa xoa cổ tay bị xước , có lẽ do khi nãy Ngọc Châu đã cào trúng . Nàng nhìn thấy Tú Liễn ném cho nàng ta một bộ y phục : Mau thay bộ đó ra ,mang về đem đốt.

Trên đường rời khỏi Cảnh Nhân cung , Tú Liễn vừa đi vừa xoa tay , nghĩ đến việc mình vừa giết người , nàng vẫn chưa tránh khỏi sự run rẩy . Thế nhưng Vương Ngải Lị lại bình tĩnh đến đáng sợ .

Nương ... nương , chúng ta đang đến đây ?

Đi tìm Bệ hạ , cùng người xem kịch hay . Nàng bỗng nhiên dừng lại : Ngươi về cung trước , nhớ là mang y phục kia đốt đi . Đợi ta xong việc sẽ trở về .

... Vâng .

-------------------- Mai An cung ------------------

Mộc Thanh mơ mơ màng màng để Sở Khải Phong tùy ý mặc y phục giúp . Y vừa mộc dục , thế nhưng lại ngủ quên trong bồn , hắn lo lắng , vì thế đích thân giúp y tắm , rồi mặc y phục .

Đệ xem , còn nói ta bảo hộ đệ quá kĩ , ta chỉ vừa rời mắt , đệ đã xảy ra chuyện .

Buồn chết ta rồi , huynh đừng nói nữa , ta muốn ngủ .

Được , được . Mặc y phục xong liền ngủ .

Mộc Thanh nằm bẹp luôn trong ngực hắn , tiếng thở vang đều đều , y ngủ rồi . Hắn cũng rất muốn cởi ngoại bào lên ngủ cùng y , nhưng hắn còn việc chưa làm xong .

Đệ ngủ trước , ta đi một lát sẽ quay lại .

Mộc Thanh còn mê ngủ , chỉ ừm một tiếng . Hắn hôn lên trán y , rồi rời đi .

Thông báo : Chương 34 , 35 có thể sẽ chậm tiến độ vì tớ bận thi nha ;-; .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau